Tạ Vân Lâm đối đề tài này không có chút hứng thú, nhưng anh ta chịu tới nhận lỗi, dù cho Cố Quân Trục muốn cùng anh ta nói dóc bây giờ thời tiết không sai, sáng sớm anh ăn gì, anh ta cũng phải dằn lại nghe.Vì thế, anh ta khiêm tốn thỉnh giáo, chăm chú nghe: "Vì cái gì?"Cố Quân Trục nhìn anh ta, lại nhìn xem đôi mắt buông xuống, nắm chặt thành quyền, thân thể buộc chặt Diệp Tinh Bắc, khóe môi hơi vểnh, khoan thai nói: "Bởi vì Diệp Tinh Bắc cũng không phải con gái ruột của Giang Chính Hành, mà là con gái của cha cậu Giang Chính Vi!""... Anh năm, anh, anh nói cái gì?" Tạ Vân Lâm chấn kinh mở to hai mắt.Tạ Cẩm Phi cũng trố mắt đứng nhìn.Ngay cả Hạng Băng Tư đều đã kinh ngạc đứng lên, khó có thể tin nhìn về phía Diệp Tinh Bắc.Diệp Tinh Bắc là em của anh họ cô ta?Không!Điều đó không có khả năng!Diệp Tinh Bắc rõ ràng là cô gái có tiếng xấu.Cô làm sao có thể là em của anh họ cô ta?Nếu Diệp Tinh Bắc thật sự là em của anh họ cô ta, Diệp Tinh Bắc há không phải là đại tiểu thư nhà họ Tạ?Đại tiểu thư nhà họ Hạng, biểu tiểu thư nhà họ Tạ, là cô ta vẫn lấy làm tư bản.Cứ việc giờ phút này cô ta quỳ trên mặt đất, Diệp Tinh Bắc ngồi ở trên ghế sofa, cô ta vẫn như cũ cảm thấy cô ta là cao quý, Diệp Tinh Bắc là hèn mọn.Nhưng nếu như Diệp Tinh Bắc là em gái của anh họ cô ta, tương lai Diệp Tinh Bắc so với cô ta càng tôn quý.Đời này cô ta đừng nghĩ hơn Diệp Tinh Bắc.Đây làm sao có thể?Không!Đây không phải thật sự!Đây nhất định không phải thật sự!Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tinh Bắc, không tin tưởng toàn bộ.Cố Quân Trục nhìn Tạ Vân Lâm, khoan thai nói đạo lý: "Năm đó, ba mẹ cậu bị tai nạn xe qua đời, ông ngoại và bà ngoại cậu thương các cậu còn nhỏ mất mẹ, muốn cho ba anh em các người đến Bắc Kinh ở, đúng lúc em gái các cậu bệnh nặng nằm viện, vì thế ông ngoại và bà ngoại các cậu chỉ đưa hai an hem các cậu đi.Rất nhanh, Bắc Kinh bên kia liền truyền tin quay lại, hai anh em các cậu ở lại Bắc Kinh, sửa thành họ Tạ .Nhà họ Giang tuy là nhà giàu nhất Bắc Kinh, nhưng so với nhà họ Tạ ở Bắc Kinh cũng không là cái gì.Nhà họ Giang không dám không đi Bắc Kinh cướp người, biết hai người cháu trai bị nhà họ Giang cướp đi, khẳng định có lẽ liền đem chủ ý đánh tới trên người em gái các cậu ở lại Giang Thành.Ông ta sợ em gái các cậu cũng bị ông ngoại và bà ngoại cậu cướp đi, em gái các cậu cùng con gái của Giang Chính Hành cùng bị bệnh nặng nhập viện, em gái các cậu còn sống, con gái Giang Chính Hành bệnh nặng chết non.Giang Hoàn suy nghĩ cái chủ ý, thay mận đổi đào, tuyên bố với bên ngoài, bệnh nặng chết non chính là em gái cậu, sau đó đem em gái cậu ôm đến cho Giang Chính Hành nuôi nấng, nói dối là con gái Giang Chính Hành sống sót với bên ngoài, giấu giếm các cậu cùng nhà họ Tạ."Tạ Vân Lâm cùng Tạ Cẩm Phi trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm.Nhất là Tạ Cẩm Phi, nhìn Diệp Tinh Bắc, trong mắt khó có thể tin.Đây là em gái anh?Em gái ruột anh ta?Anh ta còn nhớ rõ, dáng vẻ lúc mẹ nhớ em gái.Anh ta cùng anh cả đều phải đòi em gái, mỗi ngày từ trường học về nhà, bọn họ sẽ ở bên mẹ, lần mò bụng mẹ, nói chuyện với bụng mẹ, khiến cho cô cũng không chịu thua kém, nhất định phải là em gái, không cần em trai.Có hôm, bọn họ từ trường học trở về, cha nói cho bọn họ, mẹ sinh cho bọn họ thêm một người em gái, bọn họ vui vẻ nhảy dựng lên, hưng trí bừng bừng khiến cha đưa bọn họ đến bệnh viện xem em gái.Đến bệnh viện, bọn họ nhìn đến nằm em bé nằm bên cạnh mẹ.Nhỏ xíu như thế liền rất được rồi.Làn da vừa trắng vừa mềm, miệng nhỏ xíu xíu, hai má mềm, bọn họ thấy thích thích thế nào.
/166
|