Trên bầu trời truyền đến giọng nói quen thuộc, âm điệu bình tĩnh như hồ nước nhưng bên trong lại cất giấu nhiệt độ nóng cháy như lửa. Là Hồng Vũ: “Hóa ra là súc sinh Dạ Dồng! Phụng lệnh thiên hoàng, bắt cô về quy án!”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, không biết mình đã phạm phải chuyện gì mà lại khiến thiên giới đuổi giết.
Trong nháy mắt, lửa xung quanh Hồng Vũ lao đến.
Tôi đang thất hồn lạc phách, không có lòng dạ nào mà đánh nhau với chị ta, vội cướp đường mà chạy.
May mắn mèo trời sinh vốn giỏi trốn chạy, tôi mất rất nhiều sức cuối cùng cũng cắt đuôi được Hồng Vũ. Nhưng tôi không ra nước ngoài an toàn, mà mạo hiểm đi vào Lạc Dương bị thiên giới giám sát. Tôi không tin Tô Trọng Cảnh đã quên tôi, tôi tin chỉ cần bắt chàng đi, dạy dỗ mấy tháng, chàng nhất định sẽ yêu tôi một lần nữa!
Quang cảnh Tô phủ không khác mười hai năm trước là mấy, chỉ có sư tử bằng đá và bảng hiệu trước cửa đã cũ hơn.
Tôi lén chạy vào, ngửi theo mùi quen thuộc nhanh chóng tìm được Tô Trọng Cảnh.
Trên gương mặt Tô Trọng Cảnh không có vết thương nào, mũi cao thẳng, mặt mày như ngọc, rất xứng với đôi mắt đen trong suốt kia. Chàng mặc áo gấm đẹp đẽ, đeo ngọc bội quý giá, cử chỉ tao nhã, lời lẽ mạnh mẽ, từ trên xuống dưới đều tản ra nét điềm đạm. Cho dù gộp toàn bộ quý công tử ở thành Lạc Dương, cũng không tuấn tú bằng một nửa chàng.
Hào quang đá quý đã bộc lộ, từ tảng đá ven đường không ai thèm nhìn đã hóa thành vật báu.
Đây là chàng khi đã rũ sạch những vẩn đục, là chàng tràn đầy tài hoa.
Con cưng của trời khiến toàn bộ thiếu niên trong thành Lạc Dương hâm mộ.
Nhưng… Nhưng Bánh Chưng của tôi đâu?
Thiếu niên ngồi nghiêm túc đọc sách trước thư phòng thật xa lạ.
Tôi khẽ kêu một tiếng.
Chàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt xa lạ nhìn về phía tôi. Sau đó chàng bỗng nhiên mỉm cười, khóe miệng hiện lên hai cái lúm đồng tiền dịu dàng giống như hoa đào mùa xuân nở, chàng nói: “Mèo con, hình như ta đã từng gặp mày rồi.”
Tim tôi ngừng đập.
Chàng cố gắng lại.
Thời gian trở nên rất dài, dường như đã ngừng tại giây phút này.
Chàng lại mỉm cười, sờ sờ đầu tôi nói: “Ngày ông nội qua đời, có một con mèo đen rất giống mày vào phòng ta, nó đi quanh ta rồi cọ cọ như muốn an ủi ta, rất đáng yêu.”
Trái tim tôi lặng như nước, đang lúc tôi định mở miệng thì cách đó không xa truyền đến tiếng gọi “Con ơi” khe khẽ. Một người phụ nữ mặt mũi hiền lành đã lớn tuổi mang theo một cô gái còn trẻ và rất nhiều nha hoàn đi đến. Đi gần đến nơi, người phụ nữ lớn tuổi cười nói, “Vật cực tất phản [1], đã trúng cử nhân rồi đừng tham việc lại hại thân thể.”
[1] Vật cực tất phản: Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
Cô gái trẻ tuổi đã lộ bụng bầu, trên mặt còn nở nụ cười thẹn thùng, cô ấy cầm hộp thức ăn nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó nâng tay lên đau lòng quạt cho chàng, giọng nói hiền dịu như mặt nước hiền lành nói: “Lang quân, trời nóng, thiếp làm canh đậu xanh ướp lạnh cho chàng.”
Tô Trọng Cảnh mở hộp thức ăn ra, lại cười nói: “Cảm ơn nương tử tri kỷ.” Sau đó hỏi mẹ, “Phòng bếp hôm nay có cá không?”
Hai người kia phát hiện ra sự tồn tại của tôi, khẽ hô: “Mèo con ở đâu ra vậy? Thật đáng yêu quá, sao lại chạy vào thư phòng? Cẩn thận nó cào rách sách vở đấy.” Sau đấy họ tranh nhau tiến lên, tò mò nhìn tôi, có vẻ đều rất thích. Còn sai bọn nha hoàn xuống phòng bếp chuẩn bị cá rán cho tôi. Cô gái trẻ tuổi còn bàn với Tô Trọng Cảnh muốn nuôi tôi trong nhà.
Mẹ hiền con thảo, cha con vui vầy, gia đình ấm áp.
Thê hiền phu quý, vợ chồng tôn trọng nhau, cả đời hạnh phúc.
Tôi chưa bao giờ thấy Tô Trọng Cảnh thỏa mãn như thế, vui vẻ như thế.
Giấc mơ của chàng thành hiện thực rồi.
Nhưng tôi thì sao? Nói ra sự thật, bắt cóc chàng về núi, lại phá tan mộng đẹp của chàng sao?
Bầu trời đã bị mây nhuộm đỏ từ lâu, đó là điềm báo Hồng Vũ đã đến. Chị ấy đứng trên tường, không biết đã nhìn tôi bao lâu rồi.
Tôi quay đầu, yên lặng rời khỏi gia đình ấm áp này.
Đi đến ngoại thành, Hồng Vũ hiện thân, ho nhẹ một tiếng, dường như mang theo chút giải thích tuyên đọc tội trạng của tôi: “Cô tự ý sửa lại thiên mệnh của mấy ngàn người, làm trận hỏa hoạn lớn nhất lịch sử thành Lạc Dương biến mất, làm vận mệnh vô số người bị thay đổi. Đây là tội không thể tha, ta phụng mệnh thiên giới tới bắt cô về quy án, khuyên cô đừng nên chống cự, đỡ phải chịu đau đớn.”
Tôi cúi đầu yên lặng.
Hồng Vũ tiếp tục nói: “Ta đã điều tra mọi chuyện, cô đúng là con mèo ngu ngốc. Cứu người cũng không nên như thế, nể tình cô không có đầu óc, xuất phát từ thiện ý để ta hỏi Lam Lăng Tiên Nhân quản lý trên thiên giới xem có cách nào thay đổi được chuyện này không…”
Tôi tiếp tục im lặng.
Hồng Vũ lắc đầu: “Quên đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, đừng nghĩ đến anh ta nữa. Cái tên Tô gì… Tô Trọng Cảnh đúng không? Tuệ căn không tồi, con người cũng không tồi, đáng tiếc giờ đã có vợ con, lại không có duyên phận với cô nên không tính là vong ân được. Đừng phá hoại gia đình người khác nhé. Cứ coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra là được.”
“Rõ ràng đã xảy ra rồi!” Cuối cùng tôi hối hận, cuối cùng không chịu được nữa, bắt đầu gào khóc, “Tôi không cần Tô Trọng Cảnh đẹp trai bây giờ, không cần cử nhân, tôi muốn Bánh Chưng của tôi! Tôi muốn tên ngốc sẽ nói đùa, sẽ kể chuyện cho tôi nghe! Tôi muốn Bánh Chưng của tôi! Tôi muốn tên quái dị không có ai quan tâm, không có ai cần! Tôi muốn tên khốn kiếp dạy tôi viết chữ đọc sách! Tôi muốn người đàn ông chưa bao giờ làm tôi tổn thương!”
Hồng Vũ thấy tôi khóc thì luống cuống tay chân, lại bắt đầu an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, ai nha, việc này cũng chịu thôi.”
Tôi không ngừng khóc: “Bánh Chưng của tôi sẽ không nỡ để tôi rơi một giọt nước mắt, Bánh Chưng của tôi…”
Tô Trọng Cảnh sẽ đau lòng vì tôi, sẽ dỗ dành tôi đã không còn nữa.
Chàng sẽ sống cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời, nhưng trong hạnh phúc của chàng không có tôi.
Tôi đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng chưa từng cảm thấy hối hận như hôm nay. Nếu giao hết tất cả tiền bạc châu báu, nếu giao hết địa bàn, nếu giao hết yêu lực liệu có thể cho tôi một cơ hội nữa không?
Trước mắt hiện lên nụ cười hạnh phúc của Tô Trọng Cảnh.
Lại hủy diệt hạnh phúc của chàng, đẩy chàng xuống địa ngục một lần nữa.
Tôi không làm được.
Đứng ở nơi hoang vu, tôi quên hết tôn nghiêm, quên sĩ diện, tha hồ khóc lóc. Cơ thể còn đau hơn xương cốt bị đánh gãy, đau hơn bị đốt trụi lông, đau hơn cả ngã bị thương nội tạng, đây là nỗi đau tê tâm liệt phế, đau đến linh hồn cũng không thể thở được. Nước mắt cứ không ngừng chảy ra như suối, tôi không biết hóa ra mình cũng có tình cảm, cũng không biết hóa ra mình không muốn mất chàng đến vậy.
Tôi khóc mãi, khóc mãi, khóc đến khi mặt trời lặn xuống, sao giăng đầy trời.
Không biết Lam Lăng đã đến từ lúc nào. Hồng Vũ líu ríu thương lượng với anh ta rất lâu, sau đó đề nghị: “Tội của cô rất lớn, có thể sẽ bị giam ở Hắc Ngục cả đời, nhưng hành động cô cứu người lại rất đáng thương, không bằng cô đẩy trách nhiệm sang cho tên họ Tô, nói anh ta lừa cô. Làm vậy có thể giảm bớt hình phạt đấy.”
“Nói linh tinh! Dạ Đồng tôi là ai cơ chứ! ” Tôi khóc mắng mắng tên không biết điều kia, “Tôi là thủ lĩnh Hắc Sơn, nếu bị con người sai khiến, mặt mũi tôi biết đặt vào đâu đây? ! Cái tên Tô… Trọng Cảnh kia cùng lắm chỉ là một kẻ bất lực bảo sao nghe vậy! Tôi không cần anh ta! Sao có thể nghe lời anh ta! Loại vong ân phụ nghĩa! Loại khốn kiếp lén lút sau lưng chủ! Không đánh chết anh ta đúng là sai lầm!”
Hồng Vũ không tức giận, sờ sờ đầu tôi: “Đừng khóc nữa, nghĩ cách khác.”
Tôi nức nở, tiếp tục mắng anh ta: “Ai khóc! Mắt nào của cô thấy tôi khóc?!”
Lam Lăng ở bên cạnh nhìn trời: “Hai mắt đều thấy.”
Tôi giận: “Khoét nó xuống đi!”
Lam Lăng không nói gì, Hồng Vũ cười trộm, tôi tiếp tục gào khóc.
Trên núi hoang, gà bay chó sủa, rối như tơ vò.
Sau đấy, tôi theo Lam Lăng về quy án, ngoan ngoãn thừa nhận tất cả tội danh, bị nhốt vào Hắc Ngục năm trăm năm. Vì biểu hiện của tôi lúc ở trong ngục rất tốt, lại được Hồng Vũ và Lam Lăng cùng hợp lực, nhờ quan hệ tìm hậu thuẫn, bảo lãnh cho tôi ra ngoài, lập công chuộc tội cho thiên giới.
Lúc ấy nhân gian đã đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, tôi lén tra chuyện của Tô Trọng Cảnh. Chàng trúng tiến sĩ trong thời Đại Chu, nhưng vì quá chính trực thanh liêm, bất hòa với quan trên nên nhanh chóng bị miễn chức bãi quan, nhờ có mọi người cố gắng bảo vệ mà giữ được tính mạng. Sau khi về nhà chàng mở một học đường, truyền dạy sách thánh hiền, học trò khắp thiên hạ, không gió không sóng, con cháu cả đầy nhà, sống đến tám mươi tám tuổi, chết già.
Như vậy cũng tốt…
Tôi quyết định thực hiện một nửa ước định, cố gắng quên chàng.
Cho nên tôi ghét nhất ánh mắt của con chó đáng ghét kia…. bởi nó làm tôi nhớ đến chàng
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, không biết mình đã phạm phải chuyện gì mà lại khiến thiên giới đuổi giết.
Trong nháy mắt, lửa xung quanh Hồng Vũ lao đến.
Tôi đang thất hồn lạc phách, không có lòng dạ nào mà đánh nhau với chị ta, vội cướp đường mà chạy.
May mắn mèo trời sinh vốn giỏi trốn chạy, tôi mất rất nhiều sức cuối cùng cũng cắt đuôi được Hồng Vũ. Nhưng tôi không ra nước ngoài an toàn, mà mạo hiểm đi vào Lạc Dương bị thiên giới giám sát. Tôi không tin Tô Trọng Cảnh đã quên tôi, tôi tin chỉ cần bắt chàng đi, dạy dỗ mấy tháng, chàng nhất định sẽ yêu tôi một lần nữa!
Quang cảnh Tô phủ không khác mười hai năm trước là mấy, chỉ có sư tử bằng đá và bảng hiệu trước cửa đã cũ hơn.
Tôi lén chạy vào, ngửi theo mùi quen thuộc nhanh chóng tìm được Tô Trọng Cảnh.
Trên gương mặt Tô Trọng Cảnh không có vết thương nào, mũi cao thẳng, mặt mày như ngọc, rất xứng với đôi mắt đen trong suốt kia. Chàng mặc áo gấm đẹp đẽ, đeo ngọc bội quý giá, cử chỉ tao nhã, lời lẽ mạnh mẽ, từ trên xuống dưới đều tản ra nét điềm đạm. Cho dù gộp toàn bộ quý công tử ở thành Lạc Dương, cũng không tuấn tú bằng một nửa chàng.
Hào quang đá quý đã bộc lộ, từ tảng đá ven đường không ai thèm nhìn đã hóa thành vật báu.
Đây là chàng khi đã rũ sạch những vẩn đục, là chàng tràn đầy tài hoa.
Con cưng của trời khiến toàn bộ thiếu niên trong thành Lạc Dương hâm mộ.
Nhưng… Nhưng Bánh Chưng của tôi đâu?
Thiếu niên ngồi nghiêm túc đọc sách trước thư phòng thật xa lạ.
Tôi khẽ kêu một tiếng.
Chàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt xa lạ nhìn về phía tôi. Sau đó chàng bỗng nhiên mỉm cười, khóe miệng hiện lên hai cái lúm đồng tiền dịu dàng giống như hoa đào mùa xuân nở, chàng nói: “Mèo con, hình như ta đã từng gặp mày rồi.”
Tim tôi ngừng đập.
Chàng cố gắng lại.
Thời gian trở nên rất dài, dường như đã ngừng tại giây phút này.
Chàng lại mỉm cười, sờ sờ đầu tôi nói: “Ngày ông nội qua đời, có một con mèo đen rất giống mày vào phòng ta, nó đi quanh ta rồi cọ cọ như muốn an ủi ta, rất đáng yêu.”
Trái tim tôi lặng như nước, đang lúc tôi định mở miệng thì cách đó không xa truyền đến tiếng gọi “Con ơi” khe khẽ. Một người phụ nữ mặt mũi hiền lành đã lớn tuổi mang theo một cô gái còn trẻ và rất nhiều nha hoàn đi đến. Đi gần đến nơi, người phụ nữ lớn tuổi cười nói, “Vật cực tất phản [1], đã trúng cử nhân rồi đừng tham việc lại hại thân thể.”
[1] Vật cực tất phản: Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
Cô gái trẻ tuổi đã lộ bụng bầu, trên mặt còn nở nụ cười thẹn thùng, cô ấy cầm hộp thức ăn nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó nâng tay lên đau lòng quạt cho chàng, giọng nói hiền dịu như mặt nước hiền lành nói: “Lang quân, trời nóng, thiếp làm canh đậu xanh ướp lạnh cho chàng.”
Tô Trọng Cảnh mở hộp thức ăn ra, lại cười nói: “Cảm ơn nương tử tri kỷ.” Sau đó hỏi mẹ, “Phòng bếp hôm nay có cá không?”
Hai người kia phát hiện ra sự tồn tại của tôi, khẽ hô: “Mèo con ở đâu ra vậy? Thật đáng yêu quá, sao lại chạy vào thư phòng? Cẩn thận nó cào rách sách vở đấy.” Sau đấy họ tranh nhau tiến lên, tò mò nhìn tôi, có vẻ đều rất thích. Còn sai bọn nha hoàn xuống phòng bếp chuẩn bị cá rán cho tôi. Cô gái trẻ tuổi còn bàn với Tô Trọng Cảnh muốn nuôi tôi trong nhà.
Mẹ hiền con thảo, cha con vui vầy, gia đình ấm áp.
Thê hiền phu quý, vợ chồng tôn trọng nhau, cả đời hạnh phúc.
Tôi chưa bao giờ thấy Tô Trọng Cảnh thỏa mãn như thế, vui vẻ như thế.
Giấc mơ của chàng thành hiện thực rồi.
Nhưng tôi thì sao? Nói ra sự thật, bắt cóc chàng về núi, lại phá tan mộng đẹp của chàng sao?
Bầu trời đã bị mây nhuộm đỏ từ lâu, đó là điềm báo Hồng Vũ đã đến. Chị ấy đứng trên tường, không biết đã nhìn tôi bao lâu rồi.
Tôi quay đầu, yên lặng rời khỏi gia đình ấm áp này.
Đi đến ngoại thành, Hồng Vũ hiện thân, ho nhẹ một tiếng, dường như mang theo chút giải thích tuyên đọc tội trạng của tôi: “Cô tự ý sửa lại thiên mệnh của mấy ngàn người, làm trận hỏa hoạn lớn nhất lịch sử thành Lạc Dương biến mất, làm vận mệnh vô số người bị thay đổi. Đây là tội không thể tha, ta phụng mệnh thiên giới tới bắt cô về quy án, khuyên cô đừng nên chống cự, đỡ phải chịu đau đớn.”
Tôi cúi đầu yên lặng.
Hồng Vũ tiếp tục nói: “Ta đã điều tra mọi chuyện, cô đúng là con mèo ngu ngốc. Cứu người cũng không nên như thế, nể tình cô không có đầu óc, xuất phát từ thiện ý để ta hỏi Lam Lăng Tiên Nhân quản lý trên thiên giới xem có cách nào thay đổi được chuyện này không…”
Tôi tiếp tục im lặng.
Hồng Vũ lắc đầu: “Quên đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, đừng nghĩ đến anh ta nữa. Cái tên Tô gì… Tô Trọng Cảnh đúng không? Tuệ căn không tồi, con người cũng không tồi, đáng tiếc giờ đã có vợ con, lại không có duyên phận với cô nên không tính là vong ân được. Đừng phá hoại gia đình người khác nhé. Cứ coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra là được.”
“Rõ ràng đã xảy ra rồi!” Cuối cùng tôi hối hận, cuối cùng không chịu được nữa, bắt đầu gào khóc, “Tôi không cần Tô Trọng Cảnh đẹp trai bây giờ, không cần cử nhân, tôi muốn Bánh Chưng của tôi! Tôi muốn tên ngốc sẽ nói đùa, sẽ kể chuyện cho tôi nghe! Tôi muốn Bánh Chưng của tôi! Tôi muốn tên quái dị không có ai quan tâm, không có ai cần! Tôi muốn tên khốn kiếp dạy tôi viết chữ đọc sách! Tôi muốn người đàn ông chưa bao giờ làm tôi tổn thương!”
Hồng Vũ thấy tôi khóc thì luống cuống tay chân, lại bắt đầu an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, ai nha, việc này cũng chịu thôi.”
Tôi không ngừng khóc: “Bánh Chưng của tôi sẽ không nỡ để tôi rơi một giọt nước mắt, Bánh Chưng của tôi…”
Tô Trọng Cảnh sẽ đau lòng vì tôi, sẽ dỗ dành tôi đã không còn nữa.
Chàng sẽ sống cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời, nhưng trong hạnh phúc của chàng không có tôi.
Tôi đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng chưa từng cảm thấy hối hận như hôm nay. Nếu giao hết tất cả tiền bạc châu báu, nếu giao hết địa bàn, nếu giao hết yêu lực liệu có thể cho tôi một cơ hội nữa không?
Trước mắt hiện lên nụ cười hạnh phúc của Tô Trọng Cảnh.
Lại hủy diệt hạnh phúc của chàng, đẩy chàng xuống địa ngục một lần nữa.
Tôi không làm được.
Đứng ở nơi hoang vu, tôi quên hết tôn nghiêm, quên sĩ diện, tha hồ khóc lóc. Cơ thể còn đau hơn xương cốt bị đánh gãy, đau hơn bị đốt trụi lông, đau hơn cả ngã bị thương nội tạng, đây là nỗi đau tê tâm liệt phế, đau đến linh hồn cũng không thể thở được. Nước mắt cứ không ngừng chảy ra như suối, tôi không biết hóa ra mình cũng có tình cảm, cũng không biết hóa ra mình không muốn mất chàng đến vậy.
Tôi khóc mãi, khóc mãi, khóc đến khi mặt trời lặn xuống, sao giăng đầy trời.
Không biết Lam Lăng đã đến từ lúc nào. Hồng Vũ líu ríu thương lượng với anh ta rất lâu, sau đó đề nghị: “Tội của cô rất lớn, có thể sẽ bị giam ở Hắc Ngục cả đời, nhưng hành động cô cứu người lại rất đáng thương, không bằng cô đẩy trách nhiệm sang cho tên họ Tô, nói anh ta lừa cô. Làm vậy có thể giảm bớt hình phạt đấy.”
“Nói linh tinh! Dạ Đồng tôi là ai cơ chứ! ” Tôi khóc mắng mắng tên không biết điều kia, “Tôi là thủ lĩnh Hắc Sơn, nếu bị con người sai khiến, mặt mũi tôi biết đặt vào đâu đây? ! Cái tên Tô… Trọng Cảnh kia cùng lắm chỉ là một kẻ bất lực bảo sao nghe vậy! Tôi không cần anh ta! Sao có thể nghe lời anh ta! Loại vong ân phụ nghĩa! Loại khốn kiếp lén lút sau lưng chủ! Không đánh chết anh ta đúng là sai lầm!”
Hồng Vũ không tức giận, sờ sờ đầu tôi: “Đừng khóc nữa, nghĩ cách khác.”
Tôi nức nở, tiếp tục mắng anh ta: “Ai khóc! Mắt nào của cô thấy tôi khóc?!”
Lam Lăng ở bên cạnh nhìn trời: “Hai mắt đều thấy.”
Tôi giận: “Khoét nó xuống đi!”
Lam Lăng không nói gì, Hồng Vũ cười trộm, tôi tiếp tục gào khóc.
Trên núi hoang, gà bay chó sủa, rối như tơ vò.
Sau đấy, tôi theo Lam Lăng về quy án, ngoan ngoãn thừa nhận tất cả tội danh, bị nhốt vào Hắc Ngục năm trăm năm. Vì biểu hiện của tôi lúc ở trong ngục rất tốt, lại được Hồng Vũ và Lam Lăng cùng hợp lực, nhờ quan hệ tìm hậu thuẫn, bảo lãnh cho tôi ra ngoài, lập công chuộc tội cho thiên giới.
Lúc ấy nhân gian đã đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, tôi lén tra chuyện của Tô Trọng Cảnh. Chàng trúng tiến sĩ trong thời Đại Chu, nhưng vì quá chính trực thanh liêm, bất hòa với quan trên nên nhanh chóng bị miễn chức bãi quan, nhờ có mọi người cố gắng bảo vệ mà giữ được tính mạng. Sau khi về nhà chàng mở một học đường, truyền dạy sách thánh hiền, học trò khắp thiên hạ, không gió không sóng, con cháu cả đầy nhà, sống đến tám mươi tám tuổi, chết già.
Như vậy cũng tốt…
Tôi quyết định thực hiện một nửa ước định, cố gắng quên chàng.
Cho nên tôi ghét nhất ánh mắt của con chó đáng ghét kia…. bởi nó làm tôi nhớ đến chàng
/53
|