“Sao lại thành thế này?” Vân Hân đứng bên giường, trên giường là Vân Trạm cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ an lành. Cô cắn môi nhìn khuôn mặt xám tro trước mắt, trong đôi mắt đẫm nước đầy vẻ lo âu.
Tiễn bác sĩ về xong, Cao Lỗi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, vỗ lên vai người vợ yêu, quay người sang nhìn lái xe vẫn đứng bên cạnh, những đường nét trên khuôn mặt vẫn đang căng ra vì tình huống khẩn cấp vừa rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một giờ trước, anh và Vân Hân lần lượt nhận được điện thoại của lái xe, thông báo bệnh tim của Vân Trạm tái phát trong công ty. Lúc bọn họ tới, bác sĩ của gia đình đang cấp cứu, còn Vân Trạm đã chìm vào trạng thái nửa hôn mê.
Sau khi tình hình ổn định lại, trên đường về nhà, bác sĩ lại nhắc nhở, trong thời gian ngắn, Vân Trạm cần tĩnh dưỡng tuyệt đối, tránh bị những chuyện bên ngoài kích động.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì đặc biệt à?” Cao Lỗi quay sang nhìn Vân Trạm hai mắt nhắm nghiền. Đây là lần đầu tiên anh thấy Vân Trạm phát bệnh nghiêm trọng tới vậy trong suốt hai năm qua.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lái xe lắc đầu. “Buổi sáng lúc tới công ty, tinh thần của cậu chủ vẫn rất tốt.” Ai ngờ tới gần trưa lại đột nhiên thấy cậu ấy phát bệnh.
Nghĩ lại một chút, anh ta bổ sung: “… Có điều, hình như tôi có nghe thư ký nói, buổi sáng có một cô gái tới công ty tìm thiếu gia.” Nhưng tình hình lúc đó hỗn loạn, anh ta lại nóng lòng gọi điện nhờ giúp đỡ, vì vậy không nghe rõ được mấy câu nói nhỏ giọng của thư ký.
“Cô gái?” Cao Lỗi và Vân Hân quay đầu sang nhìn nhau.
”Em gọi tới công ty hỏi xem.” Trong lòng đã mơ hồ đoán được đáp án, Vân Hân lại liếc mắt nhìn Vân Trạm không còn chút sức sống, khe khẽ rời phòng ngủ.
Điệu blues êm ái ưu nhã, vẻ ưu thương nhẹ nhàng tỏa khắp quàn cà phê trống vắng.
Khách không nhiều lắm, ngồi rải rác tốp năm tốp ba. Hà Dĩ Thuần đứng trước quầy bar, nhìn về phía khuôn mặt trong góc khuất, dẫu mang vẻ u buồn nhưng vẫn đẹp tới mức lay động lòng người. Từ sáng tới giờ, Dung Nhược vẫn lặng lẽ ngồi trong góc, không biết đang suy tư hay đang thất thần.
Giơ tay gọi người phục vụ, Hà Dĩ Thuần bưng cốc cà phê mình tự tay xay ra, nhờ đưa tới chỗ Dung Nhược. Tuy nói Dung Nhược đã là nửa chủ nhân của quán cà phê, nhưng lúc này, Hà Dĩ Thuần biết, Dung Nhược cần yên tĩnh một mình. Vì thế, cô chỉ coi Dung Nhược như một người khách bình thường, đem lại cho cô ấy sự phục vụ tốt nhất cùng một không gian như Dung Nhược mong muốn.
“Cho hỏi, Dung Nhược có ở đây không?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên khiến Hà Dĩ Thuần quay đầu lại, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt cô.
“… Có.” Vân Hân?! Nhận ra cô gái trước mặt, Hà Dĩ Thuần quay đầu sang nhìn cô gái ở phía xa.
Theo ánh mắt cô, Vân Hân lập tức thấy người mình muốn tìm, cô lễ phép hỏi: “Vậy có thể cho phép tôi nói với cô ấy vài câu được không?”
“Xin cứ tự nhiên.” Mỉm cười để Vân Hân đi qua bên cạnh, Hà Dĩ Thuần nhìn theo bóng lưng ấy, bất giác cảm thấy có chút căng thẳng.
Dung Nhược không biết mình đã ngồi vậy bao lâu, trong đầu không ngừng quẩn quanh hình ảnh khuôn mặt tuấn tú hờ hững kia, còn cả những lời nói nghe thật lạnh lùng thản nhiên.
Mọi chuyện trong quá khứ đều như chẳng đáng nhắc tới. Ít ra, trong mắt Vân Trạm hẳn là vậy.
Cô muốn cười song trong lòng lại khó chịu, như bị những mũi châm rất nhỏ song lại dày đặc, chi chít đâm vào, tới giờ vẫn không ngưng.
Cốc cà phê tỏa hương bốn phía đang từ từ nguội đi, cô không nói năng, cử động gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Cho tới khi, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, thấy được gương mặt Vân Hân vẫn xinh đẹp như xưa, nghe thấy Vân Hân gọi mình “Dung Nhược”, giọng nói và ngữ điệu vẫn hệt như hai năm trước.
“Dung Nhược, tôi là Vân Hân, chị còn nhớ không?” Ngồi xuống cạnh bàn, trong mắt Vân Hân lộ vẻ kích động và mong chờ.
“… Xin lỗi.” Hơi quay đầu sang suy nghĩ một phen, Dung Nhược mỉm cười xin lỗi.
Cảm giác thất vọng trào dâng, Vân Hân không nhịn nổi khẽ thở dài. Có lẽ, vốn dĩ mình không nên hi vọng, dẫu sao ngay cả Vân Trạm cũng bị cô tẩy sạch khỏi trí nhớ, huống chi là mình.
“Không sao!” Vân Hân mỉm cười an ủi: “Tôi đã nghe nói chuyện chị mất trí nhớ, không cần xin lỗi.”
“Cám ơn.” Dung Nhược nhẹ giọng nói.
“Thật ra, hôm nay tôi tới là muốn hỏi chị một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Sáng nay chị đã tới tập đoàn Vân thị đúng không?” Vân Hân mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Dung Nhược không hiểu, Vân Hân cố ý tới tìm cô chỉ để hỏi chuyện này?
“Vậy chị và Vân Trạm đã nói những gì?” Dứt lời, thấy Dung Nhược lộ vẻ nghi hoặc, Vân Hân lập tức giải thích: “Chị đừng hiểu lầm! Không phải tôi muốn biết chuyện gì! Tôi chỉ muốn hỏi, hai người có cãi nhau hay là…” Cô cũng không biết nên hỏi ra sao, đành lúng túng ngừng lại.
“Cãi nhau?” Nghe câu hỏi của Vân Hân, cảm giác khó hiểu từ từ lan rộng trong lòng Dung Nhược. Sao Vân Hân phải hỏi như vậy?
“Tôi chỉ tới hỏi anh Vân một số chuyện, chúng tôi không cãi nhau.”
Không cãi nhau? Vân Hân vô thức cúi đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ lần phát bệnh này của Vân Trạm không liên quan gì tới Dung Nhược?
“Sao cô lại hỏi như vậy?”
“À, không có gì.” Ngẩng đầu lên, thấy vẻ khó hiểu trong mắt Dung Nhược, Vân Hân mỉm cười đáp: “Chỉ là hôm nay xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới tới hỏi.”
“Ngoài ý muốn?” Không biết vì sao, Dung Nhược cứ cảm thấy thần sắc Vân Hân có điểm kỳ lạ.
“Vâng… Giờ thì không sao rồi. Không làm lỡ chuyện của chị, hôm khác chúng ta lại nói chuyện!” Do dự một chút, Vân Hân vẫn quyết định không nói gì, đứng dậy.
Cô không biết liệu có nên kể những chuyện xảy ra hôm nay cho Dung Nhược không, dẫu sao cô ấy cũng đã mất trí nhớ, không nhớ gì về Vân Trạm. Có lẽ, cô ấy sẽ cho rằng chuyện của một người lạ như vậy thì có liên quan gì đến mình.
Dung Nhược đứng dậy theo. Vẻ suy tư của Vân Hân khiến cô nhíu mày. Ngoài ý muốn… Là chuyện gì? Không hiểu sao, cảm giác buồn bã dâng lên trong lồng ngực. Nhìn bóng lưng Vân Hân từ từ bước ra cửa, cô bỗng có cảm giác muốn đuổi theo, hỏi cho rõ.
Thế nhưng, cô không thể. Trong mắt bọn họ, cô đã mất trí nhớ; cô đã quên tất cả những người, những chuyện có liên quan tới Vân Trạm, vì thế, cô không thể để lộ sự quan tâm của mình.
Vân Hân chậm rãi bước ra ngoài, trong đầu hiện lên hình ảnh Vân Trạm mặt không còn chút máu, đôi môi tím tái, còn cả sắc mặt thoáng chút cô đơn của anh khi về nhà hai ngày trước.
—— Dung Nhược, mất trí nhớ.
—— Anh là ký ức mà cô ấy không muốn nhớ tới.
Lúc đó, Trạm đã rất đau khổ.
Bởi vì, cô nghe được vẻ cay đắng trong lời nói của anh, cho dù anh đã cất giấu khá sâu.
Tay vừa chạm tới cửa kính, Vân Hân lại đột nhiên dừng lại. Cô xoay người, lại bước về phía Dung Nhược vẫn đang nhìn theo hướng mình.
“Hi vọng chị có thể về cùng tôi, tới thăm Vân Trạm.” Dừng lại trước mặt Dung Nhược, Vân Hân đề nghị mà như mang theo chút khẩn cầu.
“Hi vọng chị có thể về cùng tôi, tới thăm Vân Trạm.”
Vân Hân vừa dứt lời, vẻ lo lắng và bối rối thoáng hiện trong đôi mắt trong trẻo của Dung Nhược, rồi lại nhanh chóng biến mất.
“Cô muốn tôi tới thăm Vân Trạm?” Khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, Dung Nhược ráng quên đi chút bối rối vừa rồi. “Cô bảo cô là Vân Hân, vậy, cô với Vân Trạm là…”
“Anh em.” Vân Hân tiếp lời: “Trạm là anh trai tôi.”
“Dung Nhược, tôi thật sự mong chị có thể tới thăm anh ấy.” Vân Hân lại nài nỉ.
“Vân Trạm bị sao thế? Với lại, tại sao tôi nhất định phải tới gặp anh ấy?” Thật ra, trong lòng Dung Nhược chỉ muốn nghe đáp án của câu hỏi thứ nhất.
“… Sáng nay Trạm bị ngất trong phòng làm việc, do bệnh tim tái phát.” Sắc mặt Vân Hân lập tức trở nên căng thẳng. Mặc dù giờ đã qua cơn nguy hiểm nhưng khi nhớ lại cô vẫn thấy sợ.
Bệnh tim?! Câu trả lời của cô khiến Dung Nhược nhíu mày —— Vân Trạm bị bệnh tim? Sao trước giờ cô không biết?
Đột nhiên nhớ lại, hai ngày trước khi hai người gặp mặt, sắc mặt Vân Trạm đã tái nhợt. Có điều khi đó chuyện anh phải dùng xe lăn để di chuyển khiến cô kinh ngạc, nên mới bỏ qua chi tiết đó.
Nhớ tới đôi chân của Vân Trạm, Dung Nhược lại cảm thấy lòng mình đau nhói. Xem ra, trong hai năm mình mất tích, ở bên này cũng xảy ra rất nhiều chuyện.
“… Được không? Chị tới thăm anh ấy được không?” Vân Hân không biết Vân Trạm liệu đã tỉnh lại hay chưa, cô nghĩ, để người đầu tiên anh thấy sau khi tỉnh lại là Dung Nhược cũng không phải quyết định tồi.
“Ừ.” Dung Nhược gật đầu. Cô cũng muốn biết rõ một số chuyện.
Bước qua khoảng sân vườn phía trước quen thuộc, giữa ánh mắt ngạc nhiên của những người làm, Dung Nhược theo sát Vân Hân, bước thẳng vào phòng khách rộng lớn.
Tiễn bác sĩ về xong, Cao Lỗi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, vỗ lên vai người vợ yêu, quay người sang nhìn lái xe vẫn đứng bên cạnh, những đường nét trên khuôn mặt vẫn đang căng ra vì tình huống khẩn cấp vừa rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một giờ trước, anh và Vân Hân lần lượt nhận được điện thoại của lái xe, thông báo bệnh tim của Vân Trạm tái phát trong công ty. Lúc bọn họ tới, bác sĩ của gia đình đang cấp cứu, còn Vân Trạm đã chìm vào trạng thái nửa hôn mê.
Sau khi tình hình ổn định lại, trên đường về nhà, bác sĩ lại nhắc nhở, trong thời gian ngắn, Vân Trạm cần tĩnh dưỡng tuyệt đối, tránh bị những chuyện bên ngoài kích động.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì đặc biệt à?” Cao Lỗi quay sang nhìn Vân Trạm hai mắt nhắm nghiền. Đây là lần đầu tiên anh thấy Vân Trạm phát bệnh nghiêm trọng tới vậy trong suốt hai năm qua.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lái xe lắc đầu. “Buổi sáng lúc tới công ty, tinh thần của cậu chủ vẫn rất tốt.” Ai ngờ tới gần trưa lại đột nhiên thấy cậu ấy phát bệnh.
Nghĩ lại một chút, anh ta bổ sung: “… Có điều, hình như tôi có nghe thư ký nói, buổi sáng có một cô gái tới công ty tìm thiếu gia.” Nhưng tình hình lúc đó hỗn loạn, anh ta lại nóng lòng gọi điện nhờ giúp đỡ, vì vậy không nghe rõ được mấy câu nói nhỏ giọng của thư ký.
“Cô gái?” Cao Lỗi và Vân Hân quay đầu sang nhìn nhau.
”Em gọi tới công ty hỏi xem.” Trong lòng đã mơ hồ đoán được đáp án, Vân Hân lại liếc mắt nhìn Vân Trạm không còn chút sức sống, khe khẽ rời phòng ngủ.
Điệu blues êm ái ưu nhã, vẻ ưu thương nhẹ nhàng tỏa khắp quàn cà phê trống vắng.
Khách không nhiều lắm, ngồi rải rác tốp năm tốp ba. Hà Dĩ Thuần đứng trước quầy bar, nhìn về phía khuôn mặt trong góc khuất, dẫu mang vẻ u buồn nhưng vẫn đẹp tới mức lay động lòng người. Từ sáng tới giờ, Dung Nhược vẫn lặng lẽ ngồi trong góc, không biết đang suy tư hay đang thất thần.
Giơ tay gọi người phục vụ, Hà Dĩ Thuần bưng cốc cà phê mình tự tay xay ra, nhờ đưa tới chỗ Dung Nhược. Tuy nói Dung Nhược đã là nửa chủ nhân của quán cà phê, nhưng lúc này, Hà Dĩ Thuần biết, Dung Nhược cần yên tĩnh một mình. Vì thế, cô chỉ coi Dung Nhược như một người khách bình thường, đem lại cho cô ấy sự phục vụ tốt nhất cùng một không gian như Dung Nhược mong muốn.
“Cho hỏi, Dung Nhược có ở đây không?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên khiến Hà Dĩ Thuần quay đầu lại, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt cô.
“… Có.” Vân Hân?! Nhận ra cô gái trước mặt, Hà Dĩ Thuần quay đầu sang nhìn cô gái ở phía xa.
Theo ánh mắt cô, Vân Hân lập tức thấy người mình muốn tìm, cô lễ phép hỏi: “Vậy có thể cho phép tôi nói với cô ấy vài câu được không?”
“Xin cứ tự nhiên.” Mỉm cười để Vân Hân đi qua bên cạnh, Hà Dĩ Thuần nhìn theo bóng lưng ấy, bất giác cảm thấy có chút căng thẳng.
Dung Nhược không biết mình đã ngồi vậy bao lâu, trong đầu không ngừng quẩn quanh hình ảnh khuôn mặt tuấn tú hờ hững kia, còn cả những lời nói nghe thật lạnh lùng thản nhiên.
Mọi chuyện trong quá khứ đều như chẳng đáng nhắc tới. Ít ra, trong mắt Vân Trạm hẳn là vậy.
Cô muốn cười song trong lòng lại khó chịu, như bị những mũi châm rất nhỏ song lại dày đặc, chi chít đâm vào, tới giờ vẫn không ngưng.
Cốc cà phê tỏa hương bốn phía đang từ từ nguội đi, cô không nói năng, cử động gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Cho tới khi, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, thấy được gương mặt Vân Hân vẫn xinh đẹp như xưa, nghe thấy Vân Hân gọi mình “Dung Nhược”, giọng nói và ngữ điệu vẫn hệt như hai năm trước.
“Dung Nhược, tôi là Vân Hân, chị còn nhớ không?” Ngồi xuống cạnh bàn, trong mắt Vân Hân lộ vẻ kích động và mong chờ.
“… Xin lỗi.” Hơi quay đầu sang suy nghĩ một phen, Dung Nhược mỉm cười xin lỗi.
Cảm giác thất vọng trào dâng, Vân Hân không nhịn nổi khẽ thở dài. Có lẽ, vốn dĩ mình không nên hi vọng, dẫu sao ngay cả Vân Trạm cũng bị cô tẩy sạch khỏi trí nhớ, huống chi là mình.
“Không sao!” Vân Hân mỉm cười an ủi: “Tôi đã nghe nói chuyện chị mất trí nhớ, không cần xin lỗi.”
“Cám ơn.” Dung Nhược nhẹ giọng nói.
“Thật ra, hôm nay tôi tới là muốn hỏi chị một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Sáng nay chị đã tới tập đoàn Vân thị đúng không?” Vân Hân mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Dung Nhược không hiểu, Vân Hân cố ý tới tìm cô chỉ để hỏi chuyện này?
“Vậy chị và Vân Trạm đã nói những gì?” Dứt lời, thấy Dung Nhược lộ vẻ nghi hoặc, Vân Hân lập tức giải thích: “Chị đừng hiểu lầm! Không phải tôi muốn biết chuyện gì! Tôi chỉ muốn hỏi, hai người có cãi nhau hay là…” Cô cũng không biết nên hỏi ra sao, đành lúng túng ngừng lại.
“Cãi nhau?” Nghe câu hỏi của Vân Hân, cảm giác khó hiểu từ từ lan rộng trong lòng Dung Nhược. Sao Vân Hân phải hỏi như vậy?
“Tôi chỉ tới hỏi anh Vân một số chuyện, chúng tôi không cãi nhau.”
Không cãi nhau? Vân Hân vô thức cúi đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ lần phát bệnh này của Vân Trạm không liên quan gì tới Dung Nhược?
“Sao cô lại hỏi như vậy?”
“À, không có gì.” Ngẩng đầu lên, thấy vẻ khó hiểu trong mắt Dung Nhược, Vân Hân mỉm cười đáp: “Chỉ là hôm nay xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới tới hỏi.”
“Ngoài ý muốn?” Không biết vì sao, Dung Nhược cứ cảm thấy thần sắc Vân Hân có điểm kỳ lạ.
“Vâng… Giờ thì không sao rồi. Không làm lỡ chuyện của chị, hôm khác chúng ta lại nói chuyện!” Do dự một chút, Vân Hân vẫn quyết định không nói gì, đứng dậy.
Cô không biết liệu có nên kể những chuyện xảy ra hôm nay cho Dung Nhược không, dẫu sao cô ấy cũng đã mất trí nhớ, không nhớ gì về Vân Trạm. Có lẽ, cô ấy sẽ cho rằng chuyện của một người lạ như vậy thì có liên quan gì đến mình.
Dung Nhược đứng dậy theo. Vẻ suy tư của Vân Hân khiến cô nhíu mày. Ngoài ý muốn… Là chuyện gì? Không hiểu sao, cảm giác buồn bã dâng lên trong lồng ngực. Nhìn bóng lưng Vân Hân từ từ bước ra cửa, cô bỗng có cảm giác muốn đuổi theo, hỏi cho rõ.
Thế nhưng, cô không thể. Trong mắt bọn họ, cô đã mất trí nhớ; cô đã quên tất cả những người, những chuyện có liên quan tới Vân Trạm, vì thế, cô không thể để lộ sự quan tâm của mình.
Vân Hân chậm rãi bước ra ngoài, trong đầu hiện lên hình ảnh Vân Trạm mặt không còn chút máu, đôi môi tím tái, còn cả sắc mặt thoáng chút cô đơn của anh khi về nhà hai ngày trước.
—— Dung Nhược, mất trí nhớ.
—— Anh là ký ức mà cô ấy không muốn nhớ tới.
Lúc đó, Trạm đã rất đau khổ.
Bởi vì, cô nghe được vẻ cay đắng trong lời nói của anh, cho dù anh đã cất giấu khá sâu.
Tay vừa chạm tới cửa kính, Vân Hân lại đột nhiên dừng lại. Cô xoay người, lại bước về phía Dung Nhược vẫn đang nhìn theo hướng mình.
“Hi vọng chị có thể về cùng tôi, tới thăm Vân Trạm.” Dừng lại trước mặt Dung Nhược, Vân Hân đề nghị mà như mang theo chút khẩn cầu.
“Hi vọng chị có thể về cùng tôi, tới thăm Vân Trạm.”
Vân Hân vừa dứt lời, vẻ lo lắng và bối rối thoáng hiện trong đôi mắt trong trẻo của Dung Nhược, rồi lại nhanh chóng biến mất.
“Cô muốn tôi tới thăm Vân Trạm?” Khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, Dung Nhược ráng quên đi chút bối rối vừa rồi. “Cô bảo cô là Vân Hân, vậy, cô với Vân Trạm là…”
“Anh em.” Vân Hân tiếp lời: “Trạm là anh trai tôi.”
“Dung Nhược, tôi thật sự mong chị có thể tới thăm anh ấy.” Vân Hân lại nài nỉ.
“Vân Trạm bị sao thế? Với lại, tại sao tôi nhất định phải tới gặp anh ấy?” Thật ra, trong lòng Dung Nhược chỉ muốn nghe đáp án của câu hỏi thứ nhất.
“… Sáng nay Trạm bị ngất trong phòng làm việc, do bệnh tim tái phát.” Sắc mặt Vân Hân lập tức trở nên căng thẳng. Mặc dù giờ đã qua cơn nguy hiểm nhưng khi nhớ lại cô vẫn thấy sợ.
Bệnh tim?! Câu trả lời của cô khiến Dung Nhược nhíu mày —— Vân Trạm bị bệnh tim? Sao trước giờ cô không biết?
Đột nhiên nhớ lại, hai ngày trước khi hai người gặp mặt, sắc mặt Vân Trạm đã tái nhợt. Có điều khi đó chuyện anh phải dùng xe lăn để di chuyển khiến cô kinh ngạc, nên mới bỏ qua chi tiết đó.
Nhớ tới đôi chân của Vân Trạm, Dung Nhược lại cảm thấy lòng mình đau nhói. Xem ra, trong hai năm mình mất tích, ở bên này cũng xảy ra rất nhiều chuyện.
“… Được không? Chị tới thăm anh ấy được không?” Vân Hân không biết Vân Trạm liệu đã tỉnh lại hay chưa, cô nghĩ, để người đầu tiên anh thấy sau khi tỉnh lại là Dung Nhược cũng không phải quyết định tồi.
“Ừ.” Dung Nhược gật đầu. Cô cũng muốn biết rõ một số chuyện.
Bước qua khoảng sân vườn phía trước quen thuộc, giữa ánh mắt ngạc nhiên của những người làm, Dung Nhược theo sát Vân Hân, bước thẳng vào phòng khách rộng lớn.
/29
|