Trái tim Kiều Trạch đau xót, không cách nào hô hấp được, thân thể cứng lại, trong đôi mắt đen là sự khổ sở khó đè nén, bàn tay cầm lái nắm chặt lại, các khớp xương trắng bệch, môi mỏng mím chặt, rất lâu mới thở ra một hơi, khó khăn nói: "Được......."
Dây cung trong lòng, đứt rồi.
Tình yêu của cô, tan nát rồi.
Kết quả như thế, anh đã sớm dự tính được, nhưng vẫn luôn mơ tưởng, ngày này sẽ không tới, sẽ không xuất hiện. Nhưng, cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế tàn khốc mà anh không cách nào thay đổi được.
Trên đường trở về, hai người đều trầm mặc, đôi mắt đen của Kiều Trạch không chớp mắt nhìn con đường phía trước, xe chạy rất chậm, giống như trái tim của anh vậy, nặng nề không thể di chuyển được. Tả Á nhìn phía ngoài cửa sổ, gương mặt gầy gò không bộc lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa nét đau thương nhàn nhạt. Đời người giá như có thể trở lại lúc mới gặp.
Chiếc ghế xa hoa rộng lớn, chỉ có mình Kiều Trạch, anh đột nhiên uống cạn lu rượu, thân thể nặng nề tựa vào ghế sofa, hơi cúi đầu, đưa tay xoa mi tâm. Lúc anh chuẩn bị rót thêm một ly rượu nữa, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, có mấy người đi vào, là Đường Lăng, Trương Chính, Từ Bân.
Trương Chính đi vào đầu tiên, ngồi xuống bên cạnh Kiều Trạch, cũng không đến quan tâm sắc mặt âm trầm của Kiều Trạch, trêu ghẹo: "Kiều, mấy ngày nay không phải ở cùng với vợ xinh đẹp sao? Sao lại rảnh rỗi gọi anh em đi uống rượu thế?"
Kiều Trạch rót đầy ly rượu, đặt trước mặt Trương Chính: "Bớt nói nhảm đi."
Đường Lăng cười cười, ngón tay xoay xoay cái vòng chìa khoá, ngồi đối diện Kiều Trạch: "Sao thế? Sao còn chưa bắt chị dâu lại?"
"Còn phải hỏi sao? Bắt được rồi thì đâu tìm chúng ta uống rượu." Từ Bân ngồi xuống, cầm ly rượu lên, nói với Kiều Trạch: "Anh Kiều, em uống với anh một ly, một chén giả nghìn sầu."
Lâu rồi không tụ tập uống rượu cho nên bọn họ nhanh chóng nhập cuộc, trừ Đường Lăng ra, người nào cũng say khướt cả rồi. Người được xưng là "ngàn chén không say", Kiều Trạch, thế mà tối nay cũng say. Lúc về, là do Đường Lăng kéo bọn họ ra ngoài, sau khi vất vả nhét được Trương Chính vào trong xe, Đường Lăng mới vừa lên xe liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn vào màn hình, là số của nhà Kiều Trạch, anh bắt máy, bên kia liền truyền đến tiếng của Lạc Kỳ: “Chú Đường Lăng, ba cháu có ở cùng chú không? Cháu không gọi được điện thoại cho ba.”
Đường Lăng nhìn Kiều Trạch đang bất tỉnh nhân sự bên cạnh, nói: "Lạc Kỳ đang ở nhà một mình sao? Đừng lo lắng, ba con không sao đâu, lát nữa chú Đường sẽ trả ba nguyên vẹn lại cho con."
Lúc này Lạc Kỳ mới yên tâm: "Vâng, vậy con ở nhà chờ ba, lát sau gặp lại, chú Đường Lăng."
"Một lát gặp!" Đường Lăng nói xong cúp điện thoại, rồi lái xe rời đi. Từ Bân nhìn Kiều Trạch đang nhắm nghiền hai mắt nằm tựa vào ghế, cảm khái: "Phụ nữ còn độc hơn cả thuốc độc, không thể chạm vào, thật may, tôi biết tự bảo vệ mình, thứ tình yêu đồ chơi này thật đúng là không phải ai cũng có thể chạm vào."
"Chờ một ngày nào đó cậu rơi vào lưới tình không chừng còn bị giày vò hơn thế này nữa ấy." Trương Chính nói rồi cùng Từ Bân lên xe, Đường Lăng khởi động xe rời đi, chạy về nhà Kiều Trạch.
Sau khi mọi người chạy xe đến dưới lầu chỗ nhà Kiều Trạch, Từ Bân ở trong xe chờ, Đường Lăng và Trương Chính đỡ Kiều Trạch lên lầu. Thật may là có thang máy, nếu không Kiều Trạch to con như thế này không biết làm thế nào đi lên được.
Đi tới cửa nhà, hai người lục túi Kiều Trạch tìm chìa khoá nhà, mở cửa, đang định đỡ Kiều Trạch đi vào, lại ngạc nhiên thấy hai người ở trong nhà, là Tả Á và Lạc Kỳ.
Đường Lăng và Trương Chính sững sờ, đây không phải là đã bắt được người về rồi sao? Mọi người trở về nhà rồi, chẳng lẽ Kiều Trạch bởi vì quá vui mừng mà đi uống rượu?
"Chị dâu, đã lâu không gặp!" Trương Chính chào hỏi.
Tả Á cũng có chút sững sờ, nghe Trương Chính chào hỏi cũng vội chào hỏi lại: "Đã lâu không gặp!"
"Chú Đường Lăng, ba cháusao vậy? Lại uống say sao?" Lạc Kỳ cau mày nhìn ba, sao ba lại uống say nữa rồi?
"Mấy ngày nay anh em không tụ tập, hôm nay vui mừng quá nên quá chén." Trương Chính giải thích không phải là cho Lạc Kỳ nghe, mà muốn nói cho Tả Á nghe.
Tả Á và Lạc Kỳ nhường đường, hai người vội dìu Kiều Trạch vào phòng ngủ, rất không dịu dàng ném Kiều Trạch lên giường, dáng người to lớn cũng không phải là chuyện tốt.
Đường Lăng và Trương Chính từ phòng ngủ ra ngoài, nhìn Tả Á, Đường Lăng nhíu mày nói: "Chúng tôi đi trước đây, Kiều làm phiền cô chăm sóc."
Đường Lăng và Trương Chính hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi, Lạc Kỳ và Tả Á đứng trước giường cau mày nhìn Kiều Trạch đang bất tỉnh nhân sự, hai người cùng nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, sao lại say đến thế này chứ.
Vốn là Lạc Kỳ muốn về ở cùng Kiều Trạch vài ngày, nhưng khi Tả Á đưa Lạc Kỳ trở về, Kiều Trạch lại không có nhà, gọi điện thoại di động của anh, anh lại tắt máy, Lạc Kỳ nói muốn chờ Kiều Trạch trở về, Tả Á đành phải cùng Lạc Kỳ chờ anh, không ngờ anh lại trở về trong trạng thái say khướt thế này.
Lạc Kỳ kéo kéo váy Tả Á, dáng vẻ tội nghiệp nhìn Tả Á, vẻ mặt mong đợi nói: "Ba uống say rồi, Lạc Kỳ không chăm sóc ba được, hôm nay mẹ đừng đi nữa, có được không?"
Tả Á nhìn Lạc Kỳ, lại nhìn Kiều Trạch, có chút do dự, khẽ cắn môi: "Được!" Cô có thể nói không được sao?
Có Tả Á chăm sóc Kiều Trạch, Lạc Kỳ cũng yên lòng, khéo léo giúp Kiều Trạch cởi giầy, nói với Tả Á: "Mẹ, con buồn ngủ quá rồi, con đi ngủ trước đây, nếu không ngày mai đi học con sẽ ngủ gật mất."
Tả Á vuốt vuốt đầu Lạc Kỳ, dịu dàng nói: "Được rồi, Lạc Kỳ đi nghỉ trước đi, chút nữa mẹ qua với con."
"Vâng." Lạc Kỳ gật đầu, xách theo giầy của Kiều Trạch xoay người đi ra ngoài.
Tả Á vào phòng bếp pha một ly nước mật ong giải rượu, rồi trở về phòng ngủ, đã thấy Kiều Trạch đang nhắm chặt hai mắt, bàn tay rất không kiên nhẫn kéo cà vạt, nhưng càng kéo lại càng thắt chặt.
Tả Á cau mày, đặt ly nước mật ong lên bàn, đi tới, cầm tay của anh nhẹ nhàng đặt qua một bên, rồi đưa tay cởi cà vạt ra giúp anh. Cô cúi người xuống, thắt lưng đột nhiên căng thẳng, cánh tay rắn chắc của Kiều Trạch chợt ôm lấy của cô, cô theo bản năng muốn lui ra, thế nhưng cánh tay của anh lại càng siết chặt lại, cô bị buộc ngã vào trong ngực anh, nằm trên ngực anh, mặt vùi vào cổ anh.
Mặt nóng lên, Tả Á vội ngẩng đầu, đưa tay đẩy đẩy anh để anh buông cô ra, lại không dám lên tiếng, sợ Lạc Kỳ thức dậy nhìn thấy tình cảnh lúng túng này. Nhưng không ngờ Kiều Trạch lại càng ôm chặt hơn, nhẹ xoay người, ôm cô chặt trong ngực, chân thon dài cũng vươn sang, đè lên chân cô, thân thể cô hoàn toàn rơi vào trong ngực của anh, không cách nào thoát ra được.
Tả Á cau mày nhìn Kiều Trạch, vẻ mặt anh rất thỏa mãn, vùi đầu vào vai cô. Động tác liền một mạch, thuần thục tự nhiên, động tác này cô rất quen thuộc, trước sau vẫn là tư thế này, đã bao nhiêu đêm anh đều như thế này ôm cô ngủ.......
"Kiều Trạch.......!" Cô khẽ gọi anh, đưa tay đẩy anh một cái, nhưng anh lại không nhúc nhích, giam cầm cô thật chặt trong ngực mình, hơi thở ấm áp phả lên da thịt của cô, hơi thở của anh xen lẫn mùi rượu, mùi thuốc lá, phả lên người cô, hô hấp vững vàng, cô rất quen thuộc, đây là nhịp thở của anh.
Tầm mắt Tả Á chỉ có thể đặt lên trên đầu Kiều Trạch. Làn da tái nhợt như ánh sáng đèn, chói lóa làm đau mắt cô, bàn tay đẩy anh ra không được lại rơi lên mái tóc trắng của anh, ngắn ngủn, giống như từng cây gai đam vào bàn tay cô đau nhói, ngón tay như bị cắt đứt, trái tim cũng như bị đâm, đau đớn, xót xa.......
Sáng hôm sau, khi Kiều Trạch tỉnh lại đã là hơn bảy giờ, đầu có chút đau nhức, nhưng anh đã không còn buồn ngủ nữa, mở mắt ra, cau mày nhìn phòng ngủ trống không, không biết làm sao mình có thể trở về nhà được. Lại nhớ đêm hôm qua, hình như trong lồng ngực anh có một thân thể mềm mại, ấm áp, quen thuộc. Mà giờ phút này lại chỉ có mình anh, trong ngực hoàn toàn trống không, phòng cũng trống không, là giấc mơ, hay là ảo giác? Nhưng trên giường vẫn còn vương lại một mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương anh rất quen thuộc, quanh quẩn, quanh quẩn, thật rất không tan đi.
"Ba!" Cửa phòng ngủ "ầm" một tiếng bị Lạc Kỳ đẩy ra, bóng dáng nhỏ nhắn vọt vào, nét mặt sợ hãi, mắt ngân ngấn nước, hốt hoảng gào lên: "Ba, mẹ chảy máu."
Trong lòng Kiều Trạch căng thẳng, vội lật người nhảy xuống giường, chân trần chạy ra phòng ngủ, nghe thấy trong toilet có tiếng nước chảy ào ào, "Tả Á!" Anh kinh hoảng gọi một tiếng, người cũng vọt vào, vội vã rửa máu mũi cho Tả Á, trái tim trong nháy mắt bị nỗi khủng hoảng sợ hãi bao phủ, vội vàng rút giấy lau cho Tả Á.
Tả Á bịt lỗ mũi lại, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt hoang mang sợ hãi của Kiều Trạch, còn có Lạc Kỳ sau lưng anh nữa, trong mắt thằng bé tràn đầy nước mắt, Tả Á tự trách mình, lại hù doạ hai người bọn họ rồi, vội an ủi: "Đừng lo lắng, có thể là do nóng trong người thôi, không sao cả đâu."
Gương mặt Kiều Trạch trắng bệch, anh biết người bị bệnh bạch cầu mà chảy máu là không ổn, cho dù sau khi ghép tuỷ, phục hồi rồi, chảy máu mũi cũng không phải là một chuyện tốt, trái tim co rút đau đớn, tràn ngập lo lắng, sợ hãi. Anh đưa tay chặn lại máu mũi đang chảy ra của Tả Á, sau đó nói với Lạc Kỳ: "Lạc Kỳ, đi lấy nước đá."
"Vâng." Lạc Kỳ nghe lời Kiều Trạch nói, vội chạy vào phòng bếp lấy đá ra. Kiều Trạch đỡ Tả Á ngồi xuống, để cho cô nghiêng người về phía trước.
Lạc Kỳ lấy đá ra, Kiều Trạch dùng đá thoa trên trán Tả Á, Tả Á nhìn Kiều Trạch, sao anh còn thông thạo những thứ này hơn cả cô vậy, hẳn là anh rất quan tâm đến căn bệnh của cô.
Được một lát nhưng Tả Á chỉ cảm thấy đá đặt trên trán mình được có mấy giây mà thôi, cho dù là cầm máu cũng cần phải mất chút thời gian, nhưng gương mặt Kiều Trạch lại trở nên trắng bệch, khẩn trương nói: "Lập tức đi bệnh viện, Lạc Kỳ ở nhà, ba sẽ gọi điện thoại cho Đường Lăng, nói chú ấy chở con đi học."
"Vâng, ba." Lạc Kỳ lo lắng nhìn Tả Á, mặc dù rất muốn đi theo, nhưng bây giờ cậu không thể gây thêm phiền phức nữa, cậu nghe lời ba nói mới là tốt nhất.
Kiều Trạch bế Tả Á ra ngoài, lên xe, để cho Tả Á tự bịt mũi mình, trên tay anh còn lưu lại máu của Tả Á, bàn tay cầm tay lái của anh có chút run rẩy, sắc mặt giống như phủ một tầng sương.
Kiều Trạch là một người đàn ông ưa sạch sẽ, mà lúc này trên người anh đang mặc bộ quần áo hôm qua chưa kịp thay ra, áo sơ mi trắng có rất nhiều nếp nhăn, mặt cũng chưa rửa, râu ria cũng không cạo, lúc lái xe cũng gấp gáp liên lạc với bệnh viện, rồi sau đó tăng tốc xe.
Lúc đi tới cửa bệnh viện, các bác sĩ mặc áo khoác trắng đã đứng đón sẵn bên ngoài, không ngừng đung đưa trước mặt Tả Á, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào phòng bệnh, mà Kiều Trạch vẻ mặt tái nhợt cũng gấp gáp đi theo phía sau.
Không biết đã trải qua bao lâu, nhưng đối với Kiều Trạch mà nói thật sự là rất lâu, máu chảy từ mũi Tả Á rốt cuộc cũng dừng lại, cô bị mang đi kiểm tra cặn kẽ một phen, trừ chảy máu mũi ra, cô còn sốt nhẹ nữa, thân thể của cô cần được chăm sóc, bảo vệ thật tốt. Chỉ là sốt nhẹ thôi, chỉ cần uống nhiều nước và nước trái cây sau đó nghỉ ngơi là được rồi, nhưng Kiều Trạch lại nhất quyết bắt Tả Á nằm viện. Cô vốn muốn nói với anh là không cần đâu, nhưng khi nhìn đến gương mặt lo lắng đến tái nhợt của Kiều Trạch, cuối cùng cô cũng đành thuận theo ý của anh.
Kiều Trạch vô cùng hoảng sợ, anh sợ là bệnh của cô tái phát. Thật may là không phải, chỉ là hôm nay cơ thể có có một chút phản ứng nho nhỏ thôi, bác sĩ nói không cần phải lo lắng. Tả Á gối lên mội chiếc gối lành lạnh, thấy một bác sĩ tóc bạc đến hỏi thăm, mà Kiều Trạch lại không có ở đây, Tả Á không cần nghĩ cũng biết, nhất định là anh đang len lén hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô rồi. Mặc dù Tả Á chỉ mới tới bệnh viện này một lát, nhưng Tả Á thấy được, những bác sĩ ở bệnh viện này rất cung kính với Kiều Trạch, thậm chí ngay cả viện trưởng cũng ra mặt.
Hỏi thăm tình trạng cô một chút, bác sĩ nói cô hãy an tâm nghỉ ngơi, rồi rời đi, y tá đắp chăn lại cho Tả Á, lại sợ cô buồn chán nên nói chuyện với cô, phục vụ rất chu đáo.
Cô y tá khá nhiều chuyện hỏi: "Cô là vợ của anh Kiều à?"
Tả Á chỉ cười cười, không nói gì, cô y tá thấy Tả Á không trả lời, cũng cảm thấy mình nhiều lời, có chút thẹn thùng cười nói: "Cô nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì nhấn chuông, tôi ra ngoài trước."
"Cám ơn cô!" Tả Á mỉm cười nói.
Bệnh nhẹ như thế này, có lẽ với người bình thường là không có gì, nhưng, với Tả Á thì lại kinh động không biết bao nhiêu người, ba mẹ đều tới, mẹ còn làm cả điểm tâ, nữa, bắt cô phải ăn.
Tả Á ăn điểm tâm, nói chuyện với ba mẹ một lát, bảo bọn họ đừng lo lắng, cảm thấy có chút buồn ngủ, không nhịn được mà ngủ thiếp đi. Tả Quốc Cường biết Tả Á không sao cả thì mới yên lòng, mãi cho đến buổi trưa mới rời khỏi. Mà Kiều Trạch vẫn không xuất hiện.
Khi tỉnh lại đã là gần trưa rồi, mẹ vẫn ở bên cạnh chăm sóc cô, cho cô uống nước trái cây, "Mẹ à, mẹ về nghỉ ngơi đi, con không sao đâu, do Kiều Trạch lo lắng quá thôi mà, nhất định bắt con phải nằm viện, thật ra thì không nghiêm trọng như vậy đâu."
Điền Văn Lệ ngồi bên cạnh cô, đút nước trái cây cho cô: “Cẩn thận một chút không thừa đâu."
"Ba về rồi ạ?" Tả Á uống một ngụm nước trái cây, "Kiều Trạch đâu rồi? Buổi sáng anh ấy đưa con tới bệnh viện rồi không thấy bóng dáng đâu hết, đã nói với Lạc Kỳ là con không sao để Lạc Kỳ khỏi lo lắng."
"Nói rồi, buổi trưa Lạc Kỳ sẽ tới, Kiều Trạch về nhà nấu cơm trưa cho con rồi."
"Vâng." Tả Á đáp một tiếng, cúi đầu uống nước trái cây. Hiện tại cô không thể làm gì cả, ngay cả ăn cơm ngủ cũng phải chú ý, dụng cụ rửa mặt cũng không thể tùy tiện.
"Tiểu Á!" Điền Văn Lệ đưa tay vén tóc Tả Á, "Con không ở lại được sao? Bộ dạng này của con mẹ không sao yên lòng được. Ở lại để mẹ chăm sóc cho con, còn có Kiều Trạch nữa.......Mặc dù cậu ta từng phạm phải sai lầm, nhưng cậu ta vẫn luôn chờ đợi con, đợi con suốt ba năm. Sau khi con rời đi, cậu ấy trở về không tìm được con, chỉ sau một đêm mà bạc trắng cả đầu.......Tìm kiếm con suốt ba năm nhưng vẫn không tìm được, cậy ấy như phát điên vậy, rồi cậu ấy bệnh viện này, bệnh viện này chính là xây cho con đó, vì con mà chuẩn bị ba năm. Con không thể quên hết chuyện trước kia, làm lại một lần nữa được sao? Cho dù con có oán hận những việc mà Kiều Trạch đã từng gây ra cho con trong quá khứ, nhưng tha thứ cho cậu ấy một lần nữa, không được sao? Mẹ biết, nói như vậy sẽ làm con khó xử, nhưng, mẹ là hy vọng con có người thân làm bạn, có người thân chăm sóc.......không nỡ để con rời đi......."
"Mẹ!" Cô đã không còn cảm nhận được nước trái cây trong miệng có mùi vị gì cả, cô để xuống bàn, đưa tay ôm lấy Điền Văn Lệ, "Mẹ, con không oán hận Kiều Trạch, mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, chuyện chúng con chia tay, con cũng có một phấn trách nhiệm. Nhưng, có những chuyện con không thể nào quên được, ngay cả lúc ngủ cũng nằm mơ thấy, những cảnh tượng ấy cứ quanh quẩn trong đầu con như những bóng ma, trở thành bức tường ngăn cách hai bọn con. Trí nhớ của con rất kém, con đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng con cũng không sao hiểu nổi, chỉ có duy nhất Kiều Trạch, chỉ có những chuyện của con và anh ấy thì con không thể nào quên được, không thể quên anh ấy được, không thể quên được sự lạnh lùng của anh ấy, cảm giác bị phản bội, cô đơn và tịch mịch, suốt nhiều năm như vậy, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, nhưng con vẫn luôn canh cánh trong lòng, mẹ à.......có phải con rất ích kỷ không?"
Điền Văn Lệ vỗ vỗ lưng Tả Á, cười nói: "Con bé ngốc nào, khắc cốt ghi tâm nhớ một người, không phải là hận, thì chính bởi vì yêu, không phải con hận cậu ấy, thì dĩ nhiên là yêu cậu ấy rồi, bởi vì quá quan tâm, bởi vì quá yêu cậu ấy cho nên mới để tâm đến những chuyện cậu ấy đã gây ra cho con. Đợi đến lúc con không còn yêu nữa, cũng sẽ không hận, vậy thì lúc đấy con và cậu ta mới là hoàn toàn cắt đứt, thật sự kết thúc."
Tả Á ôm Điền Văn Lệ, không nói gì nữa, trái tim rơi vào những suy nghĩ hỗn loạn. Trước kia, trong lúc đi trị liệu, những lúc đau đớn, những lúc không còn hy vọng, cô đều nhớ đến người thân và bạn bè của mình, cũng đặc biệt nhớ Kiều Trạch, nhưng, vừa nghĩ tới sự lạnh lùng của anh, trái tim cô lại nhói đau, cho nên, cô luôn tự nói với mình, không được nhớ, cũng không được đau lòng, lại càng không muốn phải oán hận, sinh mạng không dễ gì mới có lại được, cô không nên dùng cả đời minh để đi hận một người, cuộc đời này còn rất nhiều điều tốt đẹp cô nên làm.
Có lẽ, yêu và hận vốn luôn song hành cùng nhau, cô cũng không biết bản thân mình đang yêu hay là hận nữa. Những lời mẹ nói giúp cô hiểu ra, cho dù là sống hay chết, cô vẫn không thể không yêu không hận Kiều Trạch.......
Tả Á đang suy nghĩ, cửa phòng chợt bật mở, Kiều Trạch một tay cầm hộp đựng thức ăn, một tay dắt tay Lạc Kỳ đi vào, Thần Thần cũng bước vào phía sau. Lạc Kỳ vừa nhìn thấy Tả Á và Điền Văn Lệ liền chạy tới: "Bà ngoại, mẹ!"
"Bảo bối." Tả Á buông Điền Văn Lệ ra ôm lấy Lạc Kỳ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đang định hôn Thần Thần, thằng bé lại có vẻ không vui lui về phía sau: "Nam nữ khác biệt, còn nữa, mẹ đánh răng chưa?"
Lạc Kỳ với vẻ mặt thần bí nói: "Mẹ, anh Thần Thần có bạn gái rồi, bạn gái anh ấy nói không được để cho người khác hôn."
Gương mặt Thần Thần chợt đỏ lên, liếc Lạc Kỳ một cái: "Em thật là nhiều chuyện!"
"Hả?" Tả Á trợn to hai mắt, "Thần Thần có bạn gái sao, mẹ biết nói với ba con thế này bây giờ? Có điều, hôm nay dẫn cô ấy tới cho mẹ gặp mắt, biết đâu mẹ có thể giúp con thông báo cho ba."
"Con mới không cần mẹ nói, mẹ mà nói thế nào cũng sẽ phóng đại lên."
"Mẹ có khó chịu ở đâu không?"
"Không có, mẹ không sao hết, chỉ không thoải mái một chút thôi."
Điền Văn Lệ rất thích Thần Thần, đứa nhỏ này rất thân thiện, lại thông minh, những ngày này cũng đã nảy sinh tình cảm với nhau, bà đứng dậy kéo Thần Thần và Lạc Kỳ nói: "Kiều Trạch, cậu cho Tả Á ăn cơm trưa trước đi, mẹ mang hai đứa nhỏ ra ngoài ăn cơm."
"Vâng......." Tả Á có chút chần chờ trả lời, Điền Văn Lệ nói xong cũng liền dẫn Lạc Kỳ và Thần Thần đi ra khỏi phòng bệnh.
Kiều Trạch lấy chiếc bàn đặt lên trước mặt Tả Á, đỡ cô ngồi dậy, kê gối ở phía sau giúp cô, sau đó lần lượt lấy từng món ăn ra, tất cả đều là do anh làm, hộp đựng thức ăn nhỏ nhắn mà chứa được vài món ăn, lại còn có cả canh nữa, cứ như chiếc hộp bách bảo vậy.
Tả Á ngồi đó nhìn, nhiều đò ăn như vậy Kiều Trạch sẽ không bắt cô ăn hết đấy chứ, anh luôn luôn không để cho cô lãng phí thức ăn, hơn nữa ăn cơm cũng phải quy định khẩu phần, Tả Á không nhịn được vẻ mặt buồn thiu, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Kiều Trạch đặt đũa vào trong tay Tả Á, dường như nhận thấy rằng cô không thích, nói: "Ăn mỗi thứ một chút là được rồi."
"A, cám ơn." Tả Á cầm đũa định ăn, lại thấy Kiều Trạch vẫn nhìn cô chằm chằm, cô ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trạch. Bận rộn cho tới trưa, chắc là một miếng cơm anh cũng chưa kịp ăn, cúi đầu nói: "Nhiều thức ăn như vậy, mình em ăn cũng không hết được, cùng nhau ăn đi, nếu không em ăn anh ngồi nhìn, em cũng ăn không vô, có người cùng ăn, em sẽ ăn nhiều hơn được một chút."
Kiều Trạch không nói gì nữa, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Tả Á. Tả Á đưa đôi đũa của mình cho anh, còn mình thì cầm muỗng lên, cúi đầu ăn. Kiều Trạch vẫn nghiêng đầu nhìn cô ăn. Dù sao dùng muỗng ăn cũng không tiện cho lắm, nên Kiều Trạch liền dùng đũa gắp thức ăn đặt vào muỗng của Tả Á.
Tả Á dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trạch, gương mặt anh tái nhợt khiến cô chói mắt, ăn cũng không vô. Kiều Trạch kinh ngạc nhìn Tả Á: "Sao thế, không hợp khẩu vị à?"
Tả Á hoàn hồn, lắc đầu, mỉm cười: "Mùi vị rất tuyệt, em nghĩ, có lẽ hôm nay em sẽ ăn nhiều một chút, anh.......cũng ăn một chút đi, được không?" Chỉ nhìn cô thôi cũng có thể no bụng sao?
Hai người nói xong liền yên lặng ăn cơm, ăn hết sạch mọi thứ. Tả Á ăn xong rồi mới ngẩng đầu lên, lại thấy trên khoé miệng Kiều Trạch có dính một hạt cơm, cô nhịn không được mà bật cười.
Đôi mắt đen của Kiều Trạch nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Tả Á, có chút nghi ngờ hỏi: "Sao thế? Cười cái gì vậy?"
Tả Á đưa tay chỉ khóe môi của mình nói với Kiều Trạch: "Chỗ này.......Chỗ này của anh có hạt cơm......."
Tả Á chỉ bên phải, Kiều Trạch lại giơ tay lau bên trái, Tả Á vội đổi tay chỉ bên trái, Kiều Trạch lại giơ tay lau bên phải, vất vả một lúc hai người vẫn không hiểu ý đối phương, ngón tay Kiều Trạch vẫn không tìm được vị trí của hạt cơm, từ lúc nào mà Kiều Trạch lại trở nên ngốc nghếch như vậy rồi? Cuối cùng Tả Á bất đắc dĩ đành phải đưa tay trực tiếp giúp Kiều Trạch lau hạt cơm ngoan cố kia, lúc rút tay về bàn tay lại bị Kiều Trạch bắt được.
Lòng bàn tay ấm áp, mang theo một lớp mồ hôi mỏng bao quanh tay cô, trong lòng Tả Á chợt cảm thấy lo sợ, đôi mắt cũng nhìn Kiều Trạch, lúc này cô mới chợt phát hiện ra, hóa ra bọn họ đang ngồi gần nhau như vậy, từ trong mắt của anh cô có thể thấy được bóng dáng của mình. Đôi mắt đen sâu như xoáy nước, như muốn hút cô vào, tim Tả Á chợt đập mạnh, theo bản năng rút tay về, Kiều Trạch lại ôm cô vào lòng.
Mắt Tả Á trừng lớn, cứng ngắc trong ngực anh. Anh ôm cô, lồng ngực của anh thật ấm áp, tuy nhiên nó lại tràn đầy sự lo lắng, sợ hãi, như sợ cô sẽ đột nhiên biến mất trước mặt anh: "Tả Á!" Anh khàn giọng gọi cô, "Đừng rời đi nữa được không? Để cho anh chăm sóc em."
"Kiều Trạch......."
"Tả Á!" Kiều Trạch ngắt lời Tả Á, "Không cần phải trả lời ngay lập tức, anh cho em thời gian để suy nghĩ thật kỹ."
"Được......."
Dây cung trong lòng, đứt rồi.
Tình yêu của cô, tan nát rồi.
Kết quả như thế, anh đã sớm dự tính được, nhưng vẫn luôn mơ tưởng, ngày này sẽ không tới, sẽ không xuất hiện. Nhưng, cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế tàn khốc mà anh không cách nào thay đổi được.
Trên đường trở về, hai người đều trầm mặc, đôi mắt đen của Kiều Trạch không chớp mắt nhìn con đường phía trước, xe chạy rất chậm, giống như trái tim của anh vậy, nặng nề không thể di chuyển được. Tả Á nhìn phía ngoài cửa sổ, gương mặt gầy gò không bộc lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa nét đau thương nhàn nhạt. Đời người giá như có thể trở lại lúc mới gặp.
Chiếc ghế xa hoa rộng lớn, chỉ có mình Kiều Trạch, anh đột nhiên uống cạn lu rượu, thân thể nặng nề tựa vào ghế sofa, hơi cúi đầu, đưa tay xoa mi tâm. Lúc anh chuẩn bị rót thêm một ly rượu nữa, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, có mấy người đi vào, là Đường Lăng, Trương Chính, Từ Bân.
Trương Chính đi vào đầu tiên, ngồi xuống bên cạnh Kiều Trạch, cũng không đến quan tâm sắc mặt âm trầm của Kiều Trạch, trêu ghẹo: "Kiều, mấy ngày nay không phải ở cùng với vợ xinh đẹp sao? Sao lại rảnh rỗi gọi anh em đi uống rượu thế?"
Kiều Trạch rót đầy ly rượu, đặt trước mặt Trương Chính: "Bớt nói nhảm đi."
Đường Lăng cười cười, ngón tay xoay xoay cái vòng chìa khoá, ngồi đối diện Kiều Trạch: "Sao thế? Sao còn chưa bắt chị dâu lại?"
"Còn phải hỏi sao? Bắt được rồi thì đâu tìm chúng ta uống rượu." Từ Bân ngồi xuống, cầm ly rượu lên, nói với Kiều Trạch: "Anh Kiều, em uống với anh một ly, một chén giả nghìn sầu."
Lâu rồi không tụ tập uống rượu cho nên bọn họ nhanh chóng nhập cuộc, trừ Đường Lăng ra, người nào cũng say khướt cả rồi. Người được xưng là "ngàn chén không say", Kiều Trạch, thế mà tối nay cũng say. Lúc về, là do Đường Lăng kéo bọn họ ra ngoài, sau khi vất vả nhét được Trương Chính vào trong xe, Đường Lăng mới vừa lên xe liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn vào màn hình, là số của nhà Kiều Trạch, anh bắt máy, bên kia liền truyền đến tiếng của Lạc Kỳ: “Chú Đường Lăng, ba cháu có ở cùng chú không? Cháu không gọi được điện thoại cho ba.”
Đường Lăng nhìn Kiều Trạch đang bất tỉnh nhân sự bên cạnh, nói: "Lạc Kỳ đang ở nhà một mình sao? Đừng lo lắng, ba con không sao đâu, lát nữa chú Đường sẽ trả ba nguyên vẹn lại cho con."
Lúc này Lạc Kỳ mới yên tâm: "Vâng, vậy con ở nhà chờ ba, lát sau gặp lại, chú Đường Lăng."
"Một lát gặp!" Đường Lăng nói xong cúp điện thoại, rồi lái xe rời đi. Từ Bân nhìn Kiều Trạch đang nhắm nghiền hai mắt nằm tựa vào ghế, cảm khái: "Phụ nữ còn độc hơn cả thuốc độc, không thể chạm vào, thật may, tôi biết tự bảo vệ mình, thứ tình yêu đồ chơi này thật đúng là không phải ai cũng có thể chạm vào."
"Chờ một ngày nào đó cậu rơi vào lưới tình không chừng còn bị giày vò hơn thế này nữa ấy." Trương Chính nói rồi cùng Từ Bân lên xe, Đường Lăng khởi động xe rời đi, chạy về nhà Kiều Trạch.
Sau khi mọi người chạy xe đến dưới lầu chỗ nhà Kiều Trạch, Từ Bân ở trong xe chờ, Đường Lăng và Trương Chính đỡ Kiều Trạch lên lầu. Thật may là có thang máy, nếu không Kiều Trạch to con như thế này không biết làm thế nào đi lên được.
Đi tới cửa nhà, hai người lục túi Kiều Trạch tìm chìa khoá nhà, mở cửa, đang định đỡ Kiều Trạch đi vào, lại ngạc nhiên thấy hai người ở trong nhà, là Tả Á và Lạc Kỳ.
Đường Lăng và Trương Chính sững sờ, đây không phải là đã bắt được người về rồi sao? Mọi người trở về nhà rồi, chẳng lẽ Kiều Trạch bởi vì quá vui mừng mà đi uống rượu?
"Chị dâu, đã lâu không gặp!" Trương Chính chào hỏi.
Tả Á cũng có chút sững sờ, nghe Trương Chính chào hỏi cũng vội chào hỏi lại: "Đã lâu không gặp!"
"Chú Đường Lăng, ba cháusao vậy? Lại uống say sao?" Lạc Kỳ cau mày nhìn ba, sao ba lại uống say nữa rồi?
"Mấy ngày nay anh em không tụ tập, hôm nay vui mừng quá nên quá chén." Trương Chính giải thích không phải là cho Lạc Kỳ nghe, mà muốn nói cho Tả Á nghe.
Tả Á và Lạc Kỳ nhường đường, hai người vội dìu Kiều Trạch vào phòng ngủ, rất không dịu dàng ném Kiều Trạch lên giường, dáng người to lớn cũng không phải là chuyện tốt.
Đường Lăng và Trương Chính từ phòng ngủ ra ngoài, nhìn Tả Á, Đường Lăng nhíu mày nói: "Chúng tôi đi trước đây, Kiều làm phiền cô chăm sóc."
Đường Lăng và Trương Chính hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi, Lạc Kỳ và Tả Á đứng trước giường cau mày nhìn Kiều Trạch đang bất tỉnh nhân sự, hai người cùng nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, sao lại say đến thế này chứ.
Vốn là Lạc Kỳ muốn về ở cùng Kiều Trạch vài ngày, nhưng khi Tả Á đưa Lạc Kỳ trở về, Kiều Trạch lại không có nhà, gọi điện thoại di động của anh, anh lại tắt máy, Lạc Kỳ nói muốn chờ Kiều Trạch trở về, Tả Á đành phải cùng Lạc Kỳ chờ anh, không ngờ anh lại trở về trong trạng thái say khướt thế này.
Lạc Kỳ kéo kéo váy Tả Á, dáng vẻ tội nghiệp nhìn Tả Á, vẻ mặt mong đợi nói: "Ba uống say rồi, Lạc Kỳ không chăm sóc ba được, hôm nay mẹ đừng đi nữa, có được không?"
Tả Á nhìn Lạc Kỳ, lại nhìn Kiều Trạch, có chút do dự, khẽ cắn môi: "Được!" Cô có thể nói không được sao?
Có Tả Á chăm sóc Kiều Trạch, Lạc Kỳ cũng yên lòng, khéo léo giúp Kiều Trạch cởi giầy, nói với Tả Á: "Mẹ, con buồn ngủ quá rồi, con đi ngủ trước đây, nếu không ngày mai đi học con sẽ ngủ gật mất."
Tả Á vuốt vuốt đầu Lạc Kỳ, dịu dàng nói: "Được rồi, Lạc Kỳ đi nghỉ trước đi, chút nữa mẹ qua với con."
"Vâng." Lạc Kỳ gật đầu, xách theo giầy của Kiều Trạch xoay người đi ra ngoài.
Tả Á vào phòng bếp pha một ly nước mật ong giải rượu, rồi trở về phòng ngủ, đã thấy Kiều Trạch đang nhắm chặt hai mắt, bàn tay rất không kiên nhẫn kéo cà vạt, nhưng càng kéo lại càng thắt chặt.
Tả Á cau mày, đặt ly nước mật ong lên bàn, đi tới, cầm tay của anh nhẹ nhàng đặt qua một bên, rồi đưa tay cởi cà vạt ra giúp anh. Cô cúi người xuống, thắt lưng đột nhiên căng thẳng, cánh tay rắn chắc của Kiều Trạch chợt ôm lấy của cô, cô theo bản năng muốn lui ra, thế nhưng cánh tay của anh lại càng siết chặt lại, cô bị buộc ngã vào trong ngực anh, nằm trên ngực anh, mặt vùi vào cổ anh.
Mặt nóng lên, Tả Á vội ngẩng đầu, đưa tay đẩy đẩy anh để anh buông cô ra, lại không dám lên tiếng, sợ Lạc Kỳ thức dậy nhìn thấy tình cảnh lúng túng này. Nhưng không ngờ Kiều Trạch lại càng ôm chặt hơn, nhẹ xoay người, ôm cô chặt trong ngực, chân thon dài cũng vươn sang, đè lên chân cô, thân thể cô hoàn toàn rơi vào trong ngực của anh, không cách nào thoát ra được.
Tả Á cau mày nhìn Kiều Trạch, vẻ mặt anh rất thỏa mãn, vùi đầu vào vai cô. Động tác liền một mạch, thuần thục tự nhiên, động tác này cô rất quen thuộc, trước sau vẫn là tư thế này, đã bao nhiêu đêm anh đều như thế này ôm cô ngủ.......
"Kiều Trạch.......!" Cô khẽ gọi anh, đưa tay đẩy anh một cái, nhưng anh lại không nhúc nhích, giam cầm cô thật chặt trong ngực mình, hơi thở ấm áp phả lên da thịt của cô, hơi thở của anh xen lẫn mùi rượu, mùi thuốc lá, phả lên người cô, hô hấp vững vàng, cô rất quen thuộc, đây là nhịp thở của anh.
Tầm mắt Tả Á chỉ có thể đặt lên trên đầu Kiều Trạch. Làn da tái nhợt như ánh sáng đèn, chói lóa làm đau mắt cô, bàn tay đẩy anh ra không được lại rơi lên mái tóc trắng của anh, ngắn ngủn, giống như từng cây gai đam vào bàn tay cô đau nhói, ngón tay như bị cắt đứt, trái tim cũng như bị đâm, đau đớn, xót xa.......
Sáng hôm sau, khi Kiều Trạch tỉnh lại đã là hơn bảy giờ, đầu có chút đau nhức, nhưng anh đã không còn buồn ngủ nữa, mở mắt ra, cau mày nhìn phòng ngủ trống không, không biết làm sao mình có thể trở về nhà được. Lại nhớ đêm hôm qua, hình như trong lồng ngực anh có một thân thể mềm mại, ấm áp, quen thuộc. Mà giờ phút này lại chỉ có mình anh, trong ngực hoàn toàn trống không, phòng cũng trống không, là giấc mơ, hay là ảo giác? Nhưng trên giường vẫn còn vương lại một mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương anh rất quen thuộc, quanh quẩn, quanh quẩn, thật rất không tan đi.
"Ba!" Cửa phòng ngủ "ầm" một tiếng bị Lạc Kỳ đẩy ra, bóng dáng nhỏ nhắn vọt vào, nét mặt sợ hãi, mắt ngân ngấn nước, hốt hoảng gào lên: "Ba, mẹ chảy máu."
Trong lòng Kiều Trạch căng thẳng, vội lật người nhảy xuống giường, chân trần chạy ra phòng ngủ, nghe thấy trong toilet có tiếng nước chảy ào ào, "Tả Á!" Anh kinh hoảng gọi một tiếng, người cũng vọt vào, vội vã rửa máu mũi cho Tả Á, trái tim trong nháy mắt bị nỗi khủng hoảng sợ hãi bao phủ, vội vàng rút giấy lau cho Tả Á.
Tả Á bịt lỗ mũi lại, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt hoang mang sợ hãi của Kiều Trạch, còn có Lạc Kỳ sau lưng anh nữa, trong mắt thằng bé tràn đầy nước mắt, Tả Á tự trách mình, lại hù doạ hai người bọn họ rồi, vội an ủi: "Đừng lo lắng, có thể là do nóng trong người thôi, không sao cả đâu."
Gương mặt Kiều Trạch trắng bệch, anh biết người bị bệnh bạch cầu mà chảy máu là không ổn, cho dù sau khi ghép tuỷ, phục hồi rồi, chảy máu mũi cũng không phải là một chuyện tốt, trái tim co rút đau đớn, tràn ngập lo lắng, sợ hãi. Anh đưa tay chặn lại máu mũi đang chảy ra của Tả Á, sau đó nói với Lạc Kỳ: "Lạc Kỳ, đi lấy nước đá."
"Vâng." Lạc Kỳ nghe lời Kiều Trạch nói, vội chạy vào phòng bếp lấy đá ra. Kiều Trạch đỡ Tả Á ngồi xuống, để cho cô nghiêng người về phía trước.
Lạc Kỳ lấy đá ra, Kiều Trạch dùng đá thoa trên trán Tả Á, Tả Á nhìn Kiều Trạch, sao anh còn thông thạo những thứ này hơn cả cô vậy, hẳn là anh rất quan tâm đến căn bệnh của cô.
Được một lát nhưng Tả Á chỉ cảm thấy đá đặt trên trán mình được có mấy giây mà thôi, cho dù là cầm máu cũng cần phải mất chút thời gian, nhưng gương mặt Kiều Trạch lại trở nên trắng bệch, khẩn trương nói: "Lập tức đi bệnh viện, Lạc Kỳ ở nhà, ba sẽ gọi điện thoại cho Đường Lăng, nói chú ấy chở con đi học."
"Vâng, ba." Lạc Kỳ lo lắng nhìn Tả Á, mặc dù rất muốn đi theo, nhưng bây giờ cậu không thể gây thêm phiền phức nữa, cậu nghe lời ba nói mới là tốt nhất.
Kiều Trạch bế Tả Á ra ngoài, lên xe, để cho Tả Á tự bịt mũi mình, trên tay anh còn lưu lại máu của Tả Á, bàn tay cầm tay lái của anh có chút run rẩy, sắc mặt giống như phủ một tầng sương.
Kiều Trạch là một người đàn ông ưa sạch sẽ, mà lúc này trên người anh đang mặc bộ quần áo hôm qua chưa kịp thay ra, áo sơ mi trắng có rất nhiều nếp nhăn, mặt cũng chưa rửa, râu ria cũng không cạo, lúc lái xe cũng gấp gáp liên lạc với bệnh viện, rồi sau đó tăng tốc xe.
Lúc đi tới cửa bệnh viện, các bác sĩ mặc áo khoác trắng đã đứng đón sẵn bên ngoài, không ngừng đung đưa trước mặt Tả Á, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào phòng bệnh, mà Kiều Trạch vẻ mặt tái nhợt cũng gấp gáp đi theo phía sau.
Không biết đã trải qua bao lâu, nhưng đối với Kiều Trạch mà nói thật sự là rất lâu, máu chảy từ mũi Tả Á rốt cuộc cũng dừng lại, cô bị mang đi kiểm tra cặn kẽ một phen, trừ chảy máu mũi ra, cô còn sốt nhẹ nữa, thân thể của cô cần được chăm sóc, bảo vệ thật tốt. Chỉ là sốt nhẹ thôi, chỉ cần uống nhiều nước và nước trái cây sau đó nghỉ ngơi là được rồi, nhưng Kiều Trạch lại nhất quyết bắt Tả Á nằm viện. Cô vốn muốn nói với anh là không cần đâu, nhưng khi nhìn đến gương mặt lo lắng đến tái nhợt của Kiều Trạch, cuối cùng cô cũng đành thuận theo ý của anh.
Kiều Trạch vô cùng hoảng sợ, anh sợ là bệnh của cô tái phát. Thật may là không phải, chỉ là hôm nay cơ thể có có một chút phản ứng nho nhỏ thôi, bác sĩ nói không cần phải lo lắng. Tả Á gối lên mội chiếc gối lành lạnh, thấy một bác sĩ tóc bạc đến hỏi thăm, mà Kiều Trạch lại không có ở đây, Tả Á không cần nghĩ cũng biết, nhất định là anh đang len lén hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô rồi. Mặc dù Tả Á chỉ mới tới bệnh viện này một lát, nhưng Tả Á thấy được, những bác sĩ ở bệnh viện này rất cung kính với Kiều Trạch, thậm chí ngay cả viện trưởng cũng ra mặt.
Hỏi thăm tình trạng cô một chút, bác sĩ nói cô hãy an tâm nghỉ ngơi, rồi rời đi, y tá đắp chăn lại cho Tả Á, lại sợ cô buồn chán nên nói chuyện với cô, phục vụ rất chu đáo.
Cô y tá khá nhiều chuyện hỏi: "Cô là vợ của anh Kiều à?"
Tả Á chỉ cười cười, không nói gì, cô y tá thấy Tả Á không trả lời, cũng cảm thấy mình nhiều lời, có chút thẹn thùng cười nói: "Cô nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì nhấn chuông, tôi ra ngoài trước."
"Cám ơn cô!" Tả Á mỉm cười nói.
Bệnh nhẹ như thế này, có lẽ với người bình thường là không có gì, nhưng, với Tả Á thì lại kinh động không biết bao nhiêu người, ba mẹ đều tới, mẹ còn làm cả điểm tâ, nữa, bắt cô phải ăn.
Tả Á ăn điểm tâm, nói chuyện với ba mẹ một lát, bảo bọn họ đừng lo lắng, cảm thấy có chút buồn ngủ, không nhịn được mà ngủ thiếp đi. Tả Quốc Cường biết Tả Á không sao cả thì mới yên lòng, mãi cho đến buổi trưa mới rời khỏi. Mà Kiều Trạch vẫn không xuất hiện.
Khi tỉnh lại đã là gần trưa rồi, mẹ vẫn ở bên cạnh chăm sóc cô, cho cô uống nước trái cây, "Mẹ à, mẹ về nghỉ ngơi đi, con không sao đâu, do Kiều Trạch lo lắng quá thôi mà, nhất định bắt con phải nằm viện, thật ra thì không nghiêm trọng như vậy đâu."
Điền Văn Lệ ngồi bên cạnh cô, đút nước trái cây cho cô: “Cẩn thận một chút không thừa đâu."
"Ba về rồi ạ?" Tả Á uống một ngụm nước trái cây, "Kiều Trạch đâu rồi? Buổi sáng anh ấy đưa con tới bệnh viện rồi không thấy bóng dáng đâu hết, đã nói với Lạc Kỳ là con không sao để Lạc Kỳ khỏi lo lắng."
"Nói rồi, buổi trưa Lạc Kỳ sẽ tới, Kiều Trạch về nhà nấu cơm trưa cho con rồi."
"Vâng." Tả Á đáp một tiếng, cúi đầu uống nước trái cây. Hiện tại cô không thể làm gì cả, ngay cả ăn cơm ngủ cũng phải chú ý, dụng cụ rửa mặt cũng không thể tùy tiện.
"Tiểu Á!" Điền Văn Lệ đưa tay vén tóc Tả Á, "Con không ở lại được sao? Bộ dạng này của con mẹ không sao yên lòng được. Ở lại để mẹ chăm sóc cho con, còn có Kiều Trạch nữa.......Mặc dù cậu ta từng phạm phải sai lầm, nhưng cậu ta vẫn luôn chờ đợi con, đợi con suốt ba năm. Sau khi con rời đi, cậu ấy trở về không tìm được con, chỉ sau một đêm mà bạc trắng cả đầu.......Tìm kiếm con suốt ba năm nhưng vẫn không tìm được, cậy ấy như phát điên vậy, rồi cậu ấy bệnh viện này, bệnh viện này chính là xây cho con đó, vì con mà chuẩn bị ba năm. Con không thể quên hết chuyện trước kia, làm lại một lần nữa được sao? Cho dù con có oán hận những việc mà Kiều Trạch đã từng gây ra cho con trong quá khứ, nhưng tha thứ cho cậu ấy một lần nữa, không được sao? Mẹ biết, nói như vậy sẽ làm con khó xử, nhưng, mẹ là hy vọng con có người thân làm bạn, có người thân chăm sóc.......không nỡ để con rời đi......."
"Mẹ!" Cô đã không còn cảm nhận được nước trái cây trong miệng có mùi vị gì cả, cô để xuống bàn, đưa tay ôm lấy Điền Văn Lệ, "Mẹ, con không oán hận Kiều Trạch, mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, chuyện chúng con chia tay, con cũng có một phấn trách nhiệm. Nhưng, có những chuyện con không thể nào quên được, ngay cả lúc ngủ cũng nằm mơ thấy, những cảnh tượng ấy cứ quanh quẩn trong đầu con như những bóng ma, trở thành bức tường ngăn cách hai bọn con. Trí nhớ của con rất kém, con đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng con cũng không sao hiểu nổi, chỉ có duy nhất Kiều Trạch, chỉ có những chuyện của con và anh ấy thì con không thể nào quên được, không thể quên anh ấy được, không thể quên được sự lạnh lùng của anh ấy, cảm giác bị phản bội, cô đơn và tịch mịch, suốt nhiều năm như vậy, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, nhưng con vẫn luôn canh cánh trong lòng, mẹ à.......có phải con rất ích kỷ không?"
Điền Văn Lệ vỗ vỗ lưng Tả Á, cười nói: "Con bé ngốc nào, khắc cốt ghi tâm nhớ một người, không phải là hận, thì chính bởi vì yêu, không phải con hận cậu ấy, thì dĩ nhiên là yêu cậu ấy rồi, bởi vì quá quan tâm, bởi vì quá yêu cậu ấy cho nên mới để tâm đến những chuyện cậu ấy đã gây ra cho con. Đợi đến lúc con không còn yêu nữa, cũng sẽ không hận, vậy thì lúc đấy con và cậu ta mới là hoàn toàn cắt đứt, thật sự kết thúc."
Tả Á ôm Điền Văn Lệ, không nói gì nữa, trái tim rơi vào những suy nghĩ hỗn loạn. Trước kia, trong lúc đi trị liệu, những lúc đau đớn, những lúc không còn hy vọng, cô đều nhớ đến người thân và bạn bè của mình, cũng đặc biệt nhớ Kiều Trạch, nhưng, vừa nghĩ tới sự lạnh lùng của anh, trái tim cô lại nhói đau, cho nên, cô luôn tự nói với mình, không được nhớ, cũng không được đau lòng, lại càng không muốn phải oán hận, sinh mạng không dễ gì mới có lại được, cô không nên dùng cả đời minh để đi hận một người, cuộc đời này còn rất nhiều điều tốt đẹp cô nên làm.
Có lẽ, yêu và hận vốn luôn song hành cùng nhau, cô cũng không biết bản thân mình đang yêu hay là hận nữa. Những lời mẹ nói giúp cô hiểu ra, cho dù là sống hay chết, cô vẫn không thể không yêu không hận Kiều Trạch.......
Tả Á đang suy nghĩ, cửa phòng chợt bật mở, Kiều Trạch một tay cầm hộp đựng thức ăn, một tay dắt tay Lạc Kỳ đi vào, Thần Thần cũng bước vào phía sau. Lạc Kỳ vừa nhìn thấy Tả Á và Điền Văn Lệ liền chạy tới: "Bà ngoại, mẹ!"
"Bảo bối." Tả Á buông Điền Văn Lệ ra ôm lấy Lạc Kỳ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đang định hôn Thần Thần, thằng bé lại có vẻ không vui lui về phía sau: "Nam nữ khác biệt, còn nữa, mẹ đánh răng chưa?"
Lạc Kỳ với vẻ mặt thần bí nói: "Mẹ, anh Thần Thần có bạn gái rồi, bạn gái anh ấy nói không được để cho người khác hôn."
Gương mặt Thần Thần chợt đỏ lên, liếc Lạc Kỳ một cái: "Em thật là nhiều chuyện!"
"Hả?" Tả Á trợn to hai mắt, "Thần Thần có bạn gái sao, mẹ biết nói với ba con thế này bây giờ? Có điều, hôm nay dẫn cô ấy tới cho mẹ gặp mắt, biết đâu mẹ có thể giúp con thông báo cho ba."
"Con mới không cần mẹ nói, mẹ mà nói thế nào cũng sẽ phóng đại lên."
"Mẹ có khó chịu ở đâu không?"
"Không có, mẹ không sao hết, chỉ không thoải mái một chút thôi."
Điền Văn Lệ rất thích Thần Thần, đứa nhỏ này rất thân thiện, lại thông minh, những ngày này cũng đã nảy sinh tình cảm với nhau, bà đứng dậy kéo Thần Thần và Lạc Kỳ nói: "Kiều Trạch, cậu cho Tả Á ăn cơm trưa trước đi, mẹ mang hai đứa nhỏ ra ngoài ăn cơm."
"Vâng......." Tả Á có chút chần chờ trả lời, Điền Văn Lệ nói xong cũng liền dẫn Lạc Kỳ và Thần Thần đi ra khỏi phòng bệnh.
Kiều Trạch lấy chiếc bàn đặt lên trước mặt Tả Á, đỡ cô ngồi dậy, kê gối ở phía sau giúp cô, sau đó lần lượt lấy từng món ăn ra, tất cả đều là do anh làm, hộp đựng thức ăn nhỏ nhắn mà chứa được vài món ăn, lại còn có cả canh nữa, cứ như chiếc hộp bách bảo vậy.
Tả Á ngồi đó nhìn, nhiều đò ăn như vậy Kiều Trạch sẽ không bắt cô ăn hết đấy chứ, anh luôn luôn không để cho cô lãng phí thức ăn, hơn nữa ăn cơm cũng phải quy định khẩu phần, Tả Á không nhịn được vẻ mặt buồn thiu, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Kiều Trạch đặt đũa vào trong tay Tả Á, dường như nhận thấy rằng cô không thích, nói: "Ăn mỗi thứ một chút là được rồi."
"A, cám ơn." Tả Á cầm đũa định ăn, lại thấy Kiều Trạch vẫn nhìn cô chằm chằm, cô ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trạch. Bận rộn cho tới trưa, chắc là một miếng cơm anh cũng chưa kịp ăn, cúi đầu nói: "Nhiều thức ăn như vậy, mình em ăn cũng không hết được, cùng nhau ăn đi, nếu không em ăn anh ngồi nhìn, em cũng ăn không vô, có người cùng ăn, em sẽ ăn nhiều hơn được một chút."
Kiều Trạch không nói gì nữa, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Tả Á. Tả Á đưa đôi đũa của mình cho anh, còn mình thì cầm muỗng lên, cúi đầu ăn. Kiều Trạch vẫn nghiêng đầu nhìn cô ăn. Dù sao dùng muỗng ăn cũng không tiện cho lắm, nên Kiều Trạch liền dùng đũa gắp thức ăn đặt vào muỗng của Tả Á.
Tả Á dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trạch, gương mặt anh tái nhợt khiến cô chói mắt, ăn cũng không vô. Kiều Trạch kinh ngạc nhìn Tả Á: "Sao thế, không hợp khẩu vị à?"
Tả Á hoàn hồn, lắc đầu, mỉm cười: "Mùi vị rất tuyệt, em nghĩ, có lẽ hôm nay em sẽ ăn nhiều một chút, anh.......cũng ăn một chút đi, được không?" Chỉ nhìn cô thôi cũng có thể no bụng sao?
Hai người nói xong liền yên lặng ăn cơm, ăn hết sạch mọi thứ. Tả Á ăn xong rồi mới ngẩng đầu lên, lại thấy trên khoé miệng Kiều Trạch có dính một hạt cơm, cô nhịn không được mà bật cười.
Đôi mắt đen của Kiều Trạch nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Tả Á, có chút nghi ngờ hỏi: "Sao thế? Cười cái gì vậy?"
Tả Á đưa tay chỉ khóe môi của mình nói với Kiều Trạch: "Chỗ này.......Chỗ này của anh có hạt cơm......."
Tả Á chỉ bên phải, Kiều Trạch lại giơ tay lau bên trái, Tả Á vội đổi tay chỉ bên trái, Kiều Trạch lại giơ tay lau bên phải, vất vả một lúc hai người vẫn không hiểu ý đối phương, ngón tay Kiều Trạch vẫn không tìm được vị trí của hạt cơm, từ lúc nào mà Kiều Trạch lại trở nên ngốc nghếch như vậy rồi? Cuối cùng Tả Á bất đắc dĩ đành phải đưa tay trực tiếp giúp Kiều Trạch lau hạt cơm ngoan cố kia, lúc rút tay về bàn tay lại bị Kiều Trạch bắt được.
Lòng bàn tay ấm áp, mang theo một lớp mồ hôi mỏng bao quanh tay cô, trong lòng Tả Á chợt cảm thấy lo sợ, đôi mắt cũng nhìn Kiều Trạch, lúc này cô mới chợt phát hiện ra, hóa ra bọn họ đang ngồi gần nhau như vậy, từ trong mắt của anh cô có thể thấy được bóng dáng của mình. Đôi mắt đen sâu như xoáy nước, như muốn hút cô vào, tim Tả Á chợt đập mạnh, theo bản năng rút tay về, Kiều Trạch lại ôm cô vào lòng.
Mắt Tả Á trừng lớn, cứng ngắc trong ngực anh. Anh ôm cô, lồng ngực của anh thật ấm áp, tuy nhiên nó lại tràn đầy sự lo lắng, sợ hãi, như sợ cô sẽ đột nhiên biến mất trước mặt anh: "Tả Á!" Anh khàn giọng gọi cô, "Đừng rời đi nữa được không? Để cho anh chăm sóc em."
"Kiều Trạch......."
"Tả Á!" Kiều Trạch ngắt lời Tả Á, "Không cần phải trả lời ngay lập tức, anh cho em thời gian để suy nghĩ thật kỹ."
"Được......."
/105
|