Kiều Trạch thừa nhận, nói xong anh liền rời đi, bóng dáng cao lớn, bóng lưng rộng rãi, không một chút hơi ấm, không một chút do dự mà rời đi. Trái tim Tả Á cũng vì đó mà chìm sâu xuống đáy.
Lúc đầu cô tự nguyện tự thôi miên lừa gạt chính mình, chỉ cần Kiều Trạch không thừa nhận, chỉ cần anh làm như không có chuyện gì xảy ra, cô sẽ tự lừa mình dối người, coi đó chỉ là hiểu lầm. Nếu như.......Kiều Trạch thật sự có thể quên được cô, thật sự có thể yêu người phụ nữ khác, như vậy.......cũng tốt, như vậy sau này anh sẽ bớt đau lòng hơn.
Tả Á lột tấm ga giường xuống, vứt hết, cô không muốn phải ngửi thấy mùi của người phụ nữ khác trên giường của mình, như vậy cô.......sẽ điên mất, thay ga giường và vỏ chăn mới, mở tất cả cửa sổ ra để cho làn gió lành lạnh thổi vào, cuốn đi đau đớn đang trào dâng trong đáy lòng cô.
Bận rộn một hồi, rồi Tả Á liền đứng ở giữa phòng khách trống rỗng, ngẩn người, căn phòng lớn khiến con người ta cả thấy trống rỗng đến đáng sợ. Kiều Trạch vốn muốn tìm người giúp việc , nhưng cô không muốn, cô thích cảm giác tự mình chăm sóc gia đình của mình, tự mình quét dọn sạch sẽ, bố trí căn phòng ấm áp, tự mình nấu cơm, vì người đàn ông của mình mà làm tất cả, đều là một chuyện hạnh phúc. Nhưng cái nhà này hiện tại hình như đã mất đi ý nghĩa của nó, lạnh lẽo không có một chút ấm áp.
Rất lâu sau Tả Á mới hoàn hồn lại, xoay người hoảng hốt đi lên lầu, mở một hộc tủ của cô ra, bên trong đều là những chiếc bình trong suốt bằng thuỷ tinh hình trái tim, đựng rất nhiều sao, còn có một cái ly thuỷ tinh trong suốt nữa, Tả Á đưa tay lấy cái ly kia ra, nâng niu trong tay, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Một ngày cứ như thế trôi qua, mặt trời lặn dần về hướng tây, bóng đêm dần bao phủ, bữa tối Tả Á làm đã nguội lạnh cả, nhưng Kiều Trạch vẫn chưa về. Mắt cô nhìn chằm chằm điện thoại di động để trên bàn ăn, nhưng chuông điện thoại vẫn không một lần vang lên, cô cầm điện thoại lên gọi cho dãy số đã khắc sâu trong đầu, nhưng rồi lại buông xuống, cuối cùng, cô cầm bát đũa lên một mình ngồi thẫn thờ ăn cơm, cô ăn nhưng lại không có cảm giác gì cả. Ăn được vài miếng cô đặt đũa xuống, điện thoại trên bàn lại đột nhiên vang lên, Tả Á không nhìn mà bắt máy luôn: "Alô?"
"Tiểu Á, là anh." Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp có chút nặng nề của Chung Dương, "Có chỗ nào không thoải mái không? Có uống thuốc đúng giờ không? Em nói chuyện với người nhà chưa? Lúc nào thì tiếp nhận điều trị......."
"Ha ha......." Tả Á cười, "Nhiều vấn đề như vậy làm sao em trả lời anh hết được?" Tả Á cố tỏ ra nhẹ nhõm, bị bệnh đã đủ thương tâm rồi, cô không muốn vì chuyện này lại khiến mọi người khổ sở.
Chung Dương cũng cười theo, "Vậy thì cứ trả lời từ từ từng câu, anh sẽ kiên nhẫn ngồi nghe em trả lời."
Tả Á nhẹ nhàng báo cáo: "Không có chỗ nào không thoải mái cả, cũng đã uống thuốc đúng giờ, vẫn chưa nói với người nhà, thân thể mẹ em không được tốt, đợi mấy ngày nữa em sẽ nói, bác sĩ cũng nói, bây giờ cũng chưa thể trị liệu ngay được......."
"Anh ta đâu?"
"Chung Dương." Tả Á ngắt lời Chung Dương, cô biết Chung Dương đang hỏi đến Kiều Trạch, liền đổi chủ đề hỏi, "Gần đây anh có khỏe không?"
"Làm sao anh không khoẻ được chứ, em phải thường xuyên đến bệnh viện để kiểm tra, nếu trì hoãn nữa, anh sẽ không khách khí đâu.......Biết không?"
"Ừ, biết rồi, em sẽ làm theo lời bác sĩ, anh không cần phải lo lắng đâu."
Chung Dương hừ một tiếng, rồi nói: "Coi như em biết điều, muộn rồi, nghỉ ngơi đi, anh cúp máy đây."
Tả Á nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon!" Chung Dương cúp điện thoại, xuyên qua cửa sổ xe nhìn vào bên trong khu chung cư của Tả Á, trong đôi mắt tràn ngập nỗi đau đớn nặng nề, cuối cùng khởi động xe rời đi. Tiểu Á, nhất định em sẽ không sao đâu.
Tả Á đặt điện thoại di động xuống, khe khẽ thở dài, tại sao cô lại luôn khiến cho người khác lo lắng cho mình như vậy? Chung Dương, cảm ơn anh đã đối xử tốt với em, hi vọng anh có thể tìm một người xứng đáng với mình, cô thầm nghĩ, cũng đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, tắm rồi đi ngủ.
Đã chín giờ, anh.......tối nay chắc anh sẽ không về, chắc là anh ở lại chỗ Tình Văn rồi. Tình Văn yêu Kiều Trạch nhiều năm như vậy, cũng giống như Kiều Trạch yêu cô, mặc dù trái tim Kiều Trạch lạnh lùng, lại cứng rắn, nhưng cho dù là một tảng băng lớn cũng sẽ có ngày tan chảy ra.
Tả Á nằm trên giường, nhìn vị trí bên cạnh trống không, không nhịn được mà đưa tay xoa gối Kiều Trạch; ga giường, vỏ chăn, bao gối đều đã thay mới, trên giường đã không còn mùi vị của anh nữa, đáy lòng dâng lên cảm giác khó chịu, cô vùi mặt vào gối, ép mình phải ngủ.
Trong giấc mơ, cô thấy một biển hoa màu vàng nhạt, Kiều Trạch cõng cô chạy trong biển hoa ấy, đến lúc mệt, Kiều Trạch đặt cô trên mặt đất được phủ kín toàn là hoa, hôn môi của cô, cúi đầu nỉ non, nói anh yêu cô.
Tả Á đang nằm mơ chợt cảm thấy phía bên kia giường lún xuống, một luồng hơi thở quen thuộc nhích lại gần, một đôi tay khỏe mạnh ôm lấy hông của cô, đôi môi quen thuộc hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu, như những cánh hoa rơi lên mặt cô, trên da thịt cô, anh về sao? Hay là mơ? Nếu như chỉ là một giấc mơ, cô mong nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Khi thân thể của cô bị dục vọng nóng rực lấp đầy từ phía sau, cô biết đây không phải là mơ, nhưng cô vẫn không muốn tỉnh lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của anh, cũng không muốn nhớ tới thân thể của anh cũng đã từng dây dưa với Tình Văn như vậy, đôi môi của anh cũng đã hôn người phụ nữ khác như thế.
Kiều Trạch hôn Tả Á, thân thể từ từ di chuyển, từng chút từng chút nghiền nát nơi mềm mại của Tả Á, đôi môi của anh từ trên vai cô di chuyển lên đôi môi cô, lên gương mặt của cô, đôi mắt của cô, cho đến khi hôn đến khoé mắt của cô, mặn mặn chát chát .
Anh biết, cô đã tỉnh, chỉ là không muốn nhìn thấy anh thôi, động tác của anh trở nên cuồng dã, đâm vào nơi sâu nhất trong thân thể cô, rốt cuộc cô yêu kiều rên lên một tiếng, bàn tay chống lên ngực anh, ý bảo anh chậm lại một chút, đừng dùng nhiều sức như vậy nữa, cô sẽ không chịu nổi. Anh nông nông sâu sâu mà ra vào, thỉnh thoảng nhanh thỉnh thoảng chậm, cuối cùng cánh tay của cô cũng ôm lấy cổ anh.......
"Kiều Trạch.......Anh.......không mang mũ......." Giọng nói của Tả Á vang lên từ phía dưới Kiều Trạch có chút đứt quãng, lời nhắc nhở của cô dường như lại càng khiến cho anh thêm buồn bực, dùng sức đâm vào mấy cái, rút ra, rồi buông thả trên bụng của cô.
Tả Á muốn ôm lấy anh, nhưng anh đã đứng dậy, đi ra phòng tắm, trong đó liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Tả Á đứng dậy, rút khăn giấy lau đi cái thứ dịch lỏng sền sệt trên người mình, rồi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm trong phòng khách, tẩy rửa đi mùi của tình dục.
Lúc cô quấn khăn tắm đi ra lại thấy Kiều Trạch, anh đang thay đồ, đã mặc xong cái quần tây màu đen, làm lộ ra một thân hình cân đối, trong tay anh là một chiếc áo sơ mi trắng, anh nhanh nhẹn mặc vào, ngón tay thon dài cài nút áo lại, sau đó cầm chiếc áo khoác trên ghế sofa lên, mặc vào người.
Anh.......phải đi sao?
Anh .......chỉ cần một cuộc hoan ái thôi sao?
Đúng lúc Tả Á mở miệng định nói gì đó, điện thoại đặt trên bàn trà chợt vang lên, Kiều Trạch khom lưng cầm điện thoại di động lên nghe máy, trầm giọng ‘alô’ một tiếng, bên kia nghe loáng thoáng giọng của phụ nữ.
Tả Á nghe không rõ bên kia nói gì, chỉ nghe Kiều Trạch lạnh lùng thốt: "Anh sẽ trở về."
Trở về?
Trở về đâu?
Chỗ của Tình Văn sao?
Như vậy thì nơi này là gì? Quán trọ sao? Còn cô là gì?
"Kiều Trạch." Cô không nhịn được gọi tên anh, muốn nói gì đó, thế nhưng anh lại chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo trước sau như một liếc cô, không có chút tình cảm nào nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Anh chỉnh trang quần áo ngay ngắn rồi đi ra cửa, không quay đầu lại, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng. Tả Á cắn môi, không nói một lời nào nữa, nhìn anh không chút do dự, quyết tuyệt mà quay đầu rời đi.
Dần dần xa cách nhau, có phải cũng là một chuyện tốt không?
Sáng hôm sau, Tả Á làm điểm tâm rồi ăn một mình, cố gắng quên đi những chuyện khiến cô đau lòng, thay một bộ đồ thể thao định đi chạy bộ, nhưng vừa mới ra khỏi cửa, lại nhận được điện thoại của Thần Thần, cô không khỏi mỉm cười.
"Hôm nay cô có rảnh không? Thần Thần muốn cô tới nhà Thần Thần chơi, có được không?" Giọng nói non nớt của Thần Thần lại mang theo chút trưởng thành, như một ông cụ non vậy, khiến người ta không thể không yêu mến.
Đến chơi với Thần Thần thì không có vần đề gì cả, có điều Tả Á không muốn giáp mặt với Huyền Chí Thương, ai bảo anh ta để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp với cô chứ, hẹp hòi keo kiệt, lại còn bắt cóc cô nữa, nhưng giọng nói mang theo sự mong đợi của Thần Thần khiến Tả Á không đành lòng cự tuyệt, trong lúc cô đang do dự Thần Thần lại nói tiếp, vẻ đáng thương: "Cô ơi.......hôm nay là sinh nhật Thần Thần đấy ạ......Cô có thể đến dự sinh nhật Thần Thần không ạ? Thần Thần bây giờ đã được năm tuổi rồi đấy nha......."
"Được rồi, được rồi, cô hứa, Thần Thần không được mếu máo nữa, nghe chưa? Nếu còn mếu máo như vậy sẽ không còn đẹp trai nữa đâu." Tên nhóc này giả giọng đáng thương khiến Tả Á không cách nào chống đỡ được.
"Sao cô lại biết Thần Thần đang mếu máo?"
"Cô có Thiên lý nhãn mà."
"Cô đang cười Thần Thần."
"Ồ, làm sao con biết?"
"Hì hì, Thần Thần có Thuận Phong Nhĩ, nghe được chứ sao."
"Đồ yêu tinh."
"Cô à, cô nói địa chỉ đi, con gọi tài xế đến đón cô."
"Con nói địa chỉ là được rồi, cô sẽ tự tới đó."
Thần Thần nghe Tả Á nói sẽ tới, vui vẻ nói địa chỉ, thật ra thì đó là căn biết thự Tả Á đã từng đến, nhưng mà khi đó Tả Á không biết mình đến được đó bằng cách nào, lúc về lại bị Kiều Trạch ôm trở về, cho nên không biết được đường đi thế nào.
Tả Á quay về nhà thay một bộ quần áo khác, lại đến khu thương mại mua quà, chọn lựa rất lâu, trẻ con bây giờ hẳn là rất thích Transformers ... Ai, Thần Thần còn nhỏ như vậy, thật không thể nào đoán ra cậu nhóc thích gì. Cô chợt nhớ hình như Thần Thần rất thích nghe truyện cổ tích, Tả Á liền mua một bộ truyện cổ tích tặng cho cậu.
Có chuyện để làm, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, đến xế chiều Tả Á gọi xe đi đến nhà Thần Thần. Lúc vừa mới đến cửa của căn biệt thự, Tả Á đã thấy người giúp việc đứng sẵn ở đó chờ đón cô rồi, có vẻ hơi long trọng, một người đàn ông mặt râu khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi mỉm cười nói với Tả Á: "Mời cô vào bên trong, cậu chủ đợi cô đã lâu rồi."
"Gọi tôi là Tả Á là được rồi." Tả Á mới vừa nói xong, liền nhìn thấy Thần Thần ăn mặc rất ngầu từ trong nhà ra ngoài, nhìn thấy cô cậu vui mừng gọi: "Cô!"
"Sinh nhật vui vẻ!" Tả Á khom lưng ôm lấy Thần Thần, Thần Thần lại kéo tay của cô ra, không cho cô bế lên, dáng vẻ như người lớn nói: "Cô à, Thần Thần đã năm tuổi rồi, con lớn rồi, không cần dì bế nữa đâu."
"Cám ơn cô đã tới dự sinh nhật của Thần Thần." Huyền Chí Thương không biết cũng đã đi ra ngoài từ lúc nào, đứng trước mặt Tả Á, Tả Á liền thẳng người lên nhìn người đàn ông có vẻ hẹp hòi này, "Anh có đứa con trai rất thông minh."
Huyền Chí Thương cười, đưa tay mời cô vào, Thần Thần kéo tay Tả Á đi vào trong, Tả Á đi vào mới nhìn thấy có ba người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, khí khái vô cùng, người nào người nấy đều mang vẻ không tầm thường.
Thần Thần kéo Tả Á đi tới, chính thức giới thiệu: "Cô, đây là chú Phong, đây là chú Lôi, đây là chú Dạ."
Ba người đàn ông cùng đứng dậy, bắt tay với Tả Á, so với Huyền Chí Thương thì những người này có vẻ thân thiện hơn nhiều, có điều, Tả Á không hề quen biết những người này, cũng không quen thuộc, lúc này lại giao thiệp với bọn họ, cô có chút không thích ứng được.
Cũng may, đa số thời gian của đều cô bị Thần Thần chiếm lấy, vào trong phòng cậu bé nhìn những thứ mà cậu sở hữu, những món đồ chơi, những đồ cậu thiết kế, vân vân…, mãi đến giờ cơm tối mới đi ra ngoài.
Tả Á thấy được Huyền Chí Thương yêu thương Thần Thần đến cỡ nào, hơn nữa ba người đàn ông kia cũng tương đối có cảm tình với Thần Thần, mặc dù không phải cùng chung huyết thống, nhưng cô hiểu, bọn họ đều là bạn chí cốt của Huyền Chí Thương.
Có Thần Thần ở bên cạnh, Tả Á không lúng túng lắm, cũng không cảm thấy nhàm chán, ăn xong cơm tối, sau khi cắt bánh ngọt, mọi người chúc cậu nhóc sinh nhật vui vẻ, sau đó Thần Thần liền mở quà, những thứ bọn họ tặng cho cậu đều là những thứ rất mạnh mẽ, chỉ có Tả Á là tặng sách.
Không phải là thứ gì quý giá, nhưng tất cả mọi người đều biết, Tả Á rất có lòng, bởi vì Thần Thần thích nghe chuyện cổ tích, chuyện này mọi người đều biết, trước khi ngủ, cậu rất thích có người kể chuyện cổ tích cho mình nghe rồi mới đi ngủ.
Thần Thần rất thích những cuốn sách Tả Á tặng mình, sinh nhật của Thần Thần kết thúc trong vui vẻ, ba người đàn ông kia cũng lần lượt đi về, Tả Á cũng định rời đi nhưng Thần Thần lại cầm tay cô, có chút chờ mong nói: "Cô kể chuyện cổ tích cho Thần Thần nghe, có được không?"
Tả Á do dự, cuối cùng mỉm cười: "Được, đi thôi."
Thần Thần dắt tay Tả Á đi lên lầu, nhưng chỉ mới đi được vài bước, đầu cô chợt choáng váng, chỉ nghe thấy Thần Thần kinh hãi gọi cô, nhưng trước mắt cô bỗng tối sầm lại, mất đi tri giác, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
... ...
Khi tỉnh lại, trong lúc nhất thời Tả Á không biết mình đang ở đâu, chỉ có cảm giác có một bàn tay nhỏ bé mềm nhũn đang nắm lấy tay mình, lúc tầm mắt đã trở nên rõ ràng hơn, cô liền nhìn thấy gương mặt lo âu của Thần Thần đang kề sát mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngân ngấn nước mắt.
Đây là phòng ngủ của Huyền Chí Thương.
"Cô, cô tỉnh lại rồi, Thần Thần lo lắng cho cô lắm."
"Cô không sao đâu." Khuôn mặt tái nhợt của Tả Á khẽ mỉm cười, muốn ngồi dậy, nhưng không có sức, may mà có một bàn tay chợt nâng sau lưng cô, đỡ cô ngồi dậy, lại lấy một cái gối kê sau lưng cô.
Tả Á quay đầu lại liền nhìn thấy Huyền Chí Thương, gương mặt nam tính của anh có chút nặng nề, mày rậm hơi nhíu, nói với Thần Thần: "Thần Thần, con đi ngủ trước đi."
"Nhưng......."
"Không nhưng nhị gì hết, đi nhanh đi."
"Vâng." Thần Thần không tình nguyện rời đi.
Tả Á nhìn sắc trời, đã muộn rồi, liền vén chăn lên: "Tôi phải đi rồi."
"Nằm xuống!" Huyền Chí Thương hung tợn nói xong, rồi đưa tay đắp chăn lại cho cô, lại có chút buồn bực hỏi: "Cô đang như vậy thì làm sao trở về được?"
"Chỉ là thiếu máu mà thôi, anh Huyền, trời cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi. Tôi rất vui được đến mừng sinh nhật của Thần Thần, nhưng tôi cũng xin lỗi vì lúc nãy đã hù thằng bé sợ, anh.......sẽ không bắt tôi phải giặt sạch ga giường rồi mới cho tôi đi chứ?"
Huyền Chí Thương phì một tiếng, nhếch môi cười: "Tôi không thù dai như vậy đâu, ga giường vỏ chăn đều không cần giặt lại, sau khi cô đi, tôi cũng sẽ vứt chúng đi thôi mà."
"Anh!" Tả Á nổi đóa, "Thật không thể hiểu nổi, người ‘không hiểu chuyện’ như anh, sao lại có một đứa con trai ngoan ngoãn tài giỏi như Thần Thần được."
Sắc mặt Huyền Chí Thương tối sầm lại, đến gần Tả Á, hung dữ nói: "Cô có muốn biết người già mồm với tôi sẽ có kết cục thế nào không?"
Tả Á nhíu mày: "Băm thây hay chôn sống à? Tôi sợ anh quá đi."
Huyền Chí Thương chịu thua thật rồi, bình thường anh tung hoàng khắp nơi, bọn thuộc hạ của anh ngay cả mở miệng nói một câu cũng không dám, cũng chẳng dám thở mạnh một tiếng, mà người phụ nữ này lại heo chết không sợ nước nóng, hoàn toàn không để anh vào trong mắt: "Được rồi, xem ra cô vẫn còn sức cãi nhau, tôi đưa cô về."
Huyền Chí Thương đưa Tả Á tới cửa chung cư, lúc Tả Á chuẩn bị xuống xe, Huyền Chí Thương đột nhiên giữ tay cô lại, nhưng chỉ trong chốc lát rồi liền buông ra: "Bệnh của cô không phải là không có hi vọng, cô.......không được bỏ cuộc."
Sắc mặt Tả Á cứng đờ: "Anh .......biết sao?"
"Rất xin lỗi, tôi đã động vào túi xách của cô, lúc ấy không biết tại sao cô té xỉu, nên tôi vội vàng tìm thuốc, tôi đã nhìn thấy thuốc cô uống."
Tả Á nhẹ mỉm cười: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Khuya lắm rồi, anh trở về với Thần Thần đi."
"Chúng ta là bạn, được không?" Huyền Chí Thương đột nhiên hỏi.
"Giống như.......Không còn là kẻ thù." Tả Á thoải mái cười.
"Ngủ ngon."
"Hẹn gặp lại." Tả Á xuống xe, đi vào trong chung cư. Huyền Chí Thương là một ẩn số. Khi Tả Á nhìn vào ánh mắt của anh ta, cô đọc thấy được sự tự trách, cô không nghĩ ra được, tại sao trong mắt anh ta lại có sự tự trách đó. Chẳng phải trước kia bọn họ chưa từng gặp mặt nhau sao? Cảm xúc tự trách đó.......là vì cái gì?
Hai, ba ngày sau sinh nhật Thần Thần, cậu nhóc đều gọi điện thoại tới, hỏi xem thân thể cô có tốt không. Tả Á đối với Thần Thần là thương hại, yêu thương, bởi vì phần thiếu sót sâu trong lòng kia, cũng còn vì bản thân Thần Thần rất đáng yêu, luôn đòi được cưng chiều, nhưng cô có chút không hiểu, tại sao Thần Thần lại muốn thân thiết với cô như vậy, hơn nữa còn rất lệ thuộc vào cô. Nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra được, cuối cùng Tả Á không suy nghĩ nữa.
Hai, ba ngày nay Tả Á cũng không gặp Kiều Trạch, xem chừng, không phải anh đến công ty mà là ở cùng một chỗ với Tình Văn. Tả Á đã không biết có nên đau lòng không nữa, cô một mặt hi vọng anh sẽ quên đi tình cảm dành cho cô, một mặt vừa buồn cho tình cảm của mình.
Cô vốn định nói cho người nhà tình trạng của mình, nhưng lúc này, mẹ cô đột nhiên lại ngã bệnh, phải nhập viện, cho nên Tả Á không muốn lúc này gia đình phải đối mặt với những lo lắng liên tiếp. Ban ngày, cô chăm sóc mẹ, buổi tối chị cô sẽ đến thay, cũng may mẹ không có nguy hiểm gì lớn.
Từ bệnh viện trở về, Tả Á có chút mệt.
Nhớ tới lời mẹ hỏi cô sao Kiều Trạch lại không đi cùng, mấy ngày nay đều chỉ thấy cô, cô chỉ nói Kiều Trạch đang bận, cũng không dám nói hai người xảy ra chuyện, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, với tình hình hiện tại của mẹ, Tả Á chỉ có thể trấn an, không muốn bà phải lo lắng quá nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tả Á quyết định bấm số điện thoại của Kiều Trạch, sau một lúc mới kết nối được: "Kiều Trạch, ngày mai anh có thể đến bệnh viện với em được không?"
"Chỗ nào không thoải mái sao?" Âm thanh bên kia điện thoại hình như có chút lo lắng, nóng vội, là cô nghe lầm sao?
Tả Á vội nói: "Em rất khỏe, nhưng mẹ em nhập viện rồi, anh có thể cùng em tới bệnh viện thăm mẹ một chút không?"
Bên kia Kiều Trạch thoáng trầm mặc, Tả Á có chút lo lắng: "Nếu như anh không rảnh, thì thôi cũng được......."
"Anh có nói là không rảnh sao?" Kiều Trạch lạnh lùng ngắt lời Tả Á, "Chiều nay, anh đón em."
Nói xong anh liền cúp máy, Tả Á cũng thu điện thoại lại, dựa theo sách dạy nấu ăn nấu bữa tối, uống thuốc, tắm rửa, lại chợt cảm thấy khó thở, căn phòng vẫn trống không, giường vẫn trống không, trái tim trống rỗng nhói lên từng cơn, đau, ai.......
Ngày hôm sau lúc xế chiều, Kiều Trạch quả nhiên tới, dừng xe ở dưới lầu chờ cô. Tả Á thấy khuôn mặt mình tái nhợt vội trang điểm một chút, nhìn qua cũng có chút tinh thần, lúc đi xuống lầu đã thấy xe Kiều Trạch dừng ở dưới lầu đợi cô.
Sau khi cô mở cửa lên xe, Kiều Trạch liền khởi động xe rời đi. Suốt dọc đường, cả hai người đều trầm mặc, không khí như đông cứng lại. Đôi mắt đen của Kiều Trạch thoáng quét qua Tả Á, hình như cô lại gầy đi rồi.
Lúc tới bệnh viện, dượng Kiều đang chăm sóc Điền Văn Lệ, giúp bà ăn tối, Kiều Trạch quàng tay ôm hông cô đi vào. Những cử chỉ thân mật này không phải là thật, chỉ là một trò đùa, một vở kịch, lừa được người khác, nhưng lại không lừa được chính mình.
Khí sắc của mẹ đã khá hơn nhiều khiến Tả Á cũng an tâm, Kiều Trạch hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của Điền Văn Lệ, rất đúng mực, quan tâm, cánh tay vẫn không hề rời khỏi hông của cô, Tả Á cũng mỉm cười, cố gắng cho mẹ thấy, cô đang sống rất tốt.
Ở bệnh viện với Điền Văn Lệ đến tám giờ thì Tả Vi tới, cô ấy chăm sóc Điền Văn Lệ vào ban đêm, nhìn thấy sắc mặt Tả Á không được tốt, liền nói cô mau về sớm nghỉ ngơi. Kiều Trạch đưa Tả Á trở về, Tả Á xuống xe, không đợi anh, trực giác mách bảo cho cô biết anh sẽ không về nhà.
Không ngờ cô mới vừa đi mấy bước, eo lại bị Kiều Trạch ôm lấy, cô quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt tuấn mĩ, lạnh lùng, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước, lại nhìn về phía trước, đây là ông xã của cô, người đàn ông của cô, nhưng đã còn không thuộc về mình cô nữa.
Lúc ăn cơm tối Tả Á ăn không ít, đều là do Kiều Trạch ép, đã lâu rồi bọn họ không ăn cơm cùng với nhau, lâu rồi cô không nấu cơm cho Kiều Trạch. Ăn cơm tối xong, Tả Á đang rửa chén trong bếp, eo lại bị Kiều Trạch ôm lấy từ phía sau.
Đôi môi mỏng của anh hôn lên trên gáy cô, có chút ngứa, khiến trái tim cô xôn xao, tay của anh cũng phủ trước ngực cô, vuốt ve, cuối cùng đôi tay đỡ hông của cô, xoay thân thể cô về phía anh, dùng sức bế cô lên, đặt cô ngồi trên bồn rửa.
Cô biết anh muốn, ở chỗ này, cũng là lần đầu tiên, khuôn mặt tái nhợt không nhịn được mà ửng đỏ, cô không muốn cự tuyệt, chỉ muốn cùng anh triền miên một lần, trong lòng chua xót, có lẽ về sau thân thể của cô không thể cùng anh thân mật được nữa rồi.
Quần áo bị rút đi, thân thể của cô và anh đều đã chuẩn bị xong, chân cô bị anh tách ra, toàn bô mở ra không che giấu chút nào, phần thân dưới nhắm thẳng cô, xông vào.......Hai thân thể quấn lấy nhau, nhưng không có một lời nào cả, chỉ có tiếng hít thở trầm thấp và một màn kiều diễm, cuồng dã, thật lâu không ngừng.......
Tả Á không biết đợt kích tình này kéo dài bào lâu, đến nửa đêm tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm trên giường, mà anh, đã không còn ở đây nữa. Trời rất tối, không có tí ánh sáng nào, cô chân trần xuống giường, đi ra ngoài phòng khách, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có chính cô.
Tả Á đi vào phòng tắm tẩy rửa thân thể, lại phát hiện, phía sau lưng có một mảng tím bầm, mặc dù cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng thấy triệu chứng của bệnh như vậy, cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo, từ trái tim, lạnh đến tận xương tủy.
Anh lại rời đi.
Không thấy được bóng dáng của anh, không cảm nhận được hơi thở của anh nữa.
Hình như càng ngày anh lại cách cô ngày càng xa.
Kiều Trạch, anh có biết không, em rất nhớ anh.......
Mẹ xuất viện, về nhà nghỉ ngơi, lúc Tả Á từ nhà mẹ ra liền nhìn thấy Chung Dương, chân mày anh nhíu rất chặt, trong mắt tràn đầy sự đau lòng cùng tức giận, tại sao anh lại ở đây? Tả Á biết, anh tới tìm cô, nhưng làm sao Chung Dương biết được cô đang ở đây?
Chung Dương đi tới kéo tay cô, sức lực của anh rất lớn, anh mở cửa, nhét cô vào trong xe, rồi sau đó anh cũng lên xe, quay đầu nhìn cô, có chút không vui hỏi: "Tại sao lại không biết quý trọng bản thân như vậy?"
"Chung Dương, anh giống mẹ em thật đấy."
"Anh già như vậy sao?" Chung Dương cau mày, nhìn gương mặt gầy gò của Tả Á, trái tim đau nhói: "Dẫn em đi hóng gió, chịu không?"
Tả Á cười cười nói: "Trước kia chúng ta từng đến một chỗ, hôm nay lại đi đến đó được không? Đột nhiên em rất nhớ chuyện ngày trước."
Chung Dương không nói gì, trái tim lại trầm xuống, khởi động xe đi đến những nơi cô muốn nhớ lại, không ai mở miệng nói chuyện, Chung Dương lái xe, chạy một mạch. Từ trường cấp hai Tả Á đã từng học, cho đến những con phố, quảng trường bọn họ đã từng đi qua, chạy đến tận bờ biển mới dừng lại.
Chung Dương dừng xe, quay đầu lại, nước mắt rơi xuống, cuối cùng anh vươn tay ôm Tả Á vào trong ngực, trái tim co rút đau đớn, người phụ nữ trong ngực là bảo bối anh muốn che chở từng li từng tí, chia chia hợp hợp, cuối cùng là buông tay, anh hi vọng cô được hạnh phúc, cho nên anh buông tay, nhưng tại sao ông trời lại muốn cướp cô đi, để cho cô sống hạnh phúc không được sao, để cho cô được vui vẻ không được sao, để cho cô khỏe mạnh, không được sao?
Tả Á cũng đưa tay ôm lấy Chung Dương, trong lòng không có chút tạp niệm nào, chỉ đơn giản là ôm một người bạn lâu năm, ôm người thân thiết người thân với mình. Ngày cô biết kết quả, cô không khóc, chỉ cứng đờ người đứng sững ở đó, muốn khóc, lại khóc khôn nổi, chỉ cảm thấy mình như bị sét đánh trúng. Cũng là Chung Dương đã ôm cô như vậy, an ủi cô, người rơi lệ cũng là anh, đều tại cô không tốt, cô không tốt chút bào, tại sao cô lại luôn khiến người khác phải đau lòng, khổ sở?
Tiếng gió, tiếng sóng biển, tựa như đang gào thét.......
Tả Á nhìn biển, cau mày hỏi: "Chung Dương,.......anh có tin trên đời này có kiếp luân hồi không? Em có cảm giác, kiếp trước anh nợ em rất nhiều, cho nên kiếp này em đang đòi lại."
Chung Dương đưa tay vuốt vuốt đầu Tả Á: "Anh lại cảm giác kiếp trước em nợ anh thì đúng hơn, kiếp này mới để cho em chịu nhiều đau khổ như vậy......."
"Không phải đâu, nhất định là các người thiếu nợ em, anh xem anh đi, bởi vì em mà lãng phí nhiều thời gian như vậy, bây giờ vẫn còn sống độc thân, mà em, lại rất hạnh phúc, lúc ba mẹ không yêu thương em, có anh yêu thương em, có Kiều Trạch yêu em, em còn có hai người ba, một người mẹ rất yêu em, có rất nhiều bạn tốt luôn quan tâm chăm sóc đến em, ngược lại em lại luôn làm phiền mọi người như vậy."
Chung Dương kiên nhẫn nói: "Được a rồi, vậy kiếp này là em nợ anh đó, kiếp sau nhớ phải trả đủ đấy. Lấy thân báo đáp là tốt nhất, anh không có yêu cầu gì khác đâu."
"Chung Dương.......Anh nhất định phải tìm một cô gái tốt, yêu thương cô ấy, sống thật hạnh phúc.......Sống thật hạnh phúc có được không?"
"Anh sẽ.......Anh hiểu mà.......Em cũng phải sống thật hạnh phúc, phải kiên trì, không được bỏ cuộc, nghe không?"
"Em biết rồi, em biết rồi."
Bọt sóng dường như nghe thấy tâm nguyện của bọn họ mà cuốn vào nhau, chúc phúc cho nhau, cùng đi tới bờ bên kia. Tả Á ngủ thiếp đi trên xe, làn da cô trắng đến mức nhìn như trong suốt, Chung Dương cởi áo khoác trùm lên người cô, rồi khởi động xe đưa cô về nhà.
Mỗi ngày Tả Á đều cười híp mắt lại, cô không muốn cả ngày mình đểu mang vẻ mặt đưa đám, cô còn chưa chết, vẫn còn sống, tại sao lại phải sống như một người chết rồi cơ chứ, mặc dù, cô đang phải chịu đau đớn, mặc dù sẽ có lúc cô ngất xỉu, nhưng, cô vẫn còn sống, cô vẫn còn có hi vọng.
Nhưng cô lại sợ đợi một người, ban ngày, cô sẽ không phải hốt hoảng, bởi vì ban ngày Kiều Trạch sẽ không bao giờ ở nhà, chỉ trở lại vào ban đêm, nhưng sau cuộc hoan ái, anh cũng sẽ không quay đầu lại mà rời đi.
Cô cũng đã từ từ quen dần với cuộc sống không có anh, quen dần với việc không có sự quan tâm và thương yêu của anh, quen dần với việc mỗi ngày phải đối mặt với căn nhà trống rỗng, quen dần với việc nhớ nhung một người, quen dần với việc đau lòng. Giường củahai người, chỗ của hai người, lại chỉ có mình cô, khi anh xoay người đi, chỉ có một mình cô bi thương.
Nhà, nhưng anh lại chỉ coi là khách sạn, cô, vợ của anh, nhưng anh chỉ cao hứng thì đến, chỉ là đối tượng để anh vui vẻ, thứ anh lưu luyến chẳng qua là cơ thể sắp vỡ nát này mà thôi.
Cho dù là ân ái, Kiều Trạch cũng rất ít chọn ở trên giường, mùi anh trên giường cũng dần dần biết mất, trong phòng cũng không có hơi thở của anh, khoảnh khắc trở về ngắn ngủi, rồi lại nhanh chóng rời đi, bóng dáng của anh trong cuộc sống của cô, trong sinh mệnh của cô dần dần đã chỉ còn lại một bóng lưng lạnh lùng, từ toàn bộ cuộc sống của cô, biến thành một người khách qua đường.
Tả Á không tiếp tục chờ anh nữa, mỗi khi xong việc, cô sẽ lên giường sớm, chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ chờ anh trở về, cô muốn ở nơi này, trên chiếc giường của hai người, nơi lưu lại mùi vị của anh, trên chăn, trên gối, trên thân thể của cô, đều có mùi vị của anh.
Ngoài phòng ngủ chợt truyền đến tiếng mở cửa, sau một hồi yên tĩnh, lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, tiếp theo là tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh trở về, trái tim cô lại chợt kích động.
Chờ, rồi chờ, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi vào, tóc vẫn còn hơi ẩm, bắp thịt rắn chắc bên trên còn có vương lại vài hạt nước, ướt át nhưng không nhỏ giọt, ngọn đèn nhỏ chiếu sáng khuôn mặt của anh, gương mặt góc cạnh hoàn chỉnh như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô cứ như vậy nhìn thẳng vào anh, muốn in sâu hình ảnh anh vào trong linh hồn mình, cho dù là có một ngày thân thể của cô biến mất, linh hồn của cô cũng sẽ nhớ hình dáng của anh, trong ánh mắt của cô thể hiện khát vọng cháy bỏng, môi mỏng hôn lên môi của cô, cô hôn trả anh, để cho anh chìm càng sâu hơn vào trong nụ hôn này, ngón tay thon dài ấm áp dao động trên thân thể cô, như đốt lên từng đốm lửa nhỏ. Anh hôn thân thể da thịt cô, để thân thể cô chuẩn bị cho anh.
Thời điểm khi vật nóng rực của anh lấp đầy cô, cô kích động muốn khóc, hàm răng cắn bờ vai của anh, rất dùng sức, thậm chí còn nghe thấy tiếng anh rên đau. Cô không buông ra, anh lại càng thêm cuồng dã, động tác càng phát ra mãnh liệt, dường như muốn nghiền nát cô ra, hóa thành nước, hóa thành bùn, cùng anh hòa vào nhau.
Sau khi triền miên, anh đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, không cho cô bất kỳ cơ hội tham luyến nào, Tả Á vô lực nằm ở đó, nghe tiếng anh tắm, cô lấy váy ngủ, mặc vào, che giấu chỗ xuất hiện vế bầm tím.
Một lát sau, cô nghe phía bên ngoài có tiếng động, anh lại muốn đi rồi sao? Tả Á vội xuống giường, đi tới cửa phòng ngủ, thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, cô rất muốn ôm lấy anh, nói cho anh biết, cô nhớ anh, cô sợ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Nhìn về phía anh rời đi, trái tim Tả Á cũng đau theo, anh lại rời đi rồi, sau mỗi một lần kích tình, anh đều để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng như vậy, làm cho cô ban đêm không cách nào ngủ được, trợn tròn mắt đếm vết thương lòng.
Cô đứng ở cửa phòng ngủ, tay nắm chặt khung cửa, hai mắt mở thật to nhìn bóng lưng to rộng của anh, chờ đợi và mang theo chút thỉnh cầu: "Tối nay đừng đi, được không?"
Kiều Trạch nghe thấy lời của cô, bóng dáng cao lớn cứng đờ lại, bàn tay đang đưa ra mở cửa khựng lại giữa không trung. Mấy ngày nay, mỗi khi anh trở về đều không thấy cô chờ anh, mỗi lần anh rời đi, cô đều không nói gì, tối nay là lần đầu tiên cô nói anh ở lại, trong lòng anh lướt qua cái gì đó, nhưng chỉ chớp mắt rồi biến mất, trái tim lần nữa nguội lạnh, anh không phải liều thuốc chống cô đơn của cô: "Tình Văn đang chờ tôi!"
Thân thể Tả Á lảo đảo muốn ngã, gương mặt vốn tái nhợt càng thêm không có huyết sắc, một câu nói của Kiều Trạch đã làm vết thương trên người cô càng thêm rỉ máu, cô, Tả Á, mới là vợ của anh, không phải sao?
Đi thôi, đi thôi, anh đi, cô cũng muốn đi, từ biệt căn phòng trống rỗng lạnh lẽo này, từ biệt chiếc giường tịch mịch của hai người, cô không cần phải mở to mắt đếm vết thương mỗi đêm nữa, không cần nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh nữa, không cần đau lòng nữa.
Anh đi, vẫn không quay đầu lại, chỉ cần anh quay đầu lại, anh sẽ thấy, cô gái sau lưng kia, trên mặt đều là những giọt nước mắt khổ sở, chỉ cần anh quay đầu lại, anh có thể thấy, vẻ mặt tràn đầy thâm tình của cô.
Nhưng, anh sẽ không quay đầu lại đâu, chỉ để lại cho cô một bóng lưng, một tháng này, mỗi một lần trở về anh đều không nói một lời, chỉ cùng cô đan vào triền miên, anh rời đi vẫn cũng không quay đầu lại, chỉ chừa cho cô một bóng lưng lạnh lùng, vô tình, không yêu.
Từng đêm như vậy với cô rất dài, mỗi một ngày kéo dài như cả năm. Cô cô đơn một mình trông giữ căn phòng này, ban đêm ngủ trên chiếc giường tịch mịch của hai người, nghĩ tới anh và Tình Văn đang ở bên nhau, trái tim của cô nhói đau, không cách nào đập được.
Kiều Trạch, Kiều Trạch, đã không còn là Kiều Trạch yêu thương cô trước đây nữa, cuộc sống của anh đã bắt đầu chệch sang hướng khác, anh đã có cuộc sống mới. Cho tới bây giờ anh chưa từng yêu cầu cô ở lại hay đi, không phải là không, không phải là không dám, mà là.......không muốn.
Cô giống như không khí, chỉ mong cứ như vậy lặng lẽ chờ anh trở về, trông chừng nhà anh, cho đến khi, anh hoàn toàn quên cô và cái nhà này, quên đi sự tồn tại của cô, quên đi tình yêu nặng nề này.
Nhưng, trái tim của cô, tại sao lại đau đớn như vậy. Tả Á nằm trên giường, tầm mắt rơi vào chiếc nhẫn trên bàn tay cô, chiếc nhẫn nằm trên ngón tay áp út này đã trở nên xa lạ rồi, tình yêu, dường như đã rời đi rất xa, chỉ còn lại mình cô lưu luyến?
Không nỡ rời xa anh, không nỡ rời bỏ căn nhà này, không nỡ phải chia xa.......
Nhưng cuối cùng cũng phải buông tay thôi.
Tả Á quét dọn sạch sẽ căn nhà, mang đi những thứ thuộc về mình, trở về căn phòng nhỏ của cô trước kia, rồi sau đó một mình gọi xe đi đến khu nghỉ dưỡng. Cô có chìa khoá của căn biệt thư trong núi kia, đi tới trước cửa, mở cửa đi vào.
Nhìn những tấm hình cô và Kiều Trạch treo trên tường cô nhẹ mỉm cười, ra ngoài bằng cửa sau, cô băng qua biển hoa hướng dương, đi tới ngọn đồi kia, cô nhìn cái cây có khắc hình vợ chồng, nhìn hình ảnh của hai người đung đưa trong gió.
Cô đào đất dưới tán cây, từng chút từng chút đào một cái hố nhỏ, có chút mệt mỏi ngồi xuống dưới đất, lấy trong túi xách ra một chiếc bình nhỏ, cuối cùng lấy ra một cái ly.
Cô nhìn cái ly trong tay, nước mắt không nhịn được rơi xuống, cuối cùng có chút không đành lòng đặt cái ly vào trong cái hố, tất cả, đều dùng đất chôn lại. Cô nằm trên mặt đất, tựa như nghỉ ngơi, cũng tựa như đang ngẩn người. Cuối cùng cô đứng dậy, nhìn nơi đã chôn đi tình yêu của mình, chìa tay ra, chảy nước mắt nói lời tạm biệt, rồi xoay người rời đi.
Lúc về đến thành phố, trời đã tối rồi, mẹ cô gọi điện thoại, nói muốn cô về nhà, hôm nay là Tết Trung thu, muốn cùng cô đoàn viên. Tả Á trở về phòng trọ thay quần áo, rồi đến nhà mẹ và dượng Kiều chơi.
Tả Á cứ ngỡ rằng Kiều Trạch sẽ ở đó, nhưng, lại không thấy anh, hai người chưa từng được đón Tết Trung Thu cùng nhau. Anh.......đang làm gì? Cô đang định chuyện xảy ra giữa cô và Kiều Trạch, thì dượng Kiều lại mở miệng trước, nói Kiều Trạch có chuyện, không thể về kịp được, khó trách Tả Á điện thoại không được, cho nên bảo cô đừng lo lắng.
Tả Á chỉ dạ một tiếng, không nói gì thêm nữa, ngày lễ chỉ có ba người, có chút lạnh lẽo ăn cơm tối. Tả Á phục vụ mẹ và dượng Kiều xem văn nghệ, mẹ nói muốn uống nước, Tả Á liền cầm cái ly đi rót nước cho mẹ.
Điền Văn Lệ không đợi được nước, chợt nghe thấy tiếng cái ly rơi xuống đất, vội gọi Tả Á mấy tiếng, lại không nghe thấy tiếng trả lời, cùng Kiều Vân vào xem, đã thấy Tả Á đã mất đi tri giác ngất xỉu nằm trên dưới sàn nhà.
Điền Văn Lệ cũng choáng váng, may mà được Kiều Vân đỡ: "Gọi xe cứu thương, xe cứu thương." Điền Văn Lệ đẩy Kiều Vân ra, đi tới, nắm tay Tả Á, cũng không dám làm gì lung tung.
Con bé này, con làm sao vậy, sao lại như thế này?
Tả Á tỉnh lại thì cô đang ở bệnh viện, mở mắt ra liền thấy những người thân nhất của cô, ba mẹ, dượng Kiều, ông nội, chị, thậm chí còn có mẹ kế cùng với đứa em cùng cha khác mẹ của cô.
Mọi người dường như đang khóc, trong lòng Tả Á thoáng đông cứng lại, bọn họ đều biết hết rồi sao? "Mẹ ... ... Con không sao đâu....... Thật đó ... ..."
"Chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho mọi người biết.......?" Điền Văn Lệ nói xong liền khóc nức nở. Tả Á vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ không được quá kích động."
Điền Văn Lệ nắm tay Tả Á, chảy nước mắt, nói: "Con bé ngốc này, bệnh tình của mẹ có là gì, lúc này mẹ không thể ngã xuống đâu, đừng sợ, bác sĩ nói rồi, có thể trị khỏi được, con phải kiên trì, biết không?"
"Vâng, mẹ, ba, ông nội, con có lòng tin mà, chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Mọi người không cần phải lo lắng."
Kiều Vân nhận được một cú điện thoại, liền ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt tức giận, hướng về phía bên kia đầu điện thoại quát: "Kiều Trạch đang ở đâu?"
"Anh Kiều không có ở trong công ty, mấy ngày nay cũng không tới, anh ấy đi công tác rồi ạ.”
Kiều Vân giận dữ mắng: "Đừng tưởng là có thể lừa được tôi, anh nói mau, không phải nó và Tình Văn đang ở với nhau đấy chứ? Nó đang ở đâu?"
"Tôi thật sự không biết anh Kiều đi đâu, anh chỉ giao lại việc công ty cho chúng tôi, nói anh ấy phải đi ra ngoài, chúng tôi cũng không liên lạc được với anh ấy."
"Tôi hỏi cậu, nó đi cùng với ai?"
"Cái này.......Tôi không biết ạ."
Kiều Vân giận dữ cúp điện thoại, Kiều Trạch, thằng quỷ này, thật là quá đáng!
Tả Á bị bệnh, mọi người đều đã biết hết, đều để ý trông chừng cô, che chở cho cô, tất cả đều là hậu phương vững chãi của cô. Có điều, cô nằm viện đã được mấy ngày rồi, cũng không thấy anh đến, đáy lòng có cảm giác mất mát, nhưng lại không dám biểu hiện ra, tất cả mọi người đều an ủi cô, nói Kiều Trạch đang ở nước ngoài, sẽ trở về sớm thôi.
Đúng là vậy, hay không phải đã không còn quan trọng nữa, quan hệ giữa bọn họ cô biết rõ.
Trong phòng khám của bác sĩ, nét mặt mọi người trong nhà đều vô cùng nặng nề, tuỷ của bọn họ đều không hợp với Tả Á. Điền Văn Lệ và Tả Vi không nhịn được mà khóc lên, ba Tả Á cũng đỏ mắt, trên mặt đều là nước mắt. Chẳng lẽ không có chút hy vọng nào sao?
"Kiều Trạch đâu? Tại sao anh ta không trở về? Tả Á bệnh thành ra như vậy, anh ta không biết sao?" Tả Vi nhìn Kiều Vân, mấy ngày rồi cô không thấy Kiều Trạch, anh ta là chồng của Tả Á, Tả Á cần anh ta.
"Tìm cũng tìm rồi, điện thoại cũng gọi rồi, không biết nó đi đâu cả." Sắc mặt Kiều Vân cũng vô cùng khó coi, rất tức giận với Kiều Trạch.
Gương mặt đầy nước mắt của Điền Văn Lệ có chút oán hận cùng tức giận hỏi: "Có phải nó ra nước ngoài với con Tình Văn kia không?"
Kiều Vân không lên tiếng, mặc dù không thể xác định Kiều Trạch đi đâu, nhưng Kiều Trạch và Tình Văn đều không ở đây, khó nói rằng không phải bọn chúng ở chung một chỗ. Trong phòng khám mọi người đều đang đau lòng khổ sở, nóng nảy, cũng vì hành động của Kiều Trạch mà tức giận. Ngoài phòng khám, Tả Á từ từ quay đầu, đi về phía phòng bệnh của mình.
Cô không có hy vọng nào sao?
Lo lắng bao trùm lấy người nhà của Tả Á, nhưng mọi người vẫn cố gắng bảo nhau phải giữ tinh thần lạc quan trước mặt cô, người nhà cô không muốn khiến Tả Á cảm thấy mình không có hy vọng, Tả Á cũng không muốn khiến mọi người lo lắng vì cô.
Mỗi lần Chung Dương đến thăm Tả Á, đều đứng trước cửa phòng bệnh không dám đi vào, chỉ đến khi lau sạch nước mắt trên mặt mới dám đẩy cửa đi vào. Anh đã sớm kiểm tra tủy của mình, nhưng cũng không phù hợp, hơn nữa anh cũng từng đến tìm kiếm trong kho tủy, nhưng cũng không có kết quả. Nhìn Tả Á, trái tim anh như lọt vào vực sâu.
Trong lúc mọi người đang bế tắc, chợt có một người đến bệnh viện, Tả Á biết người này, Chung Dương cũng đã từng gặp, nhưng, người nhà cô không ai biết cả, người tới không ai khác, chính là Huyền Chí Thương.
Lần đầu anh vào thăm Tả Á, không nói một lời, hốc mắt có chút đỏ lên, cuối cùng lại nói một câu kinh người, "Tôi muốn mang cô ấy đi."
Việc Huyền Chí Thương đến khiến cho người nhà Tả Á nhìn thấy được một tia sáng, anh nói anh sẽ tìm được tuỷ thích hợp với cô, tìm bệnh viện tốt nhất để chữa bệnh cho cô, nhưng, có một điều kiện, trong thời gian này, Tả Á không được liên lạc với người nhà, cho đến khi bệnh tình của cô có chuyển biến tốt. Nói xong những lời này Huyền Chí Thương liền bước đi, trước mắt, chỉ có anh là hi vọng duy nhất của Tả Á.
Nhưng, một người xa lạ, một người không quen biết tại sao muốn giúp Tả Á đến thế? Bọn họ làm sao yên tâm giao Tả Á cho một người hoàn toàn không quen biết thế này được? Cứ như vậy hai ngày, mọi người trong nhà vẫn chưa có quyết định gì cả.
Nhưng, còn có chuyện gì tệ hại hơn tình trạng bây giờ nữa? Thay vì cứ như vậy chờ chết, không bằng được ăn cả ngã về không, thử một lần, cuối cùng cũng là chết, sao không lớn mật mà đánh cược một trận. Tả Á nói với Điền Văn Lệ và Tả Quốc Cường: "Ba mẹ, con quyết định rồi, nên vì sinh mạng mà thử một lần, cho nên, con lựa chọn tin cậy Huyền Chí Thương."
Điền Văn Lệ và Tả Quốc Cường dù thế nào cũng không đồng ý, chết cũng phải ở bên cạnh chăm sóc cho Tả Á, sao có thể giao cô cho một người xa lạ. Cuối cùng Tả Á thuyết phục mọi người, hơn nữa lần đó Huyền Chí Thương đến thăm cô đã khiến cho mọi người tin tưởng anh có thể giúp Tả Á tiếp tục.
Cuối cùng, ông nội tìm đến Huyền Chí Thương nói chuyện, không ai biết bọn họ đã nói những gì, chỉ là cuối cùng thay mặt mọi người quyết định, cho phép Huyền Chí Thương mang Tả Á đi, hiện tại đã không còn biện pháp nào khác nữa rồi, cho nên, chỉ có thể liều thử một lần.
Lúc Huyền Chí Thương tới đón Tả Á đi, Điền Văn Lệ và Tả Vi khóc rất nhiều. Tả Á cũng khó chịu đến đức gan đứt ruột, chuyến đi lần này, cho mọi người một tia hi vọng, luôn tâm niệm trong lòng, chỉ cần cô không xuất hiện, như vậy tức là cô vẫn còn sống. Nhưng, lần từ biệt này, cô không biết, còn có thể gặp lại những người cô thương yêu không. Sau khi ôm từng người, cô liền lên xe của Huyền Chí Thương.
Trong phút chốc cửa xe đóng lại, trái tim Tả Á như nứt ra, khóc nức nở nói: "Mẹ, ba, ông nội, dượng, chị, con sẽ quay trở về, mọi ngươi phải chờ con, chờ con trở lại......."
Mọi người ôm nhau khóc rống lên, bên trong xe, Tả Á bị Huyền Chí Thương ôm vào trong ngực, cô không biết, đây có coi là sinh ly tử biệt không, chỉ là trong lòng có bi thương, giống như có cái gì bị cắt đứt, đau như bị xát muối.
Mọi người, hẹn gặp lại.
Kiều Trạch, hẹn gặp lại.
Tình yêu của em, hẹn gặp lại.
Chung Dương, hẹn gặp lại.
Các bạn, hẹn gặp lại.
Tả Á đi, cứ như vậy mà rời đi, mang theo niềm hi vọng về sinh mệnh của cô, cô sẽ đến một nơi xa lạ. Lúc Chung Dương tới bệnh viện, lúc thấy giường bệnh trống không, suýt chút nữa anh đã phát điên, lập tức túm lấy một bác sĩ, liều mạng lay người, hầm hừ hỏi, Tả Á đi đâu rồi, đi đâu rồi.
Anh trở nên mất trí, cơ hồ không nghe được những lời bác sĩ nói, cho đến khi tỉnh táo lại mới nghe rõ được bác sĩ nói gì, Tả Á không chết, chỉ là rời khỏi bệnh viện thôi. Chung Dương đi tìm người nhà Tả Á hỏi mới được biết Tả Á đi theo Huyền Chí Thương, đi đến nơi khác chữa bệnh.
Anh chỉ có thể rời đi, cầu nguyện, chờ đợi.
Mà Kiều Trạch, người trong nhà vẫn không cách nào liên lạc được với anh, cuối cùng tức giận hạ lệnh không cần liên lạc với anh nữa, lần này Kiều Trạch thật quá đáng, thật là rất quá đáng, ngay cả người tính tình luôn dễ chịu như Kiều Vân cũng tức giận.
Kiều Trạch trở về, cũng không được một ai thông báo, anh dừng xe ở dưới lầu, bóng đêm mông lung, giống như trái tim của anh vậy, mê man mờ mịt. Đã nhiều ngày rồi anh không trở về, anh rất muốn gặp cô, cho dù chỉ là bởi vì anh muốn thân thể của cô.
Bước chân anh có chút vội vàng gấp gáp đi lên tầng lầu, đứng trên thang máy lên nhà. Anh trở về, trong đầu vẫn còn luôn văng vẳng lời nói của Tả Á đêm hôm đó giữ anh ở lại, hèn mọn, giọng điệu khẩn cầu.
Lúc vừa mở cửa, anh liền sửng sốt, trái tim của anh trong nháy mắt ngừng đập, thiếu cái gì đó, thiếu cái gì chứ? Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, không có hơi thở của cô, giầy anh cũng không thay ra, vội vàng chạy về phía phòng ngủ.
Trống không, trống không, trên giường hai người hoàn toàn trống không. Anh đi ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, không thấy cô, anh chạy lên lầu, trên lầu cũng trống không, những thứ thuộc về cô cũng không thấy đâu cả, căn phòng hoàn toàn trống rỗng, khiến trái tim anh co rút đau đớn, Tả Á, đã đi đâu rồi? Người phụ nữ vẫn luôn lẳng lặng ở nhà đợi anh đi đâu mất rồi?
Anh như bị mất trí đẩy tất cả cửa phòng ra, tìm kiếm khắp trên lầu, dưới lầu, nhưng đều không thấy bóng dáng của cô, cô lại len lén rời đi sao? Rời bỏ anh, rời bỏ căn nhà này, rốt cuộc cô lại bỏ đi.......
Kiều Trạch chán chường gục xuống cạnh giường, khuôn mặt u ám, ngồi gục xuống bên giường, tầm mắt rơi vào góc tủ đầu giường, trên đó có một tờ giấy, bởi vì đau khổ, anh chết lặng vươn tay ra, cầm lấy tờ giấy.
Tờ giấy đã bị vò nát, anh mở ra, có chút không tin được nhìn nội dung tờ giấy, Kiều Trạch chợt có cảm giác như thế giới hoàn toàn bị hủy diệt rồi, Tả Á.......Tả Á, bị bệnh bạch cầu, đầu như bị sét đánh trúng, trái tim tê liệt đau đớn, tay cũng run rẩy, nước mắt cuồng loạn rơi xuống: "Tả Á, Tả Á......." Anh đứng bật dậy, điên cuồng kêu tên cô, vọt ra khỏi phòng ngủ, nhưng không biết phải đi đâu tìm cô, âm thanh bi thương vang vọng trong căn nhà vắng vẻ trống rỗng, mà trả lời anh chỉ tiếng gió đã từng cùng cô chờ đợi anh về.
Lúc đầu cô tự nguyện tự thôi miên lừa gạt chính mình, chỉ cần Kiều Trạch không thừa nhận, chỉ cần anh làm như không có chuyện gì xảy ra, cô sẽ tự lừa mình dối người, coi đó chỉ là hiểu lầm. Nếu như.......Kiều Trạch thật sự có thể quên được cô, thật sự có thể yêu người phụ nữ khác, như vậy.......cũng tốt, như vậy sau này anh sẽ bớt đau lòng hơn.
Tả Á lột tấm ga giường xuống, vứt hết, cô không muốn phải ngửi thấy mùi của người phụ nữ khác trên giường của mình, như vậy cô.......sẽ điên mất, thay ga giường và vỏ chăn mới, mở tất cả cửa sổ ra để cho làn gió lành lạnh thổi vào, cuốn đi đau đớn đang trào dâng trong đáy lòng cô.
Bận rộn một hồi, rồi Tả Á liền đứng ở giữa phòng khách trống rỗng, ngẩn người, căn phòng lớn khiến con người ta cả thấy trống rỗng đến đáng sợ. Kiều Trạch vốn muốn tìm người giúp việc , nhưng cô không muốn, cô thích cảm giác tự mình chăm sóc gia đình của mình, tự mình quét dọn sạch sẽ, bố trí căn phòng ấm áp, tự mình nấu cơm, vì người đàn ông của mình mà làm tất cả, đều là một chuyện hạnh phúc. Nhưng cái nhà này hiện tại hình như đã mất đi ý nghĩa của nó, lạnh lẽo không có một chút ấm áp.
Rất lâu sau Tả Á mới hoàn hồn lại, xoay người hoảng hốt đi lên lầu, mở một hộc tủ của cô ra, bên trong đều là những chiếc bình trong suốt bằng thuỷ tinh hình trái tim, đựng rất nhiều sao, còn có một cái ly thuỷ tinh trong suốt nữa, Tả Á đưa tay lấy cái ly kia ra, nâng niu trong tay, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Một ngày cứ như thế trôi qua, mặt trời lặn dần về hướng tây, bóng đêm dần bao phủ, bữa tối Tả Á làm đã nguội lạnh cả, nhưng Kiều Trạch vẫn chưa về. Mắt cô nhìn chằm chằm điện thoại di động để trên bàn ăn, nhưng chuông điện thoại vẫn không một lần vang lên, cô cầm điện thoại lên gọi cho dãy số đã khắc sâu trong đầu, nhưng rồi lại buông xuống, cuối cùng, cô cầm bát đũa lên một mình ngồi thẫn thờ ăn cơm, cô ăn nhưng lại không có cảm giác gì cả. Ăn được vài miếng cô đặt đũa xuống, điện thoại trên bàn lại đột nhiên vang lên, Tả Á không nhìn mà bắt máy luôn: "Alô?"
"Tiểu Á, là anh." Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp có chút nặng nề của Chung Dương, "Có chỗ nào không thoải mái không? Có uống thuốc đúng giờ không? Em nói chuyện với người nhà chưa? Lúc nào thì tiếp nhận điều trị......."
"Ha ha......." Tả Á cười, "Nhiều vấn đề như vậy làm sao em trả lời anh hết được?" Tả Á cố tỏ ra nhẹ nhõm, bị bệnh đã đủ thương tâm rồi, cô không muốn vì chuyện này lại khiến mọi người khổ sở.
Chung Dương cũng cười theo, "Vậy thì cứ trả lời từ từ từng câu, anh sẽ kiên nhẫn ngồi nghe em trả lời."
Tả Á nhẹ nhàng báo cáo: "Không có chỗ nào không thoải mái cả, cũng đã uống thuốc đúng giờ, vẫn chưa nói với người nhà, thân thể mẹ em không được tốt, đợi mấy ngày nữa em sẽ nói, bác sĩ cũng nói, bây giờ cũng chưa thể trị liệu ngay được......."
"Anh ta đâu?"
"Chung Dương." Tả Á ngắt lời Chung Dương, cô biết Chung Dương đang hỏi đến Kiều Trạch, liền đổi chủ đề hỏi, "Gần đây anh có khỏe không?"
"Làm sao anh không khoẻ được chứ, em phải thường xuyên đến bệnh viện để kiểm tra, nếu trì hoãn nữa, anh sẽ không khách khí đâu.......Biết không?"
"Ừ, biết rồi, em sẽ làm theo lời bác sĩ, anh không cần phải lo lắng đâu."
Chung Dương hừ một tiếng, rồi nói: "Coi như em biết điều, muộn rồi, nghỉ ngơi đi, anh cúp máy đây."
Tả Á nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon!" Chung Dương cúp điện thoại, xuyên qua cửa sổ xe nhìn vào bên trong khu chung cư của Tả Á, trong đôi mắt tràn ngập nỗi đau đớn nặng nề, cuối cùng khởi động xe rời đi. Tiểu Á, nhất định em sẽ không sao đâu.
Tả Á đặt điện thoại di động xuống, khe khẽ thở dài, tại sao cô lại luôn khiến cho người khác lo lắng cho mình như vậy? Chung Dương, cảm ơn anh đã đối xử tốt với em, hi vọng anh có thể tìm một người xứng đáng với mình, cô thầm nghĩ, cũng đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, tắm rồi đi ngủ.
Đã chín giờ, anh.......tối nay chắc anh sẽ không về, chắc là anh ở lại chỗ Tình Văn rồi. Tình Văn yêu Kiều Trạch nhiều năm như vậy, cũng giống như Kiều Trạch yêu cô, mặc dù trái tim Kiều Trạch lạnh lùng, lại cứng rắn, nhưng cho dù là một tảng băng lớn cũng sẽ có ngày tan chảy ra.
Tả Á nằm trên giường, nhìn vị trí bên cạnh trống không, không nhịn được mà đưa tay xoa gối Kiều Trạch; ga giường, vỏ chăn, bao gối đều đã thay mới, trên giường đã không còn mùi vị của anh nữa, đáy lòng dâng lên cảm giác khó chịu, cô vùi mặt vào gối, ép mình phải ngủ.
Trong giấc mơ, cô thấy một biển hoa màu vàng nhạt, Kiều Trạch cõng cô chạy trong biển hoa ấy, đến lúc mệt, Kiều Trạch đặt cô trên mặt đất được phủ kín toàn là hoa, hôn môi của cô, cúi đầu nỉ non, nói anh yêu cô.
Tả Á đang nằm mơ chợt cảm thấy phía bên kia giường lún xuống, một luồng hơi thở quen thuộc nhích lại gần, một đôi tay khỏe mạnh ôm lấy hông của cô, đôi môi quen thuộc hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu, như những cánh hoa rơi lên mặt cô, trên da thịt cô, anh về sao? Hay là mơ? Nếu như chỉ là một giấc mơ, cô mong nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Khi thân thể của cô bị dục vọng nóng rực lấp đầy từ phía sau, cô biết đây không phải là mơ, nhưng cô vẫn không muốn tỉnh lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của anh, cũng không muốn nhớ tới thân thể của anh cũng đã từng dây dưa với Tình Văn như vậy, đôi môi của anh cũng đã hôn người phụ nữ khác như thế.
Kiều Trạch hôn Tả Á, thân thể từ từ di chuyển, từng chút từng chút nghiền nát nơi mềm mại của Tả Á, đôi môi của anh từ trên vai cô di chuyển lên đôi môi cô, lên gương mặt của cô, đôi mắt của cô, cho đến khi hôn đến khoé mắt của cô, mặn mặn chát chát .
Anh biết, cô đã tỉnh, chỉ là không muốn nhìn thấy anh thôi, động tác của anh trở nên cuồng dã, đâm vào nơi sâu nhất trong thân thể cô, rốt cuộc cô yêu kiều rên lên một tiếng, bàn tay chống lên ngực anh, ý bảo anh chậm lại một chút, đừng dùng nhiều sức như vậy nữa, cô sẽ không chịu nổi. Anh nông nông sâu sâu mà ra vào, thỉnh thoảng nhanh thỉnh thoảng chậm, cuối cùng cánh tay của cô cũng ôm lấy cổ anh.......
"Kiều Trạch.......Anh.......không mang mũ......." Giọng nói của Tả Á vang lên từ phía dưới Kiều Trạch có chút đứt quãng, lời nhắc nhở của cô dường như lại càng khiến cho anh thêm buồn bực, dùng sức đâm vào mấy cái, rút ra, rồi buông thả trên bụng của cô.
Tả Á muốn ôm lấy anh, nhưng anh đã đứng dậy, đi ra phòng tắm, trong đó liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Tả Á đứng dậy, rút khăn giấy lau đi cái thứ dịch lỏng sền sệt trên người mình, rồi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm trong phòng khách, tẩy rửa đi mùi của tình dục.
Lúc cô quấn khăn tắm đi ra lại thấy Kiều Trạch, anh đang thay đồ, đã mặc xong cái quần tây màu đen, làm lộ ra một thân hình cân đối, trong tay anh là một chiếc áo sơ mi trắng, anh nhanh nhẹn mặc vào, ngón tay thon dài cài nút áo lại, sau đó cầm chiếc áo khoác trên ghế sofa lên, mặc vào người.
Anh.......phải đi sao?
Anh .......chỉ cần một cuộc hoan ái thôi sao?
Đúng lúc Tả Á mở miệng định nói gì đó, điện thoại đặt trên bàn trà chợt vang lên, Kiều Trạch khom lưng cầm điện thoại di động lên nghe máy, trầm giọng ‘alô’ một tiếng, bên kia nghe loáng thoáng giọng của phụ nữ.
Tả Á nghe không rõ bên kia nói gì, chỉ nghe Kiều Trạch lạnh lùng thốt: "Anh sẽ trở về."
Trở về?
Trở về đâu?
Chỗ của Tình Văn sao?
Như vậy thì nơi này là gì? Quán trọ sao? Còn cô là gì?
"Kiều Trạch." Cô không nhịn được gọi tên anh, muốn nói gì đó, thế nhưng anh lại chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo trước sau như một liếc cô, không có chút tình cảm nào nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Anh chỉnh trang quần áo ngay ngắn rồi đi ra cửa, không quay đầu lại, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng. Tả Á cắn môi, không nói một lời nào nữa, nhìn anh không chút do dự, quyết tuyệt mà quay đầu rời đi.
Dần dần xa cách nhau, có phải cũng là một chuyện tốt không?
Sáng hôm sau, Tả Á làm điểm tâm rồi ăn một mình, cố gắng quên đi những chuyện khiến cô đau lòng, thay một bộ đồ thể thao định đi chạy bộ, nhưng vừa mới ra khỏi cửa, lại nhận được điện thoại của Thần Thần, cô không khỏi mỉm cười.
"Hôm nay cô có rảnh không? Thần Thần muốn cô tới nhà Thần Thần chơi, có được không?" Giọng nói non nớt của Thần Thần lại mang theo chút trưởng thành, như một ông cụ non vậy, khiến người ta không thể không yêu mến.
Đến chơi với Thần Thần thì không có vần đề gì cả, có điều Tả Á không muốn giáp mặt với Huyền Chí Thương, ai bảo anh ta để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp với cô chứ, hẹp hòi keo kiệt, lại còn bắt cóc cô nữa, nhưng giọng nói mang theo sự mong đợi của Thần Thần khiến Tả Á không đành lòng cự tuyệt, trong lúc cô đang do dự Thần Thần lại nói tiếp, vẻ đáng thương: "Cô ơi.......hôm nay là sinh nhật Thần Thần đấy ạ......Cô có thể đến dự sinh nhật Thần Thần không ạ? Thần Thần bây giờ đã được năm tuổi rồi đấy nha......."
"Được rồi, được rồi, cô hứa, Thần Thần không được mếu máo nữa, nghe chưa? Nếu còn mếu máo như vậy sẽ không còn đẹp trai nữa đâu." Tên nhóc này giả giọng đáng thương khiến Tả Á không cách nào chống đỡ được.
"Sao cô lại biết Thần Thần đang mếu máo?"
"Cô có Thiên lý nhãn mà."
"Cô đang cười Thần Thần."
"Ồ, làm sao con biết?"
"Hì hì, Thần Thần có Thuận Phong Nhĩ, nghe được chứ sao."
"Đồ yêu tinh."
"Cô à, cô nói địa chỉ đi, con gọi tài xế đến đón cô."
"Con nói địa chỉ là được rồi, cô sẽ tự tới đó."
Thần Thần nghe Tả Á nói sẽ tới, vui vẻ nói địa chỉ, thật ra thì đó là căn biết thự Tả Á đã từng đến, nhưng mà khi đó Tả Á không biết mình đến được đó bằng cách nào, lúc về lại bị Kiều Trạch ôm trở về, cho nên không biết được đường đi thế nào.
Tả Á quay về nhà thay một bộ quần áo khác, lại đến khu thương mại mua quà, chọn lựa rất lâu, trẻ con bây giờ hẳn là rất thích Transformers ... Ai, Thần Thần còn nhỏ như vậy, thật không thể nào đoán ra cậu nhóc thích gì. Cô chợt nhớ hình như Thần Thần rất thích nghe truyện cổ tích, Tả Á liền mua một bộ truyện cổ tích tặng cho cậu.
Có chuyện để làm, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, đến xế chiều Tả Á gọi xe đi đến nhà Thần Thần. Lúc vừa mới đến cửa của căn biệt thự, Tả Á đã thấy người giúp việc đứng sẵn ở đó chờ đón cô rồi, có vẻ hơi long trọng, một người đàn ông mặt râu khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi mỉm cười nói với Tả Á: "Mời cô vào bên trong, cậu chủ đợi cô đã lâu rồi."
"Gọi tôi là Tả Á là được rồi." Tả Á mới vừa nói xong, liền nhìn thấy Thần Thần ăn mặc rất ngầu từ trong nhà ra ngoài, nhìn thấy cô cậu vui mừng gọi: "Cô!"
"Sinh nhật vui vẻ!" Tả Á khom lưng ôm lấy Thần Thần, Thần Thần lại kéo tay của cô ra, không cho cô bế lên, dáng vẻ như người lớn nói: "Cô à, Thần Thần đã năm tuổi rồi, con lớn rồi, không cần dì bế nữa đâu."
"Cám ơn cô đã tới dự sinh nhật của Thần Thần." Huyền Chí Thương không biết cũng đã đi ra ngoài từ lúc nào, đứng trước mặt Tả Á, Tả Á liền thẳng người lên nhìn người đàn ông có vẻ hẹp hòi này, "Anh có đứa con trai rất thông minh."
Huyền Chí Thương cười, đưa tay mời cô vào, Thần Thần kéo tay Tả Á đi vào trong, Tả Á đi vào mới nhìn thấy có ba người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, khí khái vô cùng, người nào người nấy đều mang vẻ không tầm thường.
Thần Thần kéo Tả Á đi tới, chính thức giới thiệu: "Cô, đây là chú Phong, đây là chú Lôi, đây là chú Dạ."
Ba người đàn ông cùng đứng dậy, bắt tay với Tả Á, so với Huyền Chí Thương thì những người này có vẻ thân thiện hơn nhiều, có điều, Tả Á không hề quen biết những người này, cũng không quen thuộc, lúc này lại giao thiệp với bọn họ, cô có chút không thích ứng được.
Cũng may, đa số thời gian của đều cô bị Thần Thần chiếm lấy, vào trong phòng cậu bé nhìn những thứ mà cậu sở hữu, những món đồ chơi, những đồ cậu thiết kế, vân vân…, mãi đến giờ cơm tối mới đi ra ngoài.
Tả Á thấy được Huyền Chí Thương yêu thương Thần Thần đến cỡ nào, hơn nữa ba người đàn ông kia cũng tương đối có cảm tình với Thần Thần, mặc dù không phải cùng chung huyết thống, nhưng cô hiểu, bọn họ đều là bạn chí cốt của Huyền Chí Thương.
Có Thần Thần ở bên cạnh, Tả Á không lúng túng lắm, cũng không cảm thấy nhàm chán, ăn xong cơm tối, sau khi cắt bánh ngọt, mọi người chúc cậu nhóc sinh nhật vui vẻ, sau đó Thần Thần liền mở quà, những thứ bọn họ tặng cho cậu đều là những thứ rất mạnh mẽ, chỉ có Tả Á là tặng sách.
Không phải là thứ gì quý giá, nhưng tất cả mọi người đều biết, Tả Á rất có lòng, bởi vì Thần Thần thích nghe chuyện cổ tích, chuyện này mọi người đều biết, trước khi ngủ, cậu rất thích có người kể chuyện cổ tích cho mình nghe rồi mới đi ngủ.
Thần Thần rất thích những cuốn sách Tả Á tặng mình, sinh nhật của Thần Thần kết thúc trong vui vẻ, ba người đàn ông kia cũng lần lượt đi về, Tả Á cũng định rời đi nhưng Thần Thần lại cầm tay cô, có chút chờ mong nói: "Cô kể chuyện cổ tích cho Thần Thần nghe, có được không?"
Tả Á do dự, cuối cùng mỉm cười: "Được, đi thôi."
Thần Thần dắt tay Tả Á đi lên lầu, nhưng chỉ mới đi được vài bước, đầu cô chợt choáng váng, chỉ nghe thấy Thần Thần kinh hãi gọi cô, nhưng trước mắt cô bỗng tối sầm lại, mất đi tri giác, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
... ...
Khi tỉnh lại, trong lúc nhất thời Tả Á không biết mình đang ở đâu, chỉ có cảm giác có một bàn tay nhỏ bé mềm nhũn đang nắm lấy tay mình, lúc tầm mắt đã trở nên rõ ràng hơn, cô liền nhìn thấy gương mặt lo âu của Thần Thần đang kề sát mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngân ngấn nước mắt.
Đây là phòng ngủ của Huyền Chí Thương.
"Cô, cô tỉnh lại rồi, Thần Thần lo lắng cho cô lắm."
"Cô không sao đâu." Khuôn mặt tái nhợt của Tả Á khẽ mỉm cười, muốn ngồi dậy, nhưng không có sức, may mà có một bàn tay chợt nâng sau lưng cô, đỡ cô ngồi dậy, lại lấy một cái gối kê sau lưng cô.
Tả Á quay đầu lại liền nhìn thấy Huyền Chí Thương, gương mặt nam tính của anh có chút nặng nề, mày rậm hơi nhíu, nói với Thần Thần: "Thần Thần, con đi ngủ trước đi."
"Nhưng......."
"Không nhưng nhị gì hết, đi nhanh đi."
"Vâng." Thần Thần không tình nguyện rời đi.
Tả Á nhìn sắc trời, đã muộn rồi, liền vén chăn lên: "Tôi phải đi rồi."
"Nằm xuống!" Huyền Chí Thương hung tợn nói xong, rồi đưa tay đắp chăn lại cho cô, lại có chút buồn bực hỏi: "Cô đang như vậy thì làm sao trở về được?"
"Chỉ là thiếu máu mà thôi, anh Huyền, trời cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi. Tôi rất vui được đến mừng sinh nhật của Thần Thần, nhưng tôi cũng xin lỗi vì lúc nãy đã hù thằng bé sợ, anh.......sẽ không bắt tôi phải giặt sạch ga giường rồi mới cho tôi đi chứ?"
Huyền Chí Thương phì một tiếng, nhếch môi cười: "Tôi không thù dai như vậy đâu, ga giường vỏ chăn đều không cần giặt lại, sau khi cô đi, tôi cũng sẽ vứt chúng đi thôi mà."
"Anh!" Tả Á nổi đóa, "Thật không thể hiểu nổi, người ‘không hiểu chuyện’ như anh, sao lại có một đứa con trai ngoan ngoãn tài giỏi như Thần Thần được."
Sắc mặt Huyền Chí Thương tối sầm lại, đến gần Tả Á, hung dữ nói: "Cô có muốn biết người già mồm với tôi sẽ có kết cục thế nào không?"
Tả Á nhíu mày: "Băm thây hay chôn sống à? Tôi sợ anh quá đi."
Huyền Chí Thương chịu thua thật rồi, bình thường anh tung hoàng khắp nơi, bọn thuộc hạ của anh ngay cả mở miệng nói một câu cũng không dám, cũng chẳng dám thở mạnh một tiếng, mà người phụ nữ này lại heo chết không sợ nước nóng, hoàn toàn không để anh vào trong mắt: "Được rồi, xem ra cô vẫn còn sức cãi nhau, tôi đưa cô về."
Huyền Chí Thương đưa Tả Á tới cửa chung cư, lúc Tả Á chuẩn bị xuống xe, Huyền Chí Thương đột nhiên giữ tay cô lại, nhưng chỉ trong chốc lát rồi liền buông ra: "Bệnh của cô không phải là không có hi vọng, cô.......không được bỏ cuộc."
Sắc mặt Tả Á cứng đờ: "Anh .......biết sao?"
"Rất xin lỗi, tôi đã động vào túi xách của cô, lúc ấy không biết tại sao cô té xỉu, nên tôi vội vàng tìm thuốc, tôi đã nhìn thấy thuốc cô uống."
Tả Á nhẹ mỉm cười: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Khuya lắm rồi, anh trở về với Thần Thần đi."
"Chúng ta là bạn, được không?" Huyền Chí Thương đột nhiên hỏi.
"Giống như.......Không còn là kẻ thù." Tả Á thoải mái cười.
"Ngủ ngon."
"Hẹn gặp lại." Tả Á xuống xe, đi vào trong chung cư. Huyền Chí Thương là một ẩn số. Khi Tả Á nhìn vào ánh mắt của anh ta, cô đọc thấy được sự tự trách, cô không nghĩ ra được, tại sao trong mắt anh ta lại có sự tự trách đó. Chẳng phải trước kia bọn họ chưa từng gặp mặt nhau sao? Cảm xúc tự trách đó.......là vì cái gì?
Hai, ba ngày sau sinh nhật Thần Thần, cậu nhóc đều gọi điện thoại tới, hỏi xem thân thể cô có tốt không. Tả Á đối với Thần Thần là thương hại, yêu thương, bởi vì phần thiếu sót sâu trong lòng kia, cũng còn vì bản thân Thần Thần rất đáng yêu, luôn đòi được cưng chiều, nhưng cô có chút không hiểu, tại sao Thần Thần lại muốn thân thiết với cô như vậy, hơn nữa còn rất lệ thuộc vào cô. Nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra được, cuối cùng Tả Á không suy nghĩ nữa.
Hai, ba ngày nay Tả Á cũng không gặp Kiều Trạch, xem chừng, không phải anh đến công ty mà là ở cùng một chỗ với Tình Văn. Tả Á đã không biết có nên đau lòng không nữa, cô một mặt hi vọng anh sẽ quên đi tình cảm dành cho cô, một mặt vừa buồn cho tình cảm của mình.
Cô vốn định nói cho người nhà tình trạng của mình, nhưng lúc này, mẹ cô đột nhiên lại ngã bệnh, phải nhập viện, cho nên Tả Á không muốn lúc này gia đình phải đối mặt với những lo lắng liên tiếp. Ban ngày, cô chăm sóc mẹ, buổi tối chị cô sẽ đến thay, cũng may mẹ không có nguy hiểm gì lớn.
Từ bệnh viện trở về, Tả Á có chút mệt.
Nhớ tới lời mẹ hỏi cô sao Kiều Trạch lại không đi cùng, mấy ngày nay đều chỉ thấy cô, cô chỉ nói Kiều Trạch đang bận, cũng không dám nói hai người xảy ra chuyện, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, với tình hình hiện tại của mẹ, Tả Á chỉ có thể trấn an, không muốn bà phải lo lắng quá nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tả Á quyết định bấm số điện thoại của Kiều Trạch, sau một lúc mới kết nối được: "Kiều Trạch, ngày mai anh có thể đến bệnh viện với em được không?"
"Chỗ nào không thoải mái sao?" Âm thanh bên kia điện thoại hình như có chút lo lắng, nóng vội, là cô nghe lầm sao?
Tả Á vội nói: "Em rất khỏe, nhưng mẹ em nhập viện rồi, anh có thể cùng em tới bệnh viện thăm mẹ một chút không?"
Bên kia Kiều Trạch thoáng trầm mặc, Tả Á có chút lo lắng: "Nếu như anh không rảnh, thì thôi cũng được......."
"Anh có nói là không rảnh sao?" Kiều Trạch lạnh lùng ngắt lời Tả Á, "Chiều nay, anh đón em."
Nói xong anh liền cúp máy, Tả Á cũng thu điện thoại lại, dựa theo sách dạy nấu ăn nấu bữa tối, uống thuốc, tắm rửa, lại chợt cảm thấy khó thở, căn phòng vẫn trống không, giường vẫn trống không, trái tim trống rỗng nhói lên từng cơn, đau, ai.......
Ngày hôm sau lúc xế chiều, Kiều Trạch quả nhiên tới, dừng xe ở dưới lầu chờ cô. Tả Á thấy khuôn mặt mình tái nhợt vội trang điểm một chút, nhìn qua cũng có chút tinh thần, lúc đi xuống lầu đã thấy xe Kiều Trạch dừng ở dưới lầu đợi cô.
Sau khi cô mở cửa lên xe, Kiều Trạch liền khởi động xe rời đi. Suốt dọc đường, cả hai người đều trầm mặc, không khí như đông cứng lại. Đôi mắt đen của Kiều Trạch thoáng quét qua Tả Á, hình như cô lại gầy đi rồi.
Lúc tới bệnh viện, dượng Kiều đang chăm sóc Điền Văn Lệ, giúp bà ăn tối, Kiều Trạch quàng tay ôm hông cô đi vào. Những cử chỉ thân mật này không phải là thật, chỉ là một trò đùa, một vở kịch, lừa được người khác, nhưng lại không lừa được chính mình.
Khí sắc của mẹ đã khá hơn nhiều khiến Tả Á cũng an tâm, Kiều Trạch hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của Điền Văn Lệ, rất đúng mực, quan tâm, cánh tay vẫn không hề rời khỏi hông của cô, Tả Á cũng mỉm cười, cố gắng cho mẹ thấy, cô đang sống rất tốt.
Ở bệnh viện với Điền Văn Lệ đến tám giờ thì Tả Vi tới, cô ấy chăm sóc Điền Văn Lệ vào ban đêm, nhìn thấy sắc mặt Tả Á không được tốt, liền nói cô mau về sớm nghỉ ngơi. Kiều Trạch đưa Tả Á trở về, Tả Á xuống xe, không đợi anh, trực giác mách bảo cho cô biết anh sẽ không về nhà.
Không ngờ cô mới vừa đi mấy bước, eo lại bị Kiều Trạch ôm lấy, cô quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt tuấn mĩ, lạnh lùng, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước, lại nhìn về phía trước, đây là ông xã của cô, người đàn ông của cô, nhưng đã còn không thuộc về mình cô nữa.
Lúc ăn cơm tối Tả Á ăn không ít, đều là do Kiều Trạch ép, đã lâu rồi bọn họ không ăn cơm cùng với nhau, lâu rồi cô không nấu cơm cho Kiều Trạch. Ăn cơm tối xong, Tả Á đang rửa chén trong bếp, eo lại bị Kiều Trạch ôm lấy từ phía sau.
Đôi môi mỏng của anh hôn lên trên gáy cô, có chút ngứa, khiến trái tim cô xôn xao, tay của anh cũng phủ trước ngực cô, vuốt ve, cuối cùng đôi tay đỡ hông của cô, xoay thân thể cô về phía anh, dùng sức bế cô lên, đặt cô ngồi trên bồn rửa.
Cô biết anh muốn, ở chỗ này, cũng là lần đầu tiên, khuôn mặt tái nhợt không nhịn được mà ửng đỏ, cô không muốn cự tuyệt, chỉ muốn cùng anh triền miên một lần, trong lòng chua xót, có lẽ về sau thân thể của cô không thể cùng anh thân mật được nữa rồi.
Quần áo bị rút đi, thân thể của cô và anh đều đã chuẩn bị xong, chân cô bị anh tách ra, toàn bô mở ra không che giấu chút nào, phần thân dưới nhắm thẳng cô, xông vào.......Hai thân thể quấn lấy nhau, nhưng không có một lời nào cả, chỉ có tiếng hít thở trầm thấp và một màn kiều diễm, cuồng dã, thật lâu không ngừng.......
Tả Á không biết đợt kích tình này kéo dài bào lâu, đến nửa đêm tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm trên giường, mà anh, đã không còn ở đây nữa. Trời rất tối, không có tí ánh sáng nào, cô chân trần xuống giường, đi ra ngoài phòng khách, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có chính cô.
Tả Á đi vào phòng tắm tẩy rửa thân thể, lại phát hiện, phía sau lưng có một mảng tím bầm, mặc dù cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng thấy triệu chứng của bệnh như vậy, cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo, từ trái tim, lạnh đến tận xương tủy.
Anh lại rời đi.
Không thấy được bóng dáng của anh, không cảm nhận được hơi thở của anh nữa.
Hình như càng ngày anh lại cách cô ngày càng xa.
Kiều Trạch, anh có biết không, em rất nhớ anh.......
Mẹ xuất viện, về nhà nghỉ ngơi, lúc Tả Á từ nhà mẹ ra liền nhìn thấy Chung Dương, chân mày anh nhíu rất chặt, trong mắt tràn đầy sự đau lòng cùng tức giận, tại sao anh lại ở đây? Tả Á biết, anh tới tìm cô, nhưng làm sao Chung Dương biết được cô đang ở đây?
Chung Dương đi tới kéo tay cô, sức lực của anh rất lớn, anh mở cửa, nhét cô vào trong xe, rồi sau đó anh cũng lên xe, quay đầu nhìn cô, có chút không vui hỏi: "Tại sao lại không biết quý trọng bản thân như vậy?"
"Chung Dương, anh giống mẹ em thật đấy."
"Anh già như vậy sao?" Chung Dương cau mày, nhìn gương mặt gầy gò của Tả Á, trái tim đau nhói: "Dẫn em đi hóng gió, chịu không?"
Tả Á cười cười nói: "Trước kia chúng ta từng đến một chỗ, hôm nay lại đi đến đó được không? Đột nhiên em rất nhớ chuyện ngày trước."
Chung Dương không nói gì, trái tim lại trầm xuống, khởi động xe đi đến những nơi cô muốn nhớ lại, không ai mở miệng nói chuyện, Chung Dương lái xe, chạy một mạch. Từ trường cấp hai Tả Á đã từng học, cho đến những con phố, quảng trường bọn họ đã từng đi qua, chạy đến tận bờ biển mới dừng lại.
Chung Dương dừng xe, quay đầu lại, nước mắt rơi xuống, cuối cùng anh vươn tay ôm Tả Á vào trong ngực, trái tim co rút đau đớn, người phụ nữ trong ngực là bảo bối anh muốn che chở từng li từng tí, chia chia hợp hợp, cuối cùng là buông tay, anh hi vọng cô được hạnh phúc, cho nên anh buông tay, nhưng tại sao ông trời lại muốn cướp cô đi, để cho cô sống hạnh phúc không được sao, để cho cô được vui vẻ không được sao, để cho cô khỏe mạnh, không được sao?
Tả Á cũng đưa tay ôm lấy Chung Dương, trong lòng không có chút tạp niệm nào, chỉ đơn giản là ôm một người bạn lâu năm, ôm người thân thiết người thân với mình. Ngày cô biết kết quả, cô không khóc, chỉ cứng đờ người đứng sững ở đó, muốn khóc, lại khóc khôn nổi, chỉ cảm thấy mình như bị sét đánh trúng. Cũng là Chung Dương đã ôm cô như vậy, an ủi cô, người rơi lệ cũng là anh, đều tại cô không tốt, cô không tốt chút bào, tại sao cô lại luôn khiến người khác phải đau lòng, khổ sở?
Tiếng gió, tiếng sóng biển, tựa như đang gào thét.......
Tả Á nhìn biển, cau mày hỏi: "Chung Dương,.......anh có tin trên đời này có kiếp luân hồi không? Em có cảm giác, kiếp trước anh nợ em rất nhiều, cho nên kiếp này em đang đòi lại."
Chung Dương đưa tay vuốt vuốt đầu Tả Á: "Anh lại cảm giác kiếp trước em nợ anh thì đúng hơn, kiếp này mới để cho em chịu nhiều đau khổ như vậy......."
"Không phải đâu, nhất định là các người thiếu nợ em, anh xem anh đi, bởi vì em mà lãng phí nhiều thời gian như vậy, bây giờ vẫn còn sống độc thân, mà em, lại rất hạnh phúc, lúc ba mẹ không yêu thương em, có anh yêu thương em, có Kiều Trạch yêu em, em còn có hai người ba, một người mẹ rất yêu em, có rất nhiều bạn tốt luôn quan tâm chăm sóc đến em, ngược lại em lại luôn làm phiền mọi người như vậy."
Chung Dương kiên nhẫn nói: "Được a rồi, vậy kiếp này là em nợ anh đó, kiếp sau nhớ phải trả đủ đấy. Lấy thân báo đáp là tốt nhất, anh không có yêu cầu gì khác đâu."
"Chung Dương.......Anh nhất định phải tìm một cô gái tốt, yêu thương cô ấy, sống thật hạnh phúc.......Sống thật hạnh phúc có được không?"
"Anh sẽ.......Anh hiểu mà.......Em cũng phải sống thật hạnh phúc, phải kiên trì, không được bỏ cuộc, nghe không?"
"Em biết rồi, em biết rồi."
Bọt sóng dường như nghe thấy tâm nguyện của bọn họ mà cuốn vào nhau, chúc phúc cho nhau, cùng đi tới bờ bên kia. Tả Á ngủ thiếp đi trên xe, làn da cô trắng đến mức nhìn như trong suốt, Chung Dương cởi áo khoác trùm lên người cô, rồi khởi động xe đưa cô về nhà.
Mỗi ngày Tả Á đều cười híp mắt lại, cô không muốn cả ngày mình đểu mang vẻ mặt đưa đám, cô còn chưa chết, vẫn còn sống, tại sao lại phải sống như một người chết rồi cơ chứ, mặc dù, cô đang phải chịu đau đớn, mặc dù sẽ có lúc cô ngất xỉu, nhưng, cô vẫn còn sống, cô vẫn còn có hi vọng.
Nhưng cô lại sợ đợi một người, ban ngày, cô sẽ không phải hốt hoảng, bởi vì ban ngày Kiều Trạch sẽ không bao giờ ở nhà, chỉ trở lại vào ban đêm, nhưng sau cuộc hoan ái, anh cũng sẽ không quay đầu lại mà rời đi.
Cô cũng đã từ từ quen dần với cuộc sống không có anh, quen dần với việc không có sự quan tâm và thương yêu của anh, quen dần với việc mỗi ngày phải đối mặt với căn nhà trống rỗng, quen dần với việc nhớ nhung một người, quen dần với việc đau lòng. Giường củahai người, chỗ của hai người, lại chỉ có mình cô, khi anh xoay người đi, chỉ có một mình cô bi thương.
Nhà, nhưng anh lại chỉ coi là khách sạn, cô, vợ của anh, nhưng anh chỉ cao hứng thì đến, chỉ là đối tượng để anh vui vẻ, thứ anh lưu luyến chẳng qua là cơ thể sắp vỡ nát này mà thôi.
Cho dù là ân ái, Kiều Trạch cũng rất ít chọn ở trên giường, mùi anh trên giường cũng dần dần biết mất, trong phòng cũng không có hơi thở của anh, khoảnh khắc trở về ngắn ngủi, rồi lại nhanh chóng rời đi, bóng dáng của anh trong cuộc sống của cô, trong sinh mệnh của cô dần dần đã chỉ còn lại một bóng lưng lạnh lùng, từ toàn bộ cuộc sống của cô, biến thành một người khách qua đường.
Tả Á không tiếp tục chờ anh nữa, mỗi khi xong việc, cô sẽ lên giường sớm, chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ chờ anh trở về, cô muốn ở nơi này, trên chiếc giường của hai người, nơi lưu lại mùi vị của anh, trên chăn, trên gối, trên thân thể của cô, đều có mùi vị của anh.
Ngoài phòng ngủ chợt truyền đến tiếng mở cửa, sau một hồi yên tĩnh, lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, tiếp theo là tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh trở về, trái tim cô lại chợt kích động.
Chờ, rồi chờ, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi vào, tóc vẫn còn hơi ẩm, bắp thịt rắn chắc bên trên còn có vương lại vài hạt nước, ướt át nhưng không nhỏ giọt, ngọn đèn nhỏ chiếu sáng khuôn mặt của anh, gương mặt góc cạnh hoàn chỉnh như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô cứ như vậy nhìn thẳng vào anh, muốn in sâu hình ảnh anh vào trong linh hồn mình, cho dù là có một ngày thân thể của cô biến mất, linh hồn của cô cũng sẽ nhớ hình dáng của anh, trong ánh mắt của cô thể hiện khát vọng cháy bỏng, môi mỏng hôn lên môi của cô, cô hôn trả anh, để cho anh chìm càng sâu hơn vào trong nụ hôn này, ngón tay thon dài ấm áp dao động trên thân thể cô, như đốt lên từng đốm lửa nhỏ. Anh hôn thân thể da thịt cô, để thân thể cô chuẩn bị cho anh.
Thời điểm khi vật nóng rực của anh lấp đầy cô, cô kích động muốn khóc, hàm răng cắn bờ vai của anh, rất dùng sức, thậm chí còn nghe thấy tiếng anh rên đau. Cô không buông ra, anh lại càng thêm cuồng dã, động tác càng phát ra mãnh liệt, dường như muốn nghiền nát cô ra, hóa thành nước, hóa thành bùn, cùng anh hòa vào nhau.
Sau khi triền miên, anh đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, không cho cô bất kỳ cơ hội tham luyến nào, Tả Á vô lực nằm ở đó, nghe tiếng anh tắm, cô lấy váy ngủ, mặc vào, che giấu chỗ xuất hiện vế bầm tím.
Một lát sau, cô nghe phía bên ngoài có tiếng động, anh lại muốn đi rồi sao? Tả Á vội xuống giường, đi tới cửa phòng ngủ, thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, cô rất muốn ôm lấy anh, nói cho anh biết, cô nhớ anh, cô sợ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Nhìn về phía anh rời đi, trái tim Tả Á cũng đau theo, anh lại rời đi rồi, sau mỗi một lần kích tình, anh đều để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng như vậy, làm cho cô ban đêm không cách nào ngủ được, trợn tròn mắt đếm vết thương lòng.
Cô đứng ở cửa phòng ngủ, tay nắm chặt khung cửa, hai mắt mở thật to nhìn bóng lưng to rộng của anh, chờ đợi và mang theo chút thỉnh cầu: "Tối nay đừng đi, được không?"
Kiều Trạch nghe thấy lời của cô, bóng dáng cao lớn cứng đờ lại, bàn tay đang đưa ra mở cửa khựng lại giữa không trung. Mấy ngày nay, mỗi khi anh trở về đều không thấy cô chờ anh, mỗi lần anh rời đi, cô đều không nói gì, tối nay là lần đầu tiên cô nói anh ở lại, trong lòng anh lướt qua cái gì đó, nhưng chỉ chớp mắt rồi biến mất, trái tim lần nữa nguội lạnh, anh không phải liều thuốc chống cô đơn của cô: "Tình Văn đang chờ tôi!"
Thân thể Tả Á lảo đảo muốn ngã, gương mặt vốn tái nhợt càng thêm không có huyết sắc, một câu nói của Kiều Trạch đã làm vết thương trên người cô càng thêm rỉ máu, cô, Tả Á, mới là vợ của anh, không phải sao?
Đi thôi, đi thôi, anh đi, cô cũng muốn đi, từ biệt căn phòng trống rỗng lạnh lẽo này, từ biệt chiếc giường tịch mịch của hai người, cô không cần phải mở to mắt đếm vết thương mỗi đêm nữa, không cần nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh nữa, không cần đau lòng nữa.
Anh đi, vẫn không quay đầu lại, chỉ cần anh quay đầu lại, anh sẽ thấy, cô gái sau lưng kia, trên mặt đều là những giọt nước mắt khổ sở, chỉ cần anh quay đầu lại, anh có thể thấy, vẻ mặt tràn đầy thâm tình của cô.
Nhưng, anh sẽ không quay đầu lại đâu, chỉ để lại cho cô một bóng lưng, một tháng này, mỗi một lần trở về anh đều không nói một lời, chỉ cùng cô đan vào triền miên, anh rời đi vẫn cũng không quay đầu lại, chỉ chừa cho cô một bóng lưng lạnh lùng, vô tình, không yêu.
Từng đêm như vậy với cô rất dài, mỗi một ngày kéo dài như cả năm. Cô cô đơn một mình trông giữ căn phòng này, ban đêm ngủ trên chiếc giường tịch mịch của hai người, nghĩ tới anh và Tình Văn đang ở bên nhau, trái tim của cô nhói đau, không cách nào đập được.
Kiều Trạch, Kiều Trạch, đã không còn là Kiều Trạch yêu thương cô trước đây nữa, cuộc sống của anh đã bắt đầu chệch sang hướng khác, anh đã có cuộc sống mới. Cho tới bây giờ anh chưa từng yêu cầu cô ở lại hay đi, không phải là không, không phải là không dám, mà là.......không muốn.
Cô giống như không khí, chỉ mong cứ như vậy lặng lẽ chờ anh trở về, trông chừng nhà anh, cho đến khi, anh hoàn toàn quên cô và cái nhà này, quên đi sự tồn tại của cô, quên đi tình yêu nặng nề này.
Nhưng, trái tim của cô, tại sao lại đau đớn như vậy. Tả Á nằm trên giường, tầm mắt rơi vào chiếc nhẫn trên bàn tay cô, chiếc nhẫn nằm trên ngón tay áp út này đã trở nên xa lạ rồi, tình yêu, dường như đã rời đi rất xa, chỉ còn lại mình cô lưu luyến?
Không nỡ rời xa anh, không nỡ rời bỏ căn nhà này, không nỡ phải chia xa.......
Nhưng cuối cùng cũng phải buông tay thôi.
Tả Á quét dọn sạch sẽ căn nhà, mang đi những thứ thuộc về mình, trở về căn phòng nhỏ của cô trước kia, rồi sau đó một mình gọi xe đi đến khu nghỉ dưỡng. Cô có chìa khoá của căn biệt thư trong núi kia, đi tới trước cửa, mở cửa đi vào.
Nhìn những tấm hình cô và Kiều Trạch treo trên tường cô nhẹ mỉm cười, ra ngoài bằng cửa sau, cô băng qua biển hoa hướng dương, đi tới ngọn đồi kia, cô nhìn cái cây có khắc hình vợ chồng, nhìn hình ảnh của hai người đung đưa trong gió.
Cô đào đất dưới tán cây, từng chút từng chút đào một cái hố nhỏ, có chút mệt mỏi ngồi xuống dưới đất, lấy trong túi xách ra một chiếc bình nhỏ, cuối cùng lấy ra một cái ly.
Cô nhìn cái ly trong tay, nước mắt không nhịn được rơi xuống, cuối cùng có chút không đành lòng đặt cái ly vào trong cái hố, tất cả, đều dùng đất chôn lại. Cô nằm trên mặt đất, tựa như nghỉ ngơi, cũng tựa như đang ngẩn người. Cuối cùng cô đứng dậy, nhìn nơi đã chôn đi tình yêu của mình, chìa tay ra, chảy nước mắt nói lời tạm biệt, rồi xoay người rời đi.
Lúc về đến thành phố, trời đã tối rồi, mẹ cô gọi điện thoại, nói muốn cô về nhà, hôm nay là Tết Trung thu, muốn cùng cô đoàn viên. Tả Á trở về phòng trọ thay quần áo, rồi đến nhà mẹ và dượng Kiều chơi.
Tả Á cứ ngỡ rằng Kiều Trạch sẽ ở đó, nhưng, lại không thấy anh, hai người chưa từng được đón Tết Trung Thu cùng nhau. Anh.......đang làm gì? Cô đang định chuyện xảy ra giữa cô và Kiều Trạch, thì dượng Kiều lại mở miệng trước, nói Kiều Trạch có chuyện, không thể về kịp được, khó trách Tả Á điện thoại không được, cho nên bảo cô đừng lo lắng.
Tả Á chỉ dạ một tiếng, không nói gì thêm nữa, ngày lễ chỉ có ba người, có chút lạnh lẽo ăn cơm tối. Tả Á phục vụ mẹ và dượng Kiều xem văn nghệ, mẹ nói muốn uống nước, Tả Á liền cầm cái ly đi rót nước cho mẹ.
Điền Văn Lệ không đợi được nước, chợt nghe thấy tiếng cái ly rơi xuống đất, vội gọi Tả Á mấy tiếng, lại không nghe thấy tiếng trả lời, cùng Kiều Vân vào xem, đã thấy Tả Á đã mất đi tri giác ngất xỉu nằm trên dưới sàn nhà.
Điền Văn Lệ cũng choáng váng, may mà được Kiều Vân đỡ: "Gọi xe cứu thương, xe cứu thương." Điền Văn Lệ đẩy Kiều Vân ra, đi tới, nắm tay Tả Á, cũng không dám làm gì lung tung.
Con bé này, con làm sao vậy, sao lại như thế này?
Tả Á tỉnh lại thì cô đang ở bệnh viện, mở mắt ra liền thấy những người thân nhất của cô, ba mẹ, dượng Kiều, ông nội, chị, thậm chí còn có mẹ kế cùng với đứa em cùng cha khác mẹ của cô.
Mọi người dường như đang khóc, trong lòng Tả Á thoáng đông cứng lại, bọn họ đều biết hết rồi sao? "Mẹ ... ... Con không sao đâu....... Thật đó ... ..."
"Chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho mọi người biết.......?" Điền Văn Lệ nói xong liền khóc nức nở. Tả Á vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ không được quá kích động."
Điền Văn Lệ nắm tay Tả Á, chảy nước mắt, nói: "Con bé ngốc này, bệnh tình của mẹ có là gì, lúc này mẹ không thể ngã xuống đâu, đừng sợ, bác sĩ nói rồi, có thể trị khỏi được, con phải kiên trì, biết không?"
"Vâng, mẹ, ba, ông nội, con có lòng tin mà, chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Mọi người không cần phải lo lắng."
Kiều Vân nhận được một cú điện thoại, liền ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt tức giận, hướng về phía bên kia đầu điện thoại quát: "Kiều Trạch đang ở đâu?"
"Anh Kiều không có ở trong công ty, mấy ngày nay cũng không tới, anh ấy đi công tác rồi ạ.”
Kiều Vân giận dữ mắng: "Đừng tưởng là có thể lừa được tôi, anh nói mau, không phải nó và Tình Văn đang ở với nhau đấy chứ? Nó đang ở đâu?"
"Tôi thật sự không biết anh Kiều đi đâu, anh chỉ giao lại việc công ty cho chúng tôi, nói anh ấy phải đi ra ngoài, chúng tôi cũng không liên lạc được với anh ấy."
"Tôi hỏi cậu, nó đi cùng với ai?"
"Cái này.......Tôi không biết ạ."
Kiều Vân giận dữ cúp điện thoại, Kiều Trạch, thằng quỷ này, thật là quá đáng!
Tả Á bị bệnh, mọi người đều đã biết hết, đều để ý trông chừng cô, che chở cho cô, tất cả đều là hậu phương vững chãi của cô. Có điều, cô nằm viện đã được mấy ngày rồi, cũng không thấy anh đến, đáy lòng có cảm giác mất mát, nhưng lại không dám biểu hiện ra, tất cả mọi người đều an ủi cô, nói Kiều Trạch đang ở nước ngoài, sẽ trở về sớm thôi.
Đúng là vậy, hay không phải đã không còn quan trọng nữa, quan hệ giữa bọn họ cô biết rõ.
Trong phòng khám của bác sĩ, nét mặt mọi người trong nhà đều vô cùng nặng nề, tuỷ của bọn họ đều không hợp với Tả Á. Điền Văn Lệ và Tả Vi không nhịn được mà khóc lên, ba Tả Á cũng đỏ mắt, trên mặt đều là nước mắt. Chẳng lẽ không có chút hy vọng nào sao?
"Kiều Trạch đâu? Tại sao anh ta không trở về? Tả Á bệnh thành ra như vậy, anh ta không biết sao?" Tả Vi nhìn Kiều Vân, mấy ngày rồi cô không thấy Kiều Trạch, anh ta là chồng của Tả Á, Tả Á cần anh ta.
"Tìm cũng tìm rồi, điện thoại cũng gọi rồi, không biết nó đi đâu cả." Sắc mặt Kiều Vân cũng vô cùng khó coi, rất tức giận với Kiều Trạch.
Gương mặt đầy nước mắt của Điền Văn Lệ có chút oán hận cùng tức giận hỏi: "Có phải nó ra nước ngoài với con Tình Văn kia không?"
Kiều Vân không lên tiếng, mặc dù không thể xác định Kiều Trạch đi đâu, nhưng Kiều Trạch và Tình Văn đều không ở đây, khó nói rằng không phải bọn chúng ở chung một chỗ. Trong phòng khám mọi người đều đang đau lòng khổ sở, nóng nảy, cũng vì hành động của Kiều Trạch mà tức giận. Ngoài phòng khám, Tả Á từ từ quay đầu, đi về phía phòng bệnh của mình.
Cô không có hy vọng nào sao?
Lo lắng bao trùm lấy người nhà của Tả Á, nhưng mọi người vẫn cố gắng bảo nhau phải giữ tinh thần lạc quan trước mặt cô, người nhà cô không muốn khiến Tả Á cảm thấy mình không có hy vọng, Tả Á cũng không muốn khiến mọi người lo lắng vì cô.
Mỗi lần Chung Dương đến thăm Tả Á, đều đứng trước cửa phòng bệnh không dám đi vào, chỉ đến khi lau sạch nước mắt trên mặt mới dám đẩy cửa đi vào. Anh đã sớm kiểm tra tủy của mình, nhưng cũng không phù hợp, hơn nữa anh cũng từng đến tìm kiếm trong kho tủy, nhưng cũng không có kết quả. Nhìn Tả Á, trái tim anh như lọt vào vực sâu.
Trong lúc mọi người đang bế tắc, chợt có một người đến bệnh viện, Tả Á biết người này, Chung Dương cũng đã từng gặp, nhưng, người nhà cô không ai biết cả, người tới không ai khác, chính là Huyền Chí Thương.
Lần đầu anh vào thăm Tả Á, không nói một lời, hốc mắt có chút đỏ lên, cuối cùng lại nói một câu kinh người, "Tôi muốn mang cô ấy đi."
Việc Huyền Chí Thương đến khiến cho người nhà Tả Á nhìn thấy được một tia sáng, anh nói anh sẽ tìm được tuỷ thích hợp với cô, tìm bệnh viện tốt nhất để chữa bệnh cho cô, nhưng, có một điều kiện, trong thời gian này, Tả Á không được liên lạc với người nhà, cho đến khi bệnh tình của cô có chuyển biến tốt. Nói xong những lời này Huyền Chí Thương liền bước đi, trước mắt, chỉ có anh là hi vọng duy nhất của Tả Á.
Nhưng, một người xa lạ, một người không quen biết tại sao muốn giúp Tả Á đến thế? Bọn họ làm sao yên tâm giao Tả Á cho một người hoàn toàn không quen biết thế này được? Cứ như vậy hai ngày, mọi người trong nhà vẫn chưa có quyết định gì cả.
Nhưng, còn có chuyện gì tệ hại hơn tình trạng bây giờ nữa? Thay vì cứ như vậy chờ chết, không bằng được ăn cả ngã về không, thử một lần, cuối cùng cũng là chết, sao không lớn mật mà đánh cược một trận. Tả Á nói với Điền Văn Lệ và Tả Quốc Cường: "Ba mẹ, con quyết định rồi, nên vì sinh mạng mà thử một lần, cho nên, con lựa chọn tin cậy Huyền Chí Thương."
Điền Văn Lệ và Tả Quốc Cường dù thế nào cũng không đồng ý, chết cũng phải ở bên cạnh chăm sóc cho Tả Á, sao có thể giao cô cho một người xa lạ. Cuối cùng Tả Á thuyết phục mọi người, hơn nữa lần đó Huyền Chí Thương đến thăm cô đã khiến cho mọi người tin tưởng anh có thể giúp Tả Á tiếp tục.
Cuối cùng, ông nội tìm đến Huyền Chí Thương nói chuyện, không ai biết bọn họ đã nói những gì, chỉ là cuối cùng thay mặt mọi người quyết định, cho phép Huyền Chí Thương mang Tả Á đi, hiện tại đã không còn biện pháp nào khác nữa rồi, cho nên, chỉ có thể liều thử một lần.
Lúc Huyền Chí Thương tới đón Tả Á đi, Điền Văn Lệ và Tả Vi khóc rất nhiều. Tả Á cũng khó chịu đến đức gan đứt ruột, chuyến đi lần này, cho mọi người một tia hi vọng, luôn tâm niệm trong lòng, chỉ cần cô không xuất hiện, như vậy tức là cô vẫn còn sống. Nhưng, lần từ biệt này, cô không biết, còn có thể gặp lại những người cô thương yêu không. Sau khi ôm từng người, cô liền lên xe của Huyền Chí Thương.
Trong phút chốc cửa xe đóng lại, trái tim Tả Á như nứt ra, khóc nức nở nói: "Mẹ, ba, ông nội, dượng, chị, con sẽ quay trở về, mọi ngươi phải chờ con, chờ con trở lại......."
Mọi người ôm nhau khóc rống lên, bên trong xe, Tả Á bị Huyền Chí Thương ôm vào trong ngực, cô không biết, đây có coi là sinh ly tử biệt không, chỉ là trong lòng có bi thương, giống như có cái gì bị cắt đứt, đau như bị xát muối.
Mọi người, hẹn gặp lại.
Kiều Trạch, hẹn gặp lại.
Tình yêu của em, hẹn gặp lại.
Chung Dương, hẹn gặp lại.
Các bạn, hẹn gặp lại.
Tả Á đi, cứ như vậy mà rời đi, mang theo niềm hi vọng về sinh mệnh của cô, cô sẽ đến một nơi xa lạ. Lúc Chung Dương tới bệnh viện, lúc thấy giường bệnh trống không, suýt chút nữa anh đã phát điên, lập tức túm lấy một bác sĩ, liều mạng lay người, hầm hừ hỏi, Tả Á đi đâu rồi, đi đâu rồi.
Anh trở nên mất trí, cơ hồ không nghe được những lời bác sĩ nói, cho đến khi tỉnh táo lại mới nghe rõ được bác sĩ nói gì, Tả Á không chết, chỉ là rời khỏi bệnh viện thôi. Chung Dương đi tìm người nhà Tả Á hỏi mới được biết Tả Á đi theo Huyền Chí Thương, đi đến nơi khác chữa bệnh.
Anh chỉ có thể rời đi, cầu nguyện, chờ đợi.
Mà Kiều Trạch, người trong nhà vẫn không cách nào liên lạc được với anh, cuối cùng tức giận hạ lệnh không cần liên lạc với anh nữa, lần này Kiều Trạch thật quá đáng, thật là rất quá đáng, ngay cả người tính tình luôn dễ chịu như Kiều Vân cũng tức giận.
Kiều Trạch trở về, cũng không được một ai thông báo, anh dừng xe ở dưới lầu, bóng đêm mông lung, giống như trái tim của anh vậy, mê man mờ mịt. Đã nhiều ngày rồi anh không trở về, anh rất muốn gặp cô, cho dù chỉ là bởi vì anh muốn thân thể của cô.
Bước chân anh có chút vội vàng gấp gáp đi lên tầng lầu, đứng trên thang máy lên nhà. Anh trở về, trong đầu vẫn còn luôn văng vẳng lời nói của Tả Á đêm hôm đó giữ anh ở lại, hèn mọn, giọng điệu khẩn cầu.
Lúc vừa mở cửa, anh liền sửng sốt, trái tim của anh trong nháy mắt ngừng đập, thiếu cái gì đó, thiếu cái gì chứ? Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, không có hơi thở của cô, giầy anh cũng không thay ra, vội vàng chạy về phía phòng ngủ.
Trống không, trống không, trên giường hai người hoàn toàn trống không. Anh đi ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, không thấy cô, anh chạy lên lầu, trên lầu cũng trống không, những thứ thuộc về cô cũng không thấy đâu cả, căn phòng hoàn toàn trống rỗng, khiến trái tim anh co rút đau đớn, Tả Á, đã đi đâu rồi? Người phụ nữ vẫn luôn lẳng lặng ở nhà đợi anh đi đâu mất rồi?
Anh như bị mất trí đẩy tất cả cửa phòng ra, tìm kiếm khắp trên lầu, dưới lầu, nhưng đều không thấy bóng dáng của cô, cô lại len lén rời đi sao? Rời bỏ anh, rời bỏ căn nhà này, rốt cuộc cô lại bỏ đi.......
Kiều Trạch chán chường gục xuống cạnh giường, khuôn mặt u ám, ngồi gục xuống bên giường, tầm mắt rơi vào góc tủ đầu giường, trên đó có một tờ giấy, bởi vì đau khổ, anh chết lặng vươn tay ra, cầm lấy tờ giấy.
Tờ giấy đã bị vò nát, anh mở ra, có chút không tin được nhìn nội dung tờ giấy, Kiều Trạch chợt có cảm giác như thế giới hoàn toàn bị hủy diệt rồi, Tả Á.......Tả Á, bị bệnh bạch cầu, đầu như bị sét đánh trúng, trái tim tê liệt đau đớn, tay cũng run rẩy, nước mắt cuồng loạn rơi xuống: "Tả Á, Tả Á......." Anh đứng bật dậy, điên cuồng kêu tên cô, vọt ra khỏi phòng ngủ, nhưng không biết phải đi đâu tìm cô, âm thanh bi thương vang vọng trong căn nhà vắng vẻ trống rỗng, mà trả lời anh chỉ tiếng gió đã từng cùng cô chờ đợi anh về.
/105
|