Yêu Tinh Tình Yêu

Yêu tinh tình yêu - Chương 07

/21


Tuyên Nhụy đi Bắc Kinh công tác, trước khi đi hai tiếng còn ngồi uống cà phê với tôi ở quán "Ngư", điện thoại thì tắt khiến Tứ Bình lo cuống cuồng. Đến khi Tuyên Nhụy chậm rãi tới sân bay, Tứ Bình đã tìm một lượt những người có thể tìm. Tôi hỏi: "Chủ nhiệm, sao chị không gọi điện cho em?” Mắt Tứ Bình tóe lửa: "Gọi bao nhiêu lần mà cô có nghe máy đâu?” Tôi câm tịt, mở túi xách ra, thấy mình không mang theo điện thoại.

Tuyên Nhụy nhận giấy tờ lên máy bay xong, nói: "Ở nhà vui vẻ".

Tứ Bình nói: "Đi đường cẩn thận".

Quan niệm thời gian và tính trật tự có lẽ là ưu điểm lớn nhất của người làm tin tức, nhưng trên thực tế, chúng tôi đều không có đủ.

Tề Phi đã từng tổng kết quy luật hoạt động của chúng tôi, ví dụ phổ biến nhất là biểu hiện việc mọi người không có quan niệm thời gian và tính trật tự là hẹn hò liên tục. Những người khác hẹn chúng tôi thì phải hẹn trước hai ngày thậm chí lâu hơn, còn chúng tôi hẹn người khác thì phần lớn toàn đột ngột, bất kể ngày đêm, muốn gặp là gọi điện, không nghĩ ngợi chút nào là có làm phiền người khác hay không, bất kể cuộc hẹn có thành công hay không.

Tiểu Xuân nói một cách khoa trương: "Cảm tính, đây gọi là cảm tính".

Tuyên Nhụy bĩu môi cười: "Triệu chứng thần kinh ngắt quãng phát tác".

Tôi cực kỳ tán đồng câu nói này của Tuyên Nhụy, rất có thể đây là thứ mà ở tất cả các công việc của cơ quan thông tấn cần đến nhất - dễ nghe một chút thì gọi là tính nhạy cảm, hơi khó nghe thì gọi là chất thần kinh. Những thứ này chỉ biểu hiện một hai lần trong các hoạt động lớn hàng năm, cá tính, cá tính tuyệt đối, cá tính tổng quát, cá tính ba hoa thiên địa mới là thứ mà nghề nghiệp này cần đến. Cái gọi là rừng lớn thì chim gì cũng có, cá tính nhiều thì không người nào bị khiếm khuyết, ngày ngày chúng tôi quan sát lẫn nhau, thưởng thức lẫn nhau, vui vẻ vô cùng.

Tiểu Xuân lại có suy nghĩ khác tôi, nói: "Vậy họa sỹ thì sao? Nhà văn thì sao? Nhà thơ thì sao?”

Tuyên Nhụy nói: "Đó không gọi là công việc, đó là sáng tác".

Cuộc sống thiếu vắng Tuyên Nhụy khiến cho hai người không biết phải làm thế nào, một là tôi, một là Thang Ninh.

Nửa đêm tỉnh giấc đúng giờ, vừa vặn là hai giờ sáng, đúng giờ Tuyên Nhụy thường hay gõ cửa, tôi dậy đi tắm".

Thói quen này được hình thành trong những ngày sống cùng Thạch Duệ, hễ thức dậy là tôi đi tắm, dù chỉ ngủ được một tiếng cũng vậy. Thạch Duệ nói người con gái thường xuyên tắm đều rất yếu đuối, cho nên tôi nghĩ khi tôi sống chung với anh ta tôi đã bắt đầu trở nên yếu đuối.

Những câu nói trong đêm đầu tiên Tuyên Nhụy đưa Thang Ninh đến nhà tôi đã ngấm sâu vào lòng tôi.

Thạch Duệ kém tôi hai tuổi, giống như Thang Ninh nhỏ hơn Tuyên Nhụy hai tuổi vậy. Anh ta cũng có làn da trong suốt và sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú đẹp trai, tính tình hoạt bát, mặt dạn mày dày quấn lấy tôi. Chỉ có điều không phải tôi dụ dỗ anh ta mà là anh ta dụ dỗ tôi.

Tôi không hoài nghi lúc đó anh ta có yêu tôi. Đối với người đàn ông ở tuổi anh ta mà nói, tình yêu đích thực là bánh mì và sữa bò, chỉ tiếc rằng chúng tôi đều là người Trung Quốc, ngoài bánh mỳ sữa bò ra còn ăn cả quẩy rán, sữa đậu nành, bánh bao và cháo nữa.

Những ngày sống cùng Thạch Duệ đau buồn nhiều hơn sung sướng. Không phải là Thạch Duệ không tốt, ngoài chuyện không làm việc nhà ra thì anh ta là một người tình rất tuyệt vời. Cho đến tận bây giờ tôi cũng không hận anh ta, đối với gã tình nhân nhỏ tuổi tràn đầy sức sống, dịu dàng đáng yêu đó thì không người con gái nào hận nổi. Tôi chỉ đau khổ, một sự đau khổ đầy tự ti.

Khi anh ta chuyển đến tôi ngồi vắt chân trên ghế salon đờ đẫn, tóc để xõa, nhìn anh ta mắc từng chiếc quần áo vào tủ tường, nhìn anh ta để những đồ dưỡng da vào toilet, sau đó là mấy hòm đĩa CD và máy tính.

Tôi quen tưởng tượng về kết cục khi bị vứt bỏ trước lúc bắt đầu yêu. Trong sách tướng số nói đây là tính cách của người thuộc cung Xử nữ, tôi hơi hoài nghi vì Thạch Duệ cũng thuộc cung Xử nữ, nhưng từ trước đến nay anh ta chưa hề lo lắng sẽ mất tình yêu. Anh ta là một người đàn ông khá có niềm đam mê, nhưng không giống tôi, niềm đam mê chỉ giới hạn trong quần áo. Người anh ta giống như một cây nấm lớn, có thể yên tâm sống sạch sẽ chỉnh tề trong môi trường bẩn thỉu.

Trước khi Thạch Duệ xuất hiện, cuộc sống của tôi cũng không phải là luôn trống rỗng, đã từng thích, cũng từng được thích, không liên quan đến xác thịt, chỉ hưởng thụ tình cảm. Về phương diện lý thuyết, tôi thành thạo đến mức không thể bắt bẻ được, thường viết những bài xúi giục tình cảm cho tạp chí, dạy dỗ cho tụi con trai con gái không hiểu gì về lý thuyết yêu đương.

Nhớ lại, sở dĩ bây giờ Thạch Duệ có thể thành thục trong tình yêu như vậy, nghệ thuật đến với xác thịt của anh ta trước là nhờ ảnh hưởng của tôi, sau là do tài năng thiên bẩm của anh ta.

Tôi nghĩ người đàn bà không nên tự bồi dưỡng cho người đàn ông, vì bạn hao tổn tâm huyết và thời gian để cho anh ta thứ này thứ nọ, bao gồm cả đối nhân xử thế, tâm lý phụ nữ, nhưng kết quả khi người đàn ông thành công, người đàn bà bị gạt ra. Đặc biệt là khi người đàn bà chiến thắng bản thân mình tiếp nhận một người đàn ông nhỏ tuổi hơn, cuối cùng người đàn ông này lại bỏ bạn mà ra đi, sự đả kích về tâm lý sẽ cực kỳ lớn lao.

Cho nên, không nghĩ đến tình yêu nữa, tôi cảm thấy cuộc sống như thế này rất tuyệt, không cần chăm sóc ai, cũng không cần ai chăm sóc mình, sạch sẽ gọn gàng, nhìn thoáng là thấy ngay.

Tình cờ cũng nhớ Thạch Duệ, nhưng chỉ là nhu cầu sinh lý đơn thuần, còn về tình yêu thì tôi không yêu cầu.

Tắm táp là thứ mà người con gái nên hưởng thụ, sữa tắm mát lạnh thấm tận xương, tấm bọt tắm thô ráp ma sát lên người, còn có mùi hương hoa thơm ngát tỏa lan, sự dịu dàng này người đàn ông vĩnh viễn không thể cho mình.

Thạch Duệ không ở đây, sự tự ti của tôi cũng không còn, tôi thấy yêu bản thân mình. Cho nên thời gian tắm mỗi lúc một dài.

Lúc đó chuông điện thoại vang lên, tôi ngạc nhiên và không thoải mái ra khỏi bồn tắm, khoác khăn tắm đi vào phòng ngủ, thấy số của Tuyên Nhụy. Nhận điện, Tuyên Nhụy đang gào lên trong tiếng nhạc ầm ầm của quán bar: "Tuyên Nhụy đang uống say ở quán "Hưởng", sắp phát điên, giúp lão đi xem xem thằng nhóc đó với."

Tôi cáu tiết: "Tuyên Nhụy, từ khi tôi gặp cô đến giờ chưa từng được tắm tử tế một lần."

Tuyên Nhụy dịu dàng: "Đợi lão đây về sẽ đưa cô đi tắm Uyên Ương nhé."

Tôi mặc kệ cô ta, tắt máy.

Tôi bắt đầu thấy quý Thang Ninh từ lần anh ta nấu cho bữa cơm ngon, tôi có một kiểu tình cảm như là thương xót đến đứa trẻ lớn này, Tuyên Nhụy nói đúng, tố chất làm mẹ của tôi hơi mạnh, nhìn thấy vẻ ngây thơ vô tội trong mắt người ta là lập tức sản sinh ra nỗi xúc động muốn chăm sóc người ta.

Tuyên Nhụy nói: "Như vậy không tốt, Quách Doanh, về tư tưởng là yêu tinh, về hành động là thiên sứ, chỉ có thể tự làm khổ bản thân mình."

Nhưng tôi còn biết làm gì? Luôn không thể phớt lờ mọi chuyện.

Kỳ thực không phải Thang Ninh đang làm ồn, chỉ là say bét nhè, tôi đoán là anh ta gọi điện cho Tuyên Nhụy để bày tỏ tình yêu. Chủ quán "Hưởng" là người của Đài truyền hình, quen Thang Ninh, chọn riêng mấy em phục vụ anh ta. Tôi đi tới kéo tay, anh ta hơi tỉnh ra, gọi to: "Quách Doanh, Quách Doanh, bao giờ Tuyên Nhụy về?” Tôi nói lại với anh ta nhưng anh ta không nghe thấy, nói lung tung một hồi.

Tôi đang cùng với mấy cô tiếp viên đỡ anh ta ra ngoài thì một người đi vào phòng.

Đó là Nhiễm Địch.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy không bộc lộ chút cảm xúc nào: "Nghe thấy anh ta gọi tên cậu."

Chỉ có một mình cô ấy.

Trên đường tiễn tôi về, Nhiễm Địch hỏi: "Lại tìm một người ít tuổi hơn cậu nữa à? Trông mặt trẻ con lắm."

Tôi nói: "Là bạn thôi, phóng viên báo, đang theo đuổi Tuyên Nhụy."

Nhiễm Địch không nói gì nữa.

Tôi và Nhiễm Địch dìu Thang Ninh vào phòng, Thang Ninh có một điểm tốt, uống say không hát, không làm ồn ào, không nôn mửa, ngủ luôn.

Nhiễm Định nhìn thấy tôi giúp anh ta cởi giày, lau mặt, ánh mắt hơi lạnh lùng, sau đó hỏi: "Tuyên Nhụy đâu?”

Tôi nói: "Đến Bắc Kinh dự lễ đề cử giải thưởng rồi."

Nhiễm Địch ngồi xuống, không có ý định đi.

Tôi rót trà cho cô ấy, lấy một ít trái cây từ tủ lạnh ra.

Đột nhiên Nhiễm Địch cười, ánh mắt trở nên cực kỳ sáng và êm dịu: "Dế con, cậu vẫn vậy. Đừng có đối xử với mọi người tốt quá, sẽ tự làm tổn thương mình đấy".

Tôi cười: "Sao nói giống Tuyên Nhụy thế, các cậu không hẹn mà gặp".

Nhiễm Địch cười, uống trà, lời lẽ mềm mại đáng yêu. "Dạo này bận không? Ra đâu đó ngồi đi".

Đêm ấy, một người luôn soi mói về môi trường sống thoải mái dễ chịu như Nhiễm Địch đã ngủ cùng tôi trên tấm đệm bông ngoài phòng khách - Nhiễm Địch nói không quen ngủ chung phòng với đàn ông, vậy là chúng tôi lại kéo đệm ra ngoài phòng khách như ở nhà tôi mười năm trước.

Tôi hỏi Nhiễm Địch: "Tôn Hạo cũng từ Nam Kinh đến rồi hả? Anh ấy dạy học ở trường chẳng phải rất tốt ư?”

Dường như Nhiễm Địch đang nghĩ gì đó, mãi mới nói: "Làm phóng viên cũng rất tốt, bây giờ anh ấy làm mục tin tức xã hội ở báo Tin chiều".

Tôi đột nhiên nhớ ra: "Ấy, cậu nhóc trong phòng cũng làm ở đó, tên là Thang Ninh, chuyên chụp ảnh".

Nhiễm Địch kinh ngạc: "Cậu ta là Thang Ninh á? Người thì chưa gặp nhưng đã nói qua điện thoại mấy lần rồi".

Tôi nhớ đến hôm đó Thang Ninh nhận điện, có lẽ đó là Nhiễm Địch gọi, bèn hỏi: "Tôn Hạo nằm ở bệnh viện số 3 phải không? Cậu và anh ấy...” Phần sau của câu tôi không nói nốt.

Hình như Nhiễm Địch rất tránh nhắc đến Tôn Hạo, nói qua loa đại khái: "Đã mời một y tá riêng chăm sóc. Bọn mình vẫn tốt đẹp".

Sau đó cả hai đều không nói gì cho đến khi trời sáng.

Trong ấn tượng của tôi Nhiễm Địch là một cô gái rất có nền nếp, đó chỉ là về thói quen sống của cô ấy.

Hàng ngày cô ấy ăn trái cây, uống sữa đủ lượng, đúng giờ, một ngày hai lít nước, trong mỗi bữa ăn khá là coi trọng sự phối hợp các chất, nếu ăn ở ngoài cũng sẽ nghiêm khắc căn cứ vào yêu cầu của bản thân mình, thậm chí còn không ngần ngại bảo người phục vụ truyền đạt yêu cầu đặc biệt của mình đến đầu bếp. Cô ấy không hút thuốc, rất ít uống những thứ rượu khác ngoài Hồng tửu, mặc quần áo của một thương hiệu cố định, dùng một loại nước hoa xịt phòng cố định, đọc những sách bán chạy do tạp chí giới thiệu, trong trường hợp không có gì đặc biệt sẽ ngủ vào lúc mười giờ sau khi hoàn thành quá trình chăm sóc da phức tạp, sáu giờ sáng dậy, uống ngay một cốc nước ấm.

Cho nên khi sáng sớm thấy cô ấy xuất hiện một mình ở quán "Hưởng", tôi biết ngay là đã có chuyện gì đó.

Về cá tính của Nhiễm Địch rõ ràng đã có sự thay đổi, nếu nói mùa xuân năm ngoái trước khi đính hôn, cô ấy hoạt bát nhanh nhẹn như Tuyên Nhụy vậy thì bây giờ cô ấy lại trầm lắng mà không thể dự đoán được, nhưng cực kỳ thu hút người ta. Tôi giống như đang đi lảo đảo trong bụi tường vi tươi đẹp, đầy sự đắm say, hiếu kỳ và lo sợ.

Lúc sáu giờ, di động của cô ấy đổ chuông, cô ấy lại tắt đi và không dậy.

Thang Ninh vừa nấu nước vừa nói một cách ngại ngùng: "Quách Doanh, lại làm phiền cô rồi".

Tôi rửa chiếc khay, nói: "Lần sau phải trả tôi tiền thuê phòng và tiền vận chuyển".

Nhiễm Địch dựa vào cửa bếp - cô ấy kỵ mùi dầu, không vào những chỗ thế này. Cô ấy cầm cốc nước quả vừa ép, uống từng ngụm nhỏ, miệng hơi mỉm cười.

Thang Ninh hỏi: "Nhiễm Địch, hôm nay cô có chương trình không?"

Nhiễm Địch cười mỉm, nói: "Tuần trước thu hai kỳ rồi, tuần này không có việc gì".

Thang Ninh cười: "Nhiễm Địch, người cô còn đẹp hơn giọng nói".

Nhiễm Địch không nói gì, quay người đi ra phòng khách, một lát sau, tiếng vô tuyến vọng lại, đó là mục 30 phút tin tức của một đài truyền hình trung ương.

Nhiễm Địch cũng cho rằng tay nghề của Thang Ninh khá ngon lành.

Thực ra việc làm tôi kinh ngạc là Nhiễm Địch ở lại ăn cơm, vì cô ấy luôn cho rằng bộ dạng lúc ngủ và ăn là bộ dạng khó coi và nhếch nhác nhất của con người, nếu không phải là với những người đặc biệt quen thân thì tuyệt đối cô ấy sẽ không để người ta nhìn thấy mình trong lúc đó - Thói quen này có từ khi mỗi tháng cô ấy có năm mươi đồng tiêu vặt, cho nên Nhiễm Địch là một nữ sinh duy nhất không ăn cơm tập thể với mọi người, những đứa bạn cùng lớp đều cảm thấy cô ấy cao ngạo. Thực ra không phải vậy, Nhiễm Địch là một cô gái cực kỳ dễ gần và thoải mái, tuy nhiên chỉ với những người đáng để cô ấy gần gũi và thoải mái.

Ăn cơm, dọn dẹp bếp xong, Thang Ninh lại đem nụ cười như ánh mặt trời của anh ta đi mất.

Còn lại tôi và Nhiễm Địch, cô ấy chăm chú bóc quýt, tôi ngơ ngẩn nhìn vô tuyến.

Con người thật kỳ lạ, thật dễ dàng thay đổi, bất kể là tình yêu hay tình bạn, đã từng chết đi sống lại, đã từng cùng nhau trải qua gian khó, chỉ cần qua thời gian là xa cách.

Tôi đột nhiên cảm thấy bây giờ tôi và Nhiễm Địch cũng giống như tôi với Vương Âu, lúng túng không biết nói gì, hai bên thăm dò lẫn nhau.

Trầm mặc hồi lâu, Nhiễm Địch nói: "Cậu có liên lạc với Lang Trung không?"

Tôi không có cảm giác gì lạ thường, nói: "Gọi điện thoại một lần, hỏi han mấy câu chẳng có gì quan trọng".

Nhiễm Địch ăn quýt nói: "Chuyện của Lang Trung và Vương Âu mình không nên nói với cậu".

Tôi nói: "Chẳng có gì, nghe ra xem chừng chẳng quan hệ gì đến mình."

Nhiễm Địch bảo: "Tuần trước Thiên Hồng vừa mới đến, chưa nói cho cậu biết".

Tôi cười: "Wa, chẳng bây giờ đã biết rồi ư?”

Nhiễm Địch cũng cười: "Hay là đến "Đạm Bộc" đi, mình không thích hợp với môi trường ở nhà lắm".

Tôi nhìn cô ấy: "Trong nhà ngột ngạt quá à?"

Mắt Nhiễm Địch trong suốt, thần thái lại hơi hoang mang, nói: "Không biết, trong môi trường thế này mình rất tự ti".

Câu này làm tôi kinh ngạc. Tự ti? Tôi tưởng câu này chỉ có tôi mới dùng đến chứ.

Quả thực như vậy.

Lúc ngồi bên hồ bơi của "Đạm Bộc", Nhiễm Địch nhô lên trong chiếc khăn lông lớn cao quý và xinh đẹp, mặt mày sinh động, cử chỉ hoàn toàn hòa nhập với xung quanh. Đôi chân dài mịn màng của cô ấy gác lên chiếc ghế dài; vẻ phong tình không cần tô vẽ.

Cô ấy nói: "Mình cảm thấy cuộc sống của mình nhất định phải gắn liền với những thứ này, những thứ do đồng tiền trần trụi chất đống vào mới có thể làm nổi bật lên sự cao quý và cao ngạo của mình".

Đúng là con gái chia làm thật nhiều loại, có những người mãi mãi không thể nào thích ứng được với những thứ này.

Có hai người đến chào Nhiễm Địch, đều là khách hàng của Đài truyền hình, Nhiễm Địch giữ khoảng cách tương đối để đáp lời. Đợi hai người đó đi qua, Nhiễm Địch uể oải thở dài: "Một năm mấy trăm ngàn tiết mục quảng cáo đã trông vào người ở đài truyền hình rồi, nhưng hễ có cơ hội là giả bộ vẫn qua lại tình cảm, bây giờ bên quảng cáo và bọn mình không quan hệ nữa, chả buồn nói chuyện".

Tôi cười: "Vẫn mạnh hơn Đài phát thanh của bọn mình nhỉ? Một năm mà có mấy trăm ngàn quảng cáo thì là khách hàng lớn rồi".

Nhiễm Địch nói: "Chỗ các cậu cũng nói đại loại như "tiếp khách" hả?"

Không khí trở nên nhẹ nhõm, tôi cười ha ha: "Ừ, trước khi quảng cáo chuyến đến trung tâm, đi làm thì gọi là "đến lầu xanh", lúc về gọi là "ra khỏi lầu xanh", người đến đọc quảng cáo gọi là "tiếp khách", tuy nhiên những người "tiếp khách" ở cơ quan mình đều là đàn ông".

Nhiễm Địch cũng cười: "Khách hàng phần lớn cho những cô em xinh đẹp đến, kết quả là bị một lũ đàn ông độc hại đã học đầy đủ về kinh tế và kinh doanh quấy rối, thật khốn khổ".

Lúc ấy một cô gái đi qua trước mặt chúng tôi, Nhiễm Địch nhìn theo lưng cô ta, đột nhiên cười mỉm lắc đầu. Tôi hỏi: "Quen à?” Nhiễm Địch đáp: "Không quen". Tôi hỏi: "Vậy cậu cười gì?”

Nhiễm Địch nhìn tôi nói: "Cậu biết cô gái đó lương một năm là bao nhiêu không?”

Tôi nói: "Cô ta tự đến đây, có lẽ lương cũng cao".

Nhiễm Địch cười tựa lưng vào thành ghế, gạt kính râm lên đỉnh đầu, nói: "Không quá năm mươi ngàn tệ".

Tôi thấy quái lạ: "Hội viên bình thường ở đây cũng phải nộp một trăm năm mươi ngàn tệ kia mà? Cậu nói... cô ta là...”

Nhiễm Địch lại lắc đầu: "Cô ta không phải là con mèo được nuôi mà trái lại, là một con mèo cấp bách cần người nuôi".

Tôi không hiểu: "Chẳng phải cậu không quen ư?”

Nhiễm Địch lại thở dài: "Dế con à, những người con gái thuộc cung Xử nữ như cậu thật là đểnh đoảng với môi trường bên ngoài, con bé ấy đến cùng lúc với bọn mình, nhưng mới được một lúc đã đi, mà di động lại không đổ chuông".

Tôi vẫn thấy mù mờ: "Có lẽ hẹn với người ta, vội vàng đi".

Nhiễm Địch cười: "Cậu hẹn người ta sau đó lại vội vội vàng vàng đi bơi hai nhăm phút á?”

Chính xác, tôi lặng im không nói.

Trong giọng nói của Nhiễm Địch đầy vẻ lạnh lùng: "Cô ta đến câu cá, đem số tiền tích lũy trong một hai năm thậm chí lâu hơn để đầu tư, mong câu được một con cá sộp". Cô ấy cười cầm cốc lên: "Trước khi câu được, cô ta cần mông má mình lên, không lãng phí một cơ hội nhỏ, lúc không có việc gì thì đến hưởng thụ miễn phí một lát, kỳ thực loại con gái như thế này đã mỗi lúc một nhiều".

"Chỉ tiếc rằng...", cô ấy tăng nặng thêm ngữ khí: "Chỉ tiếc rằng dụng ý rõ ràng quá, thông thường mà nói, con cá sộp có thể tồn tại một cách yên bình đến mức độ này, đều khá là giảo hoạt. Những đứa con gái loại này phần lớn đều lấy mình làm mồi, sau đó thì các con cá sộp cơ bản đớp mồi, đớp mồi mà thôi, không có gì khác. Kết quả thì sao, người và tiền đều mất hết".

"Có thể đưa ra kết luận gì không?” Tôi biết cô ấy cực kỳ giỏi tổng kết quy nạp.

Nhiễm Địch nói: "Kết luận chính là đàn bà không thể tính kế với người đàn ông không yêu mình".

Tôi hỏi: "Thế còn suy luận?”

Nhiễm Địch cười: "Suy luận là đàn bà nhất định phải tính kế với người đàn ông yêu mình."

Tôi thấy hiếu kỳ, tiếp tục khai thác: "Vậy cậu với Thiên Hồng thì sao?”

Nhiễm Địch không nói nữa, thôi cười, chớp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Tư thế bơi của Nhiễm Địch vô cùng hoàn hảo, mỹ nhân ngư có chân còn hấp dẫn đàn ông hơn mỹ nhân ngư có đuôi dài. Mấy người đàn ông ngồi rải rác xung quanh bể bơi đều đờ ra nhìn cô ấy.

Tôi là một con vịt cạn, bẩm sinh đã sợ những chỗ có nước ngập đến eo, nên chỉ có thể nhìn Nhiễm Địch bơi.

Lúc ấy, điện thoại của Nhiễm Địch reo, cô ấy dừng lại hỏi: "Số máy bao nhiêu?”

Tôi đọc lên, cô ấy cười: "Thiên Hồng đấy, cậu nghe đi".

Tôi a lô, Thiên Hồng sững ra một lát rồi lập tức nhận ra tôi, tỏ ra hơi ngại: "A, dế con, lâu rồi không liên lạc, đây là...”

Tôi cười: "Không có gì, bây giờ đang ở đâu?”

Thiên Hồng nói: "Tôi đến Thủy Thành có chút việc, buổi tối làm xong sẽ qua đó, cùng đi ăn cơm nhé?”

Tôi trêu cậu ta: "Bằng lòng vì tôi mà lãng phí thời gian vàng ngọc ư?”

Thiên Hồng cười khô khốc: "Hay là cậu đến đây với tôi đi".

Tôi cười lớn: "Cậu càng ngày càng tham, tìm hoa ghẹo liễu quen rồi hả?”

Thiên Hồng nghiêm túc: "Đừng nói những câu này trước mặt Nhiễm Địch. Tôi tuân thủ kỷ luật lắm, ngoài Nhiễm Địch ra không có ai đâu".

Tôi hỏi: "Thế còn vợ cậu?”

Thiên Hồng lại ngại ngùng: "Ai ya, lúc đó khá là vội vàng, vợ lại hung hãn quá, nên không chào hỏi mọi người được, cái này...”

Nhiễm Địch lau khô tóc nghe điện, giọng nói dịu dàng ngọt lịm: "Tối qua à? Được."

Đợi những câu ngọt ngào nói hết, tôi nhìn cô ấy: "Rốt cuộc cậu yêu Thiên Hồng đến thế nào...”

Nhiễm Địch tỉnh bơ: "Dế con, mình không cần giấu cậu, mình không yêu Thiên Hồng, một chút cũng không". Nhìn bộ mặt kinh ngạc của tôi, cô ấy lại nói: "Nhưng mình không thể rời xa Thiên Hồng, không thể rời xa, điểm này không quan hệ tuyệt đối với tiền, mình cần sự quan tâm ấm áp, cần những tình tiết chết đi sống lại, anh ấy có thời gian, có tinh thần và sức lực, có điều kiện, có cảm giác, thứ gì mình cần anh ấy đều có thể cho mình".

Dù bọn họ là tình nhân, nhưng Thiên Hồng vẫn là người bạn mà tôi quan tâm, tôi hơi nổi cáu: "Nhiễm Địch, cậu coi Thiên Hồng là gì vậy? Đạo cụ hay là sân khấu?”

Đôi mắt to vô tội mê hoặc người ta của Nhiễm Địch nhìn tôi: "Dù là đạo cụ hay sân khấu thì anh ấy vẫn là cam tâm tình nguyện".

Tôi không biết nói gì, đột nhiên trông thấy ảnh Hoàng Cái quỳ dưới chân Chu Du nước mắt giàn giụa: "Đô đốc, mạc tướng nguyện vì Đông Ngô mà tận hiến chút sức mọn của mình". Hoàng Cái bị đánh vì nghĩa lớn nên ông ta sung sướng, ông ta hạnh phúc. Còn cô nàng Chu Du xinh như hoa như mộng trước mắt mình thì sao? Ngay cả nước mắt cũng không cần nhỏ ra, cô ấy vẫn là người sung sướng và hạnh phúc.

Tôi không biết nên quy việc Thiên Hồng đã biết Nhiễm Địch không yêu mình mà vẫn yêu thương cô ấy là tình yêu đích thực hay gọi nó là không tự trọng.

Là một người bạn, tôi muốn tán thưởng sự dâng hiến của cậu ta, là một người bàng quan, tôi chỉ có thể thở dài một tiếng.

Nhưng ai biết chứ? Thiện tai, thiện tai.

* * *

Thiên Hồng không thay đổi mấy so với năm ngoái, ngoan ngoãn vâng lời, ân cần hơn với Nhiễm Địch. Cậu ấy vẫn không biết tôi đã biết chuyện Lang Trung và Vương Âu cưới nhau, trong lời nói luôn cố tránh không nhắc tới hai người bọn họ, tôi thấy vừa tức vừa buồn cười, hỏi thẳng: "Bao giờ Vương Âu sinh cho chúng ta một Lang Trung con thế?”

Thiên Hồng nhìn Nhiễm Địch, cười nói: "A, việc gia đình nhà người ta tôi làm sao mà biết được, tôi cũng có giúp được đâu".

Địa điểm ăn cơm cũng là ở "Đạm Bộc", rõ ràng là Thiên Hồng rất quen thuộc với nơi này, đề nghị sau khi ăn xong sẽ đi chơi bóng cát. Tôi thấy rõ khi cậu ta nói câu này có vẻ không thực tâm mời, nên ăn xong bèn đi trước.

Vì tiểu não không phát triển mấy nên tôi không thi nổi bằng lái xe, nói chung là không có chuyện lái chiếc BMW về nhà.

Thiên Hồng nói: "Dế con, ngày mai tới chơi nhé, tôi chưa đi ngay, ở lại đến 15 tháng 7".

Tôi cười "15 tháng 7? Giở trò lén lút ư?”

Thiên Hồng cười thật thà, nhưng nói lại không thành thật: "Tôi đến đây chính là muốn giở trò lén lút mà, làm quỷ hiếu sắc".

Nhiễm Địch cười mà như không cười.

Về đến nhà, vẫn là đi tắm, sau đó tôi ngồi đờ người ra trước máy tính.

Những người con gái viết văn đều cô độc. Bên mình có ngàn cánh buồm nhưng vẫn là một chiếc thuyền cổ buồm vá víu và lẻ loi; trước mặt là vạn trùng cây cối xanh tươi còn mình thì vẫn là một thân cây bệnh tật.

Tôi mò tìm được một bao ESSE Tuyên Nhụy quên ở nhà mình, khó khăn lắm mới tìm được diêm, châm lửa hút.

Một người con gái chỉ cần hút thuốc là có chuyện.

Chuyện của tôi là do ai kia? Thạch Duệ? Lang Trung? Nếu vì Thạch Duệ một năm trước thì hơi có phần chậm chạp, vì Lang Trung thì lại hơi khiên cưỡng.

Tôi nhớ vô cùng thời trung học, đó là những tháng năm thật sự vui vẻ.

Thực ra rất nhiều người sẽ có cảm giác giống như tôi, đó không phải là lạ. Trước trung học thì hơi nhỏ, chẳng hiểu biết cái gì, vào đại học thì lại bận rộn bao nhiêu là môn học, nào là hiệu quả và lợi ích, nào là phong tục thế giới, nào là ở đâu có áp bức ở đâu có phản kháng... cho nên thời gian học phổ thông với áp lực khá lớn nhất là năm lớp 12 đã trở thành thời gian khó quên nhất của nhiều người. Không ít tình yêu đầu đã vội vàng hé nở từ những tháng năm này.

Khi đó Nhiễm Địch là một cô bé xinh đẹp với tóc tết đuôi sam, tôi tin rằng cho đến hôm nay dải tóc đen nhánh đó vẫn xuất hiện trong giấc mơ của nhiều cậu con trai. Những cô gái tóc dài luôn ở rất gần với tình yêu, nhưng chỉ là gần, khi phần lớn bọn con trai có dung mạo bình thường đã nếm trộm trái cấm trong cơn đói khát của mối tình đầu thì sự việc ghê gớm nhất của Nhiễm Địch chẳng qua cũng chỉ là khi leo núi bị trật chân được Thiên Hồng cõng xuống.

Mỗi khi tôi nhớ lại chuyện của một thời gian nào đó, tôi luôn phát hiện ra rằng đến tận điểm cuối cùng của hồi ức cũng không có bản thân mình. Hình như từ lúc sinh ra tôi đã có thói quen quan sát người khác, nhớ về việc mọi người, còn bản thân mình, sau khi ẩn thân trong tất cả các chi tiết và tình tiết, giấu kín tình cảm, thay đổi tâm tư của mình.

Tình yêu đầu tiên của tôi thì sao? Lang Trung của ngày đó đã là người yêu được hai bên gia đình chấp nhận của Vương Âu, chỉ có điều hai bên chưa thừa nhận hẳn; Thiên Hồng yêu đơn phương Nhiễm Địch, Nhiễm Địch cũng không phủ nhận. Còn tôi?

Tôi giở tập ảnh 8 năm về trước, nhìn năm khuôn mặt chưa nếm trải chuyện đời trong khói thuốc bay lãng đãng.

Lúc còn trẻ như vậy, tại sao không nếm trải một cuộc tình kia chứ? Có thời gian, có sức lực và tinh thần, có tiền, có thể tiêu xài thoải mái, có thể đi tìm kiếm, có thể nghĩ ngợi lung tung. Tôi hít điếu thuốc đầu tiên trong đời, nước mắt trào ra.

Người con gái không thể có tình yêu, dù cho trúc trắc, dù không đi được đến cùng nhưng chỉ cần được một người con trai yêu thương, để ý đến, đó chính là hạnh phúc. Về điểm này, tôi rất thỏa mãn, có Thạch Duệ, tôi rất thỏa mãn.

Tôi là loại con gái có thể dựa vào hồi ức mà tiếp tục sống, tôi không quá yêu cầu tình yêu hoàn hảo, tôi chỉ không muốn hàng đêm tỉnh dậy trong sự cô đơn lẻ bóng, không ai nghe mình lảm nhảm; cũng không muốn phải bỏ một tiếng ra làm cơm, nửa tiếng ăn xong, sau đó một mình đối mặt với đống bát đũa đầy dầu mỡ.

Tôi luôn không công nhận mình là yêu tinh, chính là vì bây giờ tôi không có tình yêu - dù là yêu Thạch Duệ, nhưng khi anh ta ra đi thì đây không còn là tình yêu nữa mà là nỗi tương tư. Tương tư một phía.

Yêu tinh tình yêu, yêu tinh tình yêu, Tuyên Nhụy, Nhiễm Địch, nói cho mình, rốt cuộc các cậu là yêu tinh hay bản thân tình yêu vốn là yêu tinh?

Hôm sau tôi không tới "Đạm Bộc", Thiên Hồng và Nhiễm Địch cũng không gọi điện, tôi có thể tưởng tượng ra hai người quấn quýt triền miên, nên cũng rất điềm nhiên ngồi đờ đẫn trước máy tính, viết truyện, hút điếu ESSE thứ hai, sau đó là điếu thứ 3, 4,...

Buổi trưa Thang Ninh gọi cho tôi, nói ngày mai có một buổi dã ngoại do một công ty du lịch cung cấp cho, hỏi tôi có đi không.

Tôi nghĩ ngợi rồi bảo thôi.

Nửa tiếng sau Tuyên Nhụy gọi đến, giọng lưu manh: "Quách Doanh, công lao của cô rất lớn, sau khi về lão đây mời cô, địa điểm do cô chọn".

Tôi hỏi: "Phát tài à?"

Tuyên Nhụy cười: Lương tâm trỗi dậy".

Cả buổi chiều, tôi ngâm mình trong bồn tắm, trước mắt luôn là khuôn mặt hai người đàn ông.

Thạch Duệ.

Còn có Lưu Đức Hoa.

Một con bé sinh năm 85 đến thực tập đã từng kinh ngạc nhìn khung ảnh pha lê trên bàn làm việc của tôi: "Trời ơi, chị vẫn còn thích ông Lưu á?”

Tôi điềm nhiên ăn kẹo, nói: "Chị cải chính cho em, anh ấy ít hơn bố chị 10 tuổi, nên chỉ gọi là chú Lưu thôi".

Lúc đi Thiên Hồng gọi điện cho tôi, hai bên không thân không sơ, qua loa vài chuyện.

Trong mấy ngày tiếp theo, Nhiễm Địch im hơi lặng tiếng.


/21

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status