Yêu Thương Về Đâu?

Chương 28 - Đừng Bao Giờ...

/32


Chương 22: Đừng bao giờ...

Thế là hết một ngày nữa, tôi dọn dẹp một chút rồi mang cái balo vào như mấy cái thời học sinh của 5 năm trước ấy. Cũng vì hôm qua thôi, Trọng Huy với tôi mới cái một trận. Thì cũng như bao đôi vợ chồng khác, chiến tranh lạnh bùng nổ thì cái này cũng bay cái kia cũng bay. Không hiểu anh nghĩ làm sao cầm túi xách của tôi lên đập nát nó, để hôm nay tôi phải mang balo. Mà một phần cũng vì tôi, chuyện là vô tình thấy được cái balo này trong ngăn tủ quần áo, cái mà tôi mang hồi học lớp 12 chưa quăng đi vì muốn nó là kỷ niệm của mình. Chính ba Phúc Huy đã tặng cho tôi thì làm sao bỏ được chứ. Tôi thì thừa khả năng mua một túi xách khác, nhưng cũng vì muốn ôn lại kỷ niệm xưa nên chọn nó cho hôm nay. Xong xuôi, nhìn tôi bây giờ trông rất lạ, một tổng giám đốc uy nghiêm, vest đen vậy mà đi mang một cái balo học sinh, thật nực cười. Đang đi ngoài hành lang thì bắt gặp ngay anh chàng cao to Quốc Khánh cùng người yêu của mình đi hướng ngược lại, trông họ như người bình thường nhưng tôi biết họ đang suy nghĩ gì, không biết anh Quốc Khánh đây đã vui vẻ với Nam mấy chập rồi nhỉ?

- Ô, hai người đi đâu đây? - Tôi vui vẻ hỏi thăm như chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

- À... ừm... tôi... à, tôi nhờ anh Quốc Khánh xử lý một số chuyện. - Nam ậm ừ một hồi cũng nghĩ ra được lý do để nói.

- Thế anh Quốc Khánh có mệt không?

- Cảm ơn tổng giám đốc đã hỏi thăm, tôi không sao?

Hắn lạnh lùng đáp lại tôi như một tên vệ sĩ, mà phải công nhận tên Will tuyển người toàn trai đẹp mã không nhỉ. Thế còn chuẩn đàn ông nữa chứ. Nhưng xui cho tên Quốc Khánh này khi đã gặp tôi, hết chuẩn đàn ông rồi nhé! Ha ha.

- Ô... nhìn này... anh không cẩn thận gì hết, nhỡ ai thấy thì nhục mặt lắm.

Tôi rút ra cái khăn tay, rồi hơi khom xuống lau cho hắn, mà chỗ tôi lau là vết trắng nằm ngay đũng quần. Hắn hơi thoáng giật mình nhưng không bằng thư ký Nam, anh ta làm như chồng mình đang bị người khác lợi dụng sàm sỡ vậy. Tôi cũng có ý tốt thôi mà, hai kẻ này bất cẩn quá, ai mà thấy cái vết đó trong khi họ lại còn đi chung thì người ngoài cuộc sẽ nghĩ họ vừa làm cái gì? Mà chọc hai người này tôi thấy rất vui, nhất là cha Nam, còn ông Quốc Khánh thì cứ tỏ ra mình cứng cáp nhưng sự thật là đã u lên một cục hơi to đây này.

- Ây, anh hư quá nhé. - Tôi rút cái khăn về rồi bỏ vào túi.

- Tổng giám đốc đi đâu thế? - Nam thở phào nhẹ nhõm, chắc anh lo nhỡ có ai thấy tình cảnh này thì không hay đó mà.

- Tôi đi về, chứ không rãnh như hai người vui vẻ cả buổi trên sân thượng đâu. Sao rồi, chắc di chuyển khó khăn lắm nhỉ?

- Tổng... giám... anh biết rồi à?

- Anh chàng này là tôi gián tiếp tặng cậu đấy. Đúng không, Quốc Khánh?

Hắn chỉ gật đầu, trông rất nam tính, chả bù cho thằng chồng của mình ở nhà. Mỗi lần giận thì cứ như con gái làm cái mặt một đống, không thèm nói chuyện với ai, riết rồi chán. Còn Quốc Khánh đây thì quá ư là nam tính, gương mặt sáng sủa, lạnh lùng. Nhớ lại hồi trưa vô tình thấy dáng người của hắn mà phát thèm, có thua gì tôi đâu. Mà nó lại làm tôi nhớ đến Trọng Huy, ốm nhom như khúc gỗ mụt, mặt thì mọc râu lóm thóm, hai đứa đi chung ai nhìn vào không bảo cha con mới lạ. Thôi không bàn nữa, lỡ dính cục nợ đó thì phải chịu suốt đời thôi, chỉ là hơi ghen tị với Nam một chút.

- Quốc Khánh, anh thấy tôi nói đúng không? Còn hơn cả một cô gái. - Tôi cười gian với hắn.

- Vâng.

- Hình như tôi nhớ không lầm anh có hôn Nam? Cảm giác thế nào?

- Rất tuyệt. Tôi đã yêu Nam, và em ấy cũng vậy.

- Hừm hừm. Được rồi tôi về đây, chúc hai người hạnh phúc.

- Chào tổng giám đốc. - Cả hai đều đồng thanh.

Tôi quay lưng bước đi. Nói chung là rất vui vì đã làm được việc tốt, từ nay không còn thấy thư ký Nam phải tự mình dùng gậy tự sướng nữa. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì liền bị vụt tắt khi gặp cái mặt của Trọng Huy, không lẽ chửi thề chứ, sao tôi ứa gan với cái mặt đó quá. Thằng chả đang lù khù lờ khờ đi về thang máy, trông cái bộ dạng đó không biết cả ngày hôm nay có làm được con khỉ khô gì không nữa? Tôi liền chạy nhanh đến câu vai thằng chả:

- Đi đâu mà trông cưng buồn thế? - Tôi vui vẻ hỏi thăm như hai thằng bạn.

Trọng Huy không nói gì chỉ đẩy tay tôi ra, quê khó huề nha. Rồi hai đứa đứng trước cửa thang máy chẳng ai nói với ai. Một tiếng ting , cửa mở ra. Vừa mới vào tôi liền nhào tới ôm hôn ngấu nghiến đôi môi của Trọng Huy, anh khá bất ngờ vì hành động này của tôi nhưng rồi anh cũng nồng nhiệt đáp trả lại. Tôi muốn tiến công thêm vì nhớ mùi vị của anh quá nên đưa tay xuống sờ mò thằng nhỏ của anh. Nó bị đánh thức nên đứng dậy đội thẳng một túp lều. Bỗng ting , chúng tôi hoảng hốt buông ra, vì mới nhớ ra mình đang ở đâu, Trọng Huy nhanh tay lấy cặp che lại vị trí cần che bước đi ra cửa cùng tôi. Xuống đến tầng giữ xe chúng tôi nhanh leo lên chiếc xe màu đen đang đậu riêng biệt.

- Em muốn đi đâu?

- Về nhà.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chạy được một quãng đường thì anh lại quay qua nói với tôi:

- Quốc Huy, dùng miệng giúp anh, anh chịu không nổi nữa!

Tôi chỉ chờ có nhiêu đó thôi, liền ngồi xuống kéo khóa quần của Trọng Huy xuống, nắm đầu thằng nhỏ lôi ra bỏ hết vào miệng mình. Chúa ơi, cái mùi này làm con nhớ quá. Nói thật thì tôi dùng cách này để giúp anh giải tỏa căng thẳng sau một ngày làm việc không phải là ít nên phải làm như thế nào tôi đều nắm rõ hết. Cửa xe của chúng tôi được lắp kính đen, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy bất kỳ cái gì nhưng bên trong nhìn ra thì rõ mồn một. Trọng Huy vừa lái xe vừa rên theo khoái cảm, tôi quyết định đưa tay lên cởi mấy nút áo của anh làm lộ ra bờ ngực trần. Tôi lần mò đến hai chấm đỏ, kích thích cho chúng cứng như hạt đậu đen.

- Ơ... ơ... ơ... giết... anh... đi... Quốc Huy!

Anh nắm lấy tóc tôi, còn hông thì dồn dập thúc vào miệng của tôi làm nước dãi chảy ra như suối ướt cả thằng nhóc, thôi kệ tắm cho nó sau một ngày đi.

...

Quốc Khánh mở cánh cửa ra, đó chỉ là một căn phòng trong khu chung cư bình dân. Nam quan sát xung quanh, ở đây nhìn chung cũng đã cũ, chắc tồn tại gần 10 năm, không gian về đêm vừa tối lại vừa lạnh, chỉ hiu hắt vài ánh đèn mờ dọc hành lang. Nam theo hắn vào phòng, chính cậu đã đề nghị hôm nay ở nhà của đối phương. Bên trong căn phòng tối om không có một ánh đèn, ngay sau đó là tiếng tạch , Quốc Khánh đã mở một chiếc đèn treo giữa căn phòng nhỏ. Qua ánh sáng mờ ảo Nam có thể thấy được toàn cảnh, có một chiếc bàn ở giữa, xung quanh đúng duy nhất hai cái ghế, một chiếc giường cùng góc bếp nhỏ và nhà vệ sinh, đó là tất cả những gì Nam nhìn thấy.

- Anh sống như thế này trong bao năm qua sao? - Nam hỏi khi Quốc Khánh đặt áo khoác lên giường.

- Ừm.

- Không lẽ ông chủ của anh không quan tâm đến anh?

- Không phải, ông ta cho anh rất hậu hĩnh, nhưng chỉ vì anh gửi về quê cho mẹ già hết rồi.

Nam suýt nữa đã khóc nhưng cậu kịp ngăn lại. Hóa ra trong một vỏ bọc lạnh lùng đó lại là một đứa con có hiếu với cha mẹ.

- Mỗi lần anh gửi nhiều vậy sao?

- Ừm, lúc trước mẹ của anh bị bệnh tim phải mượn tiền khắp nơi để chữa. - Quốc Khánh dừng lại ngồi xuống một chiếc ghế, lấy trong túi quần ra bao thuốc lá, bỏ nó vào miệng rồi châm lửa hút lấy một hơi. Làn khói trắng tỏa ra ma mị trong không gian tĩnh mịch trông thật ảo diệu. - Ba anh cờ bạc nợ nần, lại thêm khoảng tiền chạy chữa bệnh cho mẹ... Ở dưới quê anh còn mấy đứa em...

Qua câu chuyện của Quốc Khánh, Nam đã hiểu được phần nào của cuộc đời hắn. Gia đình năm con, hắn là anh trai lớn nhất phải bỏ học từ nhỏ để giúp mẹ kiếm tiền từ những việc nhỏ nhất, miễn có tiền là được. Trong khi đó ba hắn lại cờ bạc rượu chè, về đến nhà lại lôi mấy mẹ con ra đánh không nương tay. Rồi bà bệnh tình trở nặng, phải mượn tiền mổ gấp. Cứ chưa trả hết nợ này lại đến nợ khác. Nhưng ông trời còn thương người cho William bắt gặp hắn trong một lần tình cờ đi công tác về mấy tỉnh lẻ. Hình ảnh đầu tiên là anh chàng cao ốm, da ngâm nhưng gã thấy được trong hắn có tiềm năng để trở thành tay sai cho mình. Còn tại sao Quốc Khánh không chấp nhận đề nghị ở lại nhà William đều có lý do của nó, một là hắn không quen sống nơi cao sang, còn lý do khác thì Nam vẫn chưa biết.

- Quốc Khánh, tội cho anh quá. - Nam đi tới ôm lấy đầu hắn áp vào bụng của mình.

- Nam, anh rất sợ. Sợ một ngày anh sẽ không thể ở cạnh em, người như bọn anh trong cái nghề này không bao giờ lường được sống chết. Nếu có một ngày em không thể chạm vào anh nữa thì xin em... xin em tìm cho mình hạnh phúc khác! - Quốc Khánh tha thiết nói từng lời chạm vào trái tim của người đối diện.

- Không, anh đừng nói như thế. Nếu có chuyện đó xảy ra thật thì em cũng muốn ở với anh.

Nam cũng không biết mình đang nói cái gì nữa. Dù gì cũng chỉ mới lần đầu gặp mặt đâu cần phải nặng lòng như thế. Nhưng từ trong sâu thẳm trái tim của Nam mách bảo cậu phải nói ra những lời đó, phải sống chết cùng người đó, dù có muốn hay không.

Quốc Khánh vừa nghe xong liền kéo Nam xuống ngồi lên đùi của mình ôm hôn. Họ lại trao những mùi vị của tình yêu cho nhau, dù nồng nàn nhưng lại rất tha thiết. Nó không đơn thuần chỉ là bước đầu tiên để làm đà cho bước tiếp theo, mà nó là cả một tính yêu, là sinh mạng của hai con người, linh hồn lẫn thể xác. Nó cao quý hơn những gì tồn tại trên Trái Đất này.

- A... a... a... tuyệt quá anh ơi. - Nam đang nhún trên bụng của Quốc Khánh, thân thể cả hai đã lấm tấm mồ hôi, chúng nó chảy xuống và hòa quyện vào nhau như linh hồn của họ.

- Ơ... ơ... ơ... anh yêu em, Nam.

Cuộc yêu của họ cứ thế tiếp tục chạy đua với thời gian khi Quốc Khánh chẳng còn gì để tặng cho Nam, cả ngày hôm nay hai người đã cùng nhau làm quá nhiều nên ai cũng mệt mỏi. Đồng hồ chỉ điểm 2 giờ sáng, lại có thêm một cặp uyên ương say nồng vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, Nam thấy mình cùng Quốc Khánh mặc bộ đồ vest màu trắng nắm tay nhau đi dọc trên lễ đường. Đó chính là đám cưới của họ, một đám cưới chỉ có hai người cùng Chúa đang đứng bên trên nhìn xuống chúc phúc cho cặp đôi này.

- Quốc Khánh, em rất hạnh phúc khi yêu anh.

- Phải chi anh gặp em sớm hơn thì hay biết mấy. Anh không biết mình sống được bao lâu nữa.

- Không, đừng bao giờ nói lại câu đó. Anh nên nhớ rằng Quốc Khánh muốn đi đâu cũng phải dắt Nam theo.

Cả hai cùng nhìn nhau cười hạnh phúc. Đó chính là giấc mơ và giấc mơ đó lại là điều mà họ mong muốn sau này, một mái nhà, một gia đình cùng những đứa con nghịch ngợm, chỉ đơn giản là thế.

- Đừng bao giờ rời xa em nhé, Quốc Khánh!

...

- Trung à... Trung, con có trong phòng không? - Tiếng trầm trầm của dì Tư trước cửa phòng của Will.

- Dạ con ra liền.

Cánh cửa mở ra, gã Will trong bộ dạng ở trần, đầu tóc rối bù xù trông thật quyến rũ. Gã ngáp dài một cái, đôi mắt ngái ngủ nhìn vào người phụ nữ phía trước.

- Có gì không dì Tư?

- Cái tên hôm trước có đến giờ nó lại đến tìm con nữa kìa.

- Ầy... - Gã bực bội vò đầu, tóc đã rối giờ còn rối thêm. Chỉ cần nghe dì Tư nói thế cũng biết người đó là ai. Chính là Tuấn mặt dày đấy mà. Cái biệt danh mặt dày đó cũng chính gã đặt cho hắn, cách một ngày lại qua đây quậy phá gã một lần, mà không có lần nào ra về với gương vui vẻ. Hắn đến chỉ duy nhất muốn gặp Quân, nhưng gã đời nào lại cho gặp, nên trông hắn ức chế lắm, nhưng như thế đã sao nào? Chẳng nhẽ muốn đánh nhau nữa à? Sau đó lại về mách với Quốc Huy. Will nghĩ đến đó mà cười sằng sặc khiến dì Tư đứng đó không hiểu chuyện gì.

- Thế con muốn cho nó vào không?

- Dạ... dì đi làm việc tiếp đi, cứ để hắn chờ ở đó. Con có cách xử lý.

Tuấn đang cố gắng nhẫn nại hết khả năng có được mà đứng đây chờ người ra mở cửa nhưng đợi nãy giờ chẳng có con ruồi bay ra huống hồ chi là người. Đến khi gần chạm vào giới hạn chịu đựng của con người thì bên trong có một dáng người to cao một thân màu đen đi ra. Gã đó nhìn là biết ngay tay sai của Will.

- Cậu tìm ai? - Gã hùng hổ hỏi.

- Ông chủ của mấy người.

- Đứng chờ ở đó!

Gã đi vào. Một lát sau lại đi ra nhưng lần này lại là một nhóm người khác y như gã.

- Không có người nhưng có đồ.

- Đồ gì?

- Ông chủ bảo tôi đưa cái này cho cậu.

Gã ta chìa ra một cái hộp giấy bình thường. Tuấn cẩn thận đón nhận, hắn nghĩ có thể bên trong là boom hay chất nổ gì đó. Tuấn chậm chạp mở ra, chưa kịp định dạng nó là gì thì một tiếng nổ nhỏ phát ra, từ bên trong là làn khói màu trắng bốc lên sốc thẳng vào mũi cho Tuấn. Nhanh chóng Tuấn cảm giác được xung quanh như quay cuồng, trong người lại khó chịu đến lạ thường và sau đó là ngã xuống đất. Nhóm người áo đen khiêng Tuấn vào, gã cuối cùng ở lại nhìn xung quanh do thám rồi đóng cửa lại.

Hết chương 22...

Will = William


/32

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status