Yêu Thương Về Đâu?

Chương 25 - Hãy Quay Về Bên Em! 4

/32


Chương 19.4: Hãy quay về bên em!

Quân vẫn đứng bất động mặc cho Tuấn ôm lấy mình. Bản thân anh bây giờ cũng chẳng nhớ nổi con người này, miệng thì luôn kêu tên của anh nhưng hai người đã từng gặp nhau một lần nào chưa? Một lúc sau Tuấn chậm rãi buông Quân ra, hai bàn tay ôm lấy gương mặt của đối phương suýt xoa chạm vào nó.

- Anh còn nhớ em chứ?

- Cậu là...

- Là em đây, em là Tuấn.

- Tôi không quen cậu.

Quân hất tay của Tuấn ra rồi đi lại gần đứng bên cạnh William như một vệ sĩ bảo vệ ông chủ. Tuấn chưng hửng nhìn người anh của mình, một câu nói không quen từ cửa miệng sao mà dễ dàng như thế? Tuấn biết là mình đã sai rất nhiều nhưng đó là chuyện của 10 năm trước, bây giờ Tuấn đã hối hận rất nhiều, chỉ mong có thể đưa Quân về nhà. Cậu thất vọng ngồi xuống ghế, tay úp lấy mặt não nề. Vậy là đã hết rồi sao? Không được, bỏ cuộc là điều không thể vào lúc này, mình cần phải đưa anh Quân về. Tuấn thôi nghĩ ngước lên nhìn vào Quân với ánh mắt kiên quyết chưa từng có. Ngay lập tức hai đầu rồi của cậu một đường chạm xuống mặt sàn nhà, đúng là cậu đang quỳ, quỳ trước người anh mà thằng em khốn nạn này gây lỗi tày trời không thể tha thứ.

- Anh Quân, em biết em là một thằng khốn nạn nhất trên đời này, em không mong anh tha thứ nhưng em chỉ nhờ anh một chuyện. Anh về nhà nhé! Ba mẹ đang chờ anh, mấy tháng liền mẹ đêm nào cũng khóc đến phát bệnh cũng vì nhớ anh. Anh về đi, anh Quân!

Từng lời của Tuấn nói ra là những lời chân thành từ con tim của cậu, người ngoài chắc chắn sẽ bị lay động. Nhưng đó là những con người yếu đuối nhu nhược, còn đối với hai con người phía trước đây - một là lão đại của Hắc Long Bang, một là tay sai thân cận của gã - thì không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Tuấn vẫn đang giương mắt chờ đợi hành động hay câu nói tiếp theo của đối phương, chỉ mong là cái gật đầu đồng ý về nhà cũng được.

- Cậu Tuấn à, cậu đứng lên đi! - Will miệng ngậm điếu thuốc tay cầm ly rượu xoay xoay, chẳng buồn nhìn vào đối phương.

- Tôi không nói chuyện với anh. - Tuấn gắt lên, từ đầu chí cuối cậu chẳng ưa gì gã này. Từ trong con người gã cậu có thể thấy được gã mưu mô và độc ác như thế nào.

- Cậu nên nhớ, đây là nhà của tôi, đừng có mà làm loạn. Giờ thì đứng lên đi! Tôi nói cho cậu nghe cái này.

Tuấn bấy giờ mới nhớ đến mình đang ở đâu, theo lệnh mà đứng lên ngồi xuống ghế nhưng ánh mắt vẫn không rời xa Quân. Cậu đã yên vị trên ghế sô pha, lúc này mới di chuyển cái nhìn sắc lạnh sang gã Will. Gã Will uống một ngụm rượu đỏ rồi đặt ly lên bàn, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng.

- Tôi tìm được Quân trên đường trong tình trạng không mấy khả quan. Lúc tỉnh lại thì cũng như cậu thấy rồi đấy, trong đầu chẳng còn nhớ gì cả, đến tên mình cậu ấy chẳng biết. Thử hỏi đã xảy ra chuyện gì với Quân? Và hôm nay, mặc dù tôi không biết quá khứ cậu ấy phải chịu những gì, nhưng tôi đã biết người gây ra chính là cậu. - Đến câu cuối Will mất bình tĩnh đứng lên chỉ vào mặt Tuấn gắt lớn.

- Vì thế tôi mới đến đây xin lỗi và đưa anh ấy về.

- Hừ, một câu xin lỗi là đủ à? Cậu nghĩ những gì cậu đã làm với người tôi yêu chỉ nhiêu đó là đủ à?

- An...h an...h anh đừng có xàm bậy, ai là người yêu của anh?

Tuấn lúc này mới bật dậy gắt lại Will. Vừa rồi gã bảo Quân là người yêu của gã, không thể nào, có phải gã chỉ nói như thế để mình bỏ cuộc, dừng ý định đưa Quân về? Hay đó là... sự thật? Mình cảm thấy bất an quá. Tâm can của Tuấn bây giờ rất rối bời, cậu không thể nghĩ thêm ngoài những câu hỏi đó, nếu như Quân thật sự là người yêu của gã thì cậu chẳng thể còn cơ hội ở bên cạnh anh ấy. Tuấn dư khả năng biết được gã Will này là ai và có sức ảnh hưởng như thế nào trong xã hội này. Một khi lấy món đồ nào của gã mà gã không cho phép thì liệu mà chuẩn bị một cái quan tài là vừa.

- Chắc tôi không cần phải nhắc lại? - Will ngồi thảnh thơi trên ghế một tay đặt trên thành còn tay kia đưa ra sau kéo Quân về phía mình. Do mất đà anh hoàn toàn ngã trọn vào lòng của Will.

- Anh dám...

- Cái gì mà tôi không dám! - Will dời ánh mắt xuống chàng trai trong lòng của mình, tay đỡ lấy cổ, tay còn lại miết lên làn da trắng của Quân. - Ôi bai bối của anh, em vẫn đẹp như một thiên thần.

Vừa nói xong Will đặt lên môi của Quân một nụ hôn mạnh bạo, anh cũng đáp trả mãnh miệt. Họ vẫn vô tư như chốn không người mặc dù phía trước có pho tượng bất lực đứng nhìn cảnh tình cảm phía trước, không thể làm được điều gì. Càng lúc càng lún sâu, Will đưa tay vào lớp áo sơ mi của Quân thoải mái chà sát lên hai hạt đầu hồng trước ngực. Quân theo phản xạ mà rên, vừa rên vừa kêu tên của Will. Tất cả âm thanh dâm đãng cùng với những hình ảnh nóng trước mắt đó đều được Tuấn tiếp nhận, chúng nó đã đi quá sức chịu đựng giới hạn của con người, cậu đau đớn và cậu tức giận, cậu không thể nhìn được nữa. Tuấn liền lao đến như con báo kéo Quân ra, anh bị lực mạnh tác động trong khi chưa chuẩn bị kỹ lưỡng nên bị ngã xuống sàn. Ở phía trên Tuấn một phát đấm thẳng vào mặt của Will, gã không phải dạng trưng mặt cho người đời đánh, nhanh như chớp trả lại cho cậu một phát đau gấp mấy lần. Tuấn bị ngã về sau, Will liền nhào đến ngồi lên trao thêm một cái đấm nữa.

- Cậu giỏi lắm, cả gan dám đánh tôi, tôi cho cậu về chầu trời.

Lại thêm một cú nữa vào mặt của Tuấn. Cậu chẳng thể nào kháng cự vì bị gã kiềm lại bên dưới. Rồi những tiếng bốp liên tục được phát ra từ mặt của cậu. Từ phía đằng kia Quân chạy đến kéo Will ra, ra sức ôm lấy gã đang vùng vẫy trong vòng tay.

- Will được rồi, được rồi. Anh đánh thế chết người đấy. Cho cậu ấy đi đi.

- Hừ, cậu biến đi, đừng để tôi gặp lại mặt của cậu!

Tuấn nằm vật vả trên sàn hai tay chống xuống ra sức đứng lên. Trước khi lảo đảo bước đi ra ngoài cậu không quên nhìn lại anh trai của mình, ánh mắt đó vẫn thật đẹp, vẫn làm dịu lòng người ngắm nhìn. Cậu đau khổ thấy rõ trên đôi mắt đã bị bầm ngoài khóe mà lảo đảo đi ra về. Thế là đã hết, anh không còn nhớ mình, anh đã là của người khác, anh mãi mãi là của người khác.

Trong chiếc xe đang lao vút trên đường, có một người con trai đang khóc thảm thiết cho bản thân của mình. Luôn là một kẻ thất bại!

...

You play my drum like dum di di dey

I love the dirty rhythm you play

I wanna hear you calling my name

Like hey mama mama mama hey

mama mama

Đó là nhạc chuông điện thoại của tôi vừa cài ban sáng, vô tình nghe được trên Youtube, âm thanh rất bắt tai nên đem làm luôn. Hiện tại bây giờ tôi đang ra sức hưởng thụ khoái cảm trên bụng của Trọng Huy, khỏi phải nói cũng biết anh đang nằm trên giường được người phục vụ cùng với gương mặt rất đáng ghét.

- Nhún nhanh lên nào, Quốc Huy anh yêu em! Hú hú...- Trọng Huy nói lớn vang khắp căn phòng. Chúng tôi cũng chẳng sợ ai nghe thấy vì mẹ đã đi công tác, nên thoải mái thác loạn.

- Từ từ nào! Tạm dừng... cho em nghe điện thoại đã... hơ... hơ...

Tôi mệt mỏi chồm đến tủ giường lấy điện thoại. À thì ra là Tuấn, chắc chuyện sáng nay tôi hủy hẹn cùng cậu ấy đi gặp Quân như lời đã hứa hôm qua ấy mà. Thôi kệ nghe luôn.

- A lô... cậu gọi đúng lúc quá...

- Huy à... ức... cậu có... ở... nhà... không...? - Nghe giọng Tuấn nói như thế cũng biết cậu đang say sỉn. Mà tại sao Tuấn phải uống nhiều như thế?

- Có, mà chuyện gì vậy Tuấn?

- Tôi đang... ở... ức... trước nhà... cậu nè...

- Sao thế? A lô... a lô...

Đầu dây bên kia chỉ còn lại những âm thanh tút tút liên hồi. Tại sao Tuấn lại điện giờ này? Chắc là có chuyện rồi. Nghe giọng của cậu ấy lè nhè như vậy là đã uống rất nhiều rượu. Tôi leo khỏi xuống trong khi anh vẫn mở mắt khó hiểu nhìn theo. Đang mặc đồ vào thì anh mới hỏi:

- Ai điện thế?

- Tuấn, cậu ấy đang ở ngoài cổng. Mặc đồ vào đi!

- Nhưng...

- Hôm khác em bù.

Tôi nhìn gương mặt bị bức xúc do không thể đạt được điều mong muốn của anh rất tức cười. Nhưng tôi đâu thể vì chuyện này mà bỏ Tuấn bên ngoài trời được mà lại trong tình trạng say mèm nữa, sẽ bị cảm cho xem. Tôi đi như chạy ra mở cửa, liền thấy thân thể của Tuấn ngồi dựa vào bức tường, cả người đều bốc ra mùi rượu, tóc tai quần áo như một tên đi bụi, ai đoán được Tuấn bây giờ chính là Tuấn giám đốc của một tập đoàn lớn chứ. Tôi chạy lại dìu cậu ấy vào nhà. Vào đến phòng khách cũng là lúc Trọng Huy quần áo chỉnh tề đi xuống.

- Sao tên này lại ở đây?

- Chút nói sau, anh vào pha cho em ly chanh nóng đi!

- Tại sao anh phải làm? - Trọng Huy tỏ ra giận dỗi. Tôi biết anh đang bị bức xúc vì Tuấn đã làm gián đoạn cuộc vui của hai đứa.

- Thôi mà, pha cho em một ly nhé, anh yêu!

- Xì...

Anh phẩy tay rồi lười biếng đi vào nhà bếp. Một lúc sau đi ra cùng ly nước chanh, anh đặt mạnh xuống bàn. Tôi cười một cái cảm ơn liền quay trở lại con ma rượu cạnh bên. Tuấn vẫn đang lờ đờ mắt nhắm mắt mở, đến bây giờ tôi mới phát hiện trên mặt cậu có mấy vết bầm. Có phải cậu ta vừa mới đánh nhau? Chắc chắn là vậy rồi. Tôi đánh thức cậu ấy dậy rồi dìu để thân thể của đối phương dựa vào tôi một chút. Tuấn vừa thức đã lao vào ôm tôi trước mặt của Trọng Huy.

- Này cậu làm gì đó? Buông em ấy ra! - Trọng Huy đứng phắc lên nhảy vào kéo Tuấn ra.

- Quân ơi đừng bỏ em mà Quân, em biết mình sai rồi, làm ơn đừng bỏ em!

Tuấn vừa gọi đến tên của Quân, đó chẳng phải là anh Quân sao? Tôi nhìn xuống thấy hai hàng lệ từ mắt của cậu ấy chảy xuống, vậy là đã có chuyện rồi. Bỗng Tuấn đứng dậy phất tay của Trọng Huy ra, anh mất đà lui về mấy bước. Tuấn nhìn anh bằng ánh mắt nảy lửa, tay chỉ thẳng vào mặt nghiến răng:

- Chính ông, đã cướp Quân khỏi tay tôi. William, tôi liều mạng với ông.

- Này, tôi...

Chưa nói hết câu Tuấn nhảy xổ vào Trọng Huy làm anh ngã về sau. Tuấn liên tục đấm túi bụi còn anh cũng giơ tay đỡ lấy. Tôi không cần suy nghĩ liền chạy lại lôi Tuấn ra, cậu ấy vẫn còn vẫy vùng trong vòng tay của tôi, vừa hét vừa chửi tên William.

- Má nó, William tao giết mày. Khốn nạn, mày là thằng súc sinh, mày không phải con người, tao giết mày...

Tôi thấy tình hình này không ổn, nhanh chóng đánh một cái vào sau gáy của Tuấn làm cậu bất tỉnh. Chiêu này cũng chính William đã dạy tôi. Tôi đặt Tuấn nằm xuống ghế cũng rồi chạy lại xem Trọng Huy. Cũng may là chẳng sao.

- Cái thằng điên này...

- Thôi, bỏ qua đi, cũng vì rượu mà ra. Đừng trách cậu ấy!

Giờ phút này tôi mới quan sát kỹ lưỡng Tuấn, mấy vết bầm trên mặt vẫn còn đó. Có phải chúng là từ William gây ra? Mà rốt cuộc có chuyện gì với họ? Liên quan gì với Quân? Càng nghĩ tôi lại càng bị rối. Mặc kệ, đưa cái tên to xác này lên phòng đã. Quay sang toan định nhờ Trọng Huy giúp thì bắt gặp ngay anh đang trông tư thế chuẩn bị chạy. Bị tôi bắt gặp anh cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Không đợi tôi ra lệnh, anh lủi thủi đi đến kéo Tuấn lên, choàng tay qua vai đỡ lên phòng dành cho khách. Tôi thở nhẹ một cái, mấy hôm nay mệt mỏi hết chuyện này đến chuyện khác, chắc chết vì chúng nó quá.

...

Sáng hôm sau Tuấn tỉnh dậy trong tình trạng đầu nhứt đau đớn, loay hoay mãi mới tìm được đôi dép mang trong nhà. Đi tìm cánh cửa nhưng chợt khựng lại sao cửa phòng nó không cánh mà bay. Hơi hoảng, Tuấn đảo mắt tứ phía tìm, thì ra là nó nằm ở đó, cậu lắc đầu trách mình trí nhớ ngày càng kém. Đi ra khỏi phòng, Tuấn lảo đảo ngoài hành lang, có lúc lại bị mất phương hướng ngã sang bên kia đập thẳng vào tường, cũng vì tác hại của việc uống quá nhiều rượu. Trong khi đi qua một Tuấn bỗng nghe được tiếng gì đó phát ra từ bên trong. Cậu tiến lại gần áp tai vào nghe thử, lúc đầu cũng thấy kỳ lạ vì nhà trên Sài Gòn đâu có ai ở, cũng chẳng có người giúp việc. Tuấn cố gắng nghe thử đó là âm thanh gì, lúc đầu nó giống như ai đó đang kiếm chế cảm xúc, một lúc sau nó lớn dần lên. Không được, mình cần phải xem đó là gì. Tuấn nghĩ là làm xoay chốt cửa, hi vọng là nó không khóa trái. Âm thanh vang lên một tiếng nặng nề, Tuấn đẩy nhẹ vào. Cậu bị một cơn hú vía nhảy ngược ra sau. Đó không phải là sự thật, đó chỉ là mơ thôi. Tuấn tán một cái thật mạnh vào mặt rõ đau. Cậu cố gắng bò lại gần xem thêm một lần nữa cho chắc. Cảnh tượng đó vẫn như ban đầu không thay đổi gì cả. Một người con trai ôm một người con trai khác đang kẹp hai chân vào hông mình còn lưng thì tựa vào tường. Không ai khác đó chính là anh em Quốc Huy. Trọng Huy thì đứng đên giường, hai tay ra sức bế lấy Quốc Huy đang bám lấy mình và họ đang làm chuyện...

- Ha...i ha...i hai người đang... làm gì... vậy?

Quốc Huy giật mình phát hiện ra Tuấn liền leo khỏi người Trọng Huy sẵn kéo hắn xuống theo, lấy tấm chăn che ngang cho hai đứa. Họ vẫn còn thở dốc, mắt mở to nhìn về phía cậu đang ngồi bệt dưới sàn.

- Tuấn... cậu dậy rồi à?

Hết chương 19...


/32

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status