Nhìn Cố Hoài Ninh đang đứng trên sân khấu, Lương Hòa thẫn thờ nghĩ về câu hỏi ấy. Khi cô định thần lại thì Cố Hoài Ninh đã đứng trước mặt cô rồi.
“Đang nghĩ gì vậy?”, anh vừa nói vừa cầm ly rượu trước mặt Lương Hòa.
Lương Hòa ôm khuôn mặt nóng bừng, lắc đầu. Cố Hoài Ninh nhìn đôi má ửng hồng của cô, đang định nói gì đó thì một đồng chí thượng úy trung đội trưởng cầm ly rượu bước về phía anh, lớn tiếng gọi: “Đoàn trưởng, em phải chúc hai vợ chồng anh một chén!”.
Cố Hoài Ninh nhún vai nhìn Lương Hòa. Lương Hòa cũng nhìn anh khó xử. Uống rượu sao?! Uống nữa thì đêm nay cô không quay về được mất. Cố Hoài Ninh cũng biết tửu lượng của Lương Hòa, anh nhìn thượng úy: “Chị dâu cậu không uống được. Chén này để tôi uống thay”, nói xong, anh rót đầy một chén rồi ngửa cổ uống hết.
Lương Hòa chỉ cảm thấy hai má càng ngày càng nóng, càng lúc càng đỏ. Uống hết ly rượu đó, lại có thêm nhiều người đến chúc rượu, có điều, toàn là cán bộ cấp trung đội trở lên. Cố Hoài Ninh đổi sang chén nhỏ hơn, nhiệt tình uống với họ vài chén. Khó khăn lắm mới uống được hết, Cố Hoài Ninh không nhịn được, ho mấy tiếng. Lương Hòa đưa cho anh giấy ăn. Anh nhận lấy, mỉm cười với cô.
Lương Hòa nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Cố Hoài Ninh, buông lời trách cứ: “Đã bị thương lại còn uống nhiều như vậy!”.
“Không còn cách nào khác, ai bảo anh đi cùng với một người không biết uống rượu chứ!” Anh vừa nói vừa xích lại gần, Lương Hòa đỏ mặt nhìn xung quanh. Lại còn chọc cô nữa!
Cố Hoài Ninh cười: “Vất vả cho em rồi!”.
Lời lẽ đầy ý giễu cợt, Lương Hòa lúc ấy chỉ muốn mặc kệ, không thèm để ý đến anh nữa, nhưng mới chỉ nghĩ thôi chứ chưa kịp thực hiện thì đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng ở phía sau: “Cố Hoài Ninh!”.
Lương Hòa và Cố Hoài Ninh cùng quay đầu lại, thấy Lục Thời Vũ đang bước về phía họ trong tình trạng ngà ngà say, hai chân liêu xiêu, đằng sau là Triệu Kiền Hòa đang cố dìu cô ấy.
Cố Hoài Ninh đừng thẳng người, nói: “Kiền Hòa, sao cậu không đỡ cô ấy?!”.
Triệu Kiền Hòa bực mình vò tóc: “Tôi mà đỡ được thì đã đỡ từ lâu rồi!”, đỡ được rồi, cô ấy lại đẩy ra. Sau vài lần ngả nghiêng, Lục Thời Vũ mới đến được trước mặt Cố Hoài Ninh, rượu trong chén đã cạn.
Cố Hoài Ninh nhìn cô ấy, nhận thấy cánh tay Lương Hòa đang dần dần siết chặt. Cảm giác căng thẳng của cô, anh có thể cảm nhận được.
Cố Hoài Ninh lặng lẽ nhìn bộ dạng điên rồ của Lục Thời Vũ, quay lại nói với Lương Hòa: “Đưa anh ly rượu”.
Lương Hòa cắn môi, đưa một chén cho Cố Hoài Ninh.
Lục Thời Vũ dường như đã say, hai má đỏ bừng, nhưng cũng như là chưa say, đứng thẳng, không hề nghiêng ngả xiêu vẹo. Triệu Kiền Hòa thấy không cản được cô ấy, đành ấm ức quay đi. Cũng may mà lúc ấy mọi người đề đang uống rượu, không ai chú ý đến họ.
Lương Hòa chợt thấy lo lắng khó tả. Nỗi lo ấy có đôi chút mơ hồ không rõ ràng. Cô nhìn Lục Thời Vũ, nhưng Lục Thời Vũ không buồn nhìn tới cô, chỉ chăm chăm vào Cố Hoài Ninh. Một lúc sau cô ấy cười, giọng nói có chút líu díu: “Tôi, tôi vừa nhận được cuộc gọi của cậu vào tối hôm qua. Ông ấy nói về chuyện điều tôi về Thẩm Dương. Cậu tôi nói đó là chủ ý của ông ấy”.
“Ông ấy cũng là vì nghĩ cho cô thôi,”
“Tôi biết!” Cô ấy ngắt lời anh: “Mang đến đây!”.
“Cái gì?”
“Lệnh điều động!” Lục Thời Vũ gượng cười: “Anh tự tay đưa cho tôi, đừng để người khác chuyển đến tay tôi. Như thế tôi sẽ luôn ghi nhớ rằng, chính anh đã đẩy tôi đi”.
Cố Hoài Ninh im lặng giây lát, rồi gật đầu.
“Được!” Lục Thời Vũ nói lớn: “Vậy thì uống hết chén này đi!”
Nhìn cô ấy vài giây, Cố Hoài Ninh uống hết ly rượu trong tay. Uống xong chén đó, anh đã thực sự không còn muốn giữ cô ấy lại nữa. Lục Thời Vũ đã hiểu. Ngay từ khi anh xin được chuyển đến đoàn 302, lẽ ra cô ấy phải hiểu rằng, anh đến không phải là vì mình. Nhưng lúc đó, cô ấy quá ngốc nghếch, nghĩ rằng trai chưa vợ, gái chưa chồng, lại ở gần nhau bao nhiêu năm như vậy, cho dù không yêu thì cũng không thể rời bỏ được. Cô ấy còn nhớ, khi diễn tập, anh nói rằng phải tổ chức mừng công cho mình, không ngờ tiệc mừng công của cô ấy là một tờ lệnh điều động. Cuối cùng thì Lục Thời Vũ cũng biết bản thân mình quá ngốc. Cô ấy kìm nén để không bật tiếng thổn thức: “Được, vậy tôi đi trước đây”.
Cố Hoài Ninh nhìn Lục Thời Vũ, khẽ mấp máy môi, chỉ buông ra một tiếng “Được!” rồi nhìn cô ấy quay người rời đi. Có lẽ anh nên giải quyết mọi chuyện từ lâu rồi mới phải. Ở gần nhau ngần ấy năm, nhưng dù thế nào, anh cũng không thể yêu được Lục Thời Vũ. Huống hồ, huống hồ giờ anh là người đã có vợ.
Anh đột nhiên nhớ đến Lương Hòa đứng bên cạnh, vội quay sang nhìn, chỉ thấy cô đang cắn chặt môi, mặt tái nhợt.
“Em không khỏe sao?” Anh nắm chặt tay cô.
Lương Hòa ý thức được mình có chút hoảng loạn liền lùi lại một bước, khiến cho bàn tay Cố Hoài Ninh rơi vào hư không. Cô đã thể hiện rõ sự xa cách, anh sững người một lúc, rồi không ép buộc cô nữa: “Chúng ta về thôi!”
“Được!” Lương Hòa lẩm bẩm đáp lại.
Họ quay trở về nhà khách của đơn vị. Buổi tối hôm mới đến thành phố B, Lương Hòa ở ký túc xá của Cố Hoài Ninh, vì lúc ấy mọi người trong đoàn vẫn chưa về, cả tòa nhà trống không có ai nên chẳng có gì bất tiện, hơn nữa Cố Hoài Ninh lại bị thương cần phải chăm sóc. Nhưng bây giờ thì lại không được tiện lắm. Nhà khách đã sắp xếp cho cô một phòng, vẫn là căn phòng lần trước khi đến đây cô đã ở.
Thời tiết khá lạnh, Lương Hòa vừa vào phòng đã bật bình nước nóng, chuẩn bị đi tắm. Cô thả mình vào dòng nước ấm. Dòng nước từ vòi hoa sen khiến cô nhớ lại đêm đầu tiên ở đây. Đêm ấy cô bị sốt, còn mơ thấy ba mẹ và bà ngoại đã mất. Cô rất ít khi mơ thấy họ, vậy mà bỗng nhiên lại mơ thấy họ khi ở đây đêm đầu tiên. Những chuyện đó, dường như Lương Hòa đã quên hết, nhưng sau khi ở bên anh, cô lại liên tục nhớ đến. Thỉnh thoảng cô cũng muốn biết về quá khứ của Cố Hoài Ninh, không biết anh có giống cô, có những chuyện không bao giờ dám nghĩ đến hay không. Những điều như thế, Lương Hòa chưa từng nghe Cố Hoài Ninh nhắc đến.
Nước đột nhiên chuyển lạnh, Lương Hòa giật mình, lập tức định thần lại, tắt vòi hoa sen. Cô mặc đồ xong đi ra ngoài, Cố Hoài Ninh vẫn chưa đi, nói đúng ra là đi rồi nhưng quay lại, trong tay anh cầm theo chiếc áo len dày và áo giữ nhiệt. Thấy cô đi ra, đoàn trưởng liền đưa cho cô: “Thời tiết ở thành phố B rất lạnh, mặc vào, tránh bị cảm lạnh”.
Lương Hòa cúi đầu vâng dạ, nhận lấy đồ, đặt lên giường, đứng yên không động đậy.
“Sao em không mặc vào?”
Lương Hòa vừa trải giường vừa quay lại trả lời: “Sáng mai dạy em sẽ mặc. Cũng muộn rồi, anh về nghỉ đi”.
Cố Hoài Ninh không nói gì, đợi cô trải xong giường mới nói: “Tối nay anh ngủ ở đây được không?”.
Lương Hòa chợt cứng đờ người, lẩm bẩm một câu rồi chui lên giường, trùm chăn.
Cố Hoài Ninh cau mày nhìn, rồi chợt mỉm cười. Sau khi tắt hết đèn, chỉ để lại đèn ngủ ở đầu giường, anh ngồi xuống cuối giường, nhất quyết không đi. Lương Hòa lúc đầu còn trùm chăn kín đầu, nhưng không lung lay được quyết tâm của đoàn trưởng, bèn thò đầu ra, lấy chân đá vào người anh: “Cố Hoài Ninh!”.
“Sao?” Anh cao giọng, chứng tỏ tâm trạng rất tốt. Chọc tức cô như vậy, anh vui lắm sao? Lương Hòa thấy thật ấm ức.
“Anh tắt đèn đi, em muốn đi ngủ.”
“Cũng được.” Đoàn trưởng ra vẻ sảng khoái tắt đèn, nhưng khi Lương Hòa cho rằng anh đã rời đi thì đồng chí đoàn trưởng lại vào phòng vệ sinh xả nước nóng cho hết hơi rượu! Lương Hòa ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn cửa phòng vệ sinh như muốn đục lỗ trên cánh cửa.
Cố Hoài Ninh uống hơi nhiều, sau khi tắm xong liền đi ra ngoài. Người đang nằm trên giường quay mặt vào tường trông như con tôm, xem ra tối nay cô quyết không thèm để ý đến anh nữa.
Cố Hoài Ninh cười cười, bỏ khăn xuống, ngồi bên giường. Giường ở nhà khách khá cũ, anh vừa ngồi xuống đã nghe tiếng cót két, Lương Hòa đương nhiên cũng cảm nhận thấy.
“Có lạnh không?” Anh đứng bên giường nhìn chằm chằm “con tôm” kia.
“Không lạnh!”, vừa thốt ra câu đó, Lương Hòa đã hối hận, giờ có muốn giả vờ ngủ cũng không được nữa rồi.
Cố Hoài Ninh cười, bước tới lật mép chăn lên. Lương Hòa lập tức như con mèo bị tóm đuôi, xù lông lên.
“Anh, anh làm gì thế?”
Cố Hoài Ninh trả lời vô cùng nghiêm túc: “Ngủ! Chẳng phải đã nói hôm nay anh ngủ ở đây sao?!”.
Lương Hòa bị câu “Tùy anh!” của mình làm cho sống dở chết dở, sau khi trừng mắt nhìn anh một phút, đành nằm dịch sang một bên, nhường một nửa chăn cho anh nằm ngủ.
Trong bóng tối, Cố Hoài Ninh cố gắng nhịn cười. Cô bé này, hình như không hề ý thức được bây giờ mình đang rất ngượng ngùng, rất vụng về. Vụng về nhưng cũng thật đáng yêu!
Anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao rồi?! Cơn giận lớn đến thế cơ à?”.
“…” “con tôm” vẫn giữ im lặng.
“Để bụng thế cơ à?!” Đoàn trưởng tiếp tục hỏi.
“…” Lương Hòa tiếp tục giả câm giả điếc.
“Trước khi vào bộ đội, bọn anh là bạn học. Anh vào Học viện Quân sự trước cô ấy, giờ lại công tác trong cùng đơn vị, cũng coi như chiến hữu, chỉ có vậy thôi”.
Anh vừa nói xong câu ấy: “con tôm” trên giường bắt đầu động đậy. Vài phút sau, một giọng nói lý nhí phát ra: “Nhưng, em nhìn ánh mắt của cô ấy có gì đó rất khác lạ”.
“Anh biết!” Cố Hoài Ninh nói, rồi kéo chăn giúp cô. Anh phát hiện tướng ngủ của cô rất tệ, lần nào cũng đạp chăn ra ngoài: “Nhưng bao nhiêu năm nay anh chỉ coi cô ấy là bạn thôi. Điều này chưa bao giờ thay đổi”.
“Nhưng chắc chắn là cô ấy thích anh, cũng không coi anh là bạn.”
Thấy Lương Hòa vẫn cố chấp với vấn đề này, Cố Hoài Ninh im lặng trong giây lát. Một lúc sau, anh nói: “Vậy thì phải làm sao?”.
“Cái gì phải làm sao?”
“Người anh yêu là em.”
Toàn thân Lương Hòa trở nên cứng ngắc, mãi mới ý thức được, quay lại nhìn anh. Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt vốn trầm lặng của Cố Hoài Ninh trong khoảnh khắc ấy lộ rõ nét cười, như đã dự đoán được phản ứng của cô.
Lương Hòa chợt có cảm giác mình bị trêu đùa, trong lòng đang bừng bừng một ngọn lửa giờ đã bị gáo nước lạnh dập tắt ngấm. Cô hơi bực bội đẩy anh ra: “Này đồng chí đoàn trưởng, lần sau đừng đùa kiểu đó nữa được không?”, ngừng một lúc, cô lại giận dỗi nói thêm một câu: “Mau rút lại lời nói đi!”.
Cố Hoài Ninh cũng không tức giận, đưa tay ôm chặt lấy eo Lương Hòa, kéo cô vào lòng, nhìn sâu vào đôi mắt cô: “Anh cũng không nói đùa!”. Anh nói: “Anh yêu em!”.
Lương Hòa hoàn toàn không thể thích ứng được với kiểu tỏ tình đột ngột này. Cô sững sờ một lúc lâu mới ấp a ấp úng: “Anh có chắc là anh không nói nhầm không? Hay là tại anh uống rượu nên...”.
im lặng một phút, anh lại lên tiếng: “Em không tin anh sao?”.
“Một chút…”
Lương Hòa không dám tin. Cảm giác này giống như chiếc bánh rơi từ trên trời xuống vậy, đợi đến khi bạn đói mềm mắt hoa muốn vồ lấy để ăn thì mới phát hiện ra nó chỉ là một hòn đá, có khả năng là rơi từ mặt trăng xuống. Quá đột ngột, lại chẳng có căn cứ gì để tin cả!
Đoàn trưởng tỏ ra có chút chán nản: “Vậy để anh chứng minh cho em thấy nhé?!”, nói xong anh định thò tay cởi áo cô ra!
Lương Hòa trợn mắt: “Không cần! Không cần!”.
“Cần!” Cố Hoài Ninh dường như rất có thành ý: “E rằng xong việc rồi, em vẫn cho rằng anh lừa em”.
Lương Hòa bị anh dọa cho một trận, không dám gây kích động đến người có chỉ số EQ thấp như thế nữa: “Em tin! Em tin!”. Cô vừa giữ chặt áo vừa hét ầm lên.
Cố Hoài Ninh cuối cùng cũng dừng lại. Lương Hòa vội vàng chỉnh lại quần áo, vã hết mồ hôi. Cô vẫn không quên trừng mắt lườm anh, còn Cố Hoài Ninh có vẻ như tâm trạng rất tốt, giúp cô cài lại khuy áo: “Cô ấy sắp phải chuyển đi rồi, chuyển về Thẩm Dương. Vì thế em không cần lo lắng”.
Nói xong, anh thầm than thở trong lòng, xem như anh mắc nợ cô ấy.
Lương Hòa thì thầm: “Em không lo lắng!”.
“Được rồi, em không lo lắng, mà phải gọi là đang ghen.”
So với Lương Hòa, đoàn trưởng thật là biết cách dùng từ. Lương Hòa xấu hổ lườm anh một cái. Cố Hoài Ninh cười rồi ôm cô vào lòng, một lúc sau, cảm thấy người đang nằm trong lòng khẽ động đậy, tóm chặt lấy cổ áo anh.
“Cố Hoài Ninh!” Lương Hòa đột nhiên trở nên áy náy, những điều muốn nói, bỗng thấy thật khó mở miệng.
Cố Hoài Ninh cũng không vội vàng, anh “Ừm” một tiếng rồi kiên nhẫn chờ đợi. Cho đến khi cô dụi hẳn đầu vào lòng anh, anh mới nghe thấy giọng nói khe khẽ: “Thực ra, em cũng yêu anh”.
Nói xong, Lương Hòa cảm thấy Cố Hoài Ninh sững người lại, nhưng cô không dám ngẩng đầu lên nhìn, đến khi anh vuốt mái tóc cô rồi khẽ nói: “Vậy thì tốt rồi!”.
Thực ra Lương Hòa vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc thế nào mới gọi là yêu. Nhưng hôm nay, cô đột nhiên nhận ra, khi nhất quyết muốn có một thứ thuộc về mình và sợ nó vuột khỏi tay, cảm giác mạnh mẽ ấy có thể gọi là thích. Nếu thời gian lâu dài thì có thể sẽ trở thành tình yêu. Đối với Cố Hoài Ninh, cũng là cảm giác ấy.
“Đang nghĩ gì vậy?”, anh vừa nói vừa cầm ly rượu trước mặt Lương Hòa.
Lương Hòa ôm khuôn mặt nóng bừng, lắc đầu. Cố Hoài Ninh nhìn đôi má ửng hồng của cô, đang định nói gì đó thì một đồng chí thượng úy trung đội trưởng cầm ly rượu bước về phía anh, lớn tiếng gọi: “Đoàn trưởng, em phải chúc hai vợ chồng anh một chén!”.
Cố Hoài Ninh nhún vai nhìn Lương Hòa. Lương Hòa cũng nhìn anh khó xử. Uống rượu sao?! Uống nữa thì đêm nay cô không quay về được mất. Cố Hoài Ninh cũng biết tửu lượng của Lương Hòa, anh nhìn thượng úy: “Chị dâu cậu không uống được. Chén này để tôi uống thay”, nói xong, anh rót đầy một chén rồi ngửa cổ uống hết.
Lương Hòa chỉ cảm thấy hai má càng ngày càng nóng, càng lúc càng đỏ. Uống hết ly rượu đó, lại có thêm nhiều người đến chúc rượu, có điều, toàn là cán bộ cấp trung đội trở lên. Cố Hoài Ninh đổi sang chén nhỏ hơn, nhiệt tình uống với họ vài chén. Khó khăn lắm mới uống được hết, Cố Hoài Ninh không nhịn được, ho mấy tiếng. Lương Hòa đưa cho anh giấy ăn. Anh nhận lấy, mỉm cười với cô.
Lương Hòa nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Cố Hoài Ninh, buông lời trách cứ: “Đã bị thương lại còn uống nhiều như vậy!”.
“Không còn cách nào khác, ai bảo anh đi cùng với một người không biết uống rượu chứ!” Anh vừa nói vừa xích lại gần, Lương Hòa đỏ mặt nhìn xung quanh. Lại còn chọc cô nữa!
Cố Hoài Ninh cười: “Vất vả cho em rồi!”.
Lời lẽ đầy ý giễu cợt, Lương Hòa lúc ấy chỉ muốn mặc kệ, không thèm để ý đến anh nữa, nhưng mới chỉ nghĩ thôi chứ chưa kịp thực hiện thì đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng ở phía sau: “Cố Hoài Ninh!”.
Lương Hòa và Cố Hoài Ninh cùng quay đầu lại, thấy Lục Thời Vũ đang bước về phía họ trong tình trạng ngà ngà say, hai chân liêu xiêu, đằng sau là Triệu Kiền Hòa đang cố dìu cô ấy.
Cố Hoài Ninh đừng thẳng người, nói: “Kiền Hòa, sao cậu không đỡ cô ấy?!”.
Triệu Kiền Hòa bực mình vò tóc: “Tôi mà đỡ được thì đã đỡ từ lâu rồi!”, đỡ được rồi, cô ấy lại đẩy ra. Sau vài lần ngả nghiêng, Lục Thời Vũ mới đến được trước mặt Cố Hoài Ninh, rượu trong chén đã cạn.
Cố Hoài Ninh nhìn cô ấy, nhận thấy cánh tay Lương Hòa đang dần dần siết chặt. Cảm giác căng thẳng của cô, anh có thể cảm nhận được.
Cố Hoài Ninh lặng lẽ nhìn bộ dạng điên rồ của Lục Thời Vũ, quay lại nói với Lương Hòa: “Đưa anh ly rượu”.
Lương Hòa cắn môi, đưa một chén cho Cố Hoài Ninh.
Lục Thời Vũ dường như đã say, hai má đỏ bừng, nhưng cũng như là chưa say, đứng thẳng, không hề nghiêng ngả xiêu vẹo. Triệu Kiền Hòa thấy không cản được cô ấy, đành ấm ức quay đi. Cũng may mà lúc ấy mọi người đề đang uống rượu, không ai chú ý đến họ.
Lương Hòa chợt thấy lo lắng khó tả. Nỗi lo ấy có đôi chút mơ hồ không rõ ràng. Cô nhìn Lục Thời Vũ, nhưng Lục Thời Vũ không buồn nhìn tới cô, chỉ chăm chăm vào Cố Hoài Ninh. Một lúc sau cô ấy cười, giọng nói có chút líu díu: “Tôi, tôi vừa nhận được cuộc gọi của cậu vào tối hôm qua. Ông ấy nói về chuyện điều tôi về Thẩm Dương. Cậu tôi nói đó là chủ ý của ông ấy”.
“Ông ấy cũng là vì nghĩ cho cô thôi,”
“Tôi biết!” Cô ấy ngắt lời anh: “Mang đến đây!”.
“Cái gì?”
“Lệnh điều động!” Lục Thời Vũ gượng cười: “Anh tự tay đưa cho tôi, đừng để người khác chuyển đến tay tôi. Như thế tôi sẽ luôn ghi nhớ rằng, chính anh đã đẩy tôi đi”.
Cố Hoài Ninh im lặng giây lát, rồi gật đầu.
“Được!” Lục Thời Vũ nói lớn: “Vậy thì uống hết chén này đi!”
Nhìn cô ấy vài giây, Cố Hoài Ninh uống hết ly rượu trong tay. Uống xong chén đó, anh đã thực sự không còn muốn giữ cô ấy lại nữa. Lục Thời Vũ đã hiểu. Ngay từ khi anh xin được chuyển đến đoàn 302, lẽ ra cô ấy phải hiểu rằng, anh đến không phải là vì mình. Nhưng lúc đó, cô ấy quá ngốc nghếch, nghĩ rằng trai chưa vợ, gái chưa chồng, lại ở gần nhau bao nhiêu năm như vậy, cho dù không yêu thì cũng không thể rời bỏ được. Cô ấy còn nhớ, khi diễn tập, anh nói rằng phải tổ chức mừng công cho mình, không ngờ tiệc mừng công của cô ấy là một tờ lệnh điều động. Cuối cùng thì Lục Thời Vũ cũng biết bản thân mình quá ngốc. Cô ấy kìm nén để không bật tiếng thổn thức: “Được, vậy tôi đi trước đây”.
Cố Hoài Ninh nhìn Lục Thời Vũ, khẽ mấp máy môi, chỉ buông ra một tiếng “Được!” rồi nhìn cô ấy quay người rời đi. Có lẽ anh nên giải quyết mọi chuyện từ lâu rồi mới phải. Ở gần nhau ngần ấy năm, nhưng dù thế nào, anh cũng không thể yêu được Lục Thời Vũ. Huống hồ, huống hồ giờ anh là người đã có vợ.
Anh đột nhiên nhớ đến Lương Hòa đứng bên cạnh, vội quay sang nhìn, chỉ thấy cô đang cắn chặt môi, mặt tái nhợt.
“Em không khỏe sao?” Anh nắm chặt tay cô.
Lương Hòa ý thức được mình có chút hoảng loạn liền lùi lại một bước, khiến cho bàn tay Cố Hoài Ninh rơi vào hư không. Cô đã thể hiện rõ sự xa cách, anh sững người một lúc, rồi không ép buộc cô nữa: “Chúng ta về thôi!”
“Được!” Lương Hòa lẩm bẩm đáp lại.
Họ quay trở về nhà khách của đơn vị. Buổi tối hôm mới đến thành phố B, Lương Hòa ở ký túc xá của Cố Hoài Ninh, vì lúc ấy mọi người trong đoàn vẫn chưa về, cả tòa nhà trống không có ai nên chẳng có gì bất tiện, hơn nữa Cố Hoài Ninh lại bị thương cần phải chăm sóc. Nhưng bây giờ thì lại không được tiện lắm. Nhà khách đã sắp xếp cho cô một phòng, vẫn là căn phòng lần trước khi đến đây cô đã ở.
Thời tiết khá lạnh, Lương Hòa vừa vào phòng đã bật bình nước nóng, chuẩn bị đi tắm. Cô thả mình vào dòng nước ấm. Dòng nước từ vòi hoa sen khiến cô nhớ lại đêm đầu tiên ở đây. Đêm ấy cô bị sốt, còn mơ thấy ba mẹ và bà ngoại đã mất. Cô rất ít khi mơ thấy họ, vậy mà bỗng nhiên lại mơ thấy họ khi ở đây đêm đầu tiên. Những chuyện đó, dường như Lương Hòa đã quên hết, nhưng sau khi ở bên anh, cô lại liên tục nhớ đến. Thỉnh thoảng cô cũng muốn biết về quá khứ của Cố Hoài Ninh, không biết anh có giống cô, có những chuyện không bao giờ dám nghĩ đến hay không. Những điều như thế, Lương Hòa chưa từng nghe Cố Hoài Ninh nhắc đến.
Nước đột nhiên chuyển lạnh, Lương Hòa giật mình, lập tức định thần lại, tắt vòi hoa sen. Cô mặc đồ xong đi ra ngoài, Cố Hoài Ninh vẫn chưa đi, nói đúng ra là đi rồi nhưng quay lại, trong tay anh cầm theo chiếc áo len dày và áo giữ nhiệt. Thấy cô đi ra, đoàn trưởng liền đưa cho cô: “Thời tiết ở thành phố B rất lạnh, mặc vào, tránh bị cảm lạnh”.
Lương Hòa cúi đầu vâng dạ, nhận lấy đồ, đặt lên giường, đứng yên không động đậy.
“Sao em không mặc vào?”
Lương Hòa vừa trải giường vừa quay lại trả lời: “Sáng mai dạy em sẽ mặc. Cũng muộn rồi, anh về nghỉ đi”.
Cố Hoài Ninh không nói gì, đợi cô trải xong giường mới nói: “Tối nay anh ngủ ở đây được không?”.
Lương Hòa chợt cứng đờ người, lẩm bẩm một câu rồi chui lên giường, trùm chăn.
Cố Hoài Ninh cau mày nhìn, rồi chợt mỉm cười. Sau khi tắt hết đèn, chỉ để lại đèn ngủ ở đầu giường, anh ngồi xuống cuối giường, nhất quyết không đi. Lương Hòa lúc đầu còn trùm chăn kín đầu, nhưng không lung lay được quyết tâm của đoàn trưởng, bèn thò đầu ra, lấy chân đá vào người anh: “Cố Hoài Ninh!”.
“Sao?” Anh cao giọng, chứng tỏ tâm trạng rất tốt. Chọc tức cô như vậy, anh vui lắm sao? Lương Hòa thấy thật ấm ức.
“Anh tắt đèn đi, em muốn đi ngủ.”
“Cũng được.” Đoàn trưởng ra vẻ sảng khoái tắt đèn, nhưng khi Lương Hòa cho rằng anh đã rời đi thì đồng chí đoàn trưởng lại vào phòng vệ sinh xả nước nóng cho hết hơi rượu! Lương Hòa ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn cửa phòng vệ sinh như muốn đục lỗ trên cánh cửa.
Cố Hoài Ninh uống hơi nhiều, sau khi tắm xong liền đi ra ngoài. Người đang nằm trên giường quay mặt vào tường trông như con tôm, xem ra tối nay cô quyết không thèm để ý đến anh nữa.
Cố Hoài Ninh cười cười, bỏ khăn xuống, ngồi bên giường. Giường ở nhà khách khá cũ, anh vừa ngồi xuống đã nghe tiếng cót két, Lương Hòa đương nhiên cũng cảm nhận thấy.
“Có lạnh không?” Anh đứng bên giường nhìn chằm chằm “con tôm” kia.
“Không lạnh!”, vừa thốt ra câu đó, Lương Hòa đã hối hận, giờ có muốn giả vờ ngủ cũng không được nữa rồi.
Cố Hoài Ninh cười, bước tới lật mép chăn lên. Lương Hòa lập tức như con mèo bị tóm đuôi, xù lông lên.
“Anh, anh làm gì thế?”
Cố Hoài Ninh trả lời vô cùng nghiêm túc: “Ngủ! Chẳng phải đã nói hôm nay anh ngủ ở đây sao?!”.
Lương Hòa bị câu “Tùy anh!” của mình làm cho sống dở chết dở, sau khi trừng mắt nhìn anh một phút, đành nằm dịch sang một bên, nhường một nửa chăn cho anh nằm ngủ.
Trong bóng tối, Cố Hoài Ninh cố gắng nhịn cười. Cô bé này, hình như không hề ý thức được bây giờ mình đang rất ngượng ngùng, rất vụng về. Vụng về nhưng cũng thật đáng yêu!
Anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao rồi?! Cơn giận lớn đến thế cơ à?”.
“…” “con tôm” vẫn giữ im lặng.
“Để bụng thế cơ à?!” Đoàn trưởng tiếp tục hỏi.
“…” Lương Hòa tiếp tục giả câm giả điếc.
“Trước khi vào bộ đội, bọn anh là bạn học. Anh vào Học viện Quân sự trước cô ấy, giờ lại công tác trong cùng đơn vị, cũng coi như chiến hữu, chỉ có vậy thôi”.
Anh vừa nói xong câu ấy: “con tôm” trên giường bắt đầu động đậy. Vài phút sau, một giọng nói lý nhí phát ra: “Nhưng, em nhìn ánh mắt của cô ấy có gì đó rất khác lạ”.
“Anh biết!” Cố Hoài Ninh nói, rồi kéo chăn giúp cô. Anh phát hiện tướng ngủ của cô rất tệ, lần nào cũng đạp chăn ra ngoài: “Nhưng bao nhiêu năm nay anh chỉ coi cô ấy là bạn thôi. Điều này chưa bao giờ thay đổi”.
“Nhưng chắc chắn là cô ấy thích anh, cũng không coi anh là bạn.”
Thấy Lương Hòa vẫn cố chấp với vấn đề này, Cố Hoài Ninh im lặng trong giây lát. Một lúc sau, anh nói: “Vậy thì phải làm sao?”.
“Cái gì phải làm sao?”
“Người anh yêu là em.”
Toàn thân Lương Hòa trở nên cứng ngắc, mãi mới ý thức được, quay lại nhìn anh. Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt vốn trầm lặng của Cố Hoài Ninh trong khoảnh khắc ấy lộ rõ nét cười, như đã dự đoán được phản ứng của cô.
Lương Hòa chợt có cảm giác mình bị trêu đùa, trong lòng đang bừng bừng một ngọn lửa giờ đã bị gáo nước lạnh dập tắt ngấm. Cô hơi bực bội đẩy anh ra: “Này đồng chí đoàn trưởng, lần sau đừng đùa kiểu đó nữa được không?”, ngừng một lúc, cô lại giận dỗi nói thêm một câu: “Mau rút lại lời nói đi!”.
Cố Hoài Ninh cũng không tức giận, đưa tay ôm chặt lấy eo Lương Hòa, kéo cô vào lòng, nhìn sâu vào đôi mắt cô: “Anh cũng không nói đùa!”. Anh nói: “Anh yêu em!”.
Lương Hòa hoàn toàn không thể thích ứng được với kiểu tỏ tình đột ngột này. Cô sững sờ một lúc lâu mới ấp a ấp úng: “Anh có chắc là anh không nói nhầm không? Hay là tại anh uống rượu nên...”.
im lặng một phút, anh lại lên tiếng: “Em không tin anh sao?”.
“Một chút…”
Lương Hòa không dám tin. Cảm giác này giống như chiếc bánh rơi từ trên trời xuống vậy, đợi đến khi bạn đói mềm mắt hoa muốn vồ lấy để ăn thì mới phát hiện ra nó chỉ là một hòn đá, có khả năng là rơi từ mặt trăng xuống. Quá đột ngột, lại chẳng có căn cứ gì để tin cả!
Đoàn trưởng tỏ ra có chút chán nản: “Vậy để anh chứng minh cho em thấy nhé?!”, nói xong anh định thò tay cởi áo cô ra!
Lương Hòa trợn mắt: “Không cần! Không cần!”.
“Cần!” Cố Hoài Ninh dường như rất có thành ý: “E rằng xong việc rồi, em vẫn cho rằng anh lừa em”.
Lương Hòa bị anh dọa cho một trận, không dám gây kích động đến người có chỉ số EQ thấp như thế nữa: “Em tin! Em tin!”. Cô vừa giữ chặt áo vừa hét ầm lên.
Cố Hoài Ninh cuối cùng cũng dừng lại. Lương Hòa vội vàng chỉnh lại quần áo, vã hết mồ hôi. Cô vẫn không quên trừng mắt lườm anh, còn Cố Hoài Ninh có vẻ như tâm trạng rất tốt, giúp cô cài lại khuy áo: “Cô ấy sắp phải chuyển đi rồi, chuyển về Thẩm Dương. Vì thế em không cần lo lắng”.
Nói xong, anh thầm than thở trong lòng, xem như anh mắc nợ cô ấy.
Lương Hòa thì thầm: “Em không lo lắng!”.
“Được rồi, em không lo lắng, mà phải gọi là đang ghen.”
So với Lương Hòa, đoàn trưởng thật là biết cách dùng từ. Lương Hòa xấu hổ lườm anh một cái. Cố Hoài Ninh cười rồi ôm cô vào lòng, một lúc sau, cảm thấy người đang nằm trong lòng khẽ động đậy, tóm chặt lấy cổ áo anh.
“Cố Hoài Ninh!” Lương Hòa đột nhiên trở nên áy náy, những điều muốn nói, bỗng thấy thật khó mở miệng.
Cố Hoài Ninh cũng không vội vàng, anh “Ừm” một tiếng rồi kiên nhẫn chờ đợi. Cho đến khi cô dụi hẳn đầu vào lòng anh, anh mới nghe thấy giọng nói khe khẽ: “Thực ra, em cũng yêu anh”.
Nói xong, Lương Hòa cảm thấy Cố Hoài Ninh sững người lại, nhưng cô không dám ngẩng đầu lên nhìn, đến khi anh vuốt mái tóc cô rồi khẽ nói: “Vậy thì tốt rồi!”.
Thực ra Lương Hòa vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc thế nào mới gọi là yêu. Nhưng hôm nay, cô đột nhiên nhận ra, khi nhất quyết muốn có một thứ thuộc về mình và sợ nó vuột khỏi tay, cảm giác mạnh mẽ ấy có thể gọi là thích. Nếu thời gian lâu dài thì có thể sẽ trở thành tình yêu. Đối với Cố Hoài Ninh, cũng là cảm giác ấy.
/22
|