Yêu Thương Trao Anh

Chương 21 - Ngoại Truyện 1: Câu Chuyện Về Hai Nhóc Tì

/22


“Này thằng nhóc Cố Gia Niên kia!” Vừa sáng bảnh mắt, một giọng nói đanh sắc nhưng lại không hề chói tai đã vang lên ở nhà họ Cố, chị Trương đang làm cơm ở dưới tầng chỉ nhún vai mấy cái rồi lại tiếp tục quay lại với nồi cháo đang nấu trên bếp. Cũng bó tay thôi, không phải chị Trương không thèm để ý, mà bởi chị đã quá quen rồi.

Thằng nhóc bị gọi tên đang mặc đồ ngủ, ngón tay thì bám vào cửa sổ, môi dẩu ra, còn đôi mắt lờ đờ thì đang tràn đầy sự uất ức. Thế nhưng nhìn thấy cái ga giường mẹ đang cầm trên tay, thằng bé liền bĩu cái môi, đấu dịu: “Con cũng chẳng biết thế nào nữa, con ngủ dậy thì đã thấy tè ra cả một bạn Do­rae­mon rồi…”

Do­rae­mon ư?

Vốn dĩ Lương Hòa đang rất bực mình, nhưng nghe thằng nhóc nói như thế, liền sờ sờ vào cái đệm trong tay, rồi nhìn cái bãi tè dầm của cu cậu, quả đúng là hình con mèo Do­rae­mon mà. Bây giờ cô nên khen con trai có trí tưởng tượng phong phú hay là tiếp tục mắng cho nó một trận đây? Vô hình trung, cơn giận dữ của mẹ Lương Hòa đã vơi đi một nửa, cô quay sang nhìn thằng nhóc đang tỏ vẻ hết sức ngoan ngoãn: “Tối qua mẹ đã nói với con thế nào?”

Cu cậu đảo mắt lia lịa, trả lời mẹ: “Mẹ bảo trước khi đi ngủ không được uống nhiều nước ngọt ạ”.

Vẫn còn nhớ rõ thế cơ mà: “Vậy con đã uống mấy cốc?”.

Mắt bạn nhỏ Cố Gia Niên lại đảo ngược xuôi, rồi rụt rè giơ cái ngón tay ngắn ngủn ra, ý nói là nó chỉ uống có một cốc thôi.

“Cái gì?” Lương Hòa thốt lên tỏ vẻ không tin.

Thằng bé hơi do dự, nghĩ đi nghĩ lại nó giơ thêm một ngón tay nữa ra.

“Hai cốc ư?” Cô lại lên giọng: “Có thật không?”.

Thằng bé chẳng còn cách nào khác, bèn dứt khoát dơ ba ngón tay ra, sau đó lén nhìn trộm Lương Hòa một cái. Thấy cô không nói không rằng, nó liền chạy ào tới ôm chầm lấy chân mẹ rồi dụi dụi đầu vào người cô. Lương Hòa vừa xoa đầu thằng bé, vừa cười ra nước mắt. Còn nhớ hồi đầu ông xã cô cứ chê tóc của thằng nhóc Cố Gia Minh xoăn xoăn nhìn thật là xấu, thế mà không ngờ chính con nhà mình cũng có mái tóc xoăn tự nhiên, mặc dù tóc thằng bé cũng chỉ hơi xoăn xoăn thôi.

Lương Hòa đã từng nói với Cố Hoài Ninh việc tính tình bướng bỉnh và láu cá của Cố Gia Niên là được di truyền từ ai. Lương Hòa thành thật trình bày rằng hồi nhỏ cô rất ngoan, lúc nào cũng biết nghe lời. Đồng chí thủ trưởng nghe xong thấy rất buồn cười. chỉ “ừm” một tiếng, giọng điệu của anh khiến Lương Hòa có một dự cảm không tốt đẹp gì cho lắm: “Vậy ý em là tính cách của Gia Niên di truyền từ anh hả?”

Đúng là một tín hiệu nguy hiểm, Lương Hòa cười “he he” một cách ngốc nghếch rồi gạt phăng đi ngay.

Rút lại những suy nghĩ của mình, Lương Hòa khẽ xoa đầu Cố Gia Niên rồi thở dài một tiếng: “Được rồi, mẹ sẽ không mắng con nữa, lần sau phải nhớ không được uống nhiều nước ngọt trước khi đi ngủ biết chưa? Không thì lại tè dầm cho mà xem. Bây giờ mẹ con mình đi gọi em gái dậy nhé”.

Nhắc đến đứa thứ hai cô nhóc Cố Gia Gi­ai mà Lương Hòa chỉ muốn lên tiếng than thở. Khi Lương Hòa kéo anh trai con bé đến trước giường nó thì thấy con bé vẫn đang ngủ ngon lành, tư thế ngủ trông thật cá tính, hai cái chân ngắn tũn dạng hết cả ra, khẽ mở mắt, lộ vẻ ngái ngủ lừ đà lờ đờ.

Cố Gia Gi­ai đang ngủ mà bị đánh thức thì sẽ rất tức giận, nhìn thấy mẹ và anh trai đang đứng bên giường, bộ não lanh lợi của nó biết ngay ai là người gọi nó dậy. Con bé bèn mở to mắt ra, miệng mếu mếu chỉ chực khóc.

Lương Hòa cũng có mẹo của cô, thấy đôi mắt chớp chớp của con bé liền lên tiếng doạ dẫm: “Còn không chịu dậy sao? Con sẽ không được ăn món trứng ốp lết nhân mật của bác Trương nữa đâu, còn muốn ngủ nướng nữa không hả?”.

Quả nhiên, cô vừa dứt lời, bạn nhỏ Cố Gia Gi­ai lập tức nhổm dậy ngay.

Cuối cùng thì cũng xong, Lương Hòa thở dài thườn thượt. Ai bảo đẻ sinh đôi thì tốt chứ, một đứa thì khó bảo, đứa kia thì riêng chuyện ngủ dậy buổi sáng cũng là cả một quá trình khó nhọc rồi.

Lương Hòa vừa chải tóc cho Cố Gia Gi­ai, vừa phải giữ chặt con bé để nó không quay ngang quay ngửa. Cố Gia Gi­ai đang được mẹ phục vụ chu đáo là thế, vậy mà vừa ngẩng đầu nhìn thấy tấm ảnh cả gia đình treo trên tường, nó lại bắt đầu nhớ đến ba:” Mẹ ơi, bao giờ thì ba về ạ?”.

Lương Hòa cười, buộc nốt tóc còn lại cho con gái rồi hỏi: “Con nhớ ba à?”. Thấy con gái gật gật đầu, cô lại cười và nói thêm một câu: “Ba sắp về rồi, con có nhìn thấy con hổ dán trên tường không, mẹ đã nói với con về ý nghĩa của nó rồi đúng không?”

Cố Gia Gi­ai nghĩ một lúc rồi trả lời: “Mẹ bảo năm nay là năm con hổ”.

“Con gái thật thông minh.” Lương Hòa thơm vào má nó một cái: “Đợi đến khi nào trên tường dán hình con thỏ, đến lúc đó ba con sẽ về”.

“Ồ, ra là vậy.” Con bé ngoan ngoãn gật đầu.

Con gái không nói thì Lương Hòa cũng không để ý, nó vừa nhắc tới cô mới đột nhiên nhận ra, lại sắp hết năm rồi. Hai đứa nhóc nhà cô đã sắp hai tuổi rưỡi, hoá ra trong lòng cô cũng đang nhớ nhung người nào đó ở thành phố B. Thực ra, họ mới chỉ xa nhau có chưa đầy một tháng thôi.

Lương Hòa vẫn còn nhớ ngày cô lâm bồn, mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng vẫn kiên quyết sinh thường chứ nhất định không sinh mổ. Cô cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí ấy nữa, bình thường thì chỉ tiêm một mũi peni­cillin để làm xét nghiệm thôi mà cũng đau đến mức kêu trời kêu đất lên rồi. Thế mà lần này cô lại kiên quyết đến như vậy. May mà trong quá trình sinh rất thuận lợi, tất cả mọi nỗi niềm của cô, chi đến tận khi hai đứa con chào đời khoẻ mạnh mới dần dần vơi bớt. Chút nhận thức cuối cùng của Lương Hòa, chính là đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô, và nụ hôn trên trán cùng một cảm giác mát lạnh, khiến cô thấy thật mãn nguyện.

Lão gia đã nói, cô khá giống với mẹ chồng cô ở điểm hai người đều rất thương con, từ khi mang bầu đã không nỡ để con chịu khổ, sinh con ra rồi cũng yêu thương cung phụng hết mực. Hai năm nay Lương Hòa vẫn luôn suy nghĩ, có thật là cô đã quá chiều chuộng hai đứa nhóc này không? Còn chưa đưa ra được đáp án thì cô đã bật cười, thôi lo làm gì, dù sao cũng có ba bọn trẻ nữa cơ mà.

Vì lúc tước hai người chỉ nói với lão gia và phu nhân là Lương Hòa có thai, còn cụ thể thế nào thì không nói nhiều. Vì thế khi sinh ra hai em bé, lại còn là song sinh một trai một gái, Cố lão gia trước nay không hay bộc lộ cảm xúc cũng tỏ ra mừng rỡ vô cùng, còn bà Lý Uyển thì khỏi phải nói, nhất mực coi cô là một đại công thần.

Lương Hòa cười, thấy hơi ngượng ngùng. Chẳng phải anh cũng đã nói rồi sao: “Vốn dĩ em chính là đại công thần. Em xem, anh cả thì có một cô con gái, anh hai thì có một thằng con trai, chúng ta như thế này thật là quá tốt, một lần sinh được hai đứa luôn, lại còn một trai một gái, họ ngưỡng mộ quá đi chứ”.

Lương Hòa nhìn xéo anh một cái, con người này có phải là vui mừng quá mức rồi không? Cô còn nhớ mình đã từng nói với anh, thậm chí là yêu cầu rất gay gắt rằng, anh không được vào phòng sinh. Hơn nữa sau khi sinh xong, Lương Hòa nhất quyết không gặp anh khi còn chưa hồi phục. Cố Hoài Ninh chau chau mày tỏ vẻ khó hiểu, Lương Hòa liền đưa ra lý do: “Lúc đó em xấu lắm, không cho anh nhìn được”.

Nhưng anh chỉ cười rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái. Đến ngày Lương Hòa sinh, khi cô trải qua từng cơn từng cơn đau đớn để đưa hai bảo bối đến thế giới này, cô phát hiện ra rằng mình không thể chờ được nữa. Người đàn ông của cô, ba của các con cô, chính là người duy nhất mà cô cần ngay trong giây phút này. Cũng may là anh biết điều đó, nên khi cô mơ mơ màng màng màng chìm vào giấc ngủ, cô vẫn luôn cảm nhận được cái sức mạnh quen thuộc ấy đang thầm ở bên cổ vũ động viên mình.

Sau này Lương Hòa hỏi anh, có phải lúc đấy cô xấu lắm không. Anh cười và trả lời, ai nói mẹ của các con anh xấu, anh sẽ cãi nhau với người đấy ngay. Niềm vui và tình yêu trong câu nói của anh, cô có thể lập tức nhận ra ngay, và cô cảm thấy rất an tâm.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Bạn nhỏ Cố Gia Gi­ai đang quay qua quay lại, Lương Hòa định thần mới phát hiện ra cô làm vướng lược lên tóc nó nên con bé kêu đau. Lương Hòa vội vàng thu tay lại xin lỗi con, Gia Gi­ai hỏi cô: “Mẹ đang nghĩ gì vậy?”.

Lương Hòa nghĩ một lúc rồi cười đáp: “Mẹ cũng đang nhớ ba con”.

Sau khi thu xếp xong, Lương Hòa đưa hai đứa trẻ xuống nhà ăn sáng, Cố lão gia vừa nhìn thấy hai đứa đã vui mừng khôn xiết, vội đặt tờ báo trong tay xuống rồi gọi hai đứa lại. Lương Hòa đứng một bên, mỉm cười nhìn họ, trong long khẽ than, lão gia bảo cô chiều chuộng bọn trẻ, nhưng thực ra Lương Hòa thấy ông mới là người chiều Gia Niên và Gia Gi­ai nhất. Cả gia đình từ trên xuống dưới chỉ có hai nhóc nhà cô là bé nhất, ai cũng đều yêu thương chúng cả, cô và anh có khi còn bị xếp cuối cùng.

Thực ra Lương Hòa hiểu được tâm tư của lão gia. Anh trai Cố Hoài Thanh, từ khi Lương Hòa kết hôn chỉ được nhìn thấy qua ảnh. Anh hai Cố Hoài Việt thì Tết cũng không về nhà, chỉ còn gia đình cô là có thể hi vọng được thôi. Vì thế mỗi khi Tết đến, lão gia đều gọi điện trước một hai tháng, bảo Lương Hòa đưa hai đứa trẻ về nhà trước, còn Cố Hoài Ninh thì muốn thế nào cũng được, hai cụ cũng chẳng ép.

Nói thế thì anh bất lực quá rồi, nhà anh có bốn người, lão gia đem ba người đi, lại còn nói sẽ không ép buộc anh ư? Kế sách này quả là cao tay mà, nhưng bực mình hơn là cô nàng kia lần nào cũng đồng ý, lại còn gật đầu lia lịa. Bực mình hơn nữa là lần nào như vậy, anh cũng chẳng có cách nào từ chối.

Lão gia ôm hôn hai đứa cháu bảo bối xong thì gi­ao cho phu nhân. Bà Lý Uyển bế hai đứa bé ngồi lên ghế, cho mỗi đứa một cốc sữa nóng, trong đĩa còn có một quả trứng ốp lết nhân mật chiên vừa chín tới, phải nói là bà chăm hai đứa hết sức chu đáo.

“Mẹ, mẹ để hai đứa tự làm đi.”

Bà Lý Uyển còn chưa lên tiếng, lão gia đã lên tiếng trước: “Cứ để mẹ con làm, mỗi năm chỉ có hai tháng là được yêu chiều hai đứa cháu thôi, mẹ con mà không được làm vậy là lại kiếm chuyện với ba cho mà xem”.

Buổi chiều, hai đứa trẻ cùng dán câu đối với chú Phùng Đam. Hai cái đầu bé xíu, cố lắm cũng chỉ với đến được cái ghế, nhưng cũng tỏ vẻ bận rộn túi bụi. Lương Hòa đứng một bên nhìn mà cứ tủm tỉm cười.

Thế nhưng chưa cười được bao lâu thì rắc rối đã kéo đến, Cố Gia Gi­ai cầm con thỏ chạy đến để tìm mẹ: “Mẹ ơi, chú Phùng sắp dán con thỏ lên rồi, thế ba đâu ạ?”

Lương Hòa nhìn ánh mắt đầy mong đợi của con bé mà không biết phải trả lời thế nào, may là Phùng Đam ở bên cạnh đã nhanh chóng mỉm cười rồi giải vây cho cô: “Gia Gi­ai, đợi đến khi nào con hổ trên tivi cũng biến thành con thỏ thì ba sẽ về, cũng sắp rồi đấy”.

Lương Hòa nghe thấy bèn mỉm cười, xoa xoa đầu Cố Gia Gi­ai, tỏ vẻ hết sức trầm ngâm. Cái con người này! Tối hôm qua gọi điện bảo sẽ đáp chuyến bay ngày hôm nay, sao giờ vẫn không thấy mặt mũi đâu, gọi điện cũng không nghe máy nữa.

Bữa tối, Lương Hòa ăn trong tâm trạng thẫn thờ, đến cả chương trình đại nhạc hội mừng xuân trên đài truyền hình trung ương cô xem cũng chẳng vào, nụ cười gượng gạo giờ cũng biến mất luôn. Hai đứa trẻ nhìn thấy bộ dạng không chút biểu cảm của mẹ đều ngoan ngoãn ngồi yên bên ông bà nội, không dám làm cho mẹ không vui.

Cố Gia Niên: Mẹ năm nào cũng thế, ba mà không về thì mẹ cũng không cười.

Cố Gia Gi­ai: Ba thật là hư, năm nào cũng làm mẹ buồn.

Cố Gia Gi­ai: Em nhớ ba.

Cố Gia Niên: Ừ, thực ra anh cũng nhớ ba lắm.

Hai đứa trẻ vừa mới nhất trí với nhau thì một đôi tay ấm áp đã kéo chúng ngồi lại gần nhau hơn, hai đôi mắt đen láy ngước nhìn Lương Hòa: “Mẹ ơi, năm nay lại không đợi ba nữa à?”.

Lương Hòa cụp mắt xuống, cố giấu đi tâm trạng lúc này, cười rồi đáp: “Mẹ con mình không đợi nữa, bé con thì phải ngủ dậy sớm, nghe lời mẹ nào”.

Hai đứa trẻ bĩu môi, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn theo mẹ lên tầng.

Vừa mới cho hai đứa nằm yên ổn trong chăn xong, thì ngoài sân đã rọi lên ánh đèn ô tô, Cố Gia Gi­ai và Cố Gia Niên nhìn thấy ánh sang đã mừng quýnh cả lên, ngồi bật dậy. Lương Hòa còn chưa kịp ngăn chúng lại thì hai bảo bối nhỏ đã xỏ chân vào dép chạy ào xuống tầng dưới. Lương Hòa ở đằng sau giậm giậm chân rồi vội vơ cho mỗi đứa một cái áo khoác và cũng chạy xuống theo.

Vừa ra đến cổng đã nghe thấy tiếng hú hét ở ngoài sân, hai đứa trẻ chắc chắn là mừng rỡ lắm. Cô đứng ở cổng, sống mũi cay cay. Phải mất một lúc lâu tâm trạng Lương Hòa mới ổn định lại, cô mở cửa đi ra ngoài, thì thấy ai đó đang cúi gập người xuống, mỗi tay ôm một đứa, khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ: “Hai bạn nhỏ của chúng ta sao lại lớn thế này nhỉ?”

Hai đứa nhóc nghe thấy liền bật cười hì hì, dụi đầu vào lòng ba. Anh cũng cười, khuôn mặt tuấn tú không che giấu được sự mệt mỏi, cô lẳng lặng bước lên phía trước, khoác thêm cho mỗi đứa một cái áo, định rụt tay lại thì đã bị anh nắm chặt lấy.

Lương Hòa lặng người, sau khi định thần lại, cô muốn thu tay về thì lại bị anh nắm chặt hơn, Lương Hòa bất lực bèn lí nhí: “Anh cứ ôm hai con đi”.

“Vậy em nhìn anh một cái đã.”

“Không nhìn.” Cô gượng gạo quay đầu đi, còn ai đó thì vẫn kiên quyết.

Cuối cùng thì chẳng có cách nào khác, Lương Hòa đành ngẩng đầu lên lườm anh một cái.

Cố Hoài Ninh quay sang nói với hai đứa trẻ: “Mẹ giận rồi, làm sao bây giờ nhỉ?”. Vừa dứt lời, anh đã nhận được cái nhìn sắc lạnh của cô, anh cười: “Vậy, hai đứa xuống trước đi, ba phải dỗ mẹ đã”. Nói rồi anh liền hạ hai đứa trẻ xuống.

Lương Hòa nhìn anh bất lực: “Anh định làm gì?”.

Anh nắm lấy đôi bàn tay đang đông cứng vì lạnh của cô, thản nhiên đáp: “Muốn hôn em một cái”.

“Không thèm”.

Đáp lại câu trả lời của Lương Hòa là một nụ hôn lên trán, lên má và môi cô: “Năm mới vui vẻ”.

Một cảm xúc ấm áp ngọt ngào khiến cô không thể cứng rắn được nữa, mũi cô cay cay, đôi mắt đỏ hoe. Cô gục đầu vào vai anh, một lúc sau mới khe khẽ nói một câu: “Chúc ông xã năm mới vui vẻ”.

Cuộc đời con người quả thực không thể tránh khỏi một mối tình khiến người ta đau khổ sầu muộn, nhưng âu cũng là định mệnh an bài, thân bất do kỷ.

/22

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status