Chương 13:
Đám tang của Hàn Phong đều do bệnh viện xử lí, vốn tưởng không một ai đến viếng thăm ông lần cuối trước khi đem ông đi thiêu, thì bất ngờ có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mang khí chất cao quý hiền thục đến đứng nhìn Hàn Phong rất lâu, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi bi thương nồng đậm, sau đó bật khóc nức nở.
"Phong, đều tại anh, đều tại anh ngày đó vô tình đuổi tôi đi, nên mới như vậy, tại sao không cho tôi một cơ hội chứ, hức... hức - Nghẹn ngào thành tiếng.
"Anh có biết không, Ngữ Yên cũng ra đi với anh rồi, tôi vốn muốn trở lại để chăm sóc con bé, nhưng không kịp rồi..." - Người phụ nữ ẫn nhẫn thống khổ trong lòng, khụy xuống nền nhà lạnh lẽo trắng tuyết.
Ngay cả Hàn Ngữ Yên cũng ra đi cùng ngày với ông, họ Hàn cứ như vậy đi vào lịch sử. Những người họ Hàn khác chỉ là máu không còn trong sạch nữa, cả gia tộc Hàn chỉ có ông và Ngữ Yên. Nhưng... Tôi không muốn như vậy ông biết không. Có phải ông trời trừng phạt tôi chần chờ chậm chạm không dám đối diện với ông.
Hàn Ngữ Yên đứng lơ lửng, thấy một màn như vậy, giật mình, người này... không thể nào, cô, chuyện gì vậy...
Lơ lửng trên mặt đất chỉ cách 3cm, lúc chết rồi, cô mới biết, thế giới này hoàn toàn khác biệt so với suy nghĩ trước khi chết của cô, lúc còn sống, cô có xem vài bộ phim âm địa, nơi dành cho những con người sau khi chết đi. Lúc đó cô ngây thơ nghĩ, thì ra chết đi sẽ đi vào thế giới như vậy, còn có nghĩ, không biết sau này mình sẽ ở tầng thứ mấy của diêm vương, cũng có lúc bị ảnh hưởng đôi chút mà cố gắng làm người tốt, đúng là ngốc thật.
Nơi này của cô không có ai cả, cô cũng nghĩ mình chết rồi nhất định sẽ gặp được ba mẹ, nhưng không có, một linh hồn nhỏ cô cũng không thấy. Nơi này cô quạnh vắng lặng, nhưng lại đặc biệt, có thấy thế giới thực tại. Chỉ tiếc, không có ai làm bạn. Có phải cô sẽ sống như vậy từ kiếp này sang kiếp khác không.
Suy nghĩ của Hàn Ngữ Yên không sai, nhưng không đúng hẳn, không nhìn được nhau là thật, nhìn được thế giới thực tại cũng là thật, nhưng cứ như vậy mà từ kiếp này qua kiếp khác là sai, mỗi vong hồn chỉ có 3 ngày để lưu lại họ có thể đi đến nơi mà họ muốn đến, muốn nhìn những thứ họ muốn nhìn. Sau đó họ sẽ được luân hồi đầu thai. Chỉ là ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt.
Cuối cùng, tang lễ của Hàn Ngữ Yên và Hàn Phong đều do người phụ nữ này chu toàn. Cả tang lễ chỉ có một người phụ nữ này, cô quạnh, buồn nhạt, sau khi thiêu hai thân xác lạnh lẽo, tro cốt được vung tán ở một bờ biển xanh mát nhưng vẫn mang chút tẻ nhạt, buồn nhẹ, cô lạnh.
Một màn như vậy lại lọt vào mắt của Hàn Ngữ Yên, biển, đúng rồi, nơi này là nơi cô thích nhất, lúc nhỏ mặc dù xém chết đuối vì nó, nhưng cô vẫn không sợ mà còn thường xuyên bắt cha mẹ dẫn đến biển dạo mát.
Có lẽ nơi này hợp với cô, hợp luôn cả phẩm chất và tính cách của cô, lạnh nhạt, hiu mát, đôi lúc lại buồn tẻ, cô đơn.
Vốn tưởng sau khi chết không có ai lo tang lễ cho cha và cô nên trước khi chi chết mới nhờ Hạ Vũ Thiên chôn cất cô và cha ở một nơi cùng với mẹ, biết là anh ta không chấp nhận thỉnh cầu của mình nhưng vẫn thất vọng, dù sao cũng từng hi vọng anh ta có thể làm được nguyện ước cuối cùng của người sắp chết, thế nhưng cô đã nghe gì ở bệnh viện kia.
Mắt, ngay cả khi chết, thân thể đã không còn nguyên vẹn khi những chiếc xe lướt qua, chỉ có đôi mắt, đến cuối cùng anh ta cũng chỉ muốn cô bị mù, muốn cô đem ánh sáng lại cho người con gái anh ta yêu. Có nực cười không, khi mà cô làm gì cũng thất bại.
Mọi đau khổ hay buồn đau cũng vì vậy vụt tắt, ý nghĩ đầu tiên tại thời điểm anh ta lạnh lùng vô tình đó là muốn làm lại cuộc sống, muốn sống như những gì mình muốn. Không ngu ngốc yêu thương anh ta đến mục rửa cả tâm như vậy nữa.
Thế nhưng có thể không, cô chết rồi, có thể làm điều đó không?
Đứng trước vườn cây xoan xanh mát, một bông hoa sắc màu cũng không có, mọi thứ đều là màu xanh lá. Tại sao như vậy, bởi vì nơi này là khuôn viên biệt thự của Hàn Ngữ Yên, cô từng nói với anh rằng cô không thích trồng hoa, dù có trồng cũng không được lâu dài, trồng một thứ cây lấy bóng, ngày rảnh đu đưa đọc sách dưới tán lá mát vẫn tốt hơn nhiều so với những sắc màu rực rỡ kia.
' Bộp ' " Xin lỗi, Yên nhi, xin lỗi em, anh không nên như vậy, nếu lúc đó anh đủ can đảm, có phải em sẽ không bỏ anh đi như vậy??"
Người đàn ông tây trang đen trắng, cả người tản ra nồng đậm đau thương, chân không đỡ nỗi thân thể mà quỳ xuống bên ghế có một cuốn sách tựa kinh tế thương mại trên đó. Đau đớn, thống khổ ẩn nhẫn trách bản thân mình.
" Yên nhi, anh sẽ không để cho bọn họ sống tốt, anh không muốn giữ lời hứa với em. Anh không muốn bọn họ cứ như vậy thoải mái sống qua ngày."
Nghĩ đến trước kia nhìn cô đau khổ cầu xin anh hứa sẽ không làm gì họ, khiến anh từng hồi khó chịu còn có thất vọng nặng nề, mỗi thời điểm tốt anh định đem lời trong lòng thổ lộ với cô, thế nhưng chưa kịp nói cô đã chặn miệng, kể những câu chuyện vui buồn, phần lớn là buồn bã đau thương, cảnh vật lãng mạn cứ thế trở thành nơi cô tâm sự lột tả tâm trạng hiu hắt buồn thương, mà anh cũng cứ như vậy trở thành bạn tốt mỗi ngày nghe cô kể chuyện, kể đến vô tư khiến anh nhịn không nỗi, mỗi lần nghe xong đều mắng cô " ngu ngốc "
Càng hồi tưởng anh càng đau, đau đến không thở nỗi, ngực như thắt lại từng cuộn, từng cuộn khó thở. Bất quá điều này càng chứng minh anh yêu cô lớn đến nhường nào.
" Em yên tâm, anh giải quyết rất nhanh, rất nhanh đến với em, một mình em ở đó sẽ rất cô đơn" - Giọng nói thì thầm nhỏ rất nhỏ, chỉ cần để ý có thể trong đó có ẩn chứa sự điên cuồng.
Vong hồn của Hàn Ngữ Yên bẩ ngờ lại xuất hiện bên cạnh người đàn ông tây trang đen bóng kia, nhìn khuôn mặt tiều tụy gầy gò, ánh mắt buồn thương sâu thẳm, khiến cho cô không nhịn được mà đau lòng.
Cô nghe rõ từng câu của anh, nhưng câu cuối thì thầm của anh thì hoàn toàn không thể nghe được.
Nguyên nhân là tần số âm thanh của của con người càng lớn, âm linh cũng chỉ có thể nghe được một nữa âm lượng đó, so với tiếng thì thầm, tất nhiên là không thể nghe được, nhìn qua chỉ giống như mấp máy điều gì đó.
Hàn Ngữ Yên đưa tay ra muốn ôm Đường Vân Tuyệt vào lòng, an ủi, muốn trách anh, tại sao lại mềm yếu như vậy, tại sao yêu cô lại không nói sớm hơn, có lẽ sẽ không như hôm nay, chỉ là cô ôm vài lần vẫn không thể chạm vào anh, bất lực, tâm như muốn vỡ ra. Thời điểm này, cô vô cùng hối hận, hận, hận không thể sống lại để ở bên người đàn ông này, muốn làm bạn với anh cả đời.
Một người, một âm linh, ngồi cạnh nhau, sát bên nhau nhưng không thể chạm vào nhau, tâm tình đau thương, thống khổ cứ tản ra như vậy cho đến chiều tàn...
/46
|