Triệu Huyên lại im lặng, chàng trai trẻ thấy anh im lặng, liền biết điều ngậm miệng lại. Cùng một người? Không thể nào, nếu là cùng một người, Tô Mân xuất hiện ở trước mặt anh, và Tô Mân trong tấm ảnh chụp vào hai năm trước hoàn toàn là hai người, một người có thể có thay đổi lớn như vậy không?
Nhưng mà, Sở Du là chồng của cô ấy, người làm chồng sẽ nhận nhầm vợ mình ư? Anh vỗ đầu, lại là một tiếng thở dài thườn thượt.
Tô Mân ngồi trên sô pha trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cô đang gấp quần áo phơi lúc sáng, Tần Phong về nhà làm cơm, trước khi đi bà đã dặn cô đừng ra ngoài, cô liền ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh.
Con gái của y tá trưởng rất thích chị gái có đôi mắt to tròn này, phòng chăm sóc đặc biệt lại lớn, điều kiện tốt nữa, cô bé liền chạy đến tán gẫu với Tô Mân.
Tô Mân vô cùng thích thiên sứ đáng yêu này, đúng lúc trong tay có kẹo và hoa quả, cô liền cùng cô bé ngồi trên sô pha đọc sách.
Tô Mân đọc: “Thanh thanh tử bội, du du ngã tư, túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai? Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề, nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề?”
Cô giải thích cho cô bé nghe, “Ý nói là, vợ của người này rất nhớ anh ta,…”
Từ Mỹ Quân lặng lẽ đi đến bên cạnh cửa, cánh cửa vốn khép hờ, mỗi một lời nói bên trong đều lọt vào tai của cô.
Cô ung dung nhìn Tô Mân, Tô Mân mặc một chiếc áo khoát dài dáng rộng màu tím, quần rộng màu trắng, dưới chân mang một đôi dép lê, đang hết sức kiên nhẫn giảng giải ý nghĩa thơ cổ cho bé gái nghe.
Cô giảng rất chăm chú, Từ Mỹ Quân đứng bên ngoài lặng lẽ kiểm tra cô gái này.
Tô Mân vô tình ngẩng đầu, cô thấy có người đứng ở cửa.
Đó là một cô gái trẻ mặc bộ đồ công sở màu xanh da trời, đang dựa vào cửa, nhìn Tô Mân, Mỹ Quân mỉm cười, “Chào, Tô Mân.”
Tô Mân tò mò, “Cô là?”
Nhưng mà, Sở Du là chồng của cô ấy, người làm chồng sẽ nhận nhầm vợ mình ư? Anh vỗ đầu, lại là một tiếng thở dài thườn thượt.
Tô Mân ngồi trên sô pha trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cô đang gấp quần áo phơi lúc sáng, Tần Phong về nhà làm cơm, trước khi đi bà đã dặn cô đừng ra ngoài, cô liền ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh.
Con gái của y tá trưởng rất thích chị gái có đôi mắt to tròn này, phòng chăm sóc đặc biệt lại lớn, điều kiện tốt nữa, cô bé liền chạy đến tán gẫu với Tô Mân.
Tô Mân vô cùng thích thiên sứ đáng yêu này, đúng lúc trong tay có kẹo và hoa quả, cô liền cùng cô bé ngồi trên sô pha đọc sách.
Tô Mân đọc: “Thanh thanh tử bội, du du ngã tư, túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai? Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề, nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề?”
Cô giải thích cho cô bé nghe, “Ý nói là, vợ của người này rất nhớ anh ta,…”
Từ Mỹ Quân lặng lẽ đi đến bên cạnh cửa, cánh cửa vốn khép hờ, mỗi một lời nói bên trong đều lọt vào tai của cô.
Cô ung dung nhìn Tô Mân, Tô Mân mặc một chiếc áo khoát dài dáng rộng màu tím, quần rộng màu trắng, dưới chân mang một đôi dép lê, đang hết sức kiên nhẫn giảng giải ý nghĩa thơ cổ cho bé gái nghe.
Cô giảng rất chăm chú, Từ Mỹ Quân đứng bên ngoài lặng lẽ kiểm tra cô gái này.
Tô Mân vô tình ngẩng đầu, cô thấy có người đứng ở cửa.
Đó là một cô gái trẻ mặc bộ đồ công sở màu xanh da trời, đang dựa vào cửa, nhìn Tô Mân, Mỹ Quân mỉm cười, “Chào, Tô Mân.”
Tô Mân tò mò, “Cô là?”
/67
|