Trong lòng Sở Du thầm khen ngợi, vị tổng giám đốc Triệu này thật trẻ tuổi anh tuấn.
Tổng giám đốc Triệu, gương mặt điển trai, còn khá trẻ, khoảng 28-27, lông mày dày rậm, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, khi nói chuyện để lộ hàng răng trắng đều, dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm, trên người anh ta toát ra sự thông minh của một doanh nhân không pha lẫn chút bẩn nào, thật sự là một chàng trai trẻ đầy sức hấp dẫn.
Vốn tưởng rằng vị họ Triệu này sẽ phái một chủ quản hoặc quản lý đến nói chuyện với anh, không ngờ anh ta đích thân đến đây, xem ra anh đã nghĩ sai rồi.
Chiều cao của đối phương còn hơn anh một chút, trên người mặc bộ vest màu xám nhạt, phối với chiếc áo sơ mi đen bên trong, xám-đen phối hợp, lộ vẻ thật năng động. Khi đứng lên nhìn anh, ánh mắt rất có thần, anh ta gật đầu với anh: “Xin chào, luật sư Sở.”
Hai người bắt tay, đối mắt nhau, đều có sự thông minh sắc xảo như nhau, ở trong lòng đều đang âm thầm đánh giá bước đầu về đối phương.
Tổng giám đốc Triệu tự giới thiệu: “Chào anh, luật sư Sở, tôi họ Triệu, tên Triệu Huyên, là chữ Huyên trong phong hòa nhật huyên[1].”
“Tôi tên là Sở Du, chữ Sở trong sở mộc thâm kiều, Du trong hà bất yểm du.”
“Đã sớm nghe danh, luật sư Sở trong giới luật sư tuy rằng còn trẻ, nhưng lúc lên tòa lại quyết đoán, không sợ cường quyền, hàng năm còn lên tòa miễn phí vì đòi lương cho dân công, anh thật sự là một vị luật sư có phẩm hạnh tốt.”
“Anh Triệu quá khen.”
Triệu Huyên đi vào nội dung chính: “Luật sư Sở, chúng ta bàn vụ kiện đi.”
“Vâng.”
Một hồi nói chuyện, anh càng thêm yêu thích con người trẻ tuổi này, vị Triệu Huyên này ăn nói rõ ràng dứt khoát, không chút dây dưa, quả thật là một nhân tài ưu tú mới nổi trong giới kinh doanh.
Vụ kiện này thoạt nhìn phức tạp, nhưng lại khá đơn giản, hôm qua Sở Du cũng đã nói chuyện sơ qua với trợ lý của Triệu Huyên rồi, bí mật thương nghiệp bị trộm, điện tử Hiệp Thành bị tổn thất rất lớn, cho dù tranh chấp, vụ này dù có kiện cũng chưa chắc sẽ thắng.
Triệu Huyên nói: “Không phải tôi quan tâm đến tổn thất mấy trăm vạn tệ này, nhưng một khi bị áp chế, trong ngành này chúng tôi ắt phải bị chê cười. Cho nên bất luận thế nào, vụ này nhất định phải thắng.”
Sở Du đáp: “Tôi làm việc cũng có cách thức của riêng tôi, tôi thích làm theo cách của mình, không muốn bị người khác chi phối.”
“Tôi biết, luật sư Sở thu phí rất cao, nhưng phần lớn vụ kiện đều có thể thắng, hơn nữa danh tiếng trong giới cũng rất tốt, về điểm này, tôi vô cùng tán thưởng, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Hai người đã đạt được cùng chung nhận thức bước đầu.
Nói chuyện công việc xong, Sở Du tiễn Triệu Huyên ra ngoài, hai người vừa tán gẫu vừa đi về cửa thang máy.
Triệu Huyên khách sáo nói với anh: “Luật sư Sở học luật bảy năm, chả trách tố tụng lại tuyệt như vậy.”
Sở Du nói năng đúng mực: “Gieo gì gặt nấy mà thôi, khoan nói tới chuyện tuyệt hay không tuyệt.”
“Không giống đâu, như gieo cùng một loại dưa loại đậu, cũng có mùa bội thu và mùa thâm hụt vậy.” Triệu Huyên lại khen: “Tôi khác luật sư Sở, ở trường tôi là một học sinh tồi. Nếu không phải ba tôi có đóng góp cho trường, tôi dám cam đoan không có trường nào dám nhận tôi.”
Học sinh tồi ư? Ha ha, Sở Du nghĩ thầm, vị họ Triệu này khiêm tốn quá, không chút nào khoe khoang khoát lác.
Thang máy đến, Triệu Huyên cáo từ với anh: “Tạm biệt luật sư Sở.”
Sở Du nhìn thang máy đi xuống.
Anh cảm thấy mình và người họ Triệu này có rất nhiều đề tài để nói.
Ra khỏi văn phòng luật, ở trên xe, trợ lý của Triệu Huyên hỏi anh: “Tổng giám đốc Triệu, anh có cách nhìn thế nào đối với vị luật sư này?”
Triệu Huyên ung dung nói, “Tuy rằng anh ta còn trẻ, nhưng nói chuyện cũng rất có trình tự rõ ràng, nếu anh ta nói bản thân có cách xử lý riêng, tôi cũng không ngại tin anh ta một lần.”
Vốn dĩ vụ kiện này ba anh đã giới thiệu cho anh một vị đại luật sư đến từ Hồng Kông, nhưng vụ kiện trong năm của vị luật sư kia đã chật cứng, thật sự không bớt được chút thời gian nào. Đúng lúc có người bạn giới thiệu Sở Du, cực kỳ khen ngợi anh ta, anh nhất thời cân nhắc, quyết định đến xem trình độ của vị luật sư Sở này.
[1] gió nhẹ nắng ấm.
Tổng giám đốc Triệu, gương mặt điển trai, còn khá trẻ, khoảng 28-27, lông mày dày rậm, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, khi nói chuyện để lộ hàng răng trắng đều, dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm, trên người anh ta toát ra sự thông minh của một doanh nhân không pha lẫn chút bẩn nào, thật sự là một chàng trai trẻ đầy sức hấp dẫn.
Vốn tưởng rằng vị họ Triệu này sẽ phái một chủ quản hoặc quản lý đến nói chuyện với anh, không ngờ anh ta đích thân đến đây, xem ra anh đã nghĩ sai rồi.
Chiều cao của đối phương còn hơn anh một chút, trên người mặc bộ vest màu xám nhạt, phối với chiếc áo sơ mi đen bên trong, xám-đen phối hợp, lộ vẻ thật năng động. Khi đứng lên nhìn anh, ánh mắt rất có thần, anh ta gật đầu với anh: “Xin chào, luật sư Sở.”
Hai người bắt tay, đối mắt nhau, đều có sự thông minh sắc xảo như nhau, ở trong lòng đều đang âm thầm đánh giá bước đầu về đối phương.
Tổng giám đốc Triệu tự giới thiệu: “Chào anh, luật sư Sở, tôi họ Triệu, tên Triệu Huyên, là chữ Huyên trong phong hòa nhật huyên[1].”
“Tôi tên là Sở Du, chữ Sở trong sở mộc thâm kiều, Du trong hà bất yểm du.”
“Đã sớm nghe danh, luật sư Sở trong giới luật sư tuy rằng còn trẻ, nhưng lúc lên tòa lại quyết đoán, không sợ cường quyền, hàng năm còn lên tòa miễn phí vì đòi lương cho dân công, anh thật sự là một vị luật sư có phẩm hạnh tốt.”
“Anh Triệu quá khen.”
Triệu Huyên đi vào nội dung chính: “Luật sư Sở, chúng ta bàn vụ kiện đi.”
“Vâng.”
Một hồi nói chuyện, anh càng thêm yêu thích con người trẻ tuổi này, vị Triệu Huyên này ăn nói rõ ràng dứt khoát, không chút dây dưa, quả thật là một nhân tài ưu tú mới nổi trong giới kinh doanh.
Vụ kiện này thoạt nhìn phức tạp, nhưng lại khá đơn giản, hôm qua Sở Du cũng đã nói chuyện sơ qua với trợ lý của Triệu Huyên rồi, bí mật thương nghiệp bị trộm, điện tử Hiệp Thành bị tổn thất rất lớn, cho dù tranh chấp, vụ này dù có kiện cũng chưa chắc sẽ thắng.
Triệu Huyên nói: “Không phải tôi quan tâm đến tổn thất mấy trăm vạn tệ này, nhưng một khi bị áp chế, trong ngành này chúng tôi ắt phải bị chê cười. Cho nên bất luận thế nào, vụ này nhất định phải thắng.”
Sở Du đáp: “Tôi làm việc cũng có cách thức của riêng tôi, tôi thích làm theo cách của mình, không muốn bị người khác chi phối.”
“Tôi biết, luật sư Sở thu phí rất cao, nhưng phần lớn vụ kiện đều có thể thắng, hơn nữa danh tiếng trong giới cũng rất tốt, về điểm này, tôi vô cùng tán thưởng, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Hai người đã đạt được cùng chung nhận thức bước đầu.
Nói chuyện công việc xong, Sở Du tiễn Triệu Huyên ra ngoài, hai người vừa tán gẫu vừa đi về cửa thang máy.
Triệu Huyên khách sáo nói với anh: “Luật sư Sở học luật bảy năm, chả trách tố tụng lại tuyệt như vậy.”
Sở Du nói năng đúng mực: “Gieo gì gặt nấy mà thôi, khoan nói tới chuyện tuyệt hay không tuyệt.”
“Không giống đâu, như gieo cùng một loại dưa loại đậu, cũng có mùa bội thu và mùa thâm hụt vậy.” Triệu Huyên lại khen: “Tôi khác luật sư Sở, ở trường tôi là một học sinh tồi. Nếu không phải ba tôi có đóng góp cho trường, tôi dám cam đoan không có trường nào dám nhận tôi.”
Học sinh tồi ư? Ha ha, Sở Du nghĩ thầm, vị họ Triệu này khiêm tốn quá, không chút nào khoe khoang khoát lác.
Thang máy đến, Triệu Huyên cáo từ với anh: “Tạm biệt luật sư Sở.”
Sở Du nhìn thang máy đi xuống.
Anh cảm thấy mình và người họ Triệu này có rất nhiều đề tài để nói.
Ra khỏi văn phòng luật, ở trên xe, trợ lý của Triệu Huyên hỏi anh: “Tổng giám đốc Triệu, anh có cách nhìn thế nào đối với vị luật sư này?”
Triệu Huyên ung dung nói, “Tuy rằng anh ta còn trẻ, nhưng nói chuyện cũng rất có trình tự rõ ràng, nếu anh ta nói bản thân có cách xử lý riêng, tôi cũng không ngại tin anh ta một lần.”
Vốn dĩ vụ kiện này ba anh đã giới thiệu cho anh một vị đại luật sư đến từ Hồng Kông, nhưng vụ kiện trong năm của vị luật sư kia đã chật cứng, thật sự không bớt được chút thời gian nào. Đúng lúc có người bạn giới thiệu Sở Du, cực kỳ khen ngợi anh ta, anh nhất thời cân nhắc, quyết định đến xem trình độ của vị luật sư Sở này.
[1] gió nhẹ nắng ấm.
/67
|