Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Từ Mỹ Quân thấy Sở Du đi vào tòa nhà, sau khi suy nghĩ, rốt cuộc cô cũng bỏ đi.
Sở Du cầm theo hộp cơm bước ra khỏi thang máy, chợt nghe tiếng hét của mấy y tác hộ lý.
Đứng trước đám y tá có ba người đàn ông đang đánh nhau, nhìn kiểu cách đúng là hai đánh một, ba tên đàn ông cao lớn thô bạo, đẩy đẩy kéo kéo nên chắn cả con đường.
Anh vốn không muốn xem náo nhiệt, thầm nghĩ nên nhanh chóng quay lại phòng bệnh, nhưng vô tình liếc mắt nhìn xem mấy người này, vừa thấy anh không nhịn được kêu lên: “Từ Hồng Quân?”
Ba tên đàn ông đánh đấm túi bụi, lại có Từ Hồng Quân là một trong số đó?
Sao hắn lại ở đây?
Năm nay Từ Hồng Quân cũng gần 30 rồi, nhưng vẫn ăn chơi lêu lổng cùng băng nhóm côn đồ lừa gạt mà sống, lần này không biết hắn gặp phải vụ gì, lại tới tận bệnh viện đánh nhau? Ngẫm lại dù sao cũng là chỗ quen biết, anh không nghĩ nữa, vội chạy đến kéo Từ Hồng Quân ra.
Không ngờ anh có ý tốt, Từ Hồng Quân thấy anh, lại tưởng anh đến để giúp đỡ, càng làm ầm ỹ hơn. Mà hai người phía bên kia cũng không phải người dễ đối phó, nhìn thấy có người đến giúp Từ Hồng Quân nên nổi trận lôi đình, từ ba người đánh nhau giờ tăng lên bốn.
Trong lúc hỗn loạn, nắm đấm rắn chắc của một người phía bên kia đánh trúng lên mặt của Sở Du.
Sở Du sờ khóe miệng, anh cũng tức giận, tự nhiên mình lại ăn đấm mà không biết tại sao, rách khóe miệng, đang chảy máu.
Cửa thang máy mở ra, có mấy bảo an nghe tin liền xông lên, rốt cục cũng tách được bọn họ ra.
Từ Hồng Quân bị cản lại mà vẫn không ngừng mắng: “Đừng hòng lừa ông, ông đây không sợ tụi bây đâu.”
Những người nhà của phòng bệnh khác đều đứng ở cửa tò mò nhìn về hướng này.
Sở Du có chút bực bội, vừa đến đánh nhau, Từ Hồng Quân giống như con khỉ uống nhầm thuốc kích thích, càng nhiều người càng hăng máu, một người 30 tuổi đầu lại không để ý đến thể diện, đứng trước bàn dân thiên hạ mắng người hăng hái như thế, hắn khiến cho những người biết hắn phải nhục nhã thay cho hắn.
Vừa nhìn quần áo của chính mình, anh càng thêm bực bội, xô xát một hồi, áo sơ mi của anh bị rách mất hai miếng, nút ngay cổ cũng không còn, nhìn nhếch nhác không chịu nổi.
Bảo an bệnh viện cũng không phải là công an, người ta cũng không tiện đối xử thô bạo với mấy người đàn ông này, chỉ có thể tách họ ra, bảo họ đừng đánh nhau nữa.
Vất vả lắm mới tách được hai bên ra, hai người đàn ông kia trở về phòng bệnh, Sở Du kéo mạnh Từ Hồng Quân sang một bên, anh kiềm nén khó chịu, hỏi Từ Hồng Quân: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hóa ra, Từ Hồng Quân lái xe, vô ý đụng vào một bà lão, bà lão bị tai nạn đương nhiên được đưa vào bệnh viện, Từ Hồng Quân cho rằng bà lão ấy cố tình lừa hắn, nhưng hai đứa con của bà lão không cho là vậy, nếu hắn không đụng bà, sao bà có thể vào bệnh viện được? Kết quả trong bệnh viện, ba người nói chuyện không được, chuyển sang ra tay đánh đấm.
Từ Hồng Quân còn tức giận chửi ầm lên, hắn một mực chắc chắc bà lão kia cố tình lừa đảo tống tiền hắn, muốn tiền điều trị với giá trên trời.
Sở Du nhìn con hươu đực phát dục này cũng không phải là loại đàn ông có văn hóa gì, anh cũng không đồng tình với hắn, nhưng bình tĩnh nói: “Hay là anh nghe ý kiến của công an giao thông đi, nếu không thì anh ở đây đánh nhau vỡ đầu với họ thì có ích gì? Anh muốn thể hiện sao? Nếu hôm nay anh thật sự đánh thắng họ, vốn không phải lỗi của anh cũng biến thành trách nhiệm của anh thôi.”
Lúc này, Từ Hồng Quân mới chịu thôi, hắn lại bắt đầu tò mò: “Em rể làm gì ở đây vậy?” Hắn nhìn thấy hộp cơm trong tay Sở Du: “Ai nằm viện à?”
Lúc này Sở Du mới nhớ, không thể để hắn biết Tô Mân đã về, người nhà họ Từ không phải dễ đối phó, nếu biết vợ trước của anh đã về, hơn nữa, còn biết anh ở bệnh viện chăm sóc cô, nhất định sẽ sinh ra rất nhiều rắc rối.
Anh vội nói dối: “Em đến thăm một người bạn.”
Không ngờ Từ Hồng Quân lại nói, “Bạn của cậu cũng chính là bạn của anh, nào nào nào, anh và cậu cùng nhau đi thăm người đó nào.”
Sở Du vội vàng ngăn hắn lại, anh muốn mau chóng tiễn tên ôn thần này đi.
Vất vả lắm mới khuyên được, trước khi tiễn hắn ra thang máy, Từ Hồng Quân lại bày ra vẻ mặt đểu giả: “Chuyện hôm nay khiến cậu chê cười rồi, ngại với em rể quá, chuyện lần trước chúng ta nói đó, giúp anh đi, nói thế nào thì chúng ta cũng sắp trở thành người một nhà đúng không?”
Sở Du đành từ chối: “Gần đây quả thật em có chút eo hẹp, không thể giúp gì cho anh.”
Còn chưa đi đến thang máy, đúng lúc này, cửa phòng bệnh của Tô Mân đột nhiên mở ra, Tô Mân xuất hiện ở cửa, cô vội vã gọi khắp nơi: “Ông xã ơi!”
***
Từ Mỹ Quân thấy Sở Du đi vào tòa nhà, sau khi suy nghĩ, rốt cuộc cô cũng bỏ đi.
Sở Du cầm theo hộp cơm bước ra khỏi thang máy, chợt nghe tiếng hét của mấy y tác hộ lý.
Đứng trước đám y tá có ba người đàn ông đang đánh nhau, nhìn kiểu cách đúng là hai đánh một, ba tên đàn ông cao lớn thô bạo, đẩy đẩy kéo kéo nên chắn cả con đường.
Anh vốn không muốn xem náo nhiệt, thầm nghĩ nên nhanh chóng quay lại phòng bệnh, nhưng vô tình liếc mắt nhìn xem mấy người này, vừa thấy anh không nhịn được kêu lên: “Từ Hồng Quân?”
Ba tên đàn ông đánh đấm túi bụi, lại có Từ Hồng Quân là một trong số đó?
Sao hắn lại ở đây?
Năm nay Từ Hồng Quân cũng gần 30 rồi, nhưng vẫn ăn chơi lêu lổng cùng băng nhóm côn đồ lừa gạt mà sống, lần này không biết hắn gặp phải vụ gì, lại tới tận bệnh viện đánh nhau? Ngẫm lại dù sao cũng là chỗ quen biết, anh không nghĩ nữa, vội chạy đến kéo Từ Hồng Quân ra.
Không ngờ anh có ý tốt, Từ Hồng Quân thấy anh, lại tưởng anh đến để giúp đỡ, càng làm ầm ỹ hơn. Mà hai người phía bên kia cũng không phải người dễ đối phó, nhìn thấy có người đến giúp Từ Hồng Quân nên nổi trận lôi đình, từ ba người đánh nhau giờ tăng lên bốn.
Trong lúc hỗn loạn, nắm đấm rắn chắc của một người phía bên kia đánh trúng lên mặt của Sở Du.
Sở Du sờ khóe miệng, anh cũng tức giận, tự nhiên mình lại ăn đấm mà không biết tại sao, rách khóe miệng, đang chảy máu.
Cửa thang máy mở ra, có mấy bảo an nghe tin liền xông lên, rốt cục cũng tách được bọn họ ra.
Từ Hồng Quân bị cản lại mà vẫn không ngừng mắng: “Đừng hòng lừa ông, ông đây không sợ tụi bây đâu.”
Những người nhà của phòng bệnh khác đều đứng ở cửa tò mò nhìn về hướng này.
Sở Du có chút bực bội, vừa đến đánh nhau, Từ Hồng Quân giống như con khỉ uống nhầm thuốc kích thích, càng nhiều người càng hăng máu, một người 30 tuổi đầu lại không để ý đến thể diện, đứng trước bàn dân thiên hạ mắng người hăng hái như thế, hắn khiến cho những người biết hắn phải nhục nhã thay cho hắn.
Vừa nhìn quần áo của chính mình, anh càng thêm bực bội, xô xát một hồi, áo sơ mi của anh bị rách mất hai miếng, nút ngay cổ cũng không còn, nhìn nhếch nhác không chịu nổi.
Bảo an bệnh viện cũng không phải là công an, người ta cũng không tiện đối xử thô bạo với mấy người đàn ông này, chỉ có thể tách họ ra, bảo họ đừng đánh nhau nữa.
Vất vả lắm mới tách được hai bên ra, hai người đàn ông kia trở về phòng bệnh, Sở Du kéo mạnh Từ Hồng Quân sang một bên, anh kiềm nén khó chịu, hỏi Từ Hồng Quân: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hóa ra, Từ Hồng Quân lái xe, vô ý đụng vào một bà lão, bà lão bị tai nạn đương nhiên được đưa vào bệnh viện, Từ Hồng Quân cho rằng bà lão ấy cố tình lừa hắn, nhưng hai đứa con của bà lão không cho là vậy, nếu hắn không đụng bà, sao bà có thể vào bệnh viện được? Kết quả trong bệnh viện, ba người nói chuyện không được, chuyển sang ra tay đánh đấm.
Từ Hồng Quân còn tức giận chửi ầm lên, hắn một mực chắc chắc bà lão kia cố tình lừa đảo tống tiền hắn, muốn tiền điều trị với giá trên trời.
Sở Du nhìn con hươu đực phát dục này cũng không phải là loại đàn ông có văn hóa gì, anh cũng không đồng tình với hắn, nhưng bình tĩnh nói: “Hay là anh nghe ý kiến của công an giao thông đi, nếu không thì anh ở đây đánh nhau vỡ đầu với họ thì có ích gì? Anh muốn thể hiện sao? Nếu hôm nay anh thật sự đánh thắng họ, vốn không phải lỗi của anh cũng biến thành trách nhiệm của anh thôi.”
Lúc này, Từ Hồng Quân mới chịu thôi, hắn lại bắt đầu tò mò: “Em rể làm gì ở đây vậy?” Hắn nhìn thấy hộp cơm trong tay Sở Du: “Ai nằm viện à?”
Lúc này Sở Du mới nhớ, không thể để hắn biết Tô Mân đã về, người nhà họ Từ không phải dễ đối phó, nếu biết vợ trước của anh đã về, hơn nữa, còn biết anh ở bệnh viện chăm sóc cô, nhất định sẽ sinh ra rất nhiều rắc rối.
Anh vội nói dối: “Em đến thăm một người bạn.”
Không ngờ Từ Hồng Quân lại nói, “Bạn của cậu cũng chính là bạn của anh, nào nào nào, anh và cậu cùng nhau đi thăm người đó nào.”
Sở Du vội vàng ngăn hắn lại, anh muốn mau chóng tiễn tên ôn thần này đi.
Vất vả lắm mới khuyên được, trước khi tiễn hắn ra thang máy, Từ Hồng Quân lại bày ra vẻ mặt đểu giả: “Chuyện hôm nay khiến cậu chê cười rồi, ngại với em rể quá, chuyện lần trước chúng ta nói đó, giúp anh đi, nói thế nào thì chúng ta cũng sắp trở thành người một nhà đúng không?”
Sở Du đành từ chối: “Gần đây quả thật em có chút eo hẹp, không thể giúp gì cho anh.”
Còn chưa đi đến thang máy, đúng lúc này, cửa phòng bệnh của Tô Mân đột nhiên mở ra, Tô Mân xuất hiện ở cửa, cô vội vã gọi khắp nơi: “Ông xã ơi!”
/67
|