Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Sở Du và bác sĩ đồng thời kinh ngạc nhìn Tô Mân, quả nhiên cô tò mò nhìn họ, cô sợ sệt hỏi Sở Du: “Cho hỏi sao em lại ở đây? Đây là bệnh viện mà, em… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lời này cô nói rất dè dặt, tay nắm chăn, trong mắt tràn ngập bất an.
Sở Du cũng kinh ngạc, anh và bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, sao cô lại hỏi vậy? Chẳng lẽ cô không biết mình bị tan nạn giao thông sao? Suốt tuần nay hai người không nói chuyện, anh cũng không hỏi cô nhiều, mỗi ngày chỉ ngồi trước giường đọc sách báo, cũng chưa từng đề cập đến chuyện quá khứ gì, hiện giờ sao cô lại hỏi vậy?
Anh hỏi cô: “Em không nhớ sao em lại ở đây à?”
Tô Mân ngỡ ngàng, “Em… đã rất cố gắng nhớ lại, nhưng khi em nghĩ thì liền vô cùng đau đầu, giống như có thứ gì đó rất lớn bị bịt chặt lại.”
Sở Du đối mắt với bác sĩ Trần, rõ ràng đều cảm thấy không đúng.
Bác sĩ Trần suy nghĩ xong liền hỏi Tô Mân, “Tô Mân, năm nay cô bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?”
Đây là câu hỏi đơn giản nhất.
Tô Mân hơi mờ mịt nhìn Sở Du.
Sở Du cũng không tin, lại hỏi: “Em làm công việc gì?”
Tô Mân càng không biết gì, trong mắt có vẻ bất lực như đứa trẻ bị lạc đường.
Cô hoảng sợ nhìn Sở Du, lại ngập ngừng hỏi: “Em… em không nhớ lắm, anh có thể nói cho em biết được không?”
Trong lòng Sở Du chùn xuống, không nhớ ư?
Bác sĩ Trần lại nghĩ, rồi chỉ vào Sở Du hỏi: “Anh ấy là ai?”
Tô Mân trả lời không chút do dự: “Anh ấy là Sở Du.”
“Anh ấy là gì?”
Tô Mân nhìn Sở Du, mặt cô ửng hồng, cụp mắt ngại ngùng, giọng nói cũng nhỏ hơn, có hơi xấu hổ: “Nghe mọi người nói, anh ấy là chồng em.”
Lòng Sở Dụ đột ngột chùn thêm nữa, mọi người nói ư? Đây là ý gì? Tự cô không nhớ sao?
***
Sở Du và bác sĩ đồng thời kinh ngạc nhìn Tô Mân, quả nhiên cô tò mò nhìn họ, cô sợ sệt hỏi Sở Du: “Cho hỏi sao em lại ở đây? Đây là bệnh viện mà, em… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lời này cô nói rất dè dặt, tay nắm chăn, trong mắt tràn ngập bất an.
Sở Du cũng kinh ngạc, anh và bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, sao cô lại hỏi vậy? Chẳng lẽ cô không biết mình bị tan nạn giao thông sao? Suốt tuần nay hai người không nói chuyện, anh cũng không hỏi cô nhiều, mỗi ngày chỉ ngồi trước giường đọc sách báo, cũng chưa từng đề cập đến chuyện quá khứ gì, hiện giờ sao cô lại hỏi vậy?
Anh hỏi cô: “Em không nhớ sao em lại ở đây à?”
Tô Mân ngỡ ngàng, “Em… đã rất cố gắng nhớ lại, nhưng khi em nghĩ thì liền vô cùng đau đầu, giống như có thứ gì đó rất lớn bị bịt chặt lại.”
Sở Du đối mắt với bác sĩ Trần, rõ ràng đều cảm thấy không đúng.
Bác sĩ Trần suy nghĩ xong liền hỏi Tô Mân, “Tô Mân, năm nay cô bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?”
Đây là câu hỏi đơn giản nhất.
Tô Mân hơi mờ mịt nhìn Sở Du.
Sở Du cũng không tin, lại hỏi: “Em làm công việc gì?”
Tô Mân càng không biết gì, trong mắt có vẻ bất lực như đứa trẻ bị lạc đường.
Cô hoảng sợ nhìn Sở Du, lại ngập ngừng hỏi: “Em… em không nhớ lắm, anh có thể nói cho em biết được không?”
Trong lòng Sở Du chùn xuống, không nhớ ư?
Bác sĩ Trần lại nghĩ, rồi chỉ vào Sở Du hỏi: “Anh ấy là ai?”
Tô Mân trả lời không chút do dự: “Anh ấy là Sở Du.”
“Anh ấy là gì?”
Tô Mân nhìn Sở Du, mặt cô ửng hồng, cụp mắt ngại ngùng, giọng nói cũng nhỏ hơn, có hơi xấu hổ: “Nghe mọi người nói, anh ấy là chồng em.”
Lòng Sở Dụ đột ngột chùn thêm nữa, mọi người nói ư? Đây là ý gì? Tự cô không nhớ sao?
/67
|