Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Đêm nay thời tiết thật tệ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, trời quả thật đổ mưa, dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa to, đúng thật như vậy.
Một tia chớp cắt ngang phía chân trời, tiếp theo là một loạt sấm sét, tiếng sấm pha lẫn tia chớp, bên ngoài mưa giông gió giật.
Sở Du bị tiếng sấm làm thức giấc, xuyên qua rèm cửa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, mưa bay hắt vào, càng lúc càng dày đặc, phút chốc nước ào ào chảy xuống bên ngoài ban công, có thể thấy được cơn mưa này rất to.
Anh cẩn thận rời giường, muốn đi xem xét các phòng, xem các vách tường của phòng khác có chỗ nào bị thấm nước hay không.
Khi rời giường, anh vô cùng cẩn thận, cũng không bật đèn, không muốn làm người bên cạnh thức giấc.
Ngủ bên cạnh chính là bạn gái của anh, Từ Mỹ Quân.
Anh là một luật sư, sống một mình. Vốn dĩ đêm nay dùng cơm với khách hàng xong, không có tiết mục gì khác nên về nhà, khi đang xem tin tức trên tivi, chuông cửa vang lên, Từ Mỹ Quân đến.
Cô nói cô đi ngang qua, muốn lên thăm anh, lại mang theo hoa quả, rồi còn nhiệt tình giúp anh dọn dẹp nhà cửa, trời cũng đã tối, anh có chút ngại ngùng, cô liền hợp lẽ ở lại.
Thật ra, anh không phải tôn sùng chủ nghĩa độc thân, anh có vợ, nhưng anh sống riêng với vợ cũng đã hai năm. Từ hai năm trước, cô đơn phương đề nghị ly hôn rồi bỏ nhà đi không một chút tin tức, cũng đã gần hai năm. Tính thời gian sống riêng đến nay, hôn nhân của họ sắp mất đi hiệu lực cũng còn không xa.
Anh cũng đâu phải là người vô tình vô nghĩa. Vợ trước, Tô Mân, bỏ nhà đi, anh đã dùng hết biện pháp muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, cũng đi tìm cô khắp nơi, nhưng từ đầu đến cuối cô lại biệt tăm biệt tích. Sau một thời gian tìm cô thật lâu mà không có chút tin tức gì, anh cũng hơi nản lòng. Cuối cùng sau một năm rưỡi cô bỏ nhà đi, anh chấp nhận tình cảm của Từ Mỹ Quân.
Sở Du đứng dậy, cầm đèn pin đi đến từng phòng kiểm tra một lượt, sau khi thấy tất cả không có gì, lúc này anh mới tắt đèn pin, muốn về phòng tiếp tục ngủ.
Còn chưa đi đến phòng ngủ, điện thoại anh để trên bàn đột nhiên run lên.
Anh tò mò cầm lên xem, thấy trên màn hình báo số lạ, lại xem đồng hồ, đã hai giờ sáng.
Anh hoài nghi nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến một giọng nữ xa lạ: “Sở Du phải không? Tôi gọi đến từ bệnh viện thành phố, là bạn của Tô Mân.”
Tô Mân? Sở Du giật mình, cả người ngây dại.
Giọng điệu của cô gái kia vừa vội vàng vừa sốt ruột: “Sở Du, anh lập tức đến bệnh viện một chuyến, Tô Mân gặp tai nạn xe. Bây giờ cô ấy đang hôn mê, anh phải đến bệnh viện, bởi vì cô ấy có thể phải làm phẫu thuật, phải có người nhà ký tên.”
Sở Du ngạc nhiên, Tô Mân bị tai nạn?
Người nọ gọi anh trong điện thoại: “Sở Du, Sở Du?”
Anh nhanh chóng trả lời: “Tôi biết rồi, tôi đến đó ngay.”
Cúp máy, anh vẫn còn sợ hãi.
Lại nhìn điện thoại, xác định quả thật là vừa mới cúp máy xong, dư âm còn đó, tiếng nói vẫn quanh quẩn bên tai, đây là sự thật, là sự thật.
Tô Mân bị tai nạn?
Không phải cô ấy đã bỏ đi hai năm rồi sao? Hiện giờ lại quay về?
Suy nghĩ một lát, anh lập tức chạy đến phòng ngủ lấy quần áo của mình, âm thanh hớt hải rốt cuộc đánh thức Từ Mỹ Quân.
“Chuyện gì vậy, Sở Du?” Cô còn ngáy ngủ, hỏi anh.
Anh thay đồ rất nhanh, rồi nói ngắn gọn: “Anh ra ngoài một chút.”
Từ Mỹ Quân ngạc nhiên, “Ra ngoài sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tô Mân bị tan nạn xe.”
Cơn buồn ngủ của Từ Mỹ Quân lập tức tiêu tan, ngồi bật dậy, “Tô Mân? Anh nói cậu ấy gặp tai nạn ư? Cậu ấy? Không phải cậu ấy đã bỏ đi hai năm rồi sao?”
Anh không đáp, đã nhanh chóng mặc xong quần áo, chụp lấy chìa khóa xe trên bàn.
Đi đến cạnh cửa đổi giày, Từ Mỹ Quân cũng xuống giường theo, cô đi đến cửa, lo lắng hỏi anh: “Nhất định phải đi à? Bên ngoài mưa to quá, đài khí tượng nói đã chuyển thành bão rồi.”
Không đợi Từ Mỹ Quân nói hết, anh đã mở cửa, lách người ra ngoài, cánh cửa đóng thật mạnh lại sau lưng anh.
***
Đêm nay thời tiết thật tệ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, trời quả thật đổ mưa, dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa to, đúng thật như vậy.
Một tia chớp cắt ngang phía chân trời, tiếp theo là một loạt sấm sét, tiếng sấm pha lẫn tia chớp, bên ngoài mưa giông gió giật.
Sở Du bị tiếng sấm làm thức giấc, xuyên qua rèm cửa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, mưa bay hắt vào, càng lúc càng dày đặc, phút chốc nước ào ào chảy xuống bên ngoài ban công, có thể thấy được cơn mưa này rất to.
Anh cẩn thận rời giường, muốn đi xem xét các phòng, xem các vách tường của phòng khác có chỗ nào bị thấm nước hay không.
Khi rời giường, anh vô cùng cẩn thận, cũng không bật đèn, không muốn làm người bên cạnh thức giấc.
Ngủ bên cạnh chính là bạn gái của anh, Từ Mỹ Quân.
Anh là một luật sư, sống một mình. Vốn dĩ đêm nay dùng cơm với khách hàng xong, không có tiết mục gì khác nên về nhà, khi đang xem tin tức trên tivi, chuông cửa vang lên, Từ Mỹ Quân đến.
Cô nói cô đi ngang qua, muốn lên thăm anh, lại mang theo hoa quả, rồi còn nhiệt tình giúp anh dọn dẹp nhà cửa, trời cũng đã tối, anh có chút ngại ngùng, cô liền hợp lẽ ở lại.
Thật ra, anh không phải tôn sùng chủ nghĩa độc thân, anh có vợ, nhưng anh sống riêng với vợ cũng đã hai năm. Từ hai năm trước, cô đơn phương đề nghị ly hôn rồi bỏ nhà đi không một chút tin tức, cũng đã gần hai năm. Tính thời gian sống riêng đến nay, hôn nhân của họ sắp mất đi hiệu lực cũng còn không xa.
Anh cũng đâu phải là người vô tình vô nghĩa. Vợ trước, Tô Mân, bỏ nhà đi, anh đã dùng hết biện pháp muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, cũng đi tìm cô khắp nơi, nhưng từ đầu đến cuối cô lại biệt tăm biệt tích. Sau một thời gian tìm cô thật lâu mà không có chút tin tức gì, anh cũng hơi nản lòng. Cuối cùng sau một năm rưỡi cô bỏ nhà đi, anh chấp nhận tình cảm của Từ Mỹ Quân.
Sở Du đứng dậy, cầm đèn pin đi đến từng phòng kiểm tra một lượt, sau khi thấy tất cả không có gì, lúc này anh mới tắt đèn pin, muốn về phòng tiếp tục ngủ.
Còn chưa đi đến phòng ngủ, điện thoại anh để trên bàn đột nhiên run lên.
Anh tò mò cầm lên xem, thấy trên màn hình báo số lạ, lại xem đồng hồ, đã hai giờ sáng.
Anh hoài nghi nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến một giọng nữ xa lạ: “Sở Du phải không? Tôi gọi đến từ bệnh viện thành phố, là bạn của Tô Mân.”
Tô Mân? Sở Du giật mình, cả người ngây dại.
Giọng điệu của cô gái kia vừa vội vàng vừa sốt ruột: “Sở Du, anh lập tức đến bệnh viện một chuyến, Tô Mân gặp tai nạn xe. Bây giờ cô ấy đang hôn mê, anh phải đến bệnh viện, bởi vì cô ấy có thể phải làm phẫu thuật, phải có người nhà ký tên.”
Sở Du ngạc nhiên, Tô Mân bị tai nạn?
Người nọ gọi anh trong điện thoại: “Sở Du, Sở Du?”
Anh nhanh chóng trả lời: “Tôi biết rồi, tôi đến đó ngay.”
Cúp máy, anh vẫn còn sợ hãi.
Lại nhìn điện thoại, xác định quả thật là vừa mới cúp máy xong, dư âm còn đó, tiếng nói vẫn quanh quẩn bên tai, đây là sự thật, là sự thật.
Tô Mân bị tai nạn?
Không phải cô ấy đã bỏ đi hai năm rồi sao? Hiện giờ lại quay về?
Suy nghĩ một lát, anh lập tức chạy đến phòng ngủ lấy quần áo của mình, âm thanh hớt hải rốt cuộc đánh thức Từ Mỹ Quân.
“Chuyện gì vậy, Sở Du?” Cô còn ngáy ngủ, hỏi anh.
Anh thay đồ rất nhanh, rồi nói ngắn gọn: “Anh ra ngoài một chút.”
Từ Mỹ Quân ngạc nhiên, “Ra ngoài sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tô Mân bị tan nạn xe.”
Cơn buồn ngủ của Từ Mỹ Quân lập tức tiêu tan, ngồi bật dậy, “Tô Mân? Anh nói cậu ấy gặp tai nạn ư? Cậu ấy? Không phải cậu ấy đã bỏ đi hai năm rồi sao?”
Anh không đáp, đã nhanh chóng mặc xong quần áo, chụp lấy chìa khóa xe trên bàn.
Đi đến cạnh cửa đổi giày, Từ Mỹ Quân cũng xuống giường theo, cô đi đến cửa, lo lắng hỏi anh: “Nhất định phải đi à? Bên ngoài mưa to quá, đài khí tượng nói đã chuyển thành bão rồi.”
Không đợi Từ Mỹ Quân nói hết, anh đã mở cửa, lách người ra ngoài, cánh cửa đóng thật mạnh lại sau lưng anh.
/67
|