Lần đầu tiên Hương Hương thật sâu cảm thấy cái hồ lô này của Liên Phong Nguyệt quả thực không tệ, đó là vì lúc nàng được thả ra, vừa giương mắt nhìn lên liền thấy Luyện yêu sư đứng ngay trước mặt, thì ra thời gian ở trong hồ lô kia thoáng chớp mắt, đã hơn một tháng trôi qua.
“Sư huynh đã về?” Hương Hương dụi mắt. Bộ quần áo trắng trong thuần khiến của Luyện yêu sư trước sau như một, vẻ mặt không biểu cảm kia cũng như trước không khác. “Sư huynh!” Hương Hương mừng rỡ như điên chạy qua, quên hết mọi thứ ôm chầm lấy hắn, cọ cọ cánh tay của hắn.
Luyện yêu sư liếc mắt xuống, nhàn nhạt nhìn nàng một cái. Hương Hương há miệng thở dốc, lại không biết nói gì cho phải. Gãi gãi đầu, xấu hổ cười, tiếp theo bắt đầu sinh động như thật lên án Liên Phong Nguyệt không phân biệt tốt xấu oan uổng nàng, còn ngược đãi nàng. Liên Phong Nguyệt ở bên cạnh nghe cái loại miêu tả không chân thật kia không khỏi cười lạnh một tiếng, Hương Hương lập tức quay đầu không chút lưu tình nhìn chằm chằm: “Ngươi nói đi! Vụ Nguyệt không thấy đâu, không đưa ta đi tìm Vụ Nguyệt thì cũng thôi đi, còn nhốt ta làm gì? Vụ Nguyệt đâu, đã tìm được Vụ Nguyệt về chưa?”
Liên Phong Nguyệt lạnh lẽo liếc mắt lườm Hương Hương một cái, nghiêng người đi, không thèm để ý tới nàng.
Luyện yêu sư nói một tiếng: “Đi”.
“Sư huynh!” Hắn mà đi, Hương Hương hiển nhiên cũng phải đuổi theo. “Sư huynh, Vụ Nguyệt đã về rồi sao?”
“Không”.
“A?” Hương Hương nhất thời sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, chậm chạp đuổi kịp, lo lắng trùng trùng hỏi. “Đã hơn một tháng, có phải Vụ Nguyệt gặp chuyện gì không may rồi?”
“Không”.
“Hả?” Hương Hương giật mình, nghĩ lại, cũng đúng, nếu thật sự muốn hại Vụ Nguyệt, lúc lẻn vào Liên gia cũng có thể xuống tay luôn, đâu cần bắt hắn đi cho phiền toái. Có điều bọn họ bắt Vụ Nguyệt đi, hẳn là muốn dùng hắn để uy hiếp Liên gia, nhưng nhìn Liên Phong Nguyệt như vậy, dáng vẻ giống như không có chuyện gì. Đến cùng là kẻ nào đem Vụ Nguyệt đi, mà đưa đi đâu? “Vậy, có manh mối gì không?”
Luyện yêu sư dừng bước, mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một tờ giấy trắng. Hương Hương chớp mắt, bỗng nhiên “A” một tiếng, nhớ ra: “Ngày đó… Lúc chúng ta đi gặp Thanh Nguyệt tỷ tỷ, Sư huynh nói có người giám thị, thì ra không phải giám thị chúng ta, mà là giám thị Liên gia?!”
Luyện yêu sư gật đầu, thu hồi tờ giấy, tiếp tục đi về phía trước.
Hương Hương đuổi theo mấy bước, hỏi: “Không biết ai làm à?”
“Không biết”.
“Ờ”. Hương Hương yên lặng đáp lời. Nghĩ tới lúc đó Vụ Nguyệt bị người ta theo dõi, mà mình lại ngốc nghếch không biết, thật sự quá kém cỏi. Bản thân trước kia còn nói sẽ bảo vệ Vụ Nguyệt nữa.
Rầu rĩ trở về Tử Khánh Hầu phủ, Tiểu Cửu thấy Luyện yêu sư về, vô cùng cao hứng, lôi kéo hắn đầy trời thổi phồng, nói hắn và Hương Hương có bao nhiêu nhớ hắn ta. Hương Hương lại bước tới, dùng sức nhéo cái mặt bánh bao của hắn. Xú tiểu tử, nói chuyện chỉ biết khoa trương! Tuy rằng nàng có khi cũng thích khoa trương một chút, nhưng đâu có quá đáng vậy!
“Thu dọn đồ”. Luyện yêu sư nói. “Đi”.
“Í?” Hương Hương giật mình, buông Tiểu Cửu ra, đuổi theo Luyện yêu sư, hỏi. “Đi đâu?”
“Về Tử Đài”.
Hương Hương thoáng chốc phát hoảng, nghe mấy chữ này, đến chân cũng nhũn luôn. Đối với Hương Hương mà nói, ‘về Tử Đài’, cũng đồng nghĩa chuyện xấu bắt đầu, nhất định sẽ bị hung hăng tấn công, bản thân kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, sau đó là nhận đủ tra tấn, sống không bằng chết! Nàng không đi, chết cũng không đi!
Luyện yêu sư sau một lúc không thấy Hương Hương vào, nhìn lại thì thấy nàng đứng ngoài cửa, dáng vẻ như không có ý định đi vào, không khỏi nhíu nhíu mày: “Sao?”
“Ta…” Hương Hương ở ngoài cửa rụt rè, nghĩ nghĩ, nói. “Ta lo lắng Vụ Nguyệt…” Ngoài nguyên nhân ‘về Tử Đài’ đáng sợ kia, còn có Vụ Nguyệt mất tích nữa, nàng cũng không thể bỏ mặc, cứ như vậy bỏ đi.
“Liên gia, sẽ tìm”.
“Chúng ta cũng cùng tìm đi. Nhiều thêm một người, sẽ thêm một phần lực lượng!”
“Bọn họ, không vui”.
Hương Hương sửng sốt, phỏng đoán ‘bọn họ’ hắn đang nói tới hẳn là mấy người Liên gia. Nàng cũng biết, Liên Phong Nguyệt khẳng định không muốn nàng nhúng tay vào chuyện của Vụ Nguyệt. A, Liên Phong Nguyệt, thật sự quá đáng ghét!
“Sư huynh không phải có chuyện phải làm ở Hầu phủ sao?”
“Không có”.
“Không phải nói Kinh Thành hạ lệnh cấm sao, yêu quái không thể ra vào Thành?”
“Bỏ rồi”.
…
“A… Ta không đi, không muốn đi! Chết cũng không đi!”
Luyện yêu sư cũng không để ý tới nàng, chỉ đứng trong phòng một lúc, rồi xoay người đi ra ngoài. Hương Hương giật mình, quay đầu lại, thấy bóng lưng hắn nhẹ nhàng lướt đi, không phải muốn vứt bỏ mình ở trong này rồi chứ. Trong lòng mơ hồ rục rịch, chạy nhanh tới giữ chặt hắn, nói: “Được rồi, Sư huynh, ta về với ngươi là được, nhưng, nhưng mà…”
Giương mắt lên len lén nhìn hắn, thấy hắn không có biểu cảm gì, tiếp tục nói: “Ta không muốn ngồi trên hồ lô bay về, cũng không muốn làm phiền Đại Bạch Hổ… Hương Hương muốn thủ hộ tinh linh của riêng mình…” Lại giương mắt nhìn nhìn hắn, tiếp tục khởi động bi thương kế.
“Giống như mấy hôm trước, vừa ngủ dậy, Sư huynh đột nhiên biến mất, Hương Hương lo lắng gần chết, tìm kiếm khắp nơi. Sau nghe Tiểu Cửu nói, Sư huynh bị Bích Tôn phạt, nhốt rồi. Hương Hương muốn liên hệ với Sư huynh, hỏi thăm tình hình một chút, cũng không được. Còn có, Liên Phong Nguyệt vô duyên vô cớ bắt ta đi, ta vốn muốn tìm Sư huynh tới cứu ta, cũng không có cách nào tìm Sư huynh, chỉ có thể bị hắn nhốt, bị hắn khi dễ, hu hu hu…”
Hương Hương giả vờ ủy khuất nức nở hai tiếng, nói: “Sư phụ nói Hương Hương không phải đệ tử chính thức, không có thủ hộ tinh linh, nhưng Luyện yêu sư có thể cho ta một cái… Sư huynh có thể tùy tiện luyện hóa một cón yêu quái hay không, cho Hương Hương dùng làm thủ hộ tinh linh…” Lại giương mắt lên, đáng thương nhìn nhìn Luyện yêu sư.
Luyện yêu sư trầm mặc một lát, nói: “Có thể”.
Hương Hương ngẩn ngơ một hồi, phút chốc hai mắt bắt đầu sáng lên, kéo chặt cánh tay hắn, không dám tin hỏi: “Thật sự có thể? Có thật không?”
Luyện yêu sư gật gật đầu, vung tay lên, trong viện chợt lóe lên hào quang, hiện ra một con gì đó đen như tro than. “Oa!” Hương Hương không ngờ tới sẽ có ngay lập tức như vậy, mừng rỡ như điên. “Cám ơn Sư huynh!” Lúc này vội vàng chạy đi. Thủ hộ tinh linh ôi chao, ai, ôi! Từ nay về sau Thủ hộ tinh linh này là của nàng, nhất định phải tạo mối giao hảo thật tốt, cơ mà đừng giống như Thanh Sương kiếm ghét bỏ nàng nhé.
Lúc chạy tới gần nhìn, nhất thời trợn mắt. Má ơi, cái gì đây?! Răng nanh trắng như tuyết, ánh mắt hung ác, gương mặt muốn bao nhiêu dữ tợn có bấy nhiêu dữ tợn. Một cái ánh mắt quét tới, Hương Hương liền run rẩy cả người, tay chân mềm nhũn. Vội vã chạy trở về, ôm lấy cánh tay Luyện yêu sư, run giọng nói: “Sư huynh, có con nào đáng yêu hơn, dịu dàng hơn chút không?”
“Đáng yêu?” Luyện yêu sư đối với từ này tỏ vẻ không hiểu.
“Chính là Q một chút, nhìn dễ gần một chút… A, mắt lớn lớn, tròn tròn, mập mạp cũng được, đương nhiên cũng muốn xinh đẹp một chút…”
Luyện yêu sư trầm mặc một lúc lâu, lại vung tay lên. Trong viện lóe lên ánh hào quang, sau đó một vật thể hình tròn màu đỏ hiện ra. Hương Hương giật mình, lần nữa bước tới gần nhìn, phát hiện trên thân nó có một lớp vảy lấp lánh sắc đỏ, trên lưng còn có cái vây nho nhỏ. Hai mắt tròn căng, ngập nước, miệng còn không ngừng phun bong bóng.
Đây là… cá?!
“Sư huynh đã về?” Hương Hương dụi mắt. Bộ quần áo trắng trong thuần khiến của Luyện yêu sư trước sau như một, vẻ mặt không biểu cảm kia cũng như trước không khác. “Sư huynh!” Hương Hương mừng rỡ như điên chạy qua, quên hết mọi thứ ôm chầm lấy hắn, cọ cọ cánh tay của hắn.
Luyện yêu sư liếc mắt xuống, nhàn nhạt nhìn nàng một cái. Hương Hương há miệng thở dốc, lại không biết nói gì cho phải. Gãi gãi đầu, xấu hổ cười, tiếp theo bắt đầu sinh động như thật lên án Liên Phong Nguyệt không phân biệt tốt xấu oan uổng nàng, còn ngược đãi nàng. Liên Phong Nguyệt ở bên cạnh nghe cái loại miêu tả không chân thật kia không khỏi cười lạnh một tiếng, Hương Hương lập tức quay đầu không chút lưu tình nhìn chằm chằm: “Ngươi nói đi! Vụ Nguyệt không thấy đâu, không đưa ta đi tìm Vụ Nguyệt thì cũng thôi đi, còn nhốt ta làm gì? Vụ Nguyệt đâu, đã tìm được Vụ Nguyệt về chưa?”
Liên Phong Nguyệt lạnh lẽo liếc mắt lườm Hương Hương một cái, nghiêng người đi, không thèm để ý tới nàng.
Luyện yêu sư nói một tiếng: “Đi”.
“Sư huynh!” Hắn mà đi, Hương Hương hiển nhiên cũng phải đuổi theo. “Sư huynh, Vụ Nguyệt đã về rồi sao?”
“Không”.
“A?” Hương Hương nhất thời sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, chậm chạp đuổi kịp, lo lắng trùng trùng hỏi. “Đã hơn một tháng, có phải Vụ Nguyệt gặp chuyện gì không may rồi?”
“Không”.
“Hả?” Hương Hương giật mình, nghĩ lại, cũng đúng, nếu thật sự muốn hại Vụ Nguyệt, lúc lẻn vào Liên gia cũng có thể xuống tay luôn, đâu cần bắt hắn đi cho phiền toái. Có điều bọn họ bắt Vụ Nguyệt đi, hẳn là muốn dùng hắn để uy hiếp Liên gia, nhưng nhìn Liên Phong Nguyệt như vậy, dáng vẻ giống như không có chuyện gì. Đến cùng là kẻ nào đem Vụ Nguyệt đi, mà đưa đi đâu? “Vậy, có manh mối gì không?”
Luyện yêu sư dừng bước, mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một tờ giấy trắng. Hương Hương chớp mắt, bỗng nhiên “A” một tiếng, nhớ ra: “Ngày đó… Lúc chúng ta đi gặp Thanh Nguyệt tỷ tỷ, Sư huynh nói có người giám thị, thì ra không phải giám thị chúng ta, mà là giám thị Liên gia?!”
Luyện yêu sư gật đầu, thu hồi tờ giấy, tiếp tục đi về phía trước.
Hương Hương đuổi theo mấy bước, hỏi: “Không biết ai làm à?”
“Không biết”.
“Ờ”. Hương Hương yên lặng đáp lời. Nghĩ tới lúc đó Vụ Nguyệt bị người ta theo dõi, mà mình lại ngốc nghếch không biết, thật sự quá kém cỏi. Bản thân trước kia còn nói sẽ bảo vệ Vụ Nguyệt nữa.
Rầu rĩ trở về Tử Khánh Hầu phủ, Tiểu Cửu thấy Luyện yêu sư về, vô cùng cao hứng, lôi kéo hắn đầy trời thổi phồng, nói hắn và Hương Hương có bao nhiêu nhớ hắn ta. Hương Hương lại bước tới, dùng sức nhéo cái mặt bánh bao của hắn. Xú tiểu tử, nói chuyện chỉ biết khoa trương! Tuy rằng nàng có khi cũng thích khoa trương một chút, nhưng đâu có quá đáng vậy!
“Thu dọn đồ”. Luyện yêu sư nói. “Đi”.
“Í?” Hương Hương giật mình, buông Tiểu Cửu ra, đuổi theo Luyện yêu sư, hỏi. “Đi đâu?”
“Về Tử Đài”.
Hương Hương thoáng chốc phát hoảng, nghe mấy chữ này, đến chân cũng nhũn luôn. Đối với Hương Hương mà nói, ‘về Tử Đài’, cũng đồng nghĩa chuyện xấu bắt đầu, nhất định sẽ bị hung hăng tấn công, bản thân kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, sau đó là nhận đủ tra tấn, sống không bằng chết! Nàng không đi, chết cũng không đi!
Luyện yêu sư sau một lúc không thấy Hương Hương vào, nhìn lại thì thấy nàng đứng ngoài cửa, dáng vẻ như không có ý định đi vào, không khỏi nhíu nhíu mày: “Sao?”
“Ta…” Hương Hương ở ngoài cửa rụt rè, nghĩ nghĩ, nói. “Ta lo lắng Vụ Nguyệt…” Ngoài nguyên nhân ‘về Tử Đài’ đáng sợ kia, còn có Vụ Nguyệt mất tích nữa, nàng cũng không thể bỏ mặc, cứ như vậy bỏ đi.
“Liên gia, sẽ tìm”.
“Chúng ta cũng cùng tìm đi. Nhiều thêm một người, sẽ thêm một phần lực lượng!”
“Bọn họ, không vui”.
Hương Hương sửng sốt, phỏng đoán ‘bọn họ’ hắn đang nói tới hẳn là mấy người Liên gia. Nàng cũng biết, Liên Phong Nguyệt khẳng định không muốn nàng nhúng tay vào chuyện của Vụ Nguyệt. A, Liên Phong Nguyệt, thật sự quá đáng ghét!
“Sư huynh không phải có chuyện phải làm ở Hầu phủ sao?”
“Không có”.
“Không phải nói Kinh Thành hạ lệnh cấm sao, yêu quái không thể ra vào Thành?”
“Bỏ rồi”.
…
“A… Ta không đi, không muốn đi! Chết cũng không đi!”
Luyện yêu sư cũng không để ý tới nàng, chỉ đứng trong phòng một lúc, rồi xoay người đi ra ngoài. Hương Hương giật mình, quay đầu lại, thấy bóng lưng hắn nhẹ nhàng lướt đi, không phải muốn vứt bỏ mình ở trong này rồi chứ. Trong lòng mơ hồ rục rịch, chạy nhanh tới giữ chặt hắn, nói: “Được rồi, Sư huynh, ta về với ngươi là được, nhưng, nhưng mà…”
Giương mắt lên len lén nhìn hắn, thấy hắn không có biểu cảm gì, tiếp tục nói: “Ta không muốn ngồi trên hồ lô bay về, cũng không muốn làm phiền Đại Bạch Hổ… Hương Hương muốn thủ hộ tinh linh của riêng mình…” Lại giương mắt nhìn nhìn hắn, tiếp tục khởi động bi thương kế.
“Giống như mấy hôm trước, vừa ngủ dậy, Sư huynh đột nhiên biến mất, Hương Hương lo lắng gần chết, tìm kiếm khắp nơi. Sau nghe Tiểu Cửu nói, Sư huynh bị Bích Tôn phạt, nhốt rồi. Hương Hương muốn liên hệ với Sư huynh, hỏi thăm tình hình một chút, cũng không được. Còn có, Liên Phong Nguyệt vô duyên vô cớ bắt ta đi, ta vốn muốn tìm Sư huynh tới cứu ta, cũng không có cách nào tìm Sư huynh, chỉ có thể bị hắn nhốt, bị hắn khi dễ, hu hu hu…”
Hương Hương giả vờ ủy khuất nức nở hai tiếng, nói: “Sư phụ nói Hương Hương không phải đệ tử chính thức, không có thủ hộ tinh linh, nhưng Luyện yêu sư có thể cho ta một cái… Sư huynh có thể tùy tiện luyện hóa một cón yêu quái hay không, cho Hương Hương dùng làm thủ hộ tinh linh…” Lại giương mắt lên, đáng thương nhìn nhìn Luyện yêu sư.
Luyện yêu sư trầm mặc một lát, nói: “Có thể”.
Hương Hương ngẩn ngơ một hồi, phút chốc hai mắt bắt đầu sáng lên, kéo chặt cánh tay hắn, không dám tin hỏi: “Thật sự có thể? Có thật không?”
Luyện yêu sư gật gật đầu, vung tay lên, trong viện chợt lóe lên hào quang, hiện ra một con gì đó đen như tro than. “Oa!” Hương Hương không ngờ tới sẽ có ngay lập tức như vậy, mừng rỡ như điên. “Cám ơn Sư huynh!” Lúc này vội vàng chạy đi. Thủ hộ tinh linh ôi chao, ai, ôi! Từ nay về sau Thủ hộ tinh linh này là của nàng, nhất định phải tạo mối giao hảo thật tốt, cơ mà đừng giống như Thanh Sương kiếm ghét bỏ nàng nhé.
Lúc chạy tới gần nhìn, nhất thời trợn mắt. Má ơi, cái gì đây?! Răng nanh trắng như tuyết, ánh mắt hung ác, gương mặt muốn bao nhiêu dữ tợn có bấy nhiêu dữ tợn. Một cái ánh mắt quét tới, Hương Hương liền run rẩy cả người, tay chân mềm nhũn. Vội vã chạy trở về, ôm lấy cánh tay Luyện yêu sư, run giọng nói: “Sư huynh, có con nào đáng yêu hơn, dịu dàng hơn chút không?”
“Đáng yêu?” Luyện yêu sư đối với từ này tỏ vẻ không hiểu.
“Chính là Q một chút, nhìn dễ gần một chút… A, mắt lớn lớn, tròn tròn, mập mạp cũng được, đương nhiên cũng muốn xinh đẹp một chút…”
Luyện yêu sư trầm mặc một lúc lâu, lại vung tay lên. Trong viện lóe lên ánh hào quang, sau đó một vật thể hình tròn màu đỏ hiện ra. Hương Hương giật mình, lần nữa bước tới gần nhìn, phát hiện trên thân nó có một lớp vảy lấp lánh sắc đỏ, trên lưng còn có cái vây nho nhỏ. Hai mắt tròn căng, ngập nước, miệng còn không ngừng phun bong bóng.
Đây là… cá?!
/68
|