Sơn mạch Thánh Tổ liên miên không dứt, ánh mặt trời xuyên thấu qua những khe hở của dãy núi, chiếu sâu vào trong hạp cốc. Giữa sườn núi bên cạnh hạp cốc còn lưu lại một chút bằng tuyết.
Đã đầu hạ rồi, mà bằng tuyết vẫn chưa tan, cái rét nơi đây đặc biệt dài, thi thoảng còn có âm thanh yêu thú gào thét, vang vọng giữa núi rừng.
Một tòa thành trì to lớn, sừng sững đứng trên bình nguyên bên trong hạp cốc.
Thế giới bên ngoài Thánh Tổ sơn mạch, đã bị yêu thú chiếm lĩnh, những người ở đây đã mấy trăm năm ko có liên hệ với thế giới bên ngoài rồi.
Thế giới bên ngoài trông như thế nào, người trong thành trì không hề biết, truyền thuyết thời điểm huy hoàng nhất của nhân loại có tới mấy nghìn Yêu Linh Sư Truyền Kỳ cùng Võ Giả Truyền Kỳ, bên trên đại lục rộng lớn đã thành lập nên một đế quốc khổng lồ. Nhưng đế quốc đó, đã không còn tồn tại, những người ở đây cũng không biết, họ có đúng là những người cuối cùng còn sống sót hay không?
Vị trí của tòa thành này rất bí ẩn, là tòa thành hoàn hảo nhất được lưu lại từ thời đại hắc ám, tuy thi thoảng gặp phải Phong Tuyết yêu thú cường đại trong Yêu Tổ sơn mạch tập kích, nhưng tòa thành thị này, vẫn kiên cường phát triển và tồn tại.
Bức tường thành này, chính là một tấm bia bất diệt!
Tòa thành thị này gọi là Quang Huy Chi Thành, ý là Hy Vọng Nhân Loại.
Học viên thánh lan, lớp học Võ Giả sơ cấp.
Hơn ba mươi đệ tử ngồi ngiêm chỉnh, nghe một nữ lão sư truyền thụ tri thức Yêu Linh, bọn họ đều là Võ Giả học đồ, đệ tử học viên thánh lan thành Quang Huy.
- “Nghe nói vị Thẩm lão sư này đến từ Thần Thánh thế gia, là một Yêu Linh Sư tam tinh Bạch Ngân!”
Mấy đệ tử nhỏ giọng nghị luận.
Ánh mắt các học viên tập trung trên người Thẩm giáo sư, giáng người nàng cao gầy nóng bỏng, chiếc váy hồng nhạt, bộ ngực cao vút, mặt hóa trang đậm, thần tình cao ngạo, khóe miệng hơi nhếch, con mắt liếc xéo, biểu hiện khinh thường, cự người ngoài ngàn dặm, khóe mắt hiện lên vẻ vũ mị cao ngọa. Thần Thánh thế gia là một trong ba đại thế gia đỉnh cấp của thành Quang Huy, Thẩm Tú xuất thân cao quý, lại là Bạch Ngân tam tinh Yêu Linh Sư, tự nhiên có vốn liếng cao ngạo.
Ba mươi tuổi đạt tới cảnh giới Bạch Ngân tam tinh Yêu Linh Sư, nếu không phải trong lớp có Thẩm Việt cháu nàng, nàng chả thèm tới đây dạy.
- “Yêu Linh Sư cùng Võ Giả đều có năm đẳng cấp, thứ tự lần lượt là Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Hắc Kim, Truyền Kỳ ngũ cấp, mỗi cấp lại phân thành ngũ tinh.”
- “Yêu Linh Sư áp đảo Võ Giả, là tồn tại cao quý nhất, có thể hình thành linh hồn hải trong đan điền, đem yêu linh bắt được nhét vào bên trong, lúc chiến đấu, có thể thúc dục yêu linh phụ thể, có được lực lượng cường đại vô cùng, loại lực lượng này, Võ Giả cùng giai khó mà địch nổi.”
Thẩm Tú tự hào nói: “Giống như ta, có yêu linh của Liệt Diễm Yêu Hồ.”
Chỉ thấy hai tay trước mặt Thẩm Tú không ngừng biến hóa, lông mi của nàng ngày càng dài nhỏ, mặt ngày càng nhọn, hàm răng trở nên sắc bén, móng tay cũng trở nên bén nhọn, sau lưng hiện ra một cái đuôi màu hồng.
- “Sau khi yêu linh phụ thể, ta có thể đạt được lực lượng của Liệt Diễm Yêu Hồ, trở nên nhanh nhẹn còn có lực lượng hỏa diễm. Bên trong yêu thú giới, Liệt Diễm Yêu Hồ thuộc về yêu thú cấp Hoàng Kim, cũng có nghĩa tu vi cao nhất ta có thể đạt được là Hoàng Kim Yêu Linh Sư!”
Nói đến tu vi của mình, Thẩm Tú liền hiện lên vẻ đắc ý.
Lời nói của Thẩm Tú, làm cho một đám học sinh phát ra thanh âm sợ hãi thán phục. Hoàng Kim Yêu Linh Sư, đó là tồn tại cả đời rất nhiều người không thể đạt được.
Thời điểm Thẩm Tú giảng bài, Nhiếp Ly ngồi ở trên lớp một mực hoảng hốt, linh hồn phiêu đãng trong hư không, không thể tin nổi.
Ánh mắt trời chói mắt, làm Nhiếp Ly ko thể mở mắt, hết thảy trước mắt làm cho hắn hoảng hốt mê mang.
- “Ta đang ở đâu?”
Nhiếp Ly vô cùng giật mình, hắn kinh ngạc phát hiện, tay mình nhỏ đi, làn da trở nên non mịn.
Thẩm Tú đang thao thao bất tuyệt trên đài, Nhiếp Ly nhớ rõ, đó là năm hắn mới vào học tại học viện Thánh Lan, giảng bài là một nữ đạo sư Bạch Ngân Yêu Linh Sư, vô cùng ngạo mạn, tích cách cay nghiệt. Bởi vì Thẩm Tú này, Nhiếp Ly không muốn học tập trong một thời gian dài.
- “Ta đã sống lại?”
Nhiếp Ly chấn động vô cùng, hắn bị Thánh Đế cùng sáu đầu yêu thú Thần cấp vây công, chết khi chiến đấu, lại không nghĩ tới, linh hồn lại sống lại lúc mười ba tuổi.
Nhiếp Ly nhìn xung quanh, từng khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong mắt, Lục Phiêu, Đỗ Trạch, nguyên một đám huynh đệ sinh tử, đều vẫn còn sống, bất quá tướng mạo đều còn rất non nớt.
Còn có nàng, Nhiếp Ly nhìn hướng bên trái, cách hắn chỉ có vài mét, một khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện trong tầm mắt. Nàng là Diệp Tử Vân, tuy bộ dạng mới mười ba mười bốn tuổi, nhưng vô cùng xinh đẹp, phấn điêu ngọc khắc, mái tóc màu tím như thác chảy từ vai xuống hông, hàng mi cong cong, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ánh sáng trí tuệ, khóe miệng lúc cười hiện ra đôi má lúm đồng tiền thật xinh.
Mới có mười ba tuổi đã xinh đẹp như vậy, khó mà tưởng đc nàng lớn lên sẽ mê người tới mức nào.
Nàng mặc chiếc váy tơ trắng noãn, có một loại điểm tĩnh thanh tao lịch sự ko nói nên lời, kiếp trước từ khi mười tuổi, Nhiếp Ly đã tràn đầy ái mộ đối với nàng.
Nàng cũng không chết!
Tâm tình Nhiếp Ly vô cùng kích động và nghẹn ngào.
- “Ta rõ ràng đã trở lại, điều này là thật? Đây không phải là mơ?”
Nhiếp Ly hung hăng bấu mình một cái, cảm giác đau đớn nói cho hắn biết, đây không phải mơ, hắn chợt nhớ tới cái gì đó:
- “Đúng rồi, là Thời Không Yêu Linh Chi Thư, nhất định là Thời Không Yêu Linh Chi Thư!”
Nhiếp Ly lập tức cúi đầu tìm kiếm, nhưng không thấy Thời Không Yêu Linh Chi Thư.
Nhiếp Ly khó mà tin đc, sự tình chuyển thế trùng sinh ly kỳ lại phát sinh trên người hắn, nhất định có quan hệ tới Thời Không Yêu Linh Chi Thư thần bí!
Cái Thời Không Yêu Linh Chi Thư này cũng ko biết do ai sáng tạo, là một đồ vật vô cùng thần bí, Nhiếp Ly một mực cất bên người, hắn nhớ rất rõ, thời điểm hắn chiến đấu với Yêu Đế cùng sáu đầu yêu thú Thần cấp, máu tươi đã thấm đầy Thời Không Yêu Linh Chi Thư rồi.
Hẳn là Thời Không Yêu Linh Chi Thư mang hắn trở về lúc mười ba tuổi.
Chứng kiến những người quen, Nhiếp Ly lâm vào hồi ức xa xưa.
Còn nhớ kiếp trước, thành Quang Huy bị Phong Tuyết yêu thú điên cuồng công kích, Truyền Kỳ Yêu Linh Sư Diệp Mặc thủ hộ thành Quang Huy chết trận, mấy chục vạn người chỉ còn mấy nghìn người còn sống, cùng trốn về sa mạc mênh mông phía đông Thánh Tổ sơn mạch. Trong cuộc hành trình, từng người từng người một chết đi. Còn nhớ ngày đó, sau khi may mắn sống sót trong yêu thú sa mạc vây khốn, đêm hôm đó, trong lều vải, hắn cùng Diệp Tử Vân đã cùng được sự an ủi trong linh hồn.
Đêm hôm đó, Nhiếp Ly rút cuộc cũng đem nữ thần trong lòng ôm vào trong ngực.
Đêm hôm đó, nguyệt quanh ánh bạc như một dải lụa mông lung, thân thể Diệp Tử Vân lung linh lồi lõm, da thịt óng ánh long lanh, giống như điêu khắc từ bạch ngọc, bọn họ điên cuồng quấn lấy nhau.
Nếu không phải thành Quang Huy bị diệt, nếu không cùng trải qua sinh tử đồng hành, lấy thiên phú tầm thường, gia thế suy bại của Nhiếp Ly, tuyệt đối không được Diệp Tử Vân ưu ái.
Nhưng sau này, trong một lần bị yêu thú tập kích, Diệp Tử Vân vì bảo vệ hắn, đã chết trong tay yêu thú. Một màn này, Nhiếp Ly không bao giờ quên. Sau khi trải qua cửu tử nhất sinh, Nhiếp Ly đã sống sót xuyên qua hoang mạc vô tận. Tuy thiên phú thấp, nhưng bằng vào sự nhạy cảm của mình, lưu lạc khắp thánh linh đại lục, gặp rất nhiều nhân loại cùng chống lại yêu thú, gặp nhiều sự tình thần bí, và cả Thời Không Yêu Linh Chi Thư. Nếu không có Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Nhiếp Ly cũng không có cách nào trở lại.
Thời Không Yêu Linh Chi Thư thần bí, rõ ràng cho ta sống lại ngày trước!
Thành Quang Huy bị diệt, cha mẹ người thân, các huynh đệ đều chết trận, Diệp Tử Vân cũng chết khi đang chạy trốn.
- “Nếu ta đã trở lại, trời cao cho ta cơ hội làm lại, ta nhất định ko để những sự tình đau khổ đó phát sinh!”
Nhiếp Ly cắn răng, nội tâm trở nên kiên định, hắn nhớ mang máng, năm nay hắn mới nhập học, hẳn là mười hai tuồi. Nhiếp Ly bỗng muốn thoải mái cười to:
- “Trở về rồi, trở về thật tốt!”
Thánh Đế, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ giết chết ngươi, đánh bại tất cả!
Kiếp trước nếu không phải thành Quang Huy bị phá, hắn và Diệp Tử Vân cơ bản là người của hai thế giới, không có khả năng qua lại với nhau. Tình cảm của hai người có được là xây dựng nên trong thời điểm sống chết, nếu không dùng thân phận nữ nhi thành chủ thành Quang Huy, làm sao có thể qua lại với đệ tử của một gia tộc suy tàn.
Hơn nữa, gia gia Diệp Tử Vân, chính là Truyền Kỳ Yêu Linh Sư, Diệp Mặc đại nhân!
Nhiếp Ly cũng là sau này mới biết, thời điểm nhập học, không ai trong lớp biết đc thân phận của Diệp Tử Vân.
Thành Quang Huy có tam đại thế gia Thanh Minh thế gia, Thần Thánh thế gia và Phong Tuyết thế gia, đại biểu cho quyền lực tối cao của quang minh thành, các đời thành chủ đều sinh ra trong ba gia tộc này. Xếp sau tam đại thế gia, chính là thất đại hào môn, tiếp sau nữa là hai mươi gia đình quý tộc.
Nhiếp Ly là người Thiên Ngân thế gia, thuộc về quý tộc dưới chóp nhất, tuy có chút địa vị, nhưng khó mà sánh được tam đại thế gia, thất đại hào môn.
Dùng thân phận của Nhiếp Ly, muốn ở cùng Diệp Tử Vân, chính là không biết lượng sức mình!
Bất quá, trong mắt Nhiếp Ly hiện lên hào quang kiên định, nếu mình đã sống lại, cái này còn là vấn đề sao? Tuy trụ cột của hắn rất kém cỏi, nhưng lấy tri thức kiếp trc, cải biến thiên phú không phải là ko thể!
- “Nhiếp Ly, ngươi đang cười cái gì?”
Lục Phiêu bên cạnh nghi ngờ trừng Nhiếp Ly, nghĩ thầm Nhiếp Ly này có phải bị ngơ ngẩy hay không, từ nãy tới giờ đều cười ngây ngô, còn híp mắt thèm thuồng nhìn Diệp Tử Vân nữa.
- “Tâm tình tốt mà! Hảo huynh đệ, nhìn thấy ngươi thật tốt!”
Nhiếp Ly hưng phấn ôm cổ Lục Phiêu, đây là thói quen của bọn hắn kiếp trước.
Không hiểu vì sao bị Nhiếp Ly ôm cổ, Lục Phiêu bất mãn hô to:
- “Này, Nhiếp Ly, ai là hảo huynh đệ với ngươi, ngươi gay à, mau buông ta ra!”
Lục Phiêu phiền muộn giãy dụa, bọn hắn mới nhập học vài ngày mà thôi, biết nhau cũng chưa lâu, còn chưa thân tới mức này!
Nhiếp Ly vẫn không buông, cười hắc hắc, nghiêm túc nhìn Lục Phiêu nói:
- “Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, trong lòng ta, ngươi chính là hảo huynh đệ!”
Nhiếp Ly đương nhiên khôngthể nói cho Lục Phiên nghe sự tình kiếp trước được.
Nhìn ánh mắt chân thành của Nhiếp Ly, Lục Phiêu hơi giật mình, Nhiếp Ly giống như không phải tùy tiện nói ra, không khỏi lẩm bẩm, nói:
- “Quái nhân!”
Bất kể thế nào, lời nói của Nhiếp Ly cũng làm cho hắn thấy xúc động. Lục Phiêu nhìn qua Nhiếp Ly, thấp giọng nói:
- “Ta biết ngươi cũng là thế gia đệ tử, nhưng ta khuyên ngươi, không nên giây vào nữ sinh kia, thân phận của nàng rất cao rất thần bí, nghe nói thời điểm nhập học, viện trưởng đã tự mình an bài ký túc xá cho nàng.”
Nhiếp Ly mỉm cười, Lục Phiêu còn chưa biết thân phận của Diệp Tử Vân, nhưng hắn thì biết rồi.
- “Nàng là nữ nhân của ta.”
Nhiếp Ly nhìn thiếu nữ tóc dài xinh đẹp ở phía xa, trong lòng tự nói, nhớ tới đêm điên cuồng đó, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Bất quá, Nhiếp Ly chợt nhớ ra, mình và Diệp Tử Vân mới chỉ có mười ba tuổi mà thôi!
Nha đầu Tử Vân này, lúc nào mới trở thành nữ nhân phong tình vạn chủng kia đây? Ta phải ở cùng, bảo vệ ngươi chậm rãi lớn lên mới được!
Diệp Tử Vân tựa hồ cảm nhận đc gì đó, quay lại nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, lông mày nhíu lại, lô ra biểu tình không vui, trong mắt nàng Nhiếp Ly chính là thế gia đệ tử vô dụng, từ nãy tới giờ, đã không kiêng nể gì nhìn nàng, nếu hắn dám trêu vào nàng, nhất định phải làm cho hắn đau khổ!
Diệp Tử Vân không muốn lộ ra thân phận của mình, cùng bạn trong lớp kết giao bằng hữu, nhưng không có nghĩa nàng có thể nén giận chịu bị sỉ nhục!
Đã đầu hạ rồi, mà bằng tuyết vẫn chưa tan, cái rét nơi đây đặc biệt dài, thi thoảng còn có âm thanh yêu thú gào thét, vang vọng giữa núi rừng.
Một tòa thành trì to lớn, sừng sững đứng trên bình nguyên bên trong hạp cốc.
Thế giới bên ngoài Thánh Tổ sơn mạch, đã bị yêu thú chiếm lĩnh, những người ở đây đã mấy trăm năm ko có liên hệ với thế giới bên ngoài rồi.
Thế giới bên ngoài trông như thế nào, người trong thành trì không hề biết, truyền thuyết thời điểm huy hoàng nhất của nhân loại có tới mấy nghìn Yêu Linh Sư Truyền Kỳ cùng Võ Giả Truyền Kỳ, bên trên đại lục rộng lớn đã thành lập nên một đế quốc khổng lồ. Nhưng đế quốc đó, đã không còn tồn tại, những người ở đây cũng không biết, họ có đúng là những người cuối cùng còn sống sót hay không?
Vị trí của tòa thành này rất bí ẩn, là tòa thành hoàn hảo nhất được lưu lại từ thời đại hắc ám, tuy thi thoảng gặp phải Phong Tuyết yêu thú cường đại trong Yêu Tổ sơn mạch tập kích, nhưng tòa thành thị này, vẫn kiên cường phát triển và tồn tại.
Bức tường thành này, chính là một tấm bia bất diệt!
Tòa thành thị này gọi là Quang Huy Chi Thành, ý là Hy Vọng Nhân Loại.
Học viên thánh lan, lớp học Võ Giả sơ cấp.
Hơn ba mươi đệ tử ngồi ngiêm chỉnh, nghe một nữ lão sư truyền thụ tri thức Yêu Linh, bọn họ đều là Võ Giả học đồ, đệ tử học viên thánh lan thành Quang Huy.
- “Nghe nói vị Thẩm lão sư này đến từ Thần Thánh thế gia, là một Yêu Linh Sư tam tinh Bạch Ngân!”
Mấy đệ tử nhỏ giọng nghị luận.
Ánh mắt các học viên tập trung trên người Thẩm giáo sư, giáng người nàng cao gầy nóng bỏng, chiếc váy hồng nhạt, bộ ngực cao vút, mặt hóa trang đậm, thần tình cao ngạo, khóe miệng hơi nhếch, con mắt liếc xéo, biểu hiện khinh thường, cự người ngoài ngàn dặm, khóe mắt hiện lên vẻ vũ mị cao ngọa. Thần Thánh thế gia là một trong ba đại thế gia đỉnh cấp của thành Quang Huy, Thẩm Tú xuất thân cao quý, lại là Bạch Ngân tam tinh Yêu Linh Sư, tự nhiên có vốn liếng cao ngạo.
Ba mươi tuổi đạt tới cảnh giới Bạch Ngân tam tinh Yêu Linh Sư, nếu không phải trong lớp có Thẩm Việt cháu nàng, nàng chả thèm tới đây dạy.
- “Yêu Linh Sư cùng Võ Giả đều có năm đẳng cấp, thứ tự lần lượt là Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Hắc Kim, Truyền Kỳ ngũ cấp, mỗi cấp lại phân thành ngũ tinh.”
- “Yêu Linh Sư áp đảo Võ Giả, là tồn tại cao quý nhất, có thể hình thành linh hồn hải trong đan điền, đem yêu linh bắt được nhét vào bên trong, lúc chiến đấu, có thể thúc dục yêu linh phụ thể, có được lực lượng cường đại vô cùng, loại lực lượng này, Võ Giả cùng giai khó mà địch nổi.”
Thẩm Tú tự hào nói: “Giống như ta, có yêu linh của Liệt Diễm Yêu Hồ.”
Chỉ thấy hai tay trước mặt Thẩm Tú không ngừng biến hóa, lông mi của nàng ngày càng dài nhỏ, mặt ngày càng nhọn, hàm răng trở nên sắc bén, móng tay cũng trở nên bén nhọn, sau lưng hiện ra một cái đuôi màu hồng.
- “Sau khi yêu linh phụ thể, ta có thể đạt được lực lượng của Liệt Diễm Yêu Hồ, trở nên nhanh nhẹn còn có lực lượng hỏa diễm. Bên trong yêu thú giới, Liệt Diễm Yêu Hồ thuộc về yêu thú cấp Hoàng Kim, cũng có nghĩa tu vi cao nhất ta có thể đạt được là Hoàng Kim Yêu Linh Sư!”
Nói đến tu vi của mình, Thẩm Tú liền hiện lên vẻ đắc ý.
Lời nói của Thẩm Tú, làm cho một đám học sinh phát ra thanh âm sợ hãi thán phục. Hoàng Kim Yêu Linh Sư, đó là tồn tại cả đời rất nhiều người không thể đạt được.
Thời điểm Thẩm Tú giảng bài, Nhiếp Ly ngồi ở trên lớp một mực hoảng hốt, linh hồn phiêu đãng trong hư không, không thể tin nổi.
Ánh mắt trời chói mắt, làm Nhiếp Ly ko thể mở mắt, hết thảy trước mắt làm cho hắn hoảng hốt mê mang.
- “Ta đang ở đâu?”
Nhiếp Ly vô cùng giật mình, hắn kinh ngạc phát hiện, tay mình nhỏ đi, làn da trở nên non mịn.
Thẩm Tú đang thao thao bất tuyệt trên đài, Nhiếp Ly nhớ rõ, đó là năm hắn mới vào học tại học viện Thánh Lan, giảng bài là một nữ đạo sư Bạch Ngân Yêu Linh Sư, vô cùng ngạo mạn, tích cách cay nghiệt. Bởi vì Thẩm Tú này, Nhiếp Ly không muốn học tập trong một thời gian dài.
- “Ta đã sống lại?”
Nhiếp Ly chấn động vô cùng, hắn bị Thánh Đế cùng sáu đầu yêu thú Thần cấp vây công, chết khi chiến đấu, lại không nghĩ tới, linh hồn lại sống lại lúc mười ba tuổi.
Nhiếp Ly nhìn xung quanh, từng khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong mắt, Lục Phiêu, Đỗ Trạch, nguyên một đám huynh đệ sinh tử, đều vẫn còn sống, bất quá tướng mạo đều còn rất non nớt.
Còn có nàng, Nhiếp Ly nhìn hướng bên trái, cách hắn chỉ có vài mét, một khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện trong tầm mắt. Nàng là Diệp Tử Vân, tuy bộ dạng mới mười ba mười bốn tuổi, nhưng vô cùng xinh đẹp, phấn điêu ngọc khắc, mái tóc màu tím như thác chảy từ vai xuống hông, hàng mi cong cong, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ánh sáng trí tuệ, khóe miệng lúc cười hiện ra đôi má lúm đồng tiền thật xinh.
Mới có mười ba tuổi đã xinh đẹp như vậy, khó mà tưởng đc nàng lớn lên sẽ mê người tới mức nào.
Nàng mặc chiếc váy tơ trắng noãn, có một loại điểm tĩnh thanh tao lịch sự ko nói nên lời, kiếp trước từ khi mười tuổi, Nhiếp Ly đã tràn đầy ái mộ đối với nàng.
Nàng cũng không chết!
Tâm tình Nhiếp Ly vô cùng kích động và nghẹn ngào.
- “Ta rõ ràng đã trở lại, điều này là thật? Đây không phải là mơ?”
Nhiếp Ly hung hăng bấu mình một cái, cảm giác đau đớn nói cho hắn biết, đây không phải mơ, hắn chợt nhớ tới cái gì đó:
- “Đúng rồi, là Thời Không Yêu Linh Chi Thư, nhất định là Thời Không Yêu Linh Chi Thư!”
Nhiếp Ly lập tức cúi đầu tìm kiếm, nhưng không thấy Thời Không Yêu Linh Chi Thư.
Nhiếp Ly khó mà tin đc, sự tình chuyển thế trùng sinh ly kỳ lại phát sinh trên người hắn, nhất định có quan hệ tới Thời Không Yêu Linh Chi Thư thần bí!
Cái Thời Không Yêu Linh Chi Thư này cũng ko biết do ai sáng tạo, là một đồ vật vô cùng thần bí, Nhiếp Ly một mực cất bên người, hắn nhớ rất rõ, thời điểm hắn chiến đấu với Yêu Đế cùng sáu đầu yêu thú Thần cấp, máu tươi đã thấm đầy Thời Không Yêu Linh Chi Thư rồi.
Hẳn là Thời Không Yêu Linh Chi Thư mang hắn trở về lúc mười ba tuổi.
Chứng kiến những người quen, Nhiếp Ly lâm vào hồi ức xa xưa.
Còn nhớ kiếp trước, thành Quang Huy bị Phong Tuyết yêu thú điên cuồng công kích, Truyền Kỳ Yêu Linh Sư Diệp Mặc thủ hộ thành Quang Huy chết trận, mấy chục vạn người chỉ còn mấy nghìn người còn sống, cùng trốn về sa mạc mênh mông phía đông Thánh Tổ sơn mạch. Trong cuộc hành trình, từng người từng người một chết đi. Còn nhớ ngày đó, sau khi may mắn sống sót trong yêu thú sa mạc vây khốn, đêm hôm đó, trong lều vải, hắn cùng Diệp Tử Vân đã cùng được sự an ủi trong linh hồn.
Đêm hôm đó, Nhiếp Ly rút cuộc cũng đem nữ thần trong lòng ôm vào trong ngực.
Đêm hôm đó, nguyệt quanh ánh bạc như một dải lụa mông lung, thân thể Diệp Tử Vân lung linh lồi lõm, da thịt óng ánh long lanh, giống như điêu khắc từ bạch ngọc, bọn họ điên cuồng quấn lấy nhau.
Nếu không phải thành Quang Huy bị diệt, nếu không cùng trải qua sinh tử đồng hành, lấy thiên phú tầm thường, gia thế suy bại của Nhiếp Ly, tuyệt đối không được Diệp Tử Vân ưu ái.
Nhưng sau này, trong một lần bị yêu thú tập kích, Diệp Tử Vân vì bảo vệ hắn, đã chết trong tay yêu thú. Một màn này, Nhiếp Ly không bao giờ quên. Sau khi trải qua cửu tử nhất sinh, Nhiếp Ly đã sống sót xuyên qua hoang mạc vô tận. Tuy thiên phú thấp, nhưng bằng vào sự nhạy cảm của mình, lưu lạc khắp thánh linh đại lục, gặp rất nhiều nhân loại cùng chống lại yêu thú, gặp nhiều sự tình thần bí, và cả Thời Không Yêu Linh Chi Thư. Nếu không có Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Nhiếp Ly cũng không có cách nào trở lại.
Thời Không Yêu Linh Chi Thư thần bí, rõ ràng cho ta sống lại ngày trước!
Thành Quang Huy bị diệt, cha mẹ người thân, các huynh đệ đều chết trận, Diệp Tử Vân cũng chết khi đang chạy trốn.
- “Nếu ta đã trở lại, trời cao cho ta cơ hội làm lại, ta nhất định ko để những sự tình đau khổ đó phát sinh!”
Nhiếp Ly cắn răng, nội tâm trở nên kiên định, hắn nhớ mang máng, năm nay hắn mới nhập học, hẳn là mười hai tuồi. Nhiếp Ly bỗng muốn thoải mái cười to:
- “Trở về rồi, trở về thật tốt!”
Thánh Đế, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ giết chết ngươi, đánh bại tất cả!
Kiếp trước nếu không phải thành Quang Huy bị phá, hắn và Diệp Tử Vân cơ bản là người của hai thế giới, không có khả năng qua lại với nhau. Tình cảm của hai người có được là xây dựng nên trong thời điểm sống chết, nếu không dùng thân phận nữ nhi thành chủ thành Quang Huy, làm sao có thể qua lại với đệ tử của một gia tộc suy tàn.
Hơn nữa, gia gia Diệp Tử Vân, chính là Truyền Kỳ Yêu Linh Sư, Diệp Mặc đại nhân!
Nhiếp Ly cũng là sau này mới biết, thời điểm nhập học, không ai trong lớp biết đc thân phận của Diệp Tử Vân.
Thành Quang Huy có tam đại thế gia Thanh Minh thế gia, Thần Thánh thế gia và Phong Tuyết thế gia, đại biểu cho quyền lực tối cao của quang minh thành, các đời thành chủ đều sinh ra trong ba gia tộc này. Xếp sau tam đại thế gia, chính là thất đại hào môn, tiếp sau nữa là hai mươi gia đình quý tộc.
Nhiếp Ly là người Thiên Ngân thế gia, thuộc về quý tộc dưới chóp nhất, tuy có chút địa vị, nhưng khó mà sánh được tam đại thế gia, thất đại hào môn.
Dùng thân phận của Nhiếp Ly, muốn ở cùng Diệp Tử Vân, chính là không biết lượng sức mình!
Bất quá, trong mắt Nhiếp Ly hiện lên hào quang kiên định, nếu mình đã sống lại, cái này còn là vấn đề sao? Tuy trụ cột của hắn rất kém cỏi, nhưng lấy tri thức kiếp trc, cải biến thiên phú không phải là ko thể!
- “Nhiếp Ly, ngươi đang cười cái gì?”
Lục Phiêu bên cạnh nghi ngờ trừng Nhiếp Ly, nghĩ thầm Nhiếp Ly này có phải bị ngơ ngẩy hay không, từ nãy tới giờ đều cười ngây ngô, còn híp mắt thèm thuồng nhìn Diệp Tử Vân nữa.
- “Tâm tình tốt mà! Hảo huynh đệ, nhìn thấy ngươi thật tốt!”
Nhiếp Ly hưng phấn ôm cổ Lục Phiêu, đây là thói quen của bọn hắn kiếp trước.
Không hiểu vì sao bị Nhiếp Ly ôm cổ, Lục Phiêu bất mãn hô to:
- “Này, Nhiếp Ly, ai là hảo huynh đệ với ngươi, ngươi gay à, mau buông ta ra!”
Lục Phiêu phiền muộn giãy dụa, bọn hắn mới nhập học vài ngày mà thôi, biết nhau cũng chưa lâu, còn chưa thân tới mức này!
Nhiếp Ly vẫn không buông, cười hắc hắc, nghiêm túc nhìn Lục Phiêu nói:
- “Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, trong lòng ta, ngươi chính là hảo huynh đệ!”
Nhiếp Ly đương nhiên khôngthể nói cho Lục Phiên nghe sự tình kiếp trước được.
Nhìn ánh mắt chân thành của Nhiếp Ly, Lục Phiêu hơi giật mình, Nhiếp Ly giống như không phải tùy tiện nói ra, không khỏi lẩm bẩm, nói:
- “Quái nhân!”
Bất kể thế nào, lời nói của Nhiếp Ly cũng làm cho hắn thấy xúc động. Lục Phiêu nhìn qua Nhiếp Ly, thấp giọng nói:
- “Ta biết ngươi cũng là thế gia đệ tử, nhưng ta khuyên ngươi, không nên giây vào nữ sinh kia, thân phận của nàng rất cao rất thần bí, nghe nói thời điểm nhập học, viện trưởng đã tự mình an bài ký túc xá cho nàng.”
Nhiếp Ly mỉm cười, Lục Phiêu còn chưa biết thân phận của Diệp Tử Vân, nhưng hắn thì biết rồi.
- “Nàng là nữ nhân của ta.”
Nhiếp Ly nhìn thiếu nữ tóc dài xinh đẹp ở phía xa, trong lòng tự nói, nhớ tới đêm điên cuồng đó, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Bất quá, Nhiếp Ly chợt nhớ ra, mình và Diệp Tử Vân mới chỉ có mười ba tuổi mà thôi!
Nha đầu Tử Vân này, lúc nào mới trở thành nữ nhân phong tình vạn chủng kia đây? Ta phải ở cùng, bảo vệ ngươi chậm rãi lớn lên mới được!
Diệp Tử Vân tựa hồ cảm nhận đc gì đó, quay lại nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, lông mày nhíu lại, lô ra biểu tình không vui, trong mắt nàng Nhiếp Ly chính là thế gia đệ tử vô dụng, từ nãy tới giờ, đã không kiêng nể gì nhìn nàng, nếu hắn dám trêu vào nàng, nhất định phải làm cho hắn đau khổ!
Diệp Tử Vân không muốn lộ ra thân phận của mình, cùng bạn trong lớp kết giao bằng hữu, nhưng không có nghĩa nàng có thể nén giận chịu bị sỉ nhục!
/495
|