Tuy rằng, vài năm sau bệnh ung thư dạ dày của cha mới được phát hiện, nhưng Lương Trinh cảm thấy mình cần thay đổi thói quen ăn uống của ông ngay từ bây giờ. Cha rất thích ăn đồ cay, bất kể đó là món gì cũng thích nó phải có vị cay. Không chỉ như thế, ông còn thích uống rượu, dù không có chuyện gì cũng muốn đối ẩm cùng ai đó. Thói quen đó kéo dài nhất định sẽ gây ảnh hưởng xấu tới thân thể.
Vì lẽ đó, ngay hôm sau, Lương Trinh dặn đầu bếp làm các món ăn thanh đạm cho cha. Đồng thời cô cũng không cho ông uống rượu, khiến ông vô cùng bất mãn. Ở trên bàn cơm, ông mặt ủ mày chau nói với con gái:
- Con ơi, đồ ăn thanh đạm tốt nhưng lâu lâu con có thể cho ta thỏa mãn vị giác một chút. Ta cũng không phải quá thèm muốn rượu chỉ một ngụm thôi.
Lương Trinh kiên quyết đáp lời:
- Không được cha ạ.
Cả đời này của cha Lương đều là bị hai người phụ nữ chèn ép. Hai người nói một ông không dám nói hai. Thái độ của con gái kiên quyết như vây, ông thấy rất lúng túng, sờ sờ mũi nhưng vẫn không cam lòng, lại lên tiếng đàm phán tiếp:
- Không phải trước kia con không quan tâm những chuyện này sao?
Lời này của ông là sự thật, kiếp trước, lúc ở tuổi này, cô hoàn toàn phó mặc chuyện gia đình. Chuyện lớn thì có mẹ cùng hai anh gánh vác, chuyện nhỏ thì có nhóm dì giúp việc hỗ trợ, lo lắng. Cô hoàn toàn không quan tâm hay quản bất kì chuyện gì.
Nhưng khi đó với bây giờ không giống nhau, trải qua một đời, cô muốn vì người thân của mình mà làm gì đó.
- Không chỉ thế, mỗi ngày cha phải tập thể dục cùng với anh cả. Cha xem, cái bụng bia của cha thật là xấu quá đi.
Nghe lời con gái, cha Lương vội vàng sờ bụng nói:
- Xấu thật hả con?
Lương Trinh gật đầu. Trên mặt cha Lương có nét bi thương:
- Con đang ghét bỏ cha của mình?
- Đúng vậy cha ạ.
* * *
Ông Lương hừ hừ:
- Rèn luyện, phải rèn luyện. Trước kia con còn bảo bụng cha tròn vuốt thật thoải mái.
* * *
Lương Trinh cố nén cười. Có đôi lúc cha của cô giống như một đứa trẻ không chịu lớn.
Ăn cơm xong, Lương Khiêm gọi em gái vào thư phòng hỏi chuyện:
- Ác mộng mà em gặp phải mấy hôm trước có phải liên quan tới cha của mình?
Quả nhiên cô vẫn không thể gạt được anh cả. Cô gật gật đầu.
- Cha gặp chuyện gì?
- Cha bị bệnh ung thư dạ dày.
Lương Khiêm cúi đầu, mày nhíu chặt, một lúc sau anh mới lên tiếng:
- Em đừng lo lắng, dù thế nào anh cũng sẽ giám sát ba chặt chẽ.
Lương Trinh gật đầu, có sự hỗ trợ của anh cả mọi chuyện chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn. Cô cũng chỉ hy vọng giờ vẫn còn kịp để cứu vãn mọi chuyện để rồi mấy năm sau, cha sẽ không phải chịu cảnh bệnh tật hành hạ.
Mẹ không có ở nhà nên bốn cha con có chút tùy hứng. Sau bữa tối bốn cha con chơi mạt chược vừa hay đủ một bàn. Đúng lúc cả nhà chơi náo nhiệt nhất thì lại có ba vị khách không mời ghé thăm. Họ những người liên quan tới ông nội của cô.
Bà nội của cô mất sớm, trước khi bà đi chỉ sinh được mỗi cha cô. Bà nội cô mất khi ông nội đang ở tuổi tráng niên, nên ông nội cô nuôi nhân tình ở ngoài. Bà ta tên là Viên Quế Chi, là một tiểu minh tinh những năm 1950 – 1960. Bà ta là một người thủ đoạn, nên đã thuyết phục ông nội của cô sinh một người con gái, tên là Viên Nhân Hoa.
Dù vậy, ông nội cô cũng có quy tắc của riêng mình. Ông lo sợ con trai bị uy hiếp nên mặc dù đồng ý sinh con gái, ông vẫn không đón mẹ con Viên Quế Chi về tổ trạch Lương gia. Ở Thủ đô, có rất nhiều người biết sự tồn tại của Viên Quế Chi và Viên Nhân Hoa, nhưng ông nội cô chưa từng công khai thừa nhận thân phận của họ, cũng như cho đứa con rơi mang họ Lương.
Sau này, dù tới khi Viên Nhân Hoa lấy chồng, rồi sinh con gái thì con cô ta vẫn mang họ Viên, tên là Viên Thải Vi.
Tuy ông nội của cô không công khai thừa nhận ba người phụ nữ họ Viên có quan hệ với nhà họ, nhưng ông nội vẫn căn dặn anh cả phải chăm lo cơm áo cho ba người họ. Bởi vì ông nội để lại di ngôn nên thi thoảng mấy người họ Viên sẽ tới nhà cô đòi tiền sinh hoạt.
Hôm nay bà cháu họ lại tới đây, khẳng định là lại vòi tiền của gia đình cô.
Từ nhỏ, Lương Trinh đã không thích mấy người họ, không chỉ bởi vì họ mặt dày thêm nhiều lời mà còn vì dù ăn cơm của nhà cô nhưng chỉ cần có cơ hội, họ lập tức sẽ bán đứng, phản bội Lương gia.
Ba mẹ con bà cháu nhà họ vừa bước vào đã tiến ngay tới ghế sô pha ngồi xuống. Dù đã hơn 60 tuổi, Viên Quế Chi vẫn trát tầng tầng lớp lớp phấn trên mặt, ăn mặc lòe loẹt, trang điểm như một lão yêu bà. Viên Nhân Hoa cũng không tốt hơn mấy, trên người mang cả đống vàng bạc, chỉ kém muốn đem cả cửa hàng châu báu treo lên người. Còn Viên Thải Vi so với bà ngoại và mẹ cô ta thì trang điểm nhẹ nhàng hơn nhiều.
Viên Quế Chi và Viên Nhân Hoa đem tới cảm giác là nhà giàu mới nổi cho người đối diện. Còn Viên Thải Vi, sau vài năm học tập ở nước ngoài nên cũng biết làm người thì phải biết nhún nhường một chút.
Ba người bọn họ cùng nhau ngồi xuống, Viên Quế Chi liền cười ha hả, nhìn Lương Trinh bằng ánh mắt đánh gias rồi nói:
- Lâu rồi không thấy Tiểu Trinh, cháu càng lớn càng xinh đẹp.
Lương Trinh đầu cũng không ngẩng, nhàn nhạt đáp lời:
- Cảm ơn bà Viên đã khen cháu.
Cô vừa dứt lời, Viên Nhân Hoa ngồi cạnh Viên Quế Chi làm ra vẻ như chợt nhớ điều gì đó, cố tạo vẻ kinh ngạc nói:
- Năm nay Tiểu Trinh tốt nghiệp Đại học phải không? Dù sao cháu cũng phải tìm việc làm đi chứ, không nên chỉ ở nhà, cả ngày rảnh rỗi, như vậy không tốt lắm.
Từ khi ông nội qua đời, mấy người họ Viên này thích nhất là tới nhà Lương Trinh đòi tiền, và khiêu khích nhà cô. Đương nhiên, bọn họ không dám khiêu chiến trực diện với cha mẹ của cô, anh cả cũng rất ưu tú nên họ cũng không dám trêu. Vậy nên đối tượng để họ đâm bị thóc chọc bị gạo chỉ còn anh hai và cô, hai kẻ mang danh ăn chơi trác táng của gia đình. Mỗi lần họ tới, đều sẽ bóng gió nói hai anh em cô ăn hại, nhân tiện khen Viên Thải Vi xuất sắc để chứng minh rằng: "Nhà cô có tiền nhưng lại chỉ nuôi dạy ra hai kẻ vô dụng." Chuyện này giúp họ được thỏa mãn lòng hư vinh, cũng như làm tăng cảm giác mình ưu việt.
Cho nên ngay khi Viên Nhân Hoa dứt lời, Lương Trinh đã hiểu ý bà ta muốn gì. Người phụ nữ này lại muốn khai đao trên đầu nàng:
- Thật không dám khiến cô Viên nhọc lòng lo lắng. Cháu cũng tự mình mở văn phòng làm việc, tuy rằng lợi nhuận không lớn nhưng cũng không phải cả ngày nhàn rỗi.
Vẻ tươi cười trên mặt Viên Nhân Hoa bị thổi bay mất vài phần, ngữ khí nói chuyện thêm phần đay nghiến, gây sự:
- Cháu có anh trai yêu thương, giúp đỡ nên khác hẳn, vừa tốt nghiệp đã có ngay văn phòng làm việc, được tự mình làm chủ. Còn Thải Vi nhà ta, đi du học trở về mà còn phải tự mình tìm chỗ làm.
- Lời này của cô Viên sai rồi. Tiểu Trinh tự mình mở văn phòng, cháu làm anh cả nhưng không hỗ trợ được gì cả.
Viên Nhân Hoa cố giữ nét tươi cười trên mặt dù trong lòng đã nổi giận:
- Cũng đúng thôi. Tiểu Trinh là đại tiểu thư, tiền tiêu vặt mỗi tháng của cháu chắc chắn là con số không nhỏ.
Nghe ngữ khí của mấy người này, Lương Khiêm cũng không thể ưa nổi, anh trầm mặt lên tiếng:
- Được rồi, lần này mấy người muốn bao nhiêu tiền?
- Tiểu Khiêm, theo lời cháu thì cứ như mỗi lần chúng ta tới đều là đòi tiền vậy. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, bình thường cũng nên qua lại thăm hỏi nhau chứ. – Viên Quế Chi làm vẻ khách khí đáp lời.
Lương Khiêm quá hiểu mấy lời khách sáo kiểu này, anh không đáp lời, ung dung đợi họ đề cập vấn đề chính. Qủa nhiên, đợi mãi không thấy ai đáp lời, Viên Quế Chi cũng thấy gấp rút, bà ta bỏ qua cảm giác xấu hổ, tiếp lời:
- Hôm nay chúng ta tới đây muốn cùng Tiểu Khiêm thương lượng một vấn đề nhỏ.
- Được. Lương Khiêm nhàn nhạt đáp lời, với vần đề của họ, anh không có một chút mong chờ hay hứng thú nào cả.
Viên Quế chi cũng không quan tâm anh có hứng thú hay không, đã lập tức lên tiếng:
- Chuyện là thế này. Em Thải Vi giờ đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cháu có thể cho em một vị trí làm việc tại công ty của cháu không?
- Nếu muốn vào công ty thì cứ theo trình tự bình thường là được, không cần tới hỏi cháu. Đúng lúc, công ty hiện giờ cũng đang cần tuyển người, nếu muốn vào làm thì đi báo danh ở phòng nhân sự đi.
Lời này khiến người nghe xấu hổ nhưng Viên Quế Chi dù nụ cười đã trở nên gượng gạo vẫn cố nói tiếp:
- Ý của bà là, không phải cháu là Chủ tịch của công ty sao, mà Thải Vi lại là em của cháu nên liệu cháu có thể châm chước một chút. Tại sao phải đi theo trình tự rườm rà? Hơn nữa dù sao Thải Vi cũng là nghiên cứu sinh tốt nghiệp ở nước ngoài, dù có nhận chức Giám đốc bộ phận cũng xứng đáng. Mà có lời của cháu thêm bằng cấp của em, sẽ không có ai dám nói gì.
Nghe bà ta nói, Lương Trinh thấy thật nực cười, chưa gì đã muốn là Giám đốc bộ phận, mấy người nhà họ Viên này đang ngủ mơ à. Mấy người họ nghĩ rằng công ty của nhà họ, do họ mở hay sao.
- Nếu mỗi quyết sách của công ty đều vì quan hệ này nọ mà quyết định thì công ty Lương Thành đã sớm xong đời rồi. Cháu là người đứng đầu công ty nên muốn mình chính là tấm gương tốt cho tất cả các nhân viên. Nếu Thải Vi thực sự có tài, vào công ty cống hiên hết mình, sau này em ấy có lên làm Giám đốc bộ phận thì đó cũng là chuyện đương nhiên.
Lương Khiêm mang vấn đề trả lại Viên Quế Chi. Còn Viên Thải Vi vốn luôn bảo trì im lặng giờ lại bất ngờ lên tiếng:
- Lời anh cả nói không phải không có đạo lý, công ty nếu luôn dựa vào quan hệ để tiến thân thì thức sự không phải chuyện tốt. Tuy nhiên, em lại tò mò nếu hôm nay đổi vị trí Lương Trinh là em, liệu anh cả có thể nói những lời này. Dù với những gì em biết về anh cả, vì Lương Trinh anh chắc chắn có thể an bài mọi chuyện tốt nhất cho cô ấy. Cớ sao em với Lương Trinh đều là em của anh, là cháu gái của Lương gia, anh có thể giúp Lương Trinh, vì điều gì mà lại không thể giúp em?
Tuy rằng Viên Thải Vi luôn giữ nụ cười khi nói những lời này, nhưng đây thực sự là đang chất vấn Lương Khiêm lấy lý do không chịu giúp cô ta. Là một người lãnh đạo, đã quen đưa quyết định mà không cần giải thích, nháy mắt thái độ của Lương Khiêm gay gắt hơn rất nhiều:
- Cô nói lời này sai rồi, Tiểu Trinh muốn vào công ty cũng không cần tôi giúp đỡ. Em ấy có cổ phần của công ty, bản thân chính là một cổ đông. Còn nữa cô nói cô là người của Lương gia, liệu có phải cô đã quên mình mang họ gì?
Lời này của Lương Khiêm chính là cái tát lên mặt ba người bọn họ. Viên Quế Chi, Viên Nhân Hoa sắc mặt đều không tốt. Còn Viên Thải Vi vì lời chế nhạo mà da mặt trở nên tím tái.
Viên Quế Chi hít một hơi sâu, áp chế lửa giận, mọi biểu tình khách khí trước đó đều không còn, thái độ cũng trở nên ngạo mạn:
- Cho nên nói những điều này đều là vì Tiểu Khiêm không muốn giúp đỡ sao?
- Tôi nói rồi, muốn vào công ty thì Viên Thải Vi phải đi theo trình tự bình thường, tôi không giúp gì được.
Viên Quế Chi nghiến răng:
- Tốt, tốt, tốt lắm, mày đúng là một thằng cháu quý. Mày không chịu giúp Thải Vi, tao cũng không còn gì để nói, nhưng mày đừng quên trước khi ông nội mày chết đã dặn mày phải lo cơm áo cho chúng tao.
Lương Khiêm cười như không cười, ngồi xem cho qua:
- Nói đến cùng hôm nay vẫn là tới đòi tiền.
Ánh mắt xem thường của Lương Khiêm khiến ba mẹ con bà cháu bọn họ rất không thoải mái, nhưng đã bị dồn đến đường cùng, Viên Quế Chi vẫn cố ngẩng đầu ưỡng ngực ra vẻ đương nhiên:
- Đây là chuyện nhà mày phải làm.
Lương Khiêm không muốn cãi cọ với bọn họ, anh muốn bảo thím Lý mang tập chi phiếu tới cho mình. Bất ngờ Lương Trinh lại nói:
- Từ từ đã anh.
Lương Khiêm nghiêng đầu hỏi em gái:
- Có vấn đề gì hả em?
Thực tế, đời trước cô không bao giờ để tâm tới việc xua đuổi mấy người nhà họ Viên. Nhưng vì đã thấy vẻ vui mừng của họ khi nhà cô gặp chuyện, nên giờ cô không muốn bố thí cho họ một xu, một đồng nào cả. Cô cũng không muốn phải nuôi báo cô mấy kẻ này thêm một ngày, một tháng nào nữa.
Vì lẽ đó, ngay hôm sau, Lương Trinh dặn đầu bếp làm các món ăn thanh đạm cho cha. Đồng thời cô cũng không cho ông uống rượu, khiến ông vô cùng bất mãn. Ở trên bàn cơm, ông mặt ủ mày chau nói với con gái:
- Con ơi, đồ ăn thanh đạm tốt nhưng lâu lâu con có thể cho ta thỏa mãn vị giác một chút. Ta cũng không phải quá thèm muốn rượu chỉ một ngụm thôi.
Lương Trinh kiên quyết đáp lời:
- Không được cha ạ.
Cả đời này của cha Lương đều là bị hai người phụ nữ chèn ép. Hai người nói một ông không dám nói hai. Thái độ của con gái kiên quyết như vây, ông thấy rất lúng túng, sờ sờ mũi nhưng vẫn không cam lòng, lại lên tiếng đàm phán tiếp:
- Không phải trước kia con không quan tâm những chuyện này sao?
Lời này của ông là sự thật, kiếp trước, lúc ở tuổi này, cô hoàn toàn phó mặc chuyện gia đình. Chuyện lớn thì có mẹ cùng hai anh gánh vác, chuyện nhỏ thì có nhóm dì giúp việc hỗ trợ, lo lắng. Cô hoàn toàn không quan tâm hay quản bất kì chuyện gì.
Nhưng khi đó với bây giờ không giống nhau, trải qua một đời, cô muốn vì người thân của mình mà làm gì đó.
- Không chỉ thế, mỗi ngày cha phải tập thể dục cùng với anh cả. Cha xem, cái bụng bia của cha thật là xấu quá đi.
Nghe lời con gái, cha Lương vội vàng sờ bụng nói:
- Xấu thật hả con?
Lương Trinh gật đầu. Trên mặt cha Lương có nét bi thương:
- Con đang ghét bỏ cha của mình?
- Đúng vậy cha ạ.
* * *
Ông Lương hừ hừ:
- Rèn luyện, phải rèn luyện. Trước kia con còn bảo bụng cha tròn vuốt thật thoải mái.
* * *
Lương Trinh cố nén cười. Có đôi lúc cha của cô giống như một đứa trẻ không chịu lớn.
Ăn cơm xong, Lương Khiêm gọi em gái vào thư phòng hỏi chuyện:
- Ác mộng mà em gặp phải mấy hôm trước có phải liên quan tới cha của mình?
Quả nhiên cô vẫn không thể gạt được anh cả. Cô gật gật đầu.
- Cha gặp chuyện gì?
- Cha bị bệnh ung thư dạ dày.
Lương Khiêm cúi đầu, mày nhíu chặt, một lúc sau anh mới lên tiếng:
- Em đừng lo lắng, dù thế nào anh cũng sẽ giám sát ba chặt chẽ.
Lương Trinh gật đầu, có sự hỗ trợ của anh cả mọi chuyện chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn. Cô cũng chỉ hy vọng giờ vẫn còn kịp để cứu vãn mọi chuyện để rồi mấy năm sau, cha sẽ không phải chịu cảnh bệnh tật hành hạ.
Mẹ không có ở nhà nên bốn cha con có chút tùy hứng. Sau bữa tối bốn cha con chơi mạt chược vừa hay đủ một bàn. Đúng lúc cả nhà chơi náo nhiệt nhất thì lại có ba vị khách không mời ghé thăm. Họ những người liên quan tới ông nội của cô.
Bà nội của cô mất sớm, trước khi bà đi chỉ sinh được mỗi cha cô. Bà nội cô mất khi ông nội đang ở tuổi tráng niên, nên ông nội cô nuôi nhân tình ở ngoài. Bà ta tên là Viên Quế Chi, là một tiểu minh tinh những năm 1950 – 1960. Bà ta là một người thủ đoạn, nên đã thuyết phục ông nội của cô sinh một người con gái, tên là Viên Nhân Hoa.
Dù vậy, ông nội cô cũng có quy tắc của riêng mình. Ông lo sợ con trai bị uy hiếp nên mặc dù đồng ý sinh con gái, ông vẫn không đón mẹ con Viên Quế Chi về tổ trạch Lương gia. Ở Thủ đô, có rất nhiều người biết sự tồn tại của Viên Quế Chi và Viên Nhân Hoa, nhưng ông nội cô chưa từng công khai thừa nhận thân phận của họ, cũng như cho đứa con rơi mang họ Lương.
Sau này, dù tới khi Viên Nhân Hoa lấy chồng, rồi sinh con gái thì con cô ta vẫn mang họ Viên, tên là Viên Thải Vi.
Tuy ông nội của cô không công khai thừa nhận ba người phụ nữ họ Viên có quan hệ với nhà họ, nhưng ông nội vẫn căn dặn anh cả phải chăm lo cơm áo cho ba người họ. Bởi vì ông nội để lại di ngôn nên thi thoảng mấy người họ Viên sẽ tới nhà cô đòi tiền sinh hoạt.
Hôm nay bà cháu họ lại tới đây, khẳng định là lại vòi tiền của gia đình cô.
Từ nhỏ, Lương Trinh đã không thích mấy người họ, không chỉ bởi vì họ mặt dày thêm nhiều lời mà còn vì dù ăn cơm của nhà cô nhưng chỉ cần có cơ hội, họ lập tức sẽ bán đứng, phản bội Lương gia.
Ba mẹ con bà cháu nhà họ vừa bước vào đã tiến ngay tới ghế sô pha ngồi xuống. Dù đã hơn 60 tuổi, Viên Quế Chi vẫn trát tầng tầng lớp lớp phấn trên mặt, ăn mặc lòe loẹt, trang điểm như một lão yêu bà. Viên Nhân Hoa cũng không tốt hơn mấy, trên người mang cả đống vàng bạc, chỉ kém muốn đem cả cửa hàng châu báu treo lên người. Còn Viên Thải Vi so với bà ngoại và mẹ cô ta thì trang điểm nhẹ nhàng hơn nhiều.
Viên Quế Chi và Viên Nhân Hoa đem tới cảm giác là nhà giàu mới nổi cho người đối diện. Còn Viên Thải Vi, sau vài năm học tập ở nước ngoài nên cũng biết làm người thì phải biết nhún nhường một chút.
Ba người bọn họ cùng nhau ngồi xuống, Viên Quế Chi liền cười ha hả, nhìn Lương Trinh bằng ánh mắt đánh gias rồi nói:
- Lâu rồi không thấy Tiểu Trinh, cháu càng lớn càng xinh đẹp.
Lương Trinh đầu cũng không ngẩng, nhàn nhạt đáp lời:
- Cảm ơn bà Viên đã khen cháu.
Cô vừa dứt lời, Viên Nhân Hoa ngồi cạnh Viên Quế Chi làm ra vẻ như chợt nhớ điều gì đó, cố tạo vẻ kinh ngạc nói:
- Năm nay Tiểu Trinh tốt nghiệp Đại học phải không? Dù sao cháu cũng phải tìm việc làm đi chứ, không nên chỉ ở nhà, cả ngày rảnh rỗi, như vậy không tốt lắm.
Từ khi ông nội qua đời, mấy người họ Viên này thích nhất là tới nhà Lương Trinh đòi tiền, và khiêu khích nhà cô. Đương nhiên, bọn họ không dám khiêu chiến trực diện với cha mẹ của cô, anh cả cũng rất ưu tú nên họ cũng không dám trêu. Vậy nên đối tượng để họ đâm bị thóc chọc bị gạo chỉ còn anh hai và cô, hai kẻ mang danh ăn chơi trác táng của gia đình. Mỗi lần họ tới, đều sẽ bóng gió nói hai anh em cô ăn hại, nhân tiện khen Viên Thải Vi xuất sắc để chứng minh rằng: "Nhà cô có tiền nhưng lại chỉ nuôi dạy ra hai kẻ vô dụng." Chuyện này giúp họ được thỏa mãn lòng hư vinh, cũng như làm tăng cảm giác mình ưu việt.
Cho nên ngay khi Viên Nhân Hoa dứt lời, Lương Trinh đã hiểu ý bà ta muốn gì. Người phụ nữ này lại muốn khai đao trên đầu nàng:
- Thật không dám khiến cô Viên nhọc lòng lo lắng. Cháu cũng tự mình mở văn phòng làm việc, tuy rằng lợi nhuận không lớn nhưng cũng không phải cả ngày nhàn rỗi.
Vẻ tươi cười trên mặt Viên Nhân Hoa bị thổi bay mất vài phần, ngữ khí nói chuyện thêm phần đay nghiến, gây sự:
- Cháu có anh trai yêu thương, giúp đỡ nên khác hẳn, vừa tốt nghiệp đã có ngay văn phòng làm việc, được tự mình làm chủ. Còn Thải Vi nhà ta, đi du học trở về mà còn phải tự mình tìm chỗ làm.
- Lời này của cô Viên sai rồi. Tiểu Trinh tự mình mở văn phòng, cháu làm anh cả nhưng không hỗ trợ được gì cả.
Viên Nhân Hoa cố giữ nét tươi cười trên mặt dù trong lòng đã nổi giận:
- Cũng đúng thôi. Tiểu Trinh là đại tiểu thư, tiền tiêu vặt mỗi tháng của cháu chắc chắn là con số không nhỏ.
Nghe ngữ khí của mấy người này, Lương Khiêm cũng không thể ưa nổi, anh trầm mặt lên tiếng:
- Được rồi, lần này mấy người muốn bao nhiêu tiền?
- Tiểu Khiêm, theo lời cháu thì cứ như mỗi lần chúng ta tới đều là đòi tiền vậy. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, bình thường cũng nên qua lại thăm hỏi nhau chứ. – Viên Quế Chi làm vẻ khách khí đáp lời.
Lương Khiêm quá hiểu mấy lời khách sáo kiểu này, anh không đáp lời, ung dung đợi họ đề cập vấn đề chính. Qủa nhiên, đợi mãi không thấy ai đáp lời, Viên Quế Chi cũng thấy gấp rút, bà ta bỏ qua cảm giác xấu hổ, tiếp lời:
- Hôm nay chúng ta tới đây muốn cùng Tiểu Khiêm thương lượng một vấn đề nhỏ.
- Được. Lương Khiêm nhàn nhạt đáp lời, với vần đề của họ, anh không có một chút mong chờ hay hứng thú nào cả.
Viên Quế chi cũng không quan tâm anh có hứng thú hay không, đã lập tức lên tiếng:
- Chuyện là thế này. Em Thải Vi giờ đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cháu có thể cho em một vị trí làm việc tại công ty của cháu không?
- Nếu muốn vào công ty thì cứ theo trình tự bình thường là được, không cần tới hỏi cháu. Đúng lúc, công ty hiện giờ cũng đang cần tuyển người, nếu muốn vào làm thì đi báo danh ở phòng nhân sự đi.
Lời này khiến người nghe xấu hổ nhưng Viên Quế Chi dù nụ cười đã trở nên gượng gạo vẫn cố nói tiếp:
- Ý của bà là, không phải cháu là Chủ tịch của công ty sao, mà Thải Vi lại là em của cháu nên liệu cháu có thể châm chước một chút. Tại sao phải đi theo trình tự rườm rà? Hơn nữa dù sao Thải Vi cũng là nghiên cứu sinh tốt nghiệp ở nước ngoài, dù có nhận chức Giám đốc bộ phận cũng xứng đáng. Mà có lời của cháu thêm bằng cấp của em, sẽ không có ai dám nói gì.
Nghe bà ta nói, Lương Trinh thấy thật nực cười, chưa gì đã muốn là Giám đốc bộ phận, mấy người nhà họ Viên này đang ngủ mơ à. Mấy người họ nghĩ rằng công ty của nhà họ, do họ mở hay sao.
- Nếu mỗi quyết sách của công ty đều vì quan hệ này nọ mà quyết định thì công ty Lương Thành đã sớm xong đời rồi. Cháu là người đứng đầu công ty nên muốn mình chính là tấm gương tốt cho tất cả các nhân viên. Nếu Thải Vi thực sự có tài, vào công ty cống hiên hết mình, sau này em ấy có lên làm Giám đốc bộ phận thì đó cũng là chuyện đương nhiên.
Lương Khiêm mang vấn đề trả lại Viên Quế Chi. Còn Viên Thải Vi vốn luôn bảo trì im lặng giờ lại bất ngờ lên tiếng:
- Lời anh cả nói không phải không có đạo lý, công ty nếu luôn dựa vào quan hệ để tiến thân thì thức sự không phải chuyện tốt. Tuy nhiên, em lại tò mò nếu hôm nay đổi vị trí Lương Trinh là em, liệu anh cả có thể nói những lời này. Dù với những gì em biết về anh cả, vì Lương Trinh anh chắc chắn có thể an bài mọi chuyện tốt nhất cho cô ấy. Cớ sao em với Lương Trinh đều là em của anh, là cháu gái của Lương gia, anh có thể giúp Lương Trinh, vì điều gì mà lại không thể giúp em?
Tuy rằng Viên Thải Vi luôn giữ nụ cười khi nói những lời này, nhưng đây thực sự là đang chất vấn Lương Khiêm lấy lý do không chịu giúp cô ta. Là một người lãnh đạo, đã quen đưa quyết định mà không cần giải thích, nháy mắt thái độ của Lương Khiêm gay gắt hơn rất nhiều:
- Cô nói lời này sai rồi, Tiểu Trinh muốn vào công ty cũng không cần tôi giúp đỡ. Em ấy có cổ phần của công ty, bản thân chính là một cổ đông. Còn nữa cô nói cô là người của Lương gia, liệu có phải cô đã quên mình mang họ gì?
Lời này của Lương Khiêm chính là cái tát lên mặt ba người bọn họ. Viên Quế Chi, Viên Nhân Hoa sắc mặt đều không tốt. Còn Viên Thải Vi vì lời chế nhạo mà da mặt trở nên tím tái.
Viên Quế Chi hít một hơi sâu, áp chế lửa giận, mọi biểu tình khách khí trước đó đều không còn, thái độ cũng trở nên ngạo mạn:
- Cho nên nói những điều này đều là vì Tiểu Khiêm không muốn giúp đỡ sao?
- Tôi nói rồi, muốn vào công ty thì Viên Thải Vi phải đi theo trình tự bình thường, tôi không giúp gì được.
Viên Quế Chi nghiến răng:
- Tốt, tốt, tốt lắm, mày đúng là một thằng cháu quý. Mày không chịu giúp Thải Vi, tao cũng không còn gì để nói, nhưng mày đừng quên trước khi ông nội mày chết đã dặn mày phải lo cơm áo cho chúng tao.
Lương Khiêm cười như không cười, ngồi xem cho qua:
- Nói đến cùng hôm nay vẫn là tới đòi tiền.
Ánh mắt xem thường của Lương Khiêm khiến ba mẹ con bà cháu bọn họ rất không thoải mái, nhưng đã bị dồn đến đường cùng, Viên Quế Chi vẫn cố ngẩng đầu ưỡng ngực ra vẻ đương nhiên:
- Đây là chuyện nhà mày phải làm.
Lương Khiêm không muốn cãi cọ với bọn họ, anh muốn bảo thím Lý mang tập chi phiếu tới cho mình. Bất ngờ Lương Trinh lại nói:
- Từ từ đã anh.
Lương Khiêm nghiêng đầu hỏi em gái:
- Có vấn đề gì hả em?
Thực tế, đời trước cô không bao giờ để tâm tới việc xua đuổi mấy người nhà họ Viên. Nhưng vì đã thấy vẻ vui mừng của họ khi nhà cô gặp chuyện, nên giờ cô không muốn bố thí cho họ một xu, một đồng nào cả. Cô cũng không muốn phải nuôi báo cô mấy kẻ này thêm một ngày, một tháng nào nữa.
/28
|