Chương 1.2
Hôm nay đã là ngày thứ ba mươi mốt từ lúc Noãn Nguyệt gặp tai nạn. Cô vẫn thường xuyên lén tới thăm cô ấy, nhưng lúc nào cũng chỉ là đứng trong góc nhìn trộm. Cô không muốn đối diện với người đó, nó làm trái tim cô sợ, thêm vào đó, cô không còn mặt mũi nào gặp Noãn Nguyệt. Trái tim cô, hằng ngày đều chịu giày vò bởi cảm giác tội lỗi.
Công ty cô vừa mới kí được một hợp đồng lớn, ông chủ vui vẻ thưởng cho nhân viên tiền, lại được nghỉ bù hai ngày. Kì thực, trong hai ngày tới cô chẳng biết phải đi đâu, có nơi nào còn cho cô dung thân hay không. Chợt suy nghĩ đến trại trẻ mồ côi nơi trước đây cô từng ở, đúng vậy, nơi đó là tốt nhất, ít nhất là nơi thích hợp cho cô trong lúc này.
Mạc Nhược Nhi nhanh chóng thu xếp đồ, bắt một chuyến xe lửa. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô quyết định lên đây tìm kiếm việc, thành phố T là vùng quê nghèo, cơ hội phát triển cũng khó. Mà quan trọng nhất, cô muốn tách ra hai người bọn họ, nào ngờ một năm sau, hai người đó cũng muốn lên thành phố S lập nghiệp.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, ngồi được một lúc thì cô ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì chiếc xe đã gần tới nơi, cô dụi dụi mắt, hai năm, cô đã xa nơi này hai năm rồi.
Mạc Nhược Nhi vừa bước vào cửa liền thấy một đám nhóc con chơi đùa với nhau. Không biết thế nào, cô đứng im lại nhìn. Đáng yêu quá, cô muốn được quay về thời gian này, có thể không lo không nghỉ, vui vẻ.
Cô đi sâu hơn, tìm một căn nhà gỗ được dựng cạnh cây đại thụ, đó là phòng của viện trưởng. Lúc cô còn bé, bà đã rất yêu thương cô, không biết lí do gì, cô cảm thấy mình có chút ưu tiên hơn các bạn, nhưng lúc đó, cảm giác được cưng chiều thật là sướng.
"Cốc, cốc"
"Vào đi" Tiếng nói trầm trầm từ bên trong vang lên.
"Viện trưởng" Cô vừa nói, vừa chạy vào lòng ôm bà, đi loanh quanh hai năm, rốt cuộc thì nơi đây vẫn là tốt nhất.
Bà hơi ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì bị ai đó ôm mạnh vào lòng. Lúc bừng tỉnh lại, thì ra là Nhi Nhi.
"Vẫn còn nhớ ta sao?" Bà hơi hờn dỗi, ra giọng trách mắng cô.
"Viện trưởng, Nhi Nhi bận quá, xin lỗi"
"Ta đùa thôi, a, vừa lúc ta cũng muốn gặp con nha" Bà cười hiền hậu, vuốt vuốt mái tóc cô.
"Hôm qua, có một người đàn ông đến tìm con, nói ông ấy chính là ba ruột của con" Viện trưởng từ từ nói tiếp.
"Sao? Ông ấy có thật là ba của con?" Cô lo lắng hỏi lại, chỉ thấy cái gật đầu từ bà.
"Ta nghĩ có lẽ là vậy. Theo như mẹ con kể lại, người đó đúng là có bộ dáng như vậy." Lúc nhỏ, viện trưởng có kể, bà là chị em kết nghĩa rất tốt với mẹ cô. Mẹ cũng được nuôi lớn tại đây, sau đó thì lên thành phố tìm việc rồi gặp được ba.
Viện trưởng không nói rõ cho cô nghe, cô chỉ biết được, lúc mẹ có thai năm tháng thì về sống ở đây. Vốn dĩ hai mẹ con có thể nương tựa nhau mà sống, nhưng mà, mẹ lại qua đời vì sanh khó. Ngày sinh nhật cô cũng là cái ngày đau lòng ấy.
"Người đó, có để lại phương thức liên lạc không?" Cô gấp gáp hỏi.
"Ta không rõ, à, ngày mai người đó sẽ quay lại đây, Nhi Nhi, yên tâm đi, mẹ sẽ phù hộ cho ba con gặp nhau. Nếu hai người nhận lại, thì bà ấy trên đời cũng an lòng rồi." Viện trưởng ôm cô vào lòng, Nhi Nhi cũng được xem là người thân của bà, thấy nó được vui vẻ, trong lòng đương nhiên cũng rất tốt.
Sáng, Mạc Nhược Nhi thức dậy rất sớm. Thực ra, đêm qua cô chẳng tài nào chợp mắt nổi, suy nghĩ về ba cứ liên tục chiếm trọn tâm trí. Ông ấy sống có tốt không?
Hình dáng thế nào, có yêu thương cô trong đầu mình tưởng tượng không?
Viện trưởng từng hỏi cô, có hận ba không, ba bỏ rơi mẹ lúc đang mang thai, một mình sống ung dung tự tại. Lúc đó, cô chỉ biết lắc đầu. Nói không hận là nói dối, nhưng mà, đây chẳng phải là người thân duy nhất còn lại của cô sao? Cảm giác một mình sống trên thế giới này thật trơ trọi, dù viện trưởng rất yêu thương cô, nhưng, nếu tìm lại gặp ba, cuộc sống của cô, tất nhiên cũng sẽ thay đổi.
Mạc Nhược Nhi luôn cho rằng ba mình là người rất nghèo, thậm chí là đã có vợ con. Cô không hi vọng mình được lợi ích gì, vì lợi ích tốt nhất cô cũng đã có được, tìm lại ba chính là điều hạnh phúc nhất. Giữa trưa, một chiếc xe BMW chậm rãi tiến vào trại mồ côi. Xung quanh, có một đám nhỏ đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên có xe lạ xuất hiện, bọn nhóc luôn luôn ngoái nhìn, trong nét mặt hiện rõ sự hứng thú. Không phải lúc nào cũng gặp được xe đẹp nha, đương nhiên là hiếu kì rồi.
Cửa xe nhanh chóng được mở ra, một người đàn ông từ từ bước ra ngoài. Tim Mạc Nhược Nhi chấn động, theo linh cảm của cô, người này, là ba. Đúng vậy, là ba, ba của cô.
Ông nhìn kĩ xung quanh như tìm kiếm bóng dáng một ai đó, rồi bất chợt, dừng ngay trên gương mặt cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun rộng, mái tóc dài đã được quấn gọn lên. Đôi mắt to tròn cũng nhìn chăm chăm vào ông, "giống quá", người đó khẽ thốt lên. Nhìn thấy ông ấy từ từ bước lại phía mình, tim cô bất giác đập mạnh dữ dội. Miệng dù rất muốn nói chuyện nhưng vì cái gì, một câu cô cũng chưa thốt ra. Cuối cùng, người đàn ông đứng ngay trước mặt cô, tay ông bất giác run run, trời ạ, không thể tin được, cuối cùng, đứa con gái của ông cũng tìm được rồi.
"Con, con là Mạc Nhược Nhi" Ông khó khăn mở miệng.
"Con..." Đột nhiên miệng bị nghẹn lại như có thứ gì trôi vào cuống họng, cô nín
thin.
"Ta, ta là ba con, mẹ con là Mạc Nhược Bình, con gái, cuối cùng tìm thấy con rồi." Ông mừng rỡ, trên gương mặt già nua không khỏi cảm thấy hạnh phúc.
"Ông, thật sự là ba tôi" Rốt cuộc cô cũng nói được.
"Đúng, con gái" Lý Uy ôm chặt con gái vào lòng, con của ông, sẽ không bao giờ xa ông nữa. Ông nhất định sẽ định hết đời để bù đắp, cưng chiều nó.
Mạc Nhược Nhi bị một lực đạo đột nhiên siết chặt, cô có chút thở không thông. Người đó hình như cũng nhận thấy mình hơi quá tay, lập tức buông cô ra.
Không lâu sau, cô được Lý Uy trực tiếp đem về nhà. Ông kể, mẹ là người phụ nữ duy nhất ông yêu bằng cả tấm lòng, là người đầu tiên đi vào tim ông. Vì gia đình ông cũng có chỗ đứng trên thương trường, vì vậy cũng được coi là phú hào.Sau khi hai người bắt đầu kết giao, mẹ ông phát hiện, lập tức ra sức ngăn cản quan hệ này. Gia tộc họ Lý có gia thế cực kì lớn mạnh, ba mẹ không thể vì ông quen biết một người phụ nữ thấp hèn mà mất uy tín dòng họ. Cứ thế, họ tìm mọi cách khiến mẹ cô rời xa ba, còn ép ông cưới một người phụ nữ khác làm vợ. Ông cương quyết không chịu, suy đi nghĩ lại thì bỏ trốn là cách hay nhất, Lý Uy dự định sẽ cùng Tiểu Bình bỏ ra nước ngoài, ông có chân có tay, không sợ chết đói. Nhưng ngay lúc này, mẹ cô lại mất tích không thấy tăm hơi, nhiều năm qua, ông đã cố gắng nghĩ mọi cách tìm cô, nhưng mà, lại sao một chút tin tức cũng không có.
Ông biết là ba mẹ che giấu, vì thế, ông dùng bao nhiêu cách cũng chỉ là con số không. Sau khi ông lên chức nắm giữ tập đoàn Lý thị, công việc tìm kiếm bắt đầu có chút khả quan. Nhưng Mạc Nhược Bình từng không cố định chỗ ở cụ thể, có thể là nửa năm sẽ dọn đi một lần. Nhiều lúc, ông từng nhĩ mình nên bỏ cuộc, nhưng mà, hình dáng người con gái đó, liên tục hiện ra trong mơ. Năm năm, ông vui vẻ nghe thuộc hạ báo tin đã tìm thấy. Nhưng mà, đồng thời ông cũng nghe tin dữ, Nhược Bình, Nhược Bình của ông mất rồi. Con gái Mạc Nhược Nhi từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, được người ta hết lòng chăm sóc.
Lý Uy tự hứa với lòng" Nhược Bình, là anh nợ em, thật xin lỗi. Nhi Nhi anh sẽ lo lắng, chăm sóc nó thật tốt, không để nó chịu bất cứ tổn thương nào."
/15
|