Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô không thể làm gì khác hơn là cười một tiếng: “Bị anh nhìn ra rồi...” Cô lười biếng đảo mắt: “Không còn cách nào, muốn sống, phải để cho mình cố gắng trải qua mọi loại hoàn cảnh.”
Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, thấy trong mắt cô lóe lên một tia đau sót.
Cô nói: “Người phụ nữ nào mà không muốn được yêu thương, được cưng chiều. Ai muốn sinh ra đã làm sát thủ?”
Cô cười lạnh nói: “Tôi vừa sinh ra đã bị ôm đến căn cứ huấn luyện, tôi năm tuổi.... tôi đã không biết mình là một con người . Tôi vẫn nghĩ rằng mình là một cỗ máy giết người.”
Cô khẽ hừ một tiếng, còn nói: “Huấn luyện viên của tôi vẫn luôn dạy tôi dùng đao chém thỏ, chém gà mái, chém con vịt. Tôi bảy tuổi... Đột nhiên bị giam vào trong một cái lồng sư tử, tôi phải tay không chiến đấu với sư tử! Tôi không giết nó, nó sẽ đến ăn tôi. Sư tử đã đói mấy ngày, lúc nhìn thấy tôi, ánh mắt nó đều là xanh biếc!”
“Lúc ấy tôi vô cùng khẩn trương! Vô cùng sợ hãi! Tôi thấy trên đất chất đầu vũ khí, có dao dài, dao ngắn, có súng. Tôi liền nhào lên nhặt cây súng kia, lúc đó tôi chưa từng chạm vào súng, nhưng mà tôi biết, uy lực của súng lớn hơn dao nhiều lắm! Nhưng mà, lúc tôi ôm lấy cây súng kia, mới phát hiện, cò của cây súng này đã bị người ta khóa lại! Căn bản là không bóp được! Tôi biết, súng này là do người ta cố ý khóa! Lúc này, sư tử đã nhào về phía tôi, tôi dùng súng đập vào đầu nó một cái, trong tay tôi không có vũ khí tiện tay, đã bị mất thời cơ, thật may là sư tử kia bối rối một hồi, tôi lập tức lăn một vòng tại chỗ, nhặt một con dao dài lên chém vào cổ nó. Sư tử đau đến kêu gào “hống hống“. Nó nổi cơn điên lên! Hung hăng nhào về phía tôi ---”
Trong mắt cô tràn đầy sợ hãi, Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm nói: “Cô giết nó.”
Mắt cô mơ màng, tràn đầy vẻ ưu thương: “Thật là rất khó khăn... tay trái tôi cầm dao dài hù dọa sư tử, tay phải cầm dao ngắn nhân cơ hội đâm về vị trí nguy hiểm của nó! Tôi chỉ như vậy.... theo như chiêu thức huấn luyện lúc bình thường, đâm từng dao từng dao... mỗi lần cầm dao nhỏ đến gần sư tử, tôi nghĩ là tôi sẽ chết. Nhưng mà, tôi lại không có chết... tôi cũng may mắn chạy ra được. Bởi vì, chiêu thức huấn luyện của tôi lúc bình thường rất là khắc khổ, anh không biết.... Vĩnh viễn anh cũng không nghĩ ra... Ở bên cạnh lồng sư tử... Những người bạn nhỏ của tôi, người này đến người kia đều bị sư tử cắn chết!”
Đột nhiên cô ngước mặt lên nhìn Vinh Phỉ: “Nhất định anh sẽ không nghĩ ra... Lúc ấy tôi không có bất cứ cảm giác gì... Nghe bọn họ kêu thảm thiết, thấy bọn họ từng người từng người bị cắn chết, tôi không có bất cứ cảm giác đau lòng gì! Thậm chí không có chút suy nghĩ nào. Tôi chính là một xác biết đi! Lúc tôi giết chết sư tử, thậm chí còn rất kiêu ngạo vì mình là người thắng! Lúc tôi đi ra lồng sư tử, cả người đều là máu, kiệt sức... Huấn luyện viên khen tôi là báo săn mồi hung mãnh nhất, bởi vì tôi biểu hiện tốt nhất, cho nên... huấn luyện viên thưởng cho tôi một bữa tiệc lớn! Chỉ là... Tôi phải một mình chiến đấu với, tất cả những người khác đi ra từ lồng sư tử.”
Vinh Phỉ cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, ánh mắt cô nhìn khắp nơi, giống như rất sợ nhìn vào ánh mắt của anh vậy. Vinh Phỉ nói: “Cô giết chết hết tất cả mọi người.”
Ánh mắt cô nhìn bàn thức ăn chằm chằm, hốc mắt đã rưng rưng đột nhiên càng long lanh ánh lệ.
“Đúng vậy.”
Giọng của cô vô cùng bình tĩnh.
Vinh Phỉ cầm chìa khóa cởi xích sắt trên tay cô ra: “Xin mời.”
Anh xoay người đi ra ngoài.
Quý Túc đóng chặt cửa lại.
Cô không thể làm gì khác hơn là cười một tiếng: “Bị anh nhìn ra rồi...” Cô lười biếng đảo mắt: “Không còn cách nào, muốn sống, phải để cho mình cố gắng trải qua mọi loại hoàn cảnh.”
Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, thấy trong mắt cô lóe lên một tia đau sót.
Cô nói: “Người phụ nữ nào mà không muốn được yêu thương, được cưng chiều. Ai muốn sinh ra đã làm sát thủ?”
Cô cười lạnh nói: “Tôi vừa sinh ra đã bị ôm đến căn cứ huấn luyện, tôi năm tuổi.... tôi đã không biết mình là một con người . Tôi vẫn nghĩ rằng mình là một cỗ máy giết người.”
Cô khẽ hừ một tiếng, còn nói: “Huấn luyện viên của tôi vẫn luôn dạy tôi dùng đao chém thỏ, chém gà mái, chém con vịt. Tôi bảy tuổi... Đột nhiên bị giam vào trong một cái lồng sư tử, tôi phải tay không chiến đấu với sư tử! Tôi không giết nó, nó sẽ đến ăn tôi. Sư tử đã đói mấy ngày, lúc nhìn thấy tôi, ánh mắt nó đều là xanh biếc!”
“Lúc ấy tôi vô cùng khẩn trương! Vô cùng sợ hãi! Tôi thấy trên đất chất đầu vũ khí, có dao dài, dao ngắn, có súng. Tôi liền nhào lên nhặt cây súng kia, lúc đó tôi chưa từng chạm vào súng, nhưng mà tôi biết, uy lực của súng lớn hơn dao nhiều lắm! Nhưng mà, lúc tôi ôm lấy cây súng kia, mới phát hiện, cò của cây súng này đã bị người ta khóa lại! Căn bản là không bóp được! Tôi biết, súng này là do người ta cố ý khóa! Lúc này, sư tử đã nhào về phía tôi, tôi dùng súng đập vào đầu nó một cái, trong tay tôi không có vũ khí tiện tay, đã bị mất thời cơ, thật may là sư tử kia bối rối một hồi, tôi lập tức lăn một vòng tại chỗ, nhặt một con dao dài lên chém vào cổ nó. Sư tử đau đến kêu gào “hống hống“. Nó nổi cơn điên lên! Hung hăng nhào về phía tôi ---”
Trong mắt cô tràn đầy sợ hãi, Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm nói: “Cô giết nó.”
Mắt cô mơ màng, tràn đầy vẻ ưu thương: “Thật là rất khó khăn... tay trái tôi cầm dao dài hù dọa sư tử, tay phải cầm dao ngắn nhân cơ hội đâm về vị trí nguy hiểm của nó! Tôi chỉ như vậy.... theo như chiêu thức huấn luyện lúc bình thường, đâm từng dao từng dao... mỗi lần cầm dao nhỏ đến gần sư tử, tôi nghĩ là tôi sẽ chết. Nhưng mà, tôi lại không có chết... tôi cũng may mắn chạy ra được. Bởi vì, chiêu thức huấn luyện của tôi lúc bình thường rất là khắc khổ, anh không biết.... Vĩnh viễn anh cũng không nghĩ ra... Ở bên cạnh lồng sư tử... Những người bạn nhỏ của tôi, người này đến người kia đều bị sư tử cắn chết!”
Đột nhiên cô ngước mặt lên nhìn Vinh Phỉ: “Nhất định anh sẽ không nghĩ ra... Lúc ấy tôi không có bất cứ cảm giác gì... Nghe bọn họ kêu thảm thiết, thấy bọn họ từng người từng người bị cắn chết, tôi không có bất cứ cảm giác đau lòng gì! Thậm chí không có chút suy nghĩ nào. Tôi chính là một xác biết đi! Lúc tôi giết chết sư tử, thậm chí còn rất kiêu ngạo vì mình là người thắng! Lúc tôi đi ra lồng sư tử, cả người đều là máu, kiệt sức... Huấn luyện viên khen tôi là báo săn mồi hung mãnh nhất, bởi vì tôi biểu hiện tốt nhất, cho nên... huấn luyện viên thưởng cho tôi một bữa tiệc lớn! Chỉ là... Tôi phải một mình chiến đấu với, tất cả những người khác đi ra từ lồng sư tử.”
Vinh Phỉ cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, ánh mắt cô nhìn khắp nơi, giống như rất sợ nhìn vào ánh mắt của anh vậy. Vinh Phỉ nói: “Cô giết chết hết tất cả mọi người.”
Ánh mắt cô nhìn bàn thức ăn chằm chằm, hốc mắt đã rưng rưng đột nhiên càng long lanh ánh lệ.
“Đúng vậy.”
Giọng của cô vô cùng bình tĩnh.
Vinh Phỉ cầm chìa khóa cởi xích sắt trên tay cô ra: “Xin mời.”
Anh xoay người đi ra ngoài.
Quý Túc đóng chặt cửa lại.
/1906
|