Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình trầm tư một lát, gật gật đầu. Quả thật để cô ở lại đây tốt hơn.
Lần này Hàn Yến và Lôi Tuấn, còn có dì Uyển bị thương, tất cả đều bị kẻ địch âm mưu tính kế, con mụ kia anh thề phải giết chết! Còn có kẻ đứng sau ả ta, anh cũng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!
“Được, vậy hai người ở lại chỗ này chăm sóc Tiểu Yến.”
Diệp Đình đi rồi, Lăng Vi và Hoa Đào thay nhau chăm sóc.
Hoa Đào ngồi bên cạnh Hàn Yến, lau tay lau chân cho anh, từ lúc tới đây đến lúc bác sĩ trực tiếp giữ lại, họ đang đo nhiệt độ cơ thể cho Hàn Yến.
Hoa Đào an vị bên cạnh Hàn Yến, mát xa bả vai, cánh tay và đùi cho anh. Từ Phi nói: “Hàn tiên sinh vẫn đang hôn mê, cơ thể chìm trong trạng thái ngủ trong thời gian dài dễ dẫn đến mất cân bằng nội tiết, còn có cơ thể héo rút.”
Hoa Đào từ lúc đó vẫn luôn mát xa cho anh.
Lăng Vi vội trước vội sau, Từ Phi coi cô làm trợ thủ.
Tay Hoa Đào xoa đến rút gân, nhưng cô vẫn không dừng lại.
Nhìn thấy Từ Phi bận rộn vì anh đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, Hoa Đào cảm giác giống như nằm mơ.
Trong mắt cô, Hàn Yến cực kỳ hoàn mỹ. Anh thật sự cực kỳ anh tuấn, lại có học vấn, cũng rất tốt. Thái độ làm người xử sự cũng không mạnh mẽ, mà giống như rượu ngon lắng đọng lại trăm năm.
Ánh mắt anh đặc biệt thâm trầm, anh mỗi lần nghiêm túc nhìn cô, cô đều cảm thấy cả người nóng như muốn bừng cháy. Nhưng bây giờ anh cứ nhắm mắt suốt.
Cô lại không nhìn thấy cái nhìn chăm chú ấy của anh nữa.
Hoa Đào trong lòng đặc biệt khó chịu... Giống như có một bàn tay bóp chặt trái tim cô, không cho nó đập nữa.
Hàn Yến, chính là người chỉ trong giấc mơ của cô mới có thể xuất hiện. Ở cùng anh cũng như đang mơ một giấc mơ đẹp vậy.
Mọi người đều nói cô trì độn, thật ra cô mới không như vậy đâu! Cô chỉ là cảm giác Hàn Yến thích cô là một chuyện như mơ vậy...
Một người biết rõ bản thân đang nằm mơ, sao có thể coi giấc mơ là thật được?
Nhìn thấy Hàn Yến hôn mê bất tỉnh, Hoa Đào trong lòng khó chịu muốn chết, nếu cô có thể thay anh đỡ một nhát kim kia thì tốt biết bao... Hàn Yến là học giả tự nhiên, anh nhất định còn có rất nhiều rất nhiều hang mục khoa học còn chưa hoàn thành.
Anh là người có lý tưởng, có khát vọng như vậy. Đột nhiên ngã xuống, mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển này chỉ sợ bản thân Hàn Yến cũng không tiếp thu được.
Trong biệt thự của Diệp Đình, mười người thành viên của tiểu tổ tất cả đều đã trở lại.
Ngoài Quân Dương và Hàn Yến không ở trong căn cứ, ngay cả Tiểu Bát cũng trở về.
Tiểu Bát tên Vương Sưởng, lần đầu tiên Lăng Vi nhìn thấy anh trong video hoàn toàn bị chấn động. Hình tượng Tiểu Bát so với tưởng tượng của cô hoàn toàn khác nhau... Trong tưởng tượng của cô Tiểu Bát hẳn là cái loại tóc loạn lộn xộn, độ cận thị một ngàn hai trăm độ... Mặc áo dài màu trắng, trên kính mắt đều là hình nhang muỗi đi lại lù đù.
Nhưng Tiểu Bát thật sự... Gương mặt tuấn tú trắng nõn mang theo mỉm cười ấm áp, đeo một chiếc kính vuông cũng không giấu được con ngươi đen cơ trí ẩn ẩn hào quang của cậu.
Tóc cậu cũng không phải lộn xộn, tóc ngắn gọn gàng khiến cả người cậu nhìn qua đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, rất có tinh thần.
Ánh mắt cậu tùy ý đảo qua, liền khiến người ta cảm giác đó là người trí tuệ nhiều mưu kế, vừa thấy đã biết là người thông minh.
Vinh Phỉ nhìn thấy Lôi Tuấn bị thương cổ tay, tức giận đến gân xanh cũng nảy lên! Hạ Tiểu Hy nước mắt lưng tròng canh giữ bên cạnh Lôi Tuấn.
“Bắt con mụ thối tha kia lại cho ông! Ông đây giết chết con tiện nhân đó!” Vinh Phỉ ở Giang Thành cực có thế lực, anh lần này gần như điều động tất cả trợ thủ đến giúp Diệp Đình.
Diệp Đình trầm tư một lát, gật gật đầu. Quả thật để cô ở lại đây tốt hơn.
Lần này Hàn Yến và Lôi Tuấn, còn có dì Uyển bị thương, tất cả đều bị kẻ địch âm mưu tính kế, con mụ kia anh thề phải giết chết! Còn có kẻ đứng sau ả ta, anh cũng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!
“Được, vậy hai người ở lại chỗ này chăm sóc Tiểu Yến.”
Diệp Đình đi rồi, Lăng Vi và Hoa Đào thay nhau chăm sóc.
Hoa Đào ngồi bên cạnh Hàn Yến, lau tay lau chân cho anh, từ lúc tới đây đến lúc bác sĩ trực tiếp giữ lại, họ đang đo nhiệt độ cơ thể cho Hàn Yến.
Hoa Đào an vị bên cạnh Hàn Yến, mát xa bả vai, cánh tay và đùi cho anh. Từ Phi nói: “Hàn tiên sinh vẫn đang hôn mê, cơ thể chìm trong trạng thái ngủ trong thời gian dài dễ dẫn đến mất cân bằng nội tiết, còn có cơ thể héo rút.”
Hoa Đào từ lúc đó vẫn luôn mát xa cho anh.
Lăng Vi vội trước vội sau, Từ Phi coi cô làm trợ thủ.
Tay Hoa Đào xoa đến rút gân, nhưng cô vẫn không dừng lại.
Nhìn thấy Từ Phi bận rộn vì anh đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, Hoa Đào cảm giác giống như nằm mơ.
Trong mắt cô, Hàn Yến cực kỳ hoàn mỹ. Anh thật sự cực kỳ anh tuấn, lại có học vấn, cũng rất tốt. Thái độ làm người xử sự cũng không mạnh mẽ, mà giống như rượu ngon lắng đọng lại trăm năm.
Ánh mắt anh đặc biệt thâm trầm, anh mỗi lần nghiêm túc nhìn cô, cô đều cảm thấy cả người nóng như muốn bừng cháy. Nhưng bây giờ anh cứ nhắm mắt suốt.
Cô lại không nhìn thấy cái nhìn chăm chú ấy của anh nữa.
Hoa Đào trong lòng đặc biệt khó chịu... Giống như có một bàn tay bóp chặt trái tim cô, không cho nó đập nữa.
Hàn Yến, chính là người chỉ trong giấc mơ của cô mới có thể xuất hiện. Ở cùng anh cũng như đang mơ một giấc mơ đẹp vậy.
Mọi người đều nói cô trì độn, thật ra cô mới không như vậy đâu! Cô chỉ là cảm giác Hàn Yến thích cô là một chuyện như mơ vậy...
Một người biết rõ bản thân đang nằm mơ, sao có thể coi giấc mơ là thật được?
Nhìn thấy Hàn Yến hôn mê bất tỉnh, Hoa Đào trong lòng khó chịu muốn chết, nếu cô có thể thay anh đỡ một nhát kim kia thì tốt biết bao... Hàn Yến là học giả tự nhiên, anh nhất định còn có rất nhiều rất nhiều hang mục khoa học còn chưa hoàn thành.
Anh là người có lý tưởng, có khát vọng như vậy. Đột nhiên ngã xuống, mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển này chỉ sợ bản thân Hàn Yến cũng không tiếp thu được.
Trong biệt thự của Diệp Đình, mười người thành viên của tiểu tổ tất cả đều đã trở lại.
Ngoài Quân Dương và Hàn Yến không ở trong căn cứ, ngay cả Tiểu Bát cũng trở về.
Tiểu Bát tên Vương Sưởng, lần đầu tiên Lăng Vi nhìn thấy anh trong video hoàn toàn bị chấn động. Hình tượng Tiểu Bát so với tưởng tượng của cô hoàn toàn khác nhau... Trong tưởng tượng của cô Tiểu Bát hẳn là cái loại tóc loạn lộn xộn, độ cận thị một ngàn hai trăm độ... Mặc áo dài màu trắng, trên kính mắt đều là hình nhang muỗi đi lại lù đù.
Nhưng Tiểu Bát thật sự... Gương mặt tuấn tú trắng nõn mang theo mỉm cười ấm áp, đeo một chiếc kính vuông cũng không giấu được con ngươi đen cơ trí ẩn ẩn hào quang của cậu.
Tóc cậu cũng không phải lộn xộn, tóc ngắn gọn gàng khiến cả người cậu nhìn qua đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, rất có tinh thần.
Ánh mắt cậu tùy ý đảo qua, liền khiến người ta cảm giác đó là người trí tuệ nhiều mưu kế, vừa thấy đã biết là người thông minh.
Vinh Phỉ nhìn thấy Lôi Tuấn bị thương cổ tay, tức giận đến gân xanh cũng nảy lên! Hạ Tiểu Hy nước mắt lưng tròng canh giữ bên cạnh Lôi Tuấn.
“Bắt con mụ thối tha kia lại cho ông! Ông đây giết chết con tiện nhân đó!” Vinh Phỉ ở Giang Thành cực có thế lực, anh lần này gần như điều động tất cả trợ thủ đến giúp Diệp Đình.
/1906
|