Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong máy bay trực thăng, Lăng Vi và Diệp Đình cũng không nói gì.
Không khí cực kỳ áp lực.
Bọn họ lần này quay về Giang Thành, là tách ra đi. Diệp Đình để Lôi Đình trực tiếp đưa Trần Tư Uyển và Lôi Tuấn quay về Giang Thành.
Anh và Lăng Vi, còn cả Hoa Đào, bây giờ muốn đưa Hàn Yến đến chỗ Quân Dương nơi đó.
Hoa Đào thật cẩn thận hỏi Lăng Vi: “Hàn Yến, anh làm sao vậy?”
Hoa Đào có chút không thể tiếp nhận nổi, hai tiếng trước, Hàn Yến vẫn bình thường. Khi đó, anh còn đứng bên cạnh cố, dán sát vào tai cô nói chuyện.
Sao lại đột nhiên... Người đã nằm trên giường bệnh hoàn toàn mất đi ý thức?
Trong ánh mắt Lăng Vi tràn đầy đau đớn, cô chau mày.
Lăng Vi nâng tay xoa xoa mi tâm phát đau, lắc đầu nói: “Bây giờ còn không biết là tình huống gì, chúng ta đã lấy máu cho Hàn Yến, kết quả xét nghiệm không tốt lắm... Bây giờ chúng ta đưa Hàn Yến đến chỗ Quân Dương làm kiểm tra cụ thể.”
“Quân Dương?” Hoa Đào nhớ ra, là bạn bè của Hàn Yến và Diệp Đình, hình như là vị... sinh hóa dược học bác sĩ?
Hoa Đào lo lắng hỏi: “Kết quả xét nghiệm không tốt lắm? Đó là...” Không tốt đến cỡ nào?
Lăng Vi cũng không nói ra.
Hoa Đào cũng không dám hỏi, sợ kết quả kia sẽ khiến cô hít thở không thông. Hơn nửa ngày... Hoa Đào mới thì thào hỏi: “Hàn Yến sẽ không ngủ mãi như vậy chứ?”
Cô vừa hỏi xong câu này, đột nhiên lại bắt đầu lo lắng... Trong lồng ngực có dòng cảm xúc cực kỳ lo lắng thiêu đốt! Cảm giác lo âu đó lập tức lấp đầy lồng ngực!
Không cần... Hàn Yến là người tốt như vậy... Sao có thể cứ luôn hôn mê bất tỉnh như thế?
Cô đột nhiên nhíu mày, nâng tay che miệng.
Tại sao có thể như vậy?
Lôi Tuấn và Hàn Yến đều là người tốt, bọn họ tuyệt đối không thể có việc gì được!
Hốc mắt Hoa Đào đột nhiên đỏ lên.
Gần tới chạng vạng, bọn họ đi vào căn cứ thực nghiệm của Quân Dương, Hàn Yến lập tức bị đưa đi kiểm tra.
Kiểm tra xong, lúc đẩy Hàn Yến đi ra, biểu cảm của Quân Dương và những người khác đều vô cùng nặng nề.
Tim Hoa Đào lập tức chìm xuống đáy cốc.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu nhìn sang Lăng Vi và Diệp Đình. Hai người bọn họ sắc mặt cũng không tốt. Hiển nhiên, bị biểu tình của Quân Dương dọa rồi.
“Anh Đình, chúng ta vào bên trong nói chuyện.” Quân Dương gọi Diệp Đình đi.
Lăng Vi và Hoa Đào lập tức đứng lên, tay cầm chặt tay.
Hoa Đào cảm giác được lòng bàn tay Lăng Vi tất cả đều là mồ hôi, không biết Quân Dương sẽ nói gì với Diệp Đình... Nghĩ đến nhất định không phải chuyện tốt gì, nếu không cũng không nói riêng không cho hai cô biết.
Diệp Đình theo Quân Dương đi vào một gian phòng.
Quân Dương bước nhanh về bàn công tác của mình, anh mở máy tính ra: “Lạch cạch” gõ bàn phím, chỉ chốc lát sau, anh lấy ra một vài số liệu: “Anh Đình, anh xem... Trong cơ thể Lục ca có những tế bào ác có tính xâm lược rất mạnh!”
Quân Dương nhấn enter, trên màn hình máy tính xuất hiện một vài biểu đồ, Diệp Đình nhìn thấy rất nhiều tế bào màu đen đang căn nuốt tế bào tốt màu đỏ.
Tốc độ mấy tế bào ác màu đen này cắn nuốt không nhanh, nhưng là... Đáng sợ chính là... Sau khi tế bào đó cắn nuốt xong hồng cầu, những hồng cầu này cũng biến thành những tế bào màu đen tiếp tục cắn nuốt các tế bào khác!
Nếu cứ như vậy ——
Đó chính là phát triển theo cấp số nhân! (là theo cấp lũy thừa chứ nhỉ -.-)
Diệp Đình kinh ngạc trừng to mắt, tim cũng dường như ngừng đập!
“Những tế bào ác này là gì?”
Quân Dương nói: “Những tế bào này giống như kẻ địch, đang phá hủy hệ thống miễn dịch của thân thể. Hồng cầu đó tựa như tường thành phòng ngự của thân thể. Một khi tường thành phòng ngự bị phá hủy, người ta sẽ bị bệnh tật triền miên. Một khi có chỗ hổng, bệnh độc sẽ thừa cơ mà vào. Chờ đến khi những tế bào ác này hoàn toàn cắn nuốt hết hồng cầu, Lục ca về sau, chính là thở... cũng có thể nhiễm bệnh khuẩn. Cảm mạo, sốt gì đó là bệnh vặt bình thường lúc nào cũng có thể bị lây bệnh, cũng chính vì tế bào trong thân thể Lục ca hoàn toàn không có khả năng chống lại bệnh khuẩn.”
Trong máy bay trực thăng, Lăng Vi và Diệp Đình cũng không nói gì.
Không khí cực kỳ áp lực.
Bọn họ lần này quay về Giang Thành, là tách ra đi. Diệp Đình để Lôi Đình trực tiếp đưa Trần Tư Uyển và Lôi Tuấn quay về Giang Thành.
Anh và Lăng Vi, còn cả Hoa Đào, bây giờ muốn đưa Hàn Yến đến chỗ Quân Dương nơi đó.
Hoa Đào thật cẩn thận hỏi Lăng Vi: “Hàn Yến, anh làm sao vậy?”
Hoa Đào có chút không thể tiếp nhận nổi, hai tiếng trước, Hàn Yến vẫn bình thường. Khi đó, anh còn đứng bên cạnh cố, dán sát vào tai cô nói chuyện.
Sao lại đột nhiên... Người đã nằm trên giường bệnh hoàn toàn mất đi ý thức?
Trong ánh mắt Lăng Vi tràn đầy đau đớn, cô chau mày.
Lăng Vi nâng tay xoa xoa mi tâm phát đau, lắc đầu nói: “Bây giờ còn không biết là tình huống gì, chúng ta đã lấy máu cho Hàn Yến, kết quả xét nghiệm không tốt lắm... Bây giờ chúng ta đưa Hàn Yến đến chỗ Quân Dương làm kiểm tra cụ thể.”
“Quân Dương?” Hoa Đào nhớ ra, là bạn bè của Hàn Yến và Diệp Đình, hình như là vị... sinh hóa dược học bác sĩ?
Hoa Đào lo lắng hỏi: “Kết quả xét nghiệm không tốt lắm? Đó là...” Không tốt đến cỡ nào?
Lăng Vi cũng không nói ra.
Hoa Đào cũng không dám hỏi, sợ kết quả kia sẽ khiến cô hít thở không thông. Hơn nửa ngày... Hoa Đào mới thì thào hỏi: “Hàn Yến sẽ không ngủ mãi như vậy chứ?”
Cô vừa hỏi xong câu này, đột nhiên lại bắt đầu lo lắng... Trong lồng ngực có dòng cảm xúc cực kỳ lo lắng thiêu đốt! Cảm giác lo âu đó lập tức lấp đầy lồng ngực!
Không cần... Hàn Yến là người tốt như vậy... Sao có thể cứ luôn hôn mê bất tỉnh như thế?
Cô đột nhiên nhíu mày, nâng tay che miệng.
Tại sao có thể như vậy?
Lôi Tuấn và Hàn Yến đều là người tốt, bọn họ tuyệt đối không thể có việc gì được!
Hốc mắt Hoa Đào đột nhiên đỏ lên.
Gần tới chạng vạng, bọn họ đi vào căn cứ thực nghiệm của Quân Dương, Hàn Yến lập tức bị đưa đi kiểm tra.
Kiểm tra xong, lúc đẩy Hàn Yến đi ra, biểu cảm của Quân Dương và những người khác đều vô cùng nặng nề.
Tim Hoa Đào lập tức chìm xuống đáy cốc.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu nhìn sang Lăng Vi và Diệp Đình. Hai người bọn họ sắc mặt cũng không tốt. Hiển nhiên, bị biểu tình của Quân Dương dọa rồi.
“Anh Đình, chúng ta vào bên trong nói chuyện.” Quân Dương gọi Diệp Đình đi.
Lăng Vi và Hoa Đào lập tức đứng lên, tay cầm chặt tay.
Hoa Đào cảm giác được lòng bàn tay Lăng Vi tất cả đều là mồ hôi, không biết Quân Dương sẽ nói gì với Diệp Đình... Nghĩ đến nhất định không phải chuyện tốt gì, nếu không cũng không nói riêng không cho hai cô biết.
Diệp Đình theo Quân Dương đi vào một gian phòng.
Quân Dương bước nhanh về bàn công tác của mình, anh mở máy tính ra: “Lạch cạch” gõ bàn phím, chỉ chốc lát sau, anh lấy ra một vài số liệu: “Anh Đình, anh xem... Trong cơ thể Lục ca có những tế bào ác có tính xâm lược rất mạnh!”
Quân Dương nhấn enter, trên màn hình máy tính xuất hiện một vài biểu đồ, Diệp Đình nhìn thấy rất nhiều tế bào màu đen đang căn nuốt tế bào tốt màu đỏ.
Tốc độ mấy tế bào ác màu đen này cắn nuốt không nhanh, nhưng là... Đáng sợ chính là... Sau khi tế bào đó cắn nuốt xong hồng cầu, những hồng cầu này cũng biến thành những tế bào màu đen tiếp tục cắn nuốt các tế bào khác!
Nếu cứ như vậy ——
Đó chính là phát triển theo cấp số nhân! (là theo cấp lũy thừa chứ nhỉ -.-)
Diệp Đình kinh ngạc trừng to mắt, tim cũng dường như ngừng đập!
“Những tế bào ác này là gì?”
Quân Dương nói: “Những tế bào này giống như kẻ địch, đang phá hủy hệ thống miễn dịch của thân thể. Hồng cầu đó tựa như tường thành phòng ngự của thân thể. Một khi tường thành phòng ngự bị phá hủy, người ta sẽ bị bệnh tật triền miên. Một khi có chỗ hổng, bệnh độc sẽ thừa cơ mà vào. Chờ đến khi những tế bào ác này hoàn toàn cắn nuốt hết hồng cầu, Lục ca về sau, chính là thở... cũng có thể nhiễm bệnh khuẩn. Cảm mạo, sốt gì đó là bệnh vặt bình thường lúc nào cũng có thể bị lây bệnh, cũng chính vì tế bào trong thân thể Lục ca hoàn toàn không có khả năng chống lại bệnh khuẩn.”
/1906
|