Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hàn Yến lệ nóng doanh tròng cúi đầu, nghĩ thầm: “Em muốn các cô ấy thay đổi vẻ mặt cũng đâu cần như vậy... Tôi làm bạn trai của em, lúc đó mới chọc bọn họ, như vậy có phải hơn không...”
Hàn Yến chau mày, Hoa Đào lại không vui: “Tiểu Lục Tử, sao anh nhíu mày nhăn nhó gì thế?”
“...”
Hàn Yến nhìn qua phía cô, nghĩ thầm: “Bởi vì... Cô gái nào đó quá trì độn chứ sao nữa...”
Hoa Đào chống nạnh, ra lệnh với anh: “Không cho nhíu mày!”
Hàn Yến liền thành thành thật thật giãn chân mày, mím môi cười với cô một chút. Anh thật sự cực kỳ đẹp trai, vừa trắng vừa cao lại mê người, vừa anh tuấn, giống như tiểu thịt tươi vừa xuất đạo trên TV!
Thật muốn sờ sờ gương mặt tuấn tú kia của anh, làm sao bây giờ a?
Hoa Đào hai tay che miệng, nhe răng trợn mắt nói với chính mình: “Kiềm chế! Kiềm chế! Nhất định phải kiềm chế lại cái móng vuốt của mày! Hàn Yến người ta là ai? Là nhà triết học nổi tiếng cấp quốc gia, là nhà nghiên cứu Nam Cực (???)! Người ta vừa đẹp trai vừa thông minh, lại tài giỏi! Gia cảnh lại tốt, mày đừng có mà nghĩ linh tinh...”
Hoa Đào nghiêm túc giáo dục mình!
Cô đảo mắt nhìn Hàn Yến cười: “Ngoan đi, nhíu mày không đẹp trai nữa.”
Nói xong, nâng tay sờ đầu anh, giống như sờ đầu con chó nhỏ.
Hàn Yến muốn tránh, nhưng cũng không biết bị điên cái gì, vậy mà không trốn...
Anh cứ như vậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô, nhìn chằm chằm ánh mắt cô. Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của cô híp lại thành một đường, cười đến ngọt ngào.
Lôi Tuấn, Lăng Vi, Lôi Đình, Hoa Thiếu Kiền đều nhìn ra trong ánh mắt Hàn Yến nhìn về phía Hoa Đào... Trong triền miên lại lộ ra một tia kiều diễm...
Tình cảm chân thành như vậy, mị hoặc động tình như vậy...
Ôi...
Nhưng, nhìn lại Hoa Đào...
Cô gái này cực thích xoa đầu người ta, còn kiễng chân...”Phốc ——” Lăng Vi buồn cười chết mất, biểu cảm kia của Hoa Đào, sao cứ giống đang dỗ con “chó Pug” của nhà mình vậy?
Sai, không phải chó Pug!
Yến Lục nhà bọn họ, như thế nào cũng coi như “Husky“... Nhưng mà cái kia: “nhị cáp” trong truyền thuyết... (chó Pug tiếng Trung là Cáp ba cẩu, Husky là Cáp sĩ kỳ, chữ nhị có thể là nhắc đến hai loại chó, cũng có thể ý nói là Husky ngốc, cái này chắc tác giả chơi chữ) Nhìn bề ngoài bộ dạng rất dọa người, cứ như sói, kết quả... Lại nhát gan, lại nhị (ngốc) đến không tưởng.
“Ha ha ha ——” Lăng Vi bụm mặt cười, cô có phải quá xấu xa rồi không? Trêu chọc bạn bè như thế có thể bị đánh không?
Hư... Ngàn vạn lần không thể để Hoa Đào và Hàn Yến biết, nếu không, mạng nhỏ của cô không xong rồi!
Nhưng, cô so sánh như vậy đúng mà.
Đúng! “Nhị cáp” tựa như Hàn Yến!
Hàn Yến lớn lên đúng kiểu hoa hoa công tử, gương mặt tiểu thịt tươi, thật ra trầm ổn hơn ai hết, theo Diệp Đình tiết lộ, Hàn Yến đứa nhỏ này thành thật, ngay cả tay con gái còn chưa từng nắm...
Cũng không biết như thế nào, lại bị Hoa Đào câu mất rồi.
Tay Hoa Đào còn đang xoa xoa đầu Hàn Yến, Lôi Tuấn sắp không nhìn nổi rồi, Hạ Tiểu Hy nhà anh có ngốc cũng không ngốc như Hoa Đào, thật sự!
Anh tuyệt đối có thể cam đoan bằng nhân cách!
Lúc này, Diệp Đình ném bút, hai tay ôm ngực. Con ngươi đen thẳm của anh chằm chằm công thức tính toán ra trên giấy.
Lắc đầu: “Hình như cũng không đúng. Không có tin tức nào hữu dụng.”
“A?” Hoa Đào là người đầu tiên kinh ngạc!
Cô nhướn mày, hoàn toàn không thể tin được nhìn Diệp Đình hỏi: “Vừa rồi Hoa Thần nói... Cũng không dùng được?”
Diệp Đình gật đầu, đưa tờ giấy cho mọi người xem: “Đó là công thức tôi tính ra, tổ hợp kiểu gì cũng không thành một câu hoàn chỉnh, cho nên... Cách này hẳn cũng sai nốt.”
“Ầy ——” Hoa Đào ôm trái tim nhỏ bé của mình, cảm giác trong lòng đột nhiên lạnh đi một nửa.
Cô nhìn chằm chằm bức tranh, đột nhiên lóe lên ý tưởng!
“A!” Cô đột nhiên hét lên một tiếng: “Tôi biết rồi!”
Cô đột nhiên vỗ tay! Hai tay dùng sức vỗ: “Chúng ta có phải nghĩ nhiều rồi không? Tôi hỏi mọi người, bức tranh này vẽ cái gì?”
Diệp Đình trả lời nói: Hoa mẫu đơn.
“Đúng!” Hoa Đào ánh mắt lóe sáng nhìn anh hỏi: “Mẫu đơn trồng ở đâu?”
Hàn Yến lệ nóng doanh tròng cúi đầu, nghĩ thầm: “Em muốn các cô ấy thay đổi vẻ mặt cũng đâu cần như vậy... Tôi làm bạn trai của em, lúc đó mới chọc bọn họ, như vậy có phải hơn không...”
Hàn Yến chau mày, Hoa Đào lại không vui: “Tiểu Lục Tử, sao anh nhíu mày nhăn nhó gì thế?”
“...”
Hàn Yến nhìn qua phía cô, nghĩ thầm: “Bởi vì... Cô gái nào đó quá trì độn chứ sao nữa...”
Hoa Đào chống nạnh, ra lệnh với anh: “Không cho nhíu mày!”
Hàn Yến liền thành thành thật thật giãn chân mày, mím môi cười với cô một chút. Anh thật sự cực kỳ đẹp trai, vừa trắng vừa cao lại mê người, vừa anh tuấn, giống như tiểu thịt tươi vừa xuất đạo trên TV!
Thật muốn sờ sờ gương mặt tuấn tú kia của anh, làm sao bây giờ a?
Hoa Đào hai tay che miệng, nhe răng trợn mắt nói với chính mình: “Kiềm chế! Kiềm chế! Nhất định phải kiềm chế lại cái móng vuốt của mày! Hàn Yến người ta là ai? Là nhà triết học nổi tiếng cấp quốc gia, là nhà nghiên cứu Nam Cực (???)! Người ta vừa đẹp trai vừa thông minh, lại tài giỏi! Gia cảnh lại tốt, mày đừng có mà nghĩ linh tinh...”
Hoa Đào nghiêm túc giáo dục mình!
Cô đảo mắt nhìn Hàn Yến cười: “Ngoan đi, nhíu mày không đẹp trai nữa.”
Nói xong, nâng tay sờ đầu anh, giống như sờ đầu con chó nhỏ.
Hàn Yến muốn tránh, nhưng cũng không biết bị điên cái gì, vậy mà không trốn...
Anh cứ như vậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô, nhìn chằm chằm ánh mắt cô. Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của cô híp lại thành một đường, cười đến ngọt ngào.
Lôi Tuấn, Lăng Vi, Lôi Đình, Hoa Thiếu Kiền đều nhìn ra trong ánh mắt Hàn Yến nhìn về phía Hoa Đào... Trong triền miên lại lộ ra một tia kiều diễm...
Tình cảm chân thành như vậy, mị hoặc động tình như vậy...
Ôi...
Nhưng, nhìn lại Hoa Đào...
Cô gái này cực thích xoa đầu người ta, còn kiễng chân...”Phốc ——” Lăng Vi buồn cười chết mất, biểu cảm kia của Hoa Đào, sao cứ giống đang dỗ con “chó Pug” của nhà mình vậy?
Sai, không phải chó Pug!
Yến Lục nhà bọn họ, như thế nào cũng coi như “Husky“... Nhưng mà cái kia: “nhị cáp” trong truyền thuyết... (chó Pug tiếng Trung là Cáp ba cẩu, Husky là Cáp sĩ kỳ, chữ nhị có thể là nhắc đến hai loại chó, cũng có thể ý nói là Husky ngốc, cái này chắc tác giả chơi chữ) Nhìn bề ngoài bộ dạng rất dọa người, cứ như sói, kết quả... Lại nhát gan, lại nhị (ngốc) đến không tưởng.
“Ha ha ha ——” Lăng Vi bụm mặt cười, cô có phải quá xấu xa rồi không? Trêu chọc bạn bè như thế có thể bị đánh không?
Hư... Ngàn vạn lần không thể để Hoa Đào và Hàn Yến biết, nếu không, mạng nhỏ của cô không xong rồi!
Nhưng, cô so sánh như vậy đúng mà.
Đúng! “Nhị cáp” tựa như Hàn Yến!
Hàn Yến lớn lên đúng kiểu hoa hoa công tử, gương mặt tiểu thịt tươi, thật ra trầm ổn hơn ai hết, theo Diệp Đình tiết lộ, Hàn Yến đứa nhỏ này thành thật, ngay cả tay con gái còn chưa từng nắm...
Cũng không biết như thế nào, lại bị Hoa Đào câu mất rồi.
Tay Hoa Đào còn đang xoa xoa đầu Hàn Yến, Lôi Tuấn sắp không nhìn nổi rồi, Hạ Tiểu Hy nhà anh có ngốc cũng không ngốc như Hoa Đào, thật sự!
Anh tuyệt đối có thể cam đoan bằng nhân cách!
Lúc này, Diệp Đình ném bút, hai tay ôm ngực. Con ngươi đen thẳm của anh chằm chằm công thức tính toán ra trên giấy.
Lắc đầu: “Hình như cũng không đúng. Không có tin tức nào hữu dụng.”
“A?” Hoa Đào là người đầu tiên kinh ngạc!
Cô nhướn mày, hoàn toàn không thể tin được nhìn Diệp Đình hỏi: “Vừa rồi Hoa Thần nói... Cũng không dùng được?”
Diệp Đình gật đầu, đưa tờ giấy cho mọi người xem: “Đó là công thức tôi tính ra, tổ hợp kiểu gì cũng không thành một câu hoàn chỉnh, cho nên... Cách này hẳn cũng sai nốt.”
“Ầy ——” Hoa Đào ôm trái tim nhỏ bé của mình, cảm giác trong lòng đột nhiên lạnh đi một nửa.
Cô nhìn chằm chằm bức tranh, đột nhiên lóe lên ý tưởng!
“A!” Cô đột nhiên hét lên một tiếng: “Tôi biết rồi!”
Cô đột nhiên vỗ tay! Hai tay dùng sức vỗ: “Chúng ta có phải nghĩ nhiều rồi không? Tôi hỏi mọi người, bức tranh này vẽ cái gì?”
Diệp Đình trả lời nói: Hoa mẫu đơn.
“Đúng!” Hoa Đào ánh mắt lóe sáng nhìn anh hỏi: “Mẫu đơn trồng ở đâu?”
/1906
|