Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói xong, bọn bắt cóc lại treo điện thoại.
Đổi một số khác liền gọi tới: “Đặt tiền lên một chiếc taxi, mày lái xe đến ngọn núi, đến một mình không được mang theo người khác, nhớ rõ không cần chơi chiêu.”
Giọng điệu của tên đứng đầu đám bắt cóc lạnh lẽo giống như có thể lấy đi mạng nhỏ của Lý Thiên Mặc.
Giống như chỉ cần bóp một cái, Lý Thiên Mặc sẽ tan thành bụi bặm.
Lăng Vi gấp đổ mồ hôi, cô chần chờ, làm theo nhiệm vụ Diệp Đình đã bảo cô: “Hiện tại tôi đang mang thai không tiện ra ngoài, hay là để ông xã tôi đi thay…”
Bên kia bọn bắt cóc tắt máy.
Chỉ một lúc sau thay số khác gọi tới: “Có thể! Nhưng mà, nếu các người dám chơi chiêu, bọn tao tuyệt đối sẽ giết con tin!”
Lăng Vi nhanh chóng nói: “Không dám, không dám, tiền, chúng tôi đã chuẩn bị xong. Người, chúng tôi cũng cho các anh. Tôi chỉ cần bạn của tôi an toàn trở về! Các anh không cần thương tổn anh ấy! Tôi chỉ cần bạn tôi an toàn!”
“Tút…” bọn bắt cóc lại treo điện thoại.
Lăng Vi vô cùng tức giận! Giống như có mấy xe lửa đang chạy qua chạy lại trong người cô, như muốn nghiền nát cô!
Vô cùng khó thở! Lồng ngực nghẹn đến mức muốn nổ tung, lỗ mũi chua phát đau, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
Diệp Đình vẫn như cũ nắm bàn tay cô.
Vì cho tranh thủ thời gian cho tổ điều tra thêm thời gian, Diệp Đình và Lăng Vi cố ý lâu la thêm mấy phút, không để cho đối phương phát hiện, lại có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
“Ông xã, bọn họ sẽ giết con tin đúng không?” Lăng Vi lo lắng hỏi.
Diệp Đình nói: “Bọn chúng để chúng ta lái taxi tới chính mà muốn cướp xe của chúng ta bỏ chạy. Nhìn bọn họ quen dùng cách này tuyệt đối sẽ không mang Lý Thiên Mặc theo đâu.”
Lăng Vi khiếp sợ: “Anh nói là bên này bọn họ nhận được tiền thì bên kia liền giết người?”
Diệp Đình gật đầu.
Lăng Vi xoắn góc áo, đau lòng sắp vỡ ra. Diệp Đình ôm bả vai cô, chắc chắn nói: “Phải tin tưởng nhóm ám ảnh cùng nhóm điều tra.”
“Vâng!” Lăng Vi kiên định nhìn anh: “Em chờ tin chiến thắng của mọi người.” Nói xong, nước mắt liền cuồn cuộn dâng lên.
“Ngoan……” Anh cúi người, dịu dàng hôn cô, hy vọng lúc anh cùng bọn bắt cóc giao dịch có thể tranh thủ thêm một chút thời gian cho tổ điều tra.
Chỗ anh giao dịch càng chậm, Lý Thiên Mặc liền thêm cơ hội sống sót!
Nước mắt Lăng Vi không ngừng rơi xuống.
Cô lo lắng, lo lắng.
Diệp Đình cho người xách vali lên một chiếc xe taxi sau đó nhét người đàn bà kia lên cốp xe.
Con “Chip” dưới nách người đàn bà kia đã bị Diệp Đình phá hủy cũng giải ra mật mã.
Nhưng anh không giết cô ta, bởi vì, nh biết sau này cô ta nhất định dùng được.
Không nghĩ tới, nhanh như thế đã có ích cho anh!
Từ khi Diệp Đình lấy được con chip từ trong người cô ta đã lưu lại bản đồ.
Còn đặt con chíp khác để lại nguyên trạng trong da của cô ta.
Dể bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình bổ trang làn da cho cô ta, hơn nữa trong con chíp còn cài thêm thiết bị truy tung mini.
Như vậy……
Mặc kệ cô ta đi đến nơi nào, anh đều có thể truy tung được vị trí của cô ta.
Cô ta là con cờ của Hoắc Ân lão quỷ, một ngày nào đó, ông ta sẽ chết ở trong tay cô ta! Chỉ cần cô ta không chết……
Nói xong, bọn bắt cóc lại treo điện thoại.
Đổi một số khác liền gọi tới: “Đặt tiền lên một chiếc taxi, mày lái xe đến ngọn núi, đến một mình không được mang theo người khác, nhớ rõ không cần chơi chiêu.”
Giọng điệu của tên đứng đầu đám bắt cóc lạnh lẽo giống như có thể lấy đi mạng nhỏ của Lý Thiên Mặc.
Giống như chỉ cần bóp một cái, Lý Thiên Mặc sẽ tan thành bụi bặm.
Lăng Vi gấp đổ mồ hôi, cô chần chờ, làm theo nhiệm vụ Diệp Đình đã bảo cô: “Hiện tại tôi đang mang thai không tiện ra ngoài, hay là để ông xã tôi đi thay…”
Bên kia bọn bắt cóc tắt máy.
Chỉ một lúc sau thay số khác gọi tới: “Có thể! Nhưng mà, nếu các người dám chơi chiêu, bọn tao tuyệt đối sẽ giết con tin!”
Lăng Vi nhanh chóng nói: “Không dám, không dám, tiền, chúng tôi đã chuẩn bị xong. Người, chúng tôi cũng cho các anh. Tôi chỉ cần bạn của tôi an toàn trở về! Các anh không cần thương tổn anh ấy! Tôi chỉ cần bạn tôi an toàn!”
“Tút…” bọn bắt cóc lại treo điện thoại.
Lăng Vi vô cùng tức giận! Giống như có mấy xe lửa đang chạy qua chạy lại trong người cô, như muốn nghiền nát cô!
Vô cùng khó thở! Lồng ngực nghẹn đến mức muốn nổ tung, lỗ mũi chua phát đau, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
Diệp Đình vẫn như cũ nắm bàn tay cô.
Vì cho tranh thủ thời gian cho tổ điều tra thêm thời gian, Diệp Đình và Lăng Vi cố ý lâu la thêm mấy phút, không để cho đối phương phát hiện, lại có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
“Ông xã, bọn họ sẽ giết con tin đúng không?” Lăng Vi lo lắng hỏi.
Diệp Đình nói: “Bọn chúng để chúng ta lái taxi tới chính mà muốn cướp xe của chúng ta bỏ chạy. Nhìn bọn họ quen dùng cách này tuyệt đối sẽ không mang Lý Thiên Mặc theo đâu.”
Lăng Vi khiếp sợ: “Anh nói là bên này bọn họ nhận được tiền thì bên kia liền giết người?”
Diệp Đình gật đầu.
Lăng Vi xoắn góc áo, đau lòng sắp vỡ ra. Diệp Đình ôm bả vai cô, chắc chắn nói: “Phải tin tưởng nhóm ám ảnh cùng nhóm điều tra.”
“Vâng!” Lăng Vi kiên định nhìn anh: “Em chờ tin chiến thắng của mọi người.” Nói xong, nước mắt liền cuồn cuộn dâng lên.
“Ngoan……” Anh cúi người, dịu dàng hôn cô, hy vọng lúc anh cùng bọn bắt cóc giao dịch có thể tranh thủ thêm một chút thời gian cho tổ điều tra.
Chỗ anh giao dịch càng chậm, Lý Thiên Mặc liền thêm cơ hội sống sót!
Nước mắt Lăng Vi không ngừng rơi xuống.
Cô lo lắng, lo lắng.
Diệp Đình cho người xách vali lên một chiếc xe taxi sau đó nhét người đàn bà kia lên cốp xe.
Con “Chip” dưới nách người đàn bà kia đã bị Diệp Đình phá hủy cũng giải ra mật mã.
Nhưng anh không giết cô ta, bởi vì, nh biết sau này cô ta nhất định dùng được.
Không nghĩ tới, nhanh như thế đã có ích cho anh!
Từ khi Diệp Đình lấy được con chip từ trong người cô ta đã lưu lại bản đồ.
Còn đặt con chíp khác để lại nguyên trạng trong da của cô ta.
Dể bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình bổ trang làn da cho cô ta, hơn nữa trong con chíp còn cài thêm thiết bị truy tung mini.
Như vậy……
Mặc kệ cô ta đi đến nơi nào, anh đều có thể truy tung được vị trí của cô ta.
Cô ta là con cờ của Hoắc Ân lão quỷ, một ngày nào đó, ông ta sẽ chết ở trong tay cô ta! Chỉ cần cô ta không chết……
/1906
|