Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình cắn răng, dùng hai tay ôm chặt cô, ngoắc ngoắc tay với giám đốc, bảo giám đốc cầm điện thoại anh tới. Giám đốc vội hai tay đưa điện thoại tới trước mặt anh. Ngón tay Diệp Đình kẹp điện thoại, mở màn hình khóa, lên mạng tra: “Phụ nữ nhìn chằm chằm bộ phận sinh lý của đàn ông, đàn ông sẽ có phản ứng hay không?”
Kết quả… Câu trả lời, cùng một câu… Sẽ! Nhất định sẽ có! Tuyệt đối sẽ có!
Bên dưới còn phối hợp rất nhiều hình ảnh.
“…” Lăng Vi xấu hổ muốn chết!
“Tắt mau đi!” Hình ảnh bên trong, thật sự không dám nhìn thẳng.
Mặt cô đỏ như trái táo, rơi vào trong mắt Diệp Đình, quả thực quyến rũ mê người hơn khuôn mặt xinh đẹp kia 10 triệu lần. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, anh hận không thể cắn lên một cô một cái.
Hôm nay cô mặc áo hở vai, anh từ trên cao nhìn xuống, vừa vặn thấy được phong cảnh trong cổ áo. Ngực cô ngăm trong nước, bao lấy da thịt trắng như tuyết của cô. Lúc này vừa xấu hổ vừa quẫn bách, cả người đều bao phủ một màu hồng nhạt.
Hơi thở anh ngày càng chìm, hai tay ôm chặt cô, cái miệng nhỏ nhắn của cô vểnh lên, tỏ ra cực kỳ không kiên nhẫn. Anh cúi đầu cắn tai cô, nói: “Đừng lộn xộn, nếu không… Tôi không chịu trách nhiệm về hậu quả.”
Lăng Vi cảm nhận được thân thể anh đột nhiên căng thẳng, không dám nhúc nhích nữa. Ngoan ngoãn để cho anh ôm, lắng xuống. Diệp Đình ôm cô bơi ra giữa hồ.
Lăng Vi mặc anh định đoạt. Nói thật… Anh mất tự nhiên như vậy, đều là cô gây họa… Trong hồ bơi có nhiều người như vậy, đều là nhân vật có mặt mũi… Hơn nữa, còn đều biết anh.
Lăng Vi sợ anh bị kích thích, vội nhìn trái nhìn phải nói với anh: “A… Vết thương của anh còn chưa lành, không thể bơi lội.”
Lúc này Diệp Đình vô cùng cảm ơn cô nguyện ý dời tầm mắt của anh, liền “ừ” một tiếng: “Không sao. Bị thương không sâu, đã kết vảy rồi.” Dừng một lát, còn nói: “Tôi vừa dán băng keo chống nước.”
Lăng Vi thẹn thùng nghiêm mặt, nói: “Nếu anh khó chịu, nghĩ cách giải quyết là được.” Cô nhìn các cô gái diêm dúa lòe loẹt bên kia hồ bơi: “Anh nhìn bọn họ đi, mỗi một người đều có thể xuất hồn nhào lên người anh.”
Mặt Diệp Đình đột nhiên trầm xuống, trong đôi mắt đen nhánh toát ra đằng đằng lửa giận.
Anh trầm giọng hỏi ngược lại: “Em nổi lên phản ứng sinh lý, sẽ tìm những người đàn ông kia giải quyết sao?”
“Nói nhảm! Dĩ nhiên sẽ không!” Lăng Vi trợn mắt nhìn anh: “Tôi lại không bị điên!”
Sắc mặt Diệp Đình càng khó coi: “Vậy em dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ tìm những phụ nữ kia? Ở trong mắt em, tôi rất tùy tiện?”
Lăng Vi cứng đờ! Đúng thế! Trong tiềm thức cô luôn xem Diệp Đình là loại người vui chơi giữa bụi hoa….
Nhưng mà… Suy nghĩ kỹ, anh cũng không phải… Hôm anh xông vào nhà cô, bị xuân dược quấn người… Cho dù anh sắp nổ tung mà chết, anh cũng có thể khắc chế mình, không đụng vào cô.
Khi đó, cô nam quả nữ một phòng, thiên lôi câu động địa hỏa, thiên thời địa lợi, anh đều chiếm hết, anh vẫn cố gắng khống chế tác dụng thuốc trong cơ thể mình.
Diệp Đình trợn mắt nhìn cô, không tiếp tục đề tài này.
Hồi lâu, hồ nước lạnh như băng làm bầu không khí dịu đi. Diệp Đình liếc cô, nói: “Mau nói xin lỗi tôi! Em vũ nhục nhân cách của tôi!”
Lăng Vi ngượng ngùng cười cười. Biết anh nói đúng, vừa rồi bảo anh tùy tiện tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lý. Lúc này, đột nhiên cảm thấy Diệp Đình dùng sức nắm cánh tay cô, cánh tay cô cũng bị anh bóp đau.
Diệp Đình cắn răng, dùng hai tay ôm chặt cô, ngoắc ngoắc tay với giám đốc, bảo giám đốc cầm điện thoại anh tới. Giám đốc vội hai tay đưa điện thoại tới trước mặt anh. Ngón tay Diệp Đình kẹp điện thoại, mở màn hình khóa, lên mạng tra: “Phụ nữ nhìn chằm chằm bộ phận sinh lý của đàn ông, đàn ông sẽ có phản ứng hay không?”
Kết quả… Câu trả lời, cùng một câu… Sẽ! Nhất định sẽ có! Tuyệt đối sẽ có!
Bên dưới còn phối hợp rất nhiều hình ảnh.
“…” Lăng Vi xấu hổ muốn chết!
“Tắt mau đi!” Hình ảnh bên trong, thật sự không dám nhìn thẳng.
Mặt cô đỏ như trái táo, rơi vào trong mắt Diệp Đình, quả thực quyến rũ mê người hơn khuôn mặt xinh đẹp kia 10 triệu lần. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, anh hận không thể cắn lên một cô một cái.
Hôm nay cô mặc áo hở vai, anh từ trên cao nhìn xuống, vừa vặn thấy được phong cảnh trong cổ áo. Ngực cô ngăm trong nước, bao lấy da thịt trắng như tuyết của cô. Lúc này vừa xấu hổ vừa quẫn bách, cả người đều bao phủ một màu hồng nhạt.
Hơi thở anh ngày càng chìm, hai tay ôm chặt cô, cái miệng nhỏ nhắn của cô vểnh lên, tỏ ra cực kỳ không kiên nhẫn. Anh cúi đầu cắn tai cô, nói: “Đừng lộn xộn, nếu không… Tôi không chịu trách nhiệm về hậu quả.”
Lăng Vi cảm nhận được thân thể anh đột nhiên căng thẳng, không dám nhúc nhích nữa. Ngoan ngoãn để cho anh ôm, lắng xuống. Diệp Đình ôm cô bơi ra giữa hồ.
Lăng Vi mặc anh định đoạt. Nói thật… Anh mất tự nhiên như vậy, đều là cô gây họa… Trong hồ bơi có nhiều người như vậy, đều là nhân vật có mặt mũi… Hơn nữa, còn đều biết anh.
Lăng Vi sợ anh bị kích thích, vội nhìn trái nhìn phải nói với anh: “A… Vết thương của anh còn chưa lành, không thể bơi lội.”
Lúc này Diệp Đình vô cùng cảm ơn cô nguyện ý dời tầm mắt của anh, liền “ừ” một tiếng: “Không sao. Bị thương không sâu, đã kết vảy rồi.” Dừng một lát, còn nói: “Tôi vừa dán băng keo chống nước.”
Lăng Vi thẹn thùng nghiêm mặt, nói: “Nếu anh khó chịu, nghĩ cách giải quyết là được.” Cô nhìn các cô gái diêm dúa lòe loẹt bên kia hồ bơi: “Anh nhìn bọn họ đi, mỗi một người đều có thể xuất hồn nhào lên người anh.”
Mặt Diệp Đình đột nhiên trầm xuống, trong đôi mắt đen nhánh toát ra đằng đằng lửa giận.
Anh trầm giọng hỏi ngược lại: “Em nổi lên phản ứng sinh lý, sẽ tìm những người đàn ông kia giải quyết sao?”
“Nói nhảm! Dĩ nhiên sẽ không!” Lăng Vi trợn mắt nhìn anh: “Tôi lại không bị điên!”
Sắc mặt Diệp Đình càng khó coi: “Vậy em dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ tìm những phụ nữ kia? Ở trong mắt em, tôi rất tùy tiện?”
Lăng Vi cứng đờ! Đúng thế! Trong tiềm thức cô luôn xem Diệp Đình là loại người vui chơi giữa bụi hoa….
Nhưng mà… Suy nghĩ kỹ, anh cũng không phải… Hôm anh xông vào nhà cô, bị xuân dược quấn người… Cho dù anh sắp nổ tung mà chết, anh cũng có thể khắc chế mình, không đụng vào cô.
Khi đó, cô nam quả nữ một phòng, thiên lôi câu động địa hỏa, thiên thời địa lợi, anh đều chiếm hết, anh vẫn cố gắng khống chế tác dụng thuốc trong cơ thể mình.
Diệp Đình trợn mắt nhìn cô, không tiếp tục đề tài này.
Hồi lâu, hồ nước lạnh như băng làm bầu không khí dịu đi. Diệp Đình liếc cô, nói: “Mau nói xin lỗi tôi! Em vũ nhục nhân cách của tôi!”
Lăng Vi ngượng ngùng cười cười. Biết anh nói đúng, vừa rồi bảo anh tùy tiện tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu sinh lý. Lúc này, đột nhiên cảm thấy Diệp Đình dùng sức nắm cánh tay cô, cánh tay cô cũng bị anh bóp đau.
/1906
|