Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 866: Tranh thủ từng giây từng phút, cưới em, cưới em! (2)
/1906
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lôi Đình chợt nhích lại gần anh. Mặt cô đầy nước mắt từ từ kề sát anh, ôn nhu hôn môi anh.
Hoa Thiếu Kiền ôn nhu hôn cô, trong miệng cô tràn đầy vị mặn chát, anh trong nháy mắt hôn toàn bộ vào miệng mình, truyền từng chút từng chút mật ngọt vào miệng cô.
Tay anh xoa ngực cô, xoa đi uất ức kia: “Tin tưởng anh, tin tưởng anh.”
“Thiếu Kiền…” Cô nỉ non.
Lúc cô động tình nhất, anh chiếm lấy thân thể cô.
“Đình Đình, gả cho anh, anh yêu em.” Sức lực anh cực kỳ bá đạo, không cho phép cô cự tuyệt! Anh luôn giữ chặt tay cô, ngón tay cô trong nháy mắt luồn vào kẽ ngón tay anh, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau.
Anh vừa hôn cô vừa cùng cô kết hợp hoàn mỹ, vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Lôi Đình nâng tay ôm cổ anh, dùng sức hôn anh hôn anh hôn anh.
Hoa Thiếu Kiền lần đầu tiên có cảm giác tim anh căng đầy.
Tựa như bị thứ gì lắp đầy, khi anh hôn cô thật sâu, dùng sức quấn chặt lấy cô, anh mới hiểu được, thì ra thứ lắp đầy tim anh được gọi là hạnh phúc, được gọi là thỏa mãn.
Anh mút tai cô, đột nhiên hỏi: “Hộ tịch chuẩn bị xong chưa?”
Tim Lôi Đình run lên… Cô gật đầu, gọi điện thoại cho anh cô.
Trước cửa cục dân chính, Lôi Tuấn đã chờ sẵn ở đó.
Hoa Thiếu Kiền nắm tay Lôi Đình thật chặt, tựa như sợ cô chạy mất.
Bọn họ đi về phía Lôi Tuấn ở đối diện.
Lôi Tuấn không nói gì, cũng không hỏi gì. Trực tiếp giao hộ tịch cho Lôi Đình.
“Anh… Em sắp kết hôn rồi! Anh cũng không hỏi em nghĩ kỹ chưa sao? Em gái anh sắp lập gia đình, anh không khẩn trương sao? Lỡ như em gả sai người thì sao? Anh không khảo nghiệm em rể tương lai của anh sao?” Lôi Đình nũng nịu với Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn nhìn cô, chợt cười lên. Anh ta lại nhìn Hoa Thiếu Kiền.
Hoa Thiếu Kiền cũng nhìn Lôi Tuấn.
Hai người đàn ông nhìn nhau chốc lát, Lôi Tuấn vỗ vai Hoa Thiếu Kiền: “Chăm sóc em ấy thật tốt.”
Tim Hoa Thiếu Kiền trong nháy mắt bị lấp kín.
Trước kia Lôi Tuấn luôn nhìn anh không thuận mắt, gây phiền toái cho anh, lại không nghĩ rằng, khi anh ta gả em gái lại dễ nói chuyện như vậy, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, thật sự tín nhiệm anh ta thế sao?
Lôi Đình cầm hộ tịch, nắm tay Hoa Thiếu Kiền đi vào Cục dân chính.
Đi vào sảnh, thấy Lăng Vi và Diệp Đình cũng ở đây.
Lăng Vi nhìn Hoa Thiếu Kiền, rồi nhìn Lôi Đình, vui mừng cười lên: “Chúc mừng hai người.”
Hoa Thiếu Kiền thản nhiên gật đầu với cô, Lôi Đình đi tới ôm Lăng Vi: “Chị dâu, cảm ơn chị.”
Không có chị khích lệ, em sẽ không quyết định nhanh như vậy.
Lăng Vi vỗ lưng cô, rầu rĩ vì gả em gái bỗng nhiên tập kích.
Cô nắm tay Lôi Đình, vỗ lại vỗ: “Hai người phải sống tốt.”
Lời này của cô chọc cười Lôi Đình: “Chị dâu, sao cảm thấy chị giống như muốn gả con gái, ha ha ——”
“Không phải chứ…” Lăng Vi cũng bật cười, hai người cười một cách hồn nhiên.
Ba người đàn ông bên cạnh: “…”
Làm phụ nữ vui vẻ, thật ra khó khăn lắm…
Phải nhìn xem bạn có biết cách làm sao chọc cười cô ấy không…
Hoa Thiếu Kiền tranh thủ từng giây từng phút!
Kéo Lôi Đình đi điền đơn cùng anh.
Lôi Đình chợt nhích lại gần anh. Mặt cô đầy nước mắt từ từ kề sát anh, ôn nhu hôn môi anh.
Hoa Thiếu Kiền ôn nhu hôn cô, trong miệng cô tràn đầy vị mặn chát, anh trong nháy mắt hôn toàn bộ vào miệng mình, truyền từng chút từng chút mật ngọt vào miệng cô.
Tay anh xoa ngực cô, xoa đi uất ức kia: “Tin tưởng anh, tin tưởng anh.”
“Thiếu Kiền…” Cô nỉ non.
Lúc cô động tình nhất, anh chiếm lấy thân thể cô.
“Đình Đình, gả cho anh, anh yêu em.” Sức lực anh cực kỳ bá đạo, không cho phép cô cự tuyệt! Anh luôn giữ chặt tay cô, ngón tay cô trong nháy mắt luồn vào kẽ ngón tay anh, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau.
Anh vừa hôn cô vừa cùng cô kết hợp hoàn mỹ, vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Lôi Đình nâng tay ôm cổ anh, dùng sức hôn anh hôn anh hôn anh.
Hoa Thiếu Kiền lần đầu tiên có cảm giác tim anh căng đầy.
Tựa như bị thứ gì lắp đầy, khi anh hôn cô thật sâu, dùng sức quấn chặt lấy cô, anh mới hiểu được, thì ra thứ lắp đầy tim anh được gọi là hạnh phúc, được gọi là thỏa mãn.
Anh mút tai cô, đột nhiên hỏi: “Hộ tịch chuẩn bị xong chưa?”
Tim Lôi Đình run lên… Cô gật đầu, gọi điện thoại cho anh cô.
Trước cửa cục dân chính, Lôi Tuấn đã chờ sẵn ở đó.
Hoa Thiếu Kiền nắm tay Lôi Đình thật chặt, tựa như sợ cô chạy mất.
Bọn họ đi về phía Lôi Tuấn ở đối diện.
Lôi Tuấn không nói gì, cũng không hỏi gì. Trực tiếp giao hộ tịch cho Lôi Đình.
“Anh… Em sắp kết hôn rồi! Anh cũng không hỏi em nghĩ kỹ chưa sao? Em gái anh sắp lập gia đình, anh không khẩn trương sao? Lỡ như em gả sai người thì sao? Anh không khảo nghiệm em rể tương lai của anh sao?” Lôi Đình nũng nịu với Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn nhìn cô, chợt cười lên. Anh ta lại nhìn Hoa Thiếu Kiền.
Hoa Thiếu Kiền cũng nhìn Lôi Tuấn.
Hai người đàn ông nhìn nhau chốc lát, Lôi Tuấn vỗ vai Hoa Thiếu Kiền: “Chăm sóc em ấy thật tốt.”
Tim Hoa Thiếu Kiền trong nháy mắt bị lấp kín.
Trước kia Lôi Tuấn luôn nhìn anh không thuận mắt, gây phiền toái cho anh, lại không nghĩ rằng, khi anh ta gả em gái lại dễ nói chuyện như vậy, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, thật sự tín nhiệm anh ta thế sao?
Lôi Đình cầm hộ tịch, nắm tay Hoa Thiếu Kiền đi vào Cục dân chính.
Đi vào sảnh, thấy Lăng Vi và Diệp Đình cũng ở đây.
Lăng Vi nhìn Hoa Thiếu Kiền, rồi nhìn Lôi Đình, vui mừng cười lên: “Chúc mừng hai người.”
Hoa Thiếu Kiền thản nhiên gật đầu với cô, Lôi Đình đi tới ôm Lăng Vi: “Chị dâu, cảm ơn chị.”
Không có chị khích lệ, em sẽ không quyết định nhanh như vậy.
Lăng Vi vỗ lưng cô, rầu rĩ vì gả em gái bỗng nhiên tập kích.
Cô nắm tay Lôi Đình, vỗ lại vỗ: “Hai người phải sống tốt.”
Lời này của cô chọc cười Lôi Đình: “Chị dâu, sao cảm thấy chị giống như muốn gả con gái, ha ha ——”
“Không phải chứ…” Lăng Vi cũng bật cười, hai người cười một cách hồn nhiên.
Ba người đàn ông bên cạnh: “…”
Làm phụ nữ vui vẻ, thật ra khó khăn lắm…
Phải nhìn xem bạn có biết cách làm sao chọc cười cô ấy không…
Hoa Thiếu Kiền tranh thủ từng giây từng phút!
Kéo Lôi Đình đi điền đơn cùng anh.
/1906
|