Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 847: Ngọt đến nỗi… khiến người ta phải ê răng (1)
/1906
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chồng mình thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai! Không chỉ phụ nữ nhìn thấy anh muốn thét chói tai, mà ngay cả đàn ông nhìn thấy anh cũng không nhịn được vỗ tay khen anh, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc đẹp trai đó, khí chất kinh tài phong dật đó! Trở thành tâm điểm của tất cả mọi người, toàn bộ hội trường, không ai có thể sáng bằng!
Lăng Vi đang ôm trái tim thiếu nữ mơ mộng, cắn môi nhìn trên sân khấu, chợt phát hiện ra... Tất cả mọi người đều đang quay đầu nhìn về góc cô đang ngồi...
Đám đông ngồi phía trước, toàn bộ đều nghiêng đầu, như cơn sóng trào tới, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, tầm mắt đều dừng ở trên mặt cô.
Lăng Vi cả kinh: “Sao vậy?” Cô hỏi Hạ Tiểu Hi bên cạnh, Hạ Tiểu Hi đang xiên một miếng xỏa bỏ vào trong miệng, rõ ràng cũng không biết chuyện gì.
Lúc này, lại nghe thấy Diệp Đình đang đứng trên sân khấu dịu dàng nói: “Xin mời phu nhân của tôi lên sân khấu, cùng song ca khúc mở đầu với tôi.”
“Bộp bộp bộp ——” tiếng vỗ tay vang lên như sấm!
Lăng Vi mờ mờ mịt mịt...
Ca hát? Đó không phải là sở trường của cô! Đến bây giờ mà cô còn không điều chỉnh được ngũ âm của mình chứ nói gì đến hát! Còn đọc nhạc thì cô biết, nhưng cô chưa bao giờ xem nhạc phổ...
Lăng Vi mờ mờ mịt mịt bị người ta đẩy lên sân khấu, cô nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, giống như muốn nói: “Chồng ơi, sao anh không nói trước với em... Em không có tý chuẩn bị nào cả.”
Diệp Đình ném cho cô ánh mắt an tâm, ý là có anh ở đây, đừng sợ.
Anh bước về phía cô, đưa tay nắm lấy tay cô.
Bàn tay lạnh như băng của Lăng Vi, nằm trong bàn tay ấm áp của anh, làm cô dần cảm thấy an tâm.
Tất cả mọi người phía dưới sân khấu đều lấy ánh mắt quan sát nhìn chằm chằm vào Lăng Vi.
Máy quay phim phía dưới sân khấu, cũng sắp chĩa ống kính về phía Lăng Vi, trong màn hình phóng đại phía trên sân khấu, hôm nay cô trang điểm đặc biệt đẹp, chiếc váy màu hồng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng không tỳ vết của cô.
Diệp Đình nắm lấy tay cô, sát lại gần bên tai cô nói: “Vợ ơi, hôm nay em rất đẹp...”
Cô ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp giận dỗi nhìn anh, lại nghe thấy anh nói: “Vợ, anh yêu em.” Lăng Vi mỉm cười, cô lấy khuỷu tay đẩy đẩy anh, trước mặt nhiều người thế này, còn không đứng đắn như vậy. Dáng vẻ cao lãnh vừa nãy đâu rồi? Sao lại nhắng nhít như con mèo con này?
Anh thâm tình hôn lên trán cô. Ánh đèn flash của máy ảnh liên tục chớp giật! Đây chính là tin tức lớn ngàn năm có một! Nếu tin tức này được truyền ra ngoài, có thể trở thành tin tức nóng hổi!
Lần trước Bạch Lộ xuất hiện, giới truyền thông đã viết bậy viết bạ, giờ xem kỹ lại, có thể thấy đó chỉ là sự hiểu lầm, thân phận thật sự của Bạch Lộ đã bị bày ra ngoài ánh sáng, người ta là vợ của người anh em của tổng tài Diệp, vì vậy, cũng được gọi là phu nhân.
Lăng Vi vẫn luôn là đệ nhất phu nhân Diệp thị, cho tới bây giờ đều không có cái gì gọi là tiểu tam, với cả chánh cung.
Tình cảm của hai người rất tốt, còn có những cử chỉ thân mật trong buổi họp năm mới của quốc tế Đỉnh Phong, ngược chết đám cẩu độc thân mấy người!
Hai người nhìn nhìn nhau mỉm cười, thật sự có thể thắng được thiên ngôn vạn ngữ trên đời này...
Ngọt đến nỗi… khiến người ta phải ê răng!
Âm nhạc từ từ vang lên, Diệp Đình đưa cho cô một tờ giấy, Lăng Vi mở ra, thấy phía trên viết lời ca khúc, điều làm cô cảm thấy vui vẻ là... lời của cô chỉ có mấy câu, ha ha ——
Giọng hát dễ nghe của Diệp Đình hát một đoạn dài, hát đến: Anh hy vọng em sẽ thật sự hài lòng...
Lăng Vi hát xem vào: (Hy vọng anh có thể lắng nghe em)
Diệp Đình lại hát: “Em chính là ngôi sao nhỏ của anh, treo ở trên bầu trời rực rỡ. Anh đã quyết định muốn yêu em, thì sẽ không dễ dàng buông tay.”
Lăng Vi lại hát: (Hy vọng anh có thể lắng nghe em)
Diệp Đình lại hát: “Hóa bi thương thành khúc ca. lặng lẽ đứng trong góc đánh đành cho em. Cho dù em có không nghe rõ, cũng đại biểu cho tâm ý của anh...”
Lăng Vi lại hát: (cũng đại biểu cho tâm ý của anh...)
Chồng mình thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai! Không chỉ phụ nữ nhìn thấy anh muốn thét chói tai, mà ngay cả đàn ông nhìn thấy anh cũng không nhịn được vỗ tay khen anh, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc đẹp trai đó, khí chất kinh tài phong dật đó! Trở thành tâm điểm của tất cả mọi người, toàn bộ hội trường, không ai có thể sáng bằng!
Lăng Vi đang ôm trái tim thiếu nữ mơ mộng, cắn môi nhìn trên sân khấu, chợt phát hiện ra... Tất cả mọi người đều đang quay đầu nhìn về góc cô đang ngồi...
Đám đông ngồi phía trước, toàn bộ đều nghiêng đầu, như cơn sóng trào tới, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, tầm mắt đều dừng ở trên mặt cô.
Lăng Vi cả kinh: “Sao vậy?” Cô hỏi Hạ Tiểu Hi bên cạnh, Hạ Tiểu Hi đang xiên một miếng xỏa bỏ vào trong miệng, rõ ràng cũng không biết chuyện gì.
Lúc này, lại nghe thấy Diệp Đình đang đứng trên sân khấu dịu dàng nói: “Xin mời phu nhân của tôi lên sân khấu, cùng song ca khúc mở đầu với tôi.”
“Bộp bộp bộp ——” tiếng vỗ tay vang lên như sấm!
Lăng Vi mờ mờ mịt mịt...
Ca hát? Đó không phải là sở trường của cô! Đến bây giờ mà cô còn không điều chỉnh được ngũ âm của mình chứ nói gì đến hát! Còn đọc nhạc thì cô biết, nhưng cô chưa bao giờ xem nhạc phổ...
Lăng Vi mờ mờ mịt mịt bị người ta đẩy lên sân khấu, cô nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, giống như muốn nói: “Chồng ơi, sao anh không nói trước với em... Em không có tý chuẩn bị nào cả.”
Diệp Đình ném cho cô ánh mắt an tâm, ý là có anh ở đây, đừng sợ.
Anh bước về phía cô, đưa tay nắm lấy tay cô.
Bàn tay lạnh như băng của Lăng Vi, nằm trong bàn tay ấm áp của anh, làm cô dần cảm thấy an tâm.
Tất cả mọi người phía dưới sân khấu đều lấy ánh mắt quan sát nhìn chằm chằm vào Lăng Vi.
Máy quay phim phía dưới sân khấu, cũng sắp chĩa ống kính về phía Lăng Vi, trong màn hình phóng đại phía trên sân khấu, hôm nay cô trang điểm đặc biệt đẹp, chiếc váy màu hồng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng không tỳ vết của cô.
Diệp Đình nắm lấy tay cô, sát lại gần bên tai cô nói: “Vợ ơi, hôm nay em rất đẹp...”
Cô ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp giận dỗi nhìn anh, lại nghe thấy anh nói: “Vợ, anh yêu em.” Lăng Vi mỉm cười, cô lấy khuỷu tay đẩy đẩy anh, trước mặt nhiều người thế này, còn không đứng đắn như vậy. Dáng vẻ cao lãnh vừa nãy đâu rồi? Sao lại nhắng nhít như con mèo con này?
Anh thâm tình hôn lên trán cô. Ánh đèn flash của máy ảnh liên tục chớp giật! Đây chính là tin tức lớn ngàn năm có một! Nếu tin tức này được truyền ra ngoài, có thể trở thành tin tức nóng hổi!
Lần trước Bạch Lộ xuất hiện, giới truyền thông đã viết bậy viết bạ, giờ xem kỹ lại, có thể thấy đó chỉ là sự hiểu lầm, thân phận thật sự của Bạch Lộ đã bị bày ra ngoài ánh sáng, người ta là vợ của người anh em của tổng tài Diệp, vì vậy, cũng được gọi là phu nhân.
Lăng Vi vẫn luôn là đệ nhất phu nhân Diệp thị, cho tới bây giờ đều không có cái gì gọi là tiểu tam, với cả chánh cung.
Tình cảm của hai người rất tốt, còn có những cử chỉ thân mật trong buổi họp năm mới của quốc tế Đỉnh Phong, ngược chết đám cẩu độc thân mấy người!
Hai người nhìn nhìn nhau mỉm cười, thật sự có thể thắng được thiên ngôn vạn ngữ trên đời này...
Ngọt đến nỗi… khiến người ta phải ê răng!
Âm nhạc từ từ vang lên, Diệp Đình đưa cho cô một tờ giấy, Lăng Vi mở ra, thấy phía trên viết lời ca khúc, điều làm cô cảm thấy vui vẻ là... lời của cô chỉ có mấy câu, ha ha ——
Giọng hát dễ nghe của Diệp Đình hát một đoạn dài, hát đến: Anh hy vọng em sẽ thật sự hài lòng...
Lăng Vi hát xem vào: (Hy vọng anh có thể lắng nghe em)
Diệp Đình lại hát: “Em chính là ngôi sao nhỏ của anh, treo ở trên bầu trời rực rỡ. Anh đã quyết định muốn yêu em, thì sẽ không dễ dàng buông tay.”
Lăng Vi lại hát: (Hy vọng anh có thể lắng nghe em)
Diệp Đình lại hát: “Hóa bi thương thành khúc ca. lặng lẽ đứng trong góc đánh đành cho em. Cho dù em có không nghe rõ, cũng đại biểu cho tâm ý của anh...”
Lăng Vi lại hát: (cũng đại biểu cho tâm ý của anh...)
/1906
|