Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nụ hôn của Hoa Thiếu Kiền ngày càng cuồng nhiệt.
Muốn dùng sức ôm cô, sợ miệng vết thương của cô bị đau.
Vừa muốn buông cô ra lại không nỡ.
Quá nhanh, quá nhanh rồi...
Hoa Thiếu Kiền buông môi cô ra, thầm mắng mình cầm thú. Anh thật muốn đánh chết mình, tiểu Đình đang bị thương, vậy mà anh… không khống chế được mình.
Anh vẫn là người vô cùng tự chủ, đừng nói ngồi trong lòng không loạn, ngay cả đàn bà còn chưa chạm qua. Nhiều đàn bà theo đuổi anh như vậy anh còn chưa bao giờ nhìn qua bọn họ.
Hôm nay cô nghịch ngợm hôn anh làm cho anh hoàn toàn không khống chế được, còn hôn lên mặt anh nữa chứ… nếu mà hôn môi thì anh có phát điên luôn không?
Hoa Thiếu Kiền buông cô ra, đi vào nhà vệ sinh để lấy lại bình tĩnh.
Lôi Đình nhìn anh, đột nhiên đỏ mặt…
Trái tim thiếu nữ bay mất rồi….
Ôi chao, người đàn ông của cô thật đẹp trai, thật có khí độ có phong độ, vừa săn sóc lại hiểu chuyện, có tài hoa còn tinh mắt, cô nhìn… haha, đều là ưu điểm.
Một lúc sau anh ra khỏi toilet, sắc mặt ửng hồng.
Anh tiếp tục bôi thuốc mỡ cho cô.
Anh vừa rửa tay xong, xoa xoa tay, mãi đến khi tay khô ấm mới tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi vẫn chưa quay lại.
Hai người đang chạy đến rạp chiếu phim chơi đùa.
Tay trái Hạ Tiểu Hi ôm thùng Popcorn, tay phải cầm coca, bên cạnh Lôi Tuấn cầm túi khoai tây chiên lớn, sợi cá mực, thịt bò khô, chocalate, sữa chua… cô ăn ăn uống uống, hết phim cũng không biết đang xem cái gì dù sao cũng ăn no rồi.
Hết phim, Lôi Tuấn kéo cô ra ngoài.
Vừa ra tới đại sảnh đột nhiên có một cô gái nhét hộp chocalate vào tay Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn theo bản năng giữ chặt cánh tay kia…
Vệ sĩ ở chỗ tối nhanh chóng vọt tới bảo vệ anh.
“Á.. xã hội đen?” rạp chiếu phim bùng nổ rồi…
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra.” Cô gái bạn thân chạy tới, run run tay mắng: “Anh là ai? Không phải cho anh số điện thoại thôi sao? Cần anh giết cô ấy sao?”
Lôi Tuấn xấu hổ buông tay…
Hai ngày này vây bắt Sa Khôn, tinh thần quá khẩn trương, đột nhiên có người tiếp cận anh, anh theo bản năng chế trụ đối thủ.
“Không thấy tôi có vợ rồi hả?” Lôi Tuấn ôm Hạ Tiểu Hi ra ngoài, không nghĩ tới dân phong ở đây trâu bò như vậy.
Anh tiện tay ném chococalate cho thủ hạ kiểm tra, xác nhận bên trong an toàn, chỉ có chocolate và số điện thoại, Lôi Tuấn ôm Hạ Tiểu Hi ra ngoài.
Cô gái kia ngây ngốc tại chỗ.
Trong lòng có chút buồn bực, bọn họ quan sát đôi nam nữ này, cô gái vẫn mải ăn, người đàn ông chẳng chạm vào cô ta, vừa nhìn liền thấy giống anh em.
Nếu là tình nhân đối với bộ phim vừa rồi đã sớm ôm hôn nhau rồi.
Thật đáng giận.
Rời khỏi rạp chiếu phim, Hạ Tiểu Hi ôm cánh tay Lôi Tuấn khen ngợi: “Lôi Tuấn, anh thật đẹp trai…”
Lôi Tuấn đẹp trai cười nói: “Đương nhiên, chồng em là ai chứ, ngọc thụ lâm phong hơn cả Phan An, là hoa lê áp chế hải đường.”
Hạ Tiểu Hi cười haha, vẻ mặt sáng lạn: “Đúng thế.”
Trong lòng Lôi Tuấn vui vẻ.
Hạ Tiểu Hi than nhẹ, nghịch ngợm nói: “Đáng tiếc hộp chocolate đó giữ lại thì hay rồi, em ăn hết hộp này rồi.”
Lôi Tuấn gõ đầu cô: “Tiền đồ đâu hả? Người ta tặng quà đính ước cho chồng em, em cũng cần hả?” Lôi Tuấn thật muốn đánh cô.
Hạ Tiểu Hi cười haha: “Em đùa anh thôi, nhìn anh thật dễ đùa.”
Lôi Tuấn thật muốn đánh mông cô: “Em cái đồ tham ăn còn biết nói đùa.”
Nụ hôn của Hoa Thiếu Kiền ngày càng cuồng nhiệt.
Muốn dùng sức ôm cô, sợ miệng vết thương của cô bị đau.
Vừa muốn buông cô ra lại không nỡ.
Quá nhanh, quá nhanh rồi...
Hoa Thiếu Kiền buông môi cô ra, thầm mắng mình cầm thú. Anh thật muốn đánh chết mình, tiểu Đình đang bị thương, vậy mà anh… không khống chế được mình.
Anh vẫn là người vô cùng tự chủ, đừng nói ngồi trong lòng không loạn, ngay cả đàn bà còn chưa chạm qua. Nhiều đàn bà theo đuổi anh như vậy anh còn chưa bao giờ nhìn qua bọn họ.
Hôm nay cô nghịch ngợm hôn anh làm cho anh hoàn toàn không khống chế được, còn hôn lên mặt anh nữa chứ… nếu mà hôn môi thì anh có phát điên luôn không?
Hoa Thiếu Kiền buông cô ra, đi vào nhà vệ sinh để lấy lại bình tĩnh.
Lôi Đình nhìn anh, đột nhiên đỏ mặt…
Trái tim thiếu nữ bay mất rồi….
Ôi chao, người đàn ông của cô thật đẹp trai, thật có khí độ có phong độ, vừa săn sóc lại hiểu chuyện, có tài hoa còn tinh mắt, cô nhìn… haha, đều là ưu điểm.
Một lúc sau anh ra khỏi toilet, sắc mặt ửng hồng.
Anh tiếp tục bôi thuốc mỡ cho cô.
Anh vừa rửa tay xong, xoa xoa tay, mãi đến khi tay khô ấm mới tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi vẫn chưa quay lại.
Hai người đang chạy đến rạp chiếu phim chơi đùa.
Tay trái Hạ Tiểu Hi ôm thùng Popcorn, tay phải cầm coca, bên cạnh Lôi Tuấn cầm túi khoai tây chiên lớn, sợi cá mực, thịt bò khô, chocalate, sữa chua… cô ăn ăn uống uống, hết phim cũng không biết đang xem cái gì dù sao cũng ăn no rồi.
Hết phim, Lôi Tuấn kéo cô ra ngoài.
Vừa ra tới đại sảnh đột nhiên có một cô gái nhét hộp chocalate vào tay Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn theo bản năng giữ chặt cánh tay kia…
Vệ sĩ ở chỗ tối nhanh chóng vọt tới bảo vệ anh.
“Á.. xã hội đen?” rạp chiếu phim bùng nổ rồi…
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra.” Cô gái bạn thân chạy tới, run run tay mắng: “Anh là ai? Không phải cho anh số điện thoại thôi sao? Cần anh giết cô ấy sao?”
Lôi Tuấn xấu hổ buông tay…
Hai ngày này vây bắt Sa Khôn, tinh thần quá khẩn trương, đột nhiên có người tiếp cận anh, anh theo bản năng chế trụ đối thủ.
“Không thấy tôi có vợ rồi hả?” Lôi Tuấn ôm Hạ Tiểu Hi ra ngoài, không nghĩ tới dân phong ở đây trâu bò như vậy.
Anh tiện tay ném chococalate cho thủ hạ kiểm tra, xác nhận bên trong an toàn, chỉ có chocolate và số điện thoại, Lôi Tuấn ôm Hạ Tiểu Hi ra ngoài.
Cô gái kia ngây ngốc tại chỗ.
Trong lòng có chút buồn bực, bọn họ quan sát đôi nam nữ này, cô gái vẫn mải ăn, người đàn ông chẳng chạm vào cô ta, vừa nhìn liền thấy giống anh em.
Nếu là tình nhân đối với bộ phim vừa rồi đã sớm ôm hôn nhau rồi.
Thật đáng giận.
Rời khỏi rạp chiếu phim, Hạ Tiểu Hi ôm cánh tay Lôi Tuấn khen ngợi: “Lôi Tuấn, anh thật đẹp trai…”
Lôi Tuấn đẹp trai cười nói: “Đương nhiên, chồng em là ai chứ, ngọc thụ lâm phong hơn cả Phan An, là hoa lê áp chế hải đường.”
Hạ Tiểu Hi cười haha, vẻ mặt sáng lạn: “Đúng thế.”
Trong lòng Lôi Tuấn vui vẻ.
Hạ Tiểu Hi than nhẹ, nghịch ngợm nói: “Đáng tiếc hộp chocolate đó giữ lại thì hay rồi, em ăn hết hộp này rồi.”
Lôi Tuấn gõ đầu cô: “Tiền đồ đâu hả? Người ta tặng quà đính ước cho chồng em, em cũng cần hả?” Lôi Tuấn thật muốn đánh cô.
Hạ Tiểu Hi cười haha: “Em đùa anh thôi, nhìn anh thật dễ đùa.”
Lôi Tuấn thật muốn đánh mông cô: “Em cái đồ tham ăn còn biết nói đùa.”
/1906
|