Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình ném điện thoại, xoa trán phát đau, trước kia chưa từng mệt mỏi như vậy. Đầu óc anh xoay vòng… rất mệt mỏi…
Mệt đến mức không thể suy tính.
Từ cảm giác mất mác chưa từng có, đến nội tâm điên cuồng!
Anh nhắm mắt lại, giọng nói của Tiểu Ngũ vang lên trong đầu: “Lão Cửu —— ẩn núp cẩn thận! Kẻ địch xuất hiện, ở hướng chín giờ của cậu.”
Tiểu Ngũ mặc đồ rằn ri, trên mặt bôi từng thuốc màu màu xanh đen, đó là thuốc màu của bộ đội đặc chiến khi tác chiến trong rừng cây, nó có thể phòng con trùng, phòng phản quang, có thể hòa thành một màu cùng với hoàn cảnh chung quanh, đây là ngụy trang khó bại lộ mình.
Năm ấy anh 21 tuổi. Anh và Tiểu Ngũ ẩn núp trong bụi cỏ sâu trong rừng nhiệt đới, bọn họ đã ẩn núp 16 giờ.
Bọn họ bò lổm ngổm dưới đất, không nhúc nhích, tựa như mình chính là một bụi cỏ, chung quanh an tĩnh, nghe được gió thổi cỏ xanh “xào xạc”, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót.
Bất động 16 giờ, thân thể Diệp Đình cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm ống kính, gió thổi xào xạc bên tai, anh nghe được tiếng tim đập của mình.
Thuốc màu trên mặt anh và Tiểu Ngũ có công hiệu phòng côn trùng, nhưng cũng không thể ngăn cản con nhện, con kiến bò tới bò lui trên người bọn họ.
Có mười người xuất hiện ở đối diện, bọn họ chia thành năm tổ, đang cẩn thận đi tới bọn họ, mỗi người đều cầm súng dài trong tay, ánh mắt lãnh khốc, biểu tình dữ tợn!
Diệp Đình nhắm vào ống kính —— tiểu đội 10 người của đối phương, anh và Tiểu Ngũ có thể tiêu diệt sạch.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên lại có mười mấy người xuất hiện sau bọn họ!
Tiểu Ngũ cả kinh: “Kỳ quái… sao có thể có nhiều người như vậy? Không phải bên tình báo nói chỉ có 10 người sao?”
Diệp Đình không nói lời nào.
Tiểu Ngũ mở máy truyền tin, thấp giọng báo cáo: “Báo cáo đội trưởng! Tôi và Tiểu Cửu phát hiện kẻ địch có 27 người, giữ nguyên kế hoạch phát động tấn công hay không? Kết thúc.”
Trong mấy giây chờ ra lệnh, Diệp Đình tính toán nổ súng thế nào có thể giảm mức độ nguy hiểm của anh và Tiểu Ngũ đến mức thấp nhất!
Hai người bọn họ đối chiến 27 người… tuyệt đối phải liều mạng!
Kẻ địch đều có súng trong tay, hơn nữa còn là băng đảng ma túy lớn kinh khủng nhất tam giác vàng*, có thể nói bọn họ là thứ liều mạng đáng sợ nhất thế giới.
(*) Tam giác vàng: Tam giác Vàng là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanma, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.
Những người này giết người không chớp mắt, nằm trong tay bọn họ, tuyệt đối không có cơ hội sống sót!
Diệp Đình nhắm vào vai phải người đi đầu, nhiệm vụ của hai người là bắt sống đám buôn ma túy này, chứ không phải bắn chết bọn họ.
Bởi vì vũ khí đả kích tội phạm nhất không phải bắn chết bọn họ, mà là mang bọn họ ra công lý!
Bắt bọn họ khai ra nhiều địa điểm giấu ma túy hơn, lấy luật pháp làm kinh sợ may túy, còn người bị hại được trong sạch.
Cho nên Diệp Đình nhắm vào vai phải người kia là khiến bọn họ mất đi năng lực chiến đấu, chứ không phải muốn mạng bọn họ.
Tiểu Ngũ và Diệp Đình bày trận chờ lệnh!
Một khi cấp trên hạ lệnh công kích, hai bọn họ thề phải bắt những người này lại, nếu không có người về báo tin, băng đảng lớn nhất chạy trốn, nhiệm vụ của bọn họ coi như thất bại! Bởi vì bọn họ có những đội viên khác đang bao vây hang ổ của trùm buôn ma túy!
Đội trưởng còn chưa ra lệnh.
Diệp Đình cẩn thận tính toán, toàn bộ 27 người ở trước đều trong phạm vi bắn của bọn họ, bên tai Diệp Đình truyền tới thanh âm khẩn cấp của đội trưởng: “Các điểm phía trước đã vào vị trí, tiến hành theo kế hoạch, đảm bảo an toàn bản thân! Kết thúc!”
“Đùng —— Đùng —— Đùng đùng đùng ——” Diệp Đình và Tiểu Ngũ lập tức nổ sung, phát súng đầu tiên của Diệp Đình xuyên qua hai người, trong nháy mắt có bảy người bị đả thương mất sức chiến đấu.
“Có mai phục —— mau nằm xuống!”
“Đùng đùng đùng đùng ——” Một chuỗi đạn bắn về phía Diệp Đình và Tiểu Ngũ… Hai người bị bại lộ vị trí, lập tức lăn vào cái hố đã sớm đào xong ở bên cạnh, trên hố là bụi cổ, hoàn toàn che đi bọn họ.
“Đùng đùng —— đùng đùng ——” Lại có bốn người bị bắn.
Kẻ địch trong nháy mắt bị tiêu diệt 11 người.
Diệp Đình ném điện thoại, xoa trán phát đau, trước kia chưa từng mệt mỏi như vậy. Đầu óc anh xoay vòng… rất mệt mỏi…
Mệt đến mức không thể suy tính.
Từ cảm giác mất mác chưa từng có, đến nội tâm điên cuồng!
Anh nhắm mắt lại, giọng nói của Tiểu Ngũ vang lên trong đầu: “Lão Cửu —— ẩn núp cẩn thận! Kẻ địch xuất hiện, ở hướng chín giờ của cậu.”
Tiểu Ngũ mặc đồ rằn ri, trên mặt bôi từng thuốc màu màu xanh đen, đó là thuốc màu của bộ đội đặc chiến khi tác chiến trong rừng cây, nó có thể phòng con trùng, phòng phản quang, có thể hòa thành một màu cùng với hoàn cảnh chung quanh, đây là ngụy trang khó bại lộ mình.
Năm ấy anh 21 tuổi. Anh và Tiểu Ngũ ẩn núp trong bụi cỏ sâu trong rừng nhiệt đới, bọn họ đã ẩn núp 16 giờ.
Bọn họ bò lổm ngổm dưới đất, không nhúc nhích, tựa như mình chính là một bụi cỏ, chung quanh an tĩnh, nghe được gió thổi cỏ xanh “xào xạc”, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót.
Bất động 16 giờ, thân thể Diệp Đình cứng đờ, mắt nhìn chằm chằm ống kính, gió thổi xào xạc bên tai, anh nghe được tiếng tim đập của mình.
Thuốc màu trên mặt anh và Tiểu Ngũ có công hiệu phòng côn trùng, nhưng cũng không thể ngăn cản con nhện, con kiến bò tới bò lui trên người bọn họ.
Có mười người xuất hiện ở đối diện, bọn họ chia thành năm tổ, đang cẩn thận đi tới bọn họ, mỗi người đều cầm súng dài trong tay, ánh mắt lãnh khốc, biểu tình dữ tợn!
Diệp Đình nhắm vào ống kính —— tiểu đội 10 người của đối phương, anh và Tiểu Ngũ có thể tiêu diệt sạch.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên lại có mười mấy người xuất hiện sau bọn họ!
Tiểu Ngũ cả kinh: “Kỳ quái… sao có thể có nhiều người như vậy? Không phải bên tình báo nói chỉ có 10 người sao?”
Diệp Đình không nói lời nào.
Tiểu Ngũ mở máy truyền tin, thấp giọng báo cáo: “Báo cáo đội trưởng! Tôi và Tiểu Cửu phát hiện kẻ địch có 27 người, giữ nguyên kế hoạch phát động tấn công hay không? Kết thúc.”
Trong mấy giây chờ ra lệnh, Diệp Đình tính toán nổ súng thế nào có thể giảm mức độ nguy hiểm của anh và Tiểu Ngũ đến mức thấp nhất!
Hai người bọn họ đối chiến 27 người… tuyệt đối phải liều mạng!
Kẻ địch đều có súng trong tay, hơn nữa còn là băng đảng ma túy lớn kinh khủng nhất tam giác vàng*, có thể nói bọn họ là thứ liều mạng đáng sợ nhất thế giới.
(*) Tam giác vàng: Tam giác Vàng là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanma, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.
Những người này giết người không chớp mắt, nằm trong tay bọn họ, tuyệt đối không có cơ hội sống sót!
Diệp Đình nhắm vào vai phải người đi đầu, nhiệm vụ của hai người là bắt sống đám buôn ma túy này, chứ không phải bắn chết bọn họ.
Bởi vì vũ khí đả kích tội phạm nhất không phải bắn chết bọn họ, mà là mang bọn họ ra công lý!
Bắt bọn họ khai ra nhiều địa điểm giấu ma túy hơn, lấy luật pháp làm kinh sợ may túy, còn người bị hại được trong sạch.
Cho nên Diệp Đình nhắm vào vai phải người kia là khiến bọn họ mất đi năng lực chiến đấu, chứ không phải muốn mạng bọn họ.
Tiểu Ngũ và Diệp Đình bày trận chờ lệnh!
Một khi cấp trên hạ lệnh công kích, hai bọn họ thề phải bắt những người này lại, nếu không có người về báo tin, băng đảng lớn nhất chạy trốn, nhiệm vụ của bọn họ coi như thất bại! Bởi vì bọn họ có những đội viên khác đang bao vây hang ổ của trùm buôn ma túy!
Đội trưởng còn chưa ra lệnh.
Diệp Đình cẩn thận tính toán, toàn bộ 27 người ở trước đều trong phạm vi bắn của bọn họ, bên tai Diệp Đình truyền tới thanh âm khẩn cấp của đội trưởng: “Các điểm phía trước đã vào vị trí, tiến hành theo kế hoạch, đảm bảo an toàn bản thân! Kết thúc!”
“Đùng —— Đùng —— Đùng đùng đùng ——” Diệp Đình và Tiểu Ngũ lập tức nổ sung, phát súng đầu tiên của Diệp Đình xuyên qua hai người, trong nháy mắt có bảy người bị đả thương mất sức chiến đấu.
“Có mai phục —— mau nằm xuống!”
“Đùng đùng đùng đùng ——” Một chuỗi đạn bắn về phía Diệp Đình và Tiểu Ngũ… Hai người bị bại lộ vị trí, lập tức lăn vào cái hố đã sớm đào xong ở bên cạnh, trên hố là bụi cổ, hoàn toàn che đi bọn họ.
“Đùng đùng —— đùng đùng ——” Lại có bốn người bị bắn.
Kẻ địch trong nháy mắt bị tiêu diệt 11 người.
/1906
|