Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lusha cười lạnh ha ha, còn nói: “Thật ra thì cũng đúng, cô nhìn Lăng Vi xem, tính cách mạnh mẽ như vậy, rắn như đá vậy, người đàn ông nào có thể chịu được cô ta? Tôi thật sự không nhìn ra cô ta nữ tính ở chỗ nào...”
“Đúng vậy. Tôi cũng không nhìn ra cô ta tốt ở chỗ nào. Cô ta quá mạnh mẽ không giống phụ nữ gì cả.”
Lusha lập tức phụ họa: “Tôi cảm thấy, chắc tổng tài thích mẫu người dịu dàng như chúng ta hơn đó?”
Anna nghe Lusha nói xong, ‘Ừ’ đáp lại cô ta, hai người mỗi người đều cười cực kỳ thâm ý.
Lăng Vi đứng ở cửa phòng trà, cười phá lên “Ha ha“.
Tiếng cười này của cô, cực kỳ dọa người! Làm hai người phụ nữ đang đứng bên trong hít phải ngụm khí lạnh.
Lăng Vi nghe thấy tiếng hít thở kia, chậm rãi khoan thai nhấc chân, đi vào phòng trà.
Cô vừa đi vào, Lusha và Anna đều như bị sét đánh, sắc mặt của bọn họ lúc đỏ lại đen.
“Cạch cạch cạch” Lăng Vi đi đôi giày cao gót cao năm phân, đứng áp sát trước mặt Lusha.
“Cô nói không ít nhỉ? Bình thường đâu thấy cô chăm chỉ làm việc như thế này.” Lăng Vi ung dung đứng nhìn vẻ mặt như ăn phải cứt của Lusha.
Lăng Vi mỉm cười với cô ta, nói: “Có nữ tính hay không, không phải do phụ nữ định đoạt.”
Lăng Vi cao một mét bảy mốt, cộng thêm đôi giày cao gót của cô, trong nháy mắt đã ép cho Lusha cao một mét năm tám không thể thở nổi.
Lúc này, Lusha đứng ở bên cạnh Lăng Vi, chênh lệch chiều cao lập tức có thể làm cho người ta hiểu lầm Lusha là học sinh trung học cơ sở.
Vóc người của Anna cũng không cao, đi đôi giày cao gót 11 cm vào, miễn cưỡng lên được đến một mét sáu bảy.
Hai người đứng ở trước mặt Lăng Vi, bị khí thế của cô đè ép xuống, ngay cả đầu cũng không ngóc được lên.
Chỉ trong giây lát, khí thế của hai người bọn họ liền héo.
Lăng Vi ung dung đi tới bên cạnh tủ quầy, mở tủ quầy ra, cô cầm lấy một túi trà đen.
Hôm nay Lăng Vi mặc chiếc áo sơ mi bó sát người và chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới mặc chiếc váy bút chì màu xanh đậm.
Đôi chân dài thẳng tắp, eo thon.
Bộ ngực có thể khiến cho rất nhiều người phụ nữ vừa ghen tỵ lại bị hạ thấp lòng tự trọng.
Áo sơ mi được cắt may tinh tế, vừa thanh lịch lại vừa đoan trang.
Nhìn cả người như đã từng trải, nhưng lại cực kỳ nữ tính.
Lusha và Anna chợt bị đánh thẳng vào mặt.
Thật ra thì Lăng Vi không thường xuyên đi giày cao gót, hôm nay cô đi chỉ vì phối hợp với bộ trang phục này, bởi vì phải che kín vết hôn Diệp Đình đánh dấu trên cổ, vạn bất đắc dĩ cô mới đi giày cao gót.
Chỉ là...
Ngoài dự liệu là... thì ra ngày hôm nay cô nhàn nhã như vậy, là do Diệp Đình gợi ý.
Khó trách không có ai đến tìm cô...
Lăng Vi đi tới cạnh máy nước uống.
Cô điềm đạm cười, nói với hai người phụ nữ đang sợ đến ngây người: “Xin nhường đường.”
“...” Lusha vội vàng đứng tránh qua bên cạnh.
Lusha và Anna nhìn nhau, bọn họ đã buôn chuyện ở chỗ này rất lâu rồi, không biết Lăng Vi nghe được bao nhiêu.
Lăng Vi liếc nhìn hai người, cầm ly lấy nước.
Lusha ấp a ấp úng hỏi: “ Quản lý Lăng... Chúng tôi không cố ý nói… nói xấu cô đâu... Không biết... cô nghe được bao nhiêu?”
Lăng Vi liếc mắt nhìn cô ta, hỏi ngược lại cô ta: “Cô muốn cho tôi nghe bao nhiêu?”
“...” Lusha lập tức á khẩu.
Lăng Vi thật ra thì không nghe được bao nhiêu, nhưng mà, nhưng cô cố ý cười nói: “Những thứ cô không muốn để cho tôi nghe thấy, tôi đều đã nghe thấy cả rồi.”
Lusha cười lạnh ha ha, còn nói: “Thật ra thì cũng đúng, cô nhìn Lăng Vi xem, tính cách mạnh mẽ như vậy, rắn như đá vậy, người đàn ông nào có thể chịu được cô ta? Tôi thật sự không nhìn ra cô ta nữ tính ở chỗ nào...”
“Đúng vậy. Tôi cũng không nhìn ra cô ta tốt ở chỗ nào. Cô ta quá mạnh mẽ không giống phụ nữ gì cả.”
Lusha lập tức phụ họa: “Tôi cảm thấy, chắc tổng tài thích mẫu người dịu dàng như chúng ta hơn đó?”
Anna nghe Lusha nói xong, ‘Ừ’ đáp lại cô ta, hai người mỗi người đều cười cực kỳ thâm ý.
Lăng Vi đứng ở cửa phòng trà, cười phá lên “Ha ha“.
Tiếng cười này của cô, cực kỳ dọa người! Làm hai người phụ nữ đang đứng bên trong hít phải ngụm khí lạnh.
Lăng Vi nghe thấy tiếng hít thở kia, chậm rãi khoan thai nhấc chân, đi vào phòng trà.
Cô vừa đi vào, Lusha và Anna đều như bị sét đánh, sắc mặt của bọn họ lúc đỏ lại đen.
“Cạch cạch cạch” Lăng Vi đi đôi giày cao gót cao năm phân, đứng áp sát trước mặt Lusha.
“Cô nói không ít nhỉ? Bình thường đâu thấy cô chăm chỉ làm việc như thế này.” Lăng Vi ung dung đứng nhìn vẻ mặt như ăn phải cứt của Lusha.
Lăng Vi mỉm cười với cô ta, nói: “Có nữ tính hay không, không phải do phụ nữ định đoạt.”
Lăng Vi cao một mét bảy mốt, cộng thêm đôi giày cao gót của cô, trong nháy mắt đã ép cho Lusha cao một mét năm tám không thể thở nổi.
Lúc này, Lusha đứng ở bên cạnh Lăng Vi, chênh lệch chiều cao lập tức có thể làm cho người ta hiểu lầm Lusha là học sinh trung học cơ sở.
Vóc người của Anna cũng không cao, đi đôi giày cao gót 11 cm vào, miễn cưỡng lên được đến một mét sáu bảy.
Hai người đứng ở trước mặt Lăng Vi, bị khí thế của cô đè ép xuống, ngay cả đầu cũng không ngóc được lên.
Chỉ trong giây lát, khí thế của hai người bọn họ liền héo.
Lăng Vi ung dung đi tới bên cạnh tủ quầy, mở tủ quầy ra, cô cầm lấy một túi trà đen.
Hôm nay Lăng Vi mặc chiếc áo sơ mi bó sát người và chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới mặc chiếc váy bút chì màu xanh đậm.
Đôi chân dài thẳng tắp, eo thon.
Bộ ngực có thể khiến cho rất nhiều người phụ nữ vừa ghen tỵ lại bị hạ thấp lòng tự trọng.
Áo sơ mi được cắt may tinh tế, vừa thanh lịch lại vừa đoan trang.
Nhìn cả người như đã từng trải, nhưng lại cực kỳ nữ tính.
Lusha và Anna chợt bị đánh thẳng vào mặt.
Thật ra thì Lăng Vi không thường xuyên đi giày cao gót, hôm nay cô đi chỉ vì phối hợp với bộ trang phục này, bởi vì phải che kín vết hôn Diệp Đình đánh dấu trên cổ, vạn bất đắc dĩ cô mới đi giày cao gót.
Chỉ là...
Ngoài dự liệu là... thì ra ngày hôm nay cô nhàn nhã như vậy, là do Diệp Đình gợi ý.
Khó trách không có ai đến tìm cô...
Lăng Vi đi tới cạnh máy nước uống.
Cô điềm đạm cười, nói với hai người phụ nữ đang sợ đến ngây người: “Xin nhường đường.”
“...” Lusha vội vàng đứng tránh qua bên cạnh.
Lusha và Anna nhìn nhau, bọn họ đã buôn chuyện ở chỗ này rất lâu rồi, không biết Lăng Vi nghe được bao nhiêu.
Lăng Vi liếc nhìn hai người, cầm ly lấy nước.
Lusha ấp a ấp úng hỏi: “ Quản lý Lăng... Chúng tôi không cố ý nói… nói xấu cô đâu... Không biết... cô nghe được bao nhiêu?”
Lăng Vi liếc mắt nhìn cô ta, hỏi ngược lại cô ta: “Cô muốn cho tôi nghe bao nhiêu?”
“...” Lusha lập tức á khẩu.
Lăng Vi thật ra thì không nghe được bao nhiêu, nhưng mà, nhưng cô cố ý cười nói: “Những thứ cô không muốn để cho tôi nghe thấy, tôi đều đã nghe thấy cả rồi.”
/1906
|