Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt của anh thâm thúy, nhưng vẫn giữ được tia lý trí cuối cùng, bởi vì hôm nay cô đã thật sự là quá mệt mỏi, và anh đã định, để cô nghỉ ngơi thật khỏe.
Đôi mắt của anh như bốc lửa nhìn về phía cô, trong mắt có một tia ẩn nhẫn.
“Em mau dậy đi, cẩn thận kẻo lạnh.” Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, mang theo sự từ tính, Lăng Vi biết chiêu chơi xấu của mình đã có hiệu quả, cô cũng không đứng lên, ngược lại còn nở nụ cười quyến rũ với anh.
Diệp Đình thấy cô không nghe lời, còn muốn làm ngược lại lời anh, liền đưa tay ra kéo cô lên. Đột nhiên —— Lăng Vi chợt dùng lực: “Ặc ——” Diệp Đình bị cô kéo ngã, nửa quỳ xuống.
Toàn bộ người anh đều áp ở phía trên cô. Hai cánh tay giang ra chống ở hai bên gò má của cô.
Ánh sáng trên đỉnh đầu Lăng Vi hoàn toàn bị anh che kín, anh bất đắc dĩ mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, cười tà mị nói: “Em muốn đùa với lửa hả?”
Ánh mắt của anh vô cùng có tính xâm lược.
Giống như là một con sư tử đang đi săn, muốn phát động công kích bất cứ lúc nào!
Lăng Vi biết anh sẽ không làm gì mình, cô cố tình chu mỏ lên nói: “Không có, em cảm thấy... đã rất lâu rồi chúng ta không vui vẻ nói chuyện với nhau, như vậy không tốt gì cả, sẽ làm chúng ta cách xa nhau.”
“Em muốn nói chuyện gì?” Anh nắm lấy cằm của cô, ngón cái khẽ vuốt lên đôi môi căng mọng của cô.
Lăng Vi nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay của anh.
Ánh mắt của cô cực kỳ quyến rũ, giống như yêu tinh đang câu hồn đoạt phách.
A... con nhóc này! Diệp Đình chợt cảm thấy ngón tay mình nóng rực lên, xúc cảm mềm mại kia, giống như dòng điện chạy qua người anh.
Anh đưa ngón tay vào miệng của cô, khuấy đảo...
Xúc cảm mềm mại chợt bao bọc lấy ngón tay của anh. Mềm mại, trơn nhẵn, hô hấp của anh cũng ngày càng nặng faafn.
Lăng Vi hài lòng mỉm cười, từ từ giơ tay lên, vẽ vòng ở trên ngực anh. Cô nhìn về phía anh, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nói cái gì cũng được...”
“Nếu không, nói xem bây giờ kế hoạch của em đã tiến hành đến bước nào rồi?”
“Được...” Lăng Vi đột nhiên níu lấy cổ áo của anh, kéo anh xuống, xoay mình ngồi vào bên hông của anh.
Diệp Đình nằm im, trong lòng anh hiểu rõ.
Anh biết cô đang cố ý tán tỉnh anh, vì vậy, anh không phối hợp!
Nhiệt độ trong mắt anh dần biến mất, ngược lại anh muốn xem cô còn ra chiêu nào nữa.
Lăng Vi cắn răng, ngồi bên hông anh, nửa cúi người xuống, cô biết mình có ưu thế gì.
Cô liếm liếm môi, nhẹ nhàng nói: “Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, đầu mùa xuân sang năm, chúng ta có thể làm được mô hình thử nghiêm chiếc xe đầu tiên của chúng ta.”
“Nhanh vậy sao?” Diệp Đình hơi giật mình nhìn chằm chằm vào cô. Cô kiêu ngạo cười, thần thái như một nữ vương đầy quyền lực.
Bàn tay của Diệp Đình vuốt ve phần eo của cô, xúc cảm làn dan mịn màng đánh thức tỉnh tất cả dây thần kinh trên đầu ngón tay của anh, khiến cả người anh đều cảm thấy đặc biệt vui thích.
Anh híp mắt lại, chăm chú nhìn cô.
“À, trước khi ăn tết, em sẽ rất bận rộn... Thời gian có thể ở cạnh anh sẽ giảm đi rất nhiều.” Lăng Vi lắc lắc eo, tựa như là lơ đãng tựa như sửa sang lại chiếc áo ba lỗ của mình.
Diệp Đình hít hơi, như thể cố tình, anh không nhìn lên mặt cô, cũng không nhìn về phía ngực của cô.
Giống như là muốn kìm nén đến tận cùng!
Ánh mắt của anh thâm thúy, nhưng vẫn giữ được tia lý trí cuối cùng, bởi vì hôm nay cô đã thật sự là quá mệt mỏi, và anh đã định, để cô nghỉ ngơi thật khỏe.
Đôi mắt của anh như bốc lửa nhìn về phía cô, trong mắt có một tia ẩn nhẫn.
“Em mau dậy đi, cẩn thận kẻo lạnh.” Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, mang theo sự từ tính, Lăng Vi biết chiêu chơi xấu của mình đã có hiệu quả, cô cũng không đứng lên, ngược lại còn nở nụ cười quyến rũ với anh.
Diệp Đình thấy cô không nghe lời, còn muốn làm ngược lại lời anh, liền đưa tay ra kéo cô lên. Đột nhiên —— Lăng Vi chợt dùng lực: “Ặc ——” Diệp Đình bị cô kéo ngã, nửa quỳ xuống.
Toàn bộ người anh đều áp ở phía trên cô. Hai cánh tay giang ra chống ở hai bên gò má của cô.
Ánh sáng trên đỉnh đầu Lăng Vi hoàn toàn bị anh che kín, anh bất đắc dĩ mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, cười tà mị nói: “Em muốn đùa với lửa hả?”
Ánh mắt của anh vô cùng có tính xâm lược.
Giống như là một con sư tử đang đi săn, muốn phát động công kích bất cứ lúc nào!
Lăng Vi biết anh sẽ không làm gì mình, cô cố tình chu mỏ lên nói: “Không có, em cảm thấy... đã rất lâu rồi chúng ta không vui vẻ nói chuyện với nhau, như vậy không tốt gì cả, sẽ làm chúng ta cách xa nhau.”
“Em muốn nói chuyện gì?” Anh nắm lấy cằm của cô, ngón cái khẽ vuốt lên đôi môi căng mọng của cô.
Lăng Vi nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay của anh.
Ánh mắt của cô cực kỳ quyến rũ, giống như yêu tinh đang câu hồn đoạt phách.
A... con nhóc này! Diệp Đình chợt cảm thấy ngón tay mình nóng rực lên, xúc cảm mềm mại kia, giống như dòng điện chạy qua người anh.
Anh đưa ngón tay vào miệng của cô, khuấy đảo...
Xúc cảm mềm mại chợt bao bọc lấy ngón tay của anh. Mềm mại, trơn nhẵn, hô hấp của anh cũng ngày càng nặng faafn.
Lăng Vi hài lòng mỉm cười, từ từ giơ tay lên, vẽ vòng ở trên ngực anh. Cô nhìn về phía anh, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nói cái gì cũng được...”
“Nếu không, nói xem bây giờ kế hoạch của em đã tiến hành đến bước nào rồi?”
“Được...” Lăng Vi đột nhiên níu lấy cổ áo của anh, kéo anh xuống, xoay mình ngồi vào bên hông của anh.
Diệp Đình nằm im, trong lòng anh hiểu rõ.
Anh biết cô đang cố ý tán tỉnh anh, vì vậy, anh không phối hợp!
Nhiệt độ trong mắt anh dần biến mất, ngược lại anh muốn xem cô còn ra chiêu nào nữa.
Lăng Vi cắn răng, ngồi bên hông anh, nửa cúi người xuống, cô biết mình có ưu thế gì.
Cô liếm liếm môi, nhẹ nhàng nói: “Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, đầu mùa xuân sang năm, chúng ta có thể làm được mô hình thử nghiêm chiếc xe đầu tiên của chúng ta.”
“Nhanh vậy sao?” Diệp Đình hơi giật mình nhìn chằm chằm vào cô. Cô kiêu ngạo cười, thần thái như một nữ vương đầy quyền lực.
Bàn tay của Diệp Đình vuốt ve phần eo của cô, xúc cảm làn dan mịn màng đánh thức tỉnh tất cả dây thần kinh trên đầu ngón tay của anh, khiến cả người anh đều cảm thấy đặc biệt vui thích.
Anh híp mắt lại, chăm chú nhìn cô.
“À, trước khi ăn tết, em sẽ rất bận rộn... Thời gian có thể ở cạnh anh sẽ giảm đi rất nhiều.” Lăng Vi lắc lắc eo, tựa như là lơ đãng tựa như sửa sang lại chiếc áo ba lỗ của mình.
Diệp Đình hít hơi, như thể cố tình, anh không nhìn lên mặt cô, cũng không nhìn về phía ngực của cô.
Giống như là muốn kìm nén đến tận cùng!
/1906
|