Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hàn Yến nhìn cô ta chằm chằm, không nói gì thêm… Ngoài cửa sổ tối đen, đêm rét, nhưng trong xe ấm áp, không phải vì trong xe có điều hòa, mà vì… người ngồi bên cạnh… ấm áp như ánh mặt trời, nóng ấm như cây đuốc. Thời thời khắc khắc có thể lây nhiễm người bên cạnh…
Hình như anh ta… đã rất lâu, không vui vẻ như hôm nay.
Đưa Hoa Đào đến cửa khách sạn, Lăng Vi mở cửa, muốn đưa cô ta lên lầu.
Hàn Yến đột nhiên nói: “Bên ngoài lạnh, cô và A Đình về đi. Tôi đưa cô ấy lên.”
Lăng Vi khó hiểu nhìn anh ta: “Chúng tôi về, vậy anh làm sao? Anh không lái xe, chỗ này cũng không dễ đón xe.”
Hàn Yến khoát tay, nói: “Không sao, tôi ở đây. Đúng lúc tôi tới tra sổ sách.”
Lăng Vi quay đầu nhìn Diệp Đình, Diệp Đình gật đầu, lãnh đạm nói: “Khách sạn này là sản nghiệp của cậu ấy.”
“…”
Lăng Vi cảm giác được, có phải Hàn Yến muốn theo đuổi Hoa Đào không?
Nhưng mà… công việc của Hàn Yến không phải Nam Cực thì là Bắc Cực, hoặc là Grand Canyon,… vừa đi, liền đi hơn nửa năm không thấy người…
Hoa Đào là bạn tốt của cô, bất kể hai người sau này phát triển thế nào, cô ta nhất định chịu thiệt thòi.
Lăng Vi muốn kêu Hoa Đào nói cho cô ta.
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên nắm tay cô.
Lăng Vi chuẩn bị kêu Hoa Đào liền nghẹn lại, Diệp Đình nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Bạn em cũng không ngốc, người ta tự có chừng mực.”
“…” Lăng Vi thầm nghĩ, Hoa Đào không ngốc… tim Hoa Đào quá lớn!
Bây giờ Hoa Đào nhất định còn chưa cảm nhận được Hàn Yến có ý với cô ta.
Lăng Vi khắc khoải luống cuống.
Lúc này, Hoa Đào đi vào cửa khách sạn, cô ta quay đầu khoát tay với Lăng Vi, lắc lắc điện thoại trong tay, ý là: “Đến nhà, gọi điện thoại báo bình an cho tôi.”
Lăng Vi ra dấu tay “OK” cho cô ta.
Hoa Đào khoát tay, đi theo Hàn Yến vào thang máy.
Trên đường về nhà, Lăng Vi lo lắng.
Mắt Diệp Đình trầm xuống, nhéo mặt cô: “Sao thế? Sao có biểu tình này?”
Lăng Vi cắn răng, nói ra lo âu trong lòng: “Anh không nhìn ra anh em của anh muốn theo đuổi chị em của em sao?”
Diệp Đình mím môi, nhàn nhạt hỏi: “Thì sao?”
Lăng Vi nói: “Công việc của Hàn Yến… Hoặc đi Nam Cực, hoặc đi Bắc Cực, hay là Grand Canyon gì. Hơn nửa năm không thấy mặt một lần…”
Diệp Đình suy nghĩ một lúc, nói: “Con người lão Lục, anh hiểu rõ. Nếu cậu ấy đã động lòng, nhất định có suy xét của chính cậu ấy. Hơn nữa, hai bọn họ vừa quen, còn chưa tiếp xúc… tính cách có hợp nhau hay không, có thích nhau hay không, vẫn chưa chắc chắn đâu.”
“Cũng đúng…”
Diệp Đình vuốt tóc cô, lại nhéo tai cô: “Mỗi một người đều có duyên phận của mình, duyên phận tới, muốn ngăn cản cũng không ngăn nổi. Nếu bọn họ thật sự thích đối phương, nói không chừng Hàn Yến sẽ trở về Đế Đô, tiếp nhận sự nghiệp gia tộc. Hoặc là, nói không chừng bạn em sẽ từ chức, đi khắp thế giới theo cậu ấy…”
Hàn Yến nhìn cô ta chằm chằm, không nói gì thêm… Ngoài cửa sổ tối đen, đêm rét, nhưng trong xe ấm áp, không phải vì trong xe có điều hòa, mà vì… người ngồi bên cạnh… ấm áp như ánh mặt trời, nóng ấm như cây đuốc. Thời thời khắc khắc có thể lây nhiễm người bên cạnh…
Hình như anh ta… đã rất lâu, không vui vẻ như hôm nay.
Đưa Hoa Đào đến cửa khách sạn, Lăng Vi mở cửa, muốn đưa cô ta lên lầu.
Hàn Yến đột nhiên nói: “Bên ngoài lạnh, cô và A Đình về đi. Tôi đưa cô ấy lên.”
Lăng Vi khó hiểu nhìn anh ta: “Chúng tôi về, vậy anh làm sao? Anh không lái xe, chỗ này cũng không dễ đón xe.”
Hàn Yến khoát tay, nói: “Không sao, tôi ở đây. Đúng lúc tôi tới tra sổ sách.”
Lăng Vi quay đầu nhìn Diệp Đình, Diệp Đình gật đầu, lãnh đạm nói: “Khách sạn này là sản nghiệp của cậu ấy.”
“…”
Lăng Vi cảm giác được, có phải Hàn Yến muốn theo đuổi Hoa Đào không?
Nhưng mà… công việc của Hàn Yến không phải Nam Cực thì là Bắc Cực, hoặc là Grand Canyon,… vừa đi, liền đi hơn nửa năm không thấy người…
Hoa Đào là bạn tốt của cô, bất kể hai người sau này phát triển thế nào, cô ta nhất định chịu thiệt thòi.
Lăng Vi muốn kêu Hoa Đào nói cho cô ta.
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên nắm tay cô.
Lăng Vi chuẩn bị kêu Hoa Đào liền nghẹn lại, Diệp Đình nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Bạn em cũng không ngốc, người ta tự có chừng mực.”
“…” Lăng Vi thầm nghĩ, Hoa Đào không ngốc… tim Hoa Đào quá lớn!
Bây giờ Hoa Đào nhất định còn chưa cảm nhận được Hàn Yến có ý với cô ta.
Lăng Vi khắc khoải luống cuống.
Lúc này, Hoa Đào đi vào cửa khách sạn, cô ta quay đầu khoát tay với Lăng Vi, lắc lắc điện thoại trong tay, ý là: “Đến nhà, gọi điện thoại báo bình an cho tôi.”
Lăng Vi ra dấu tay “OK” cho cô ta.
Hoa Đào khoát tay, đi theo Hàn Yến vào thang máy.
Trên đường về nhà, Lăng Vi lo lắng.
Mắt Diệp Đình trầm xuống, nhéo mặt cô: “Sao thế? Sao có biểu tình này?”
Lăng Vi cắn răng, nói ra lo âu trong lòng: “Anh không nhìn ra anh em của anh muốn theo đuổi chị em của em sao?”
Diệp Đình mím môi, nhàn nhạt hỏi: “Thì sao?”
Lăng Vi nói: “Công việc của Hàn Yến… Hoặc đi Nam Cực, hoặc đi Bắc Cực, hay là Grand Canyon gì. Hơn nửa năm không thấy mặt một lần…”
Diệp Đình suy nghĩ một lúc, nói: “Con người lão Lục, anh hiểu rõ. Nếu cậu ấy đã động lòng, nhất định có suy xét của chính cậu ấy. Hơn nữa, hai bọn họ vừa quen, còn chưa tiếp xúc… tính cách có hợp nhau hay không, có thích nhau hay không, vẫn chưa chắc chắn đâu.”
“Cũng đúng…”
Diệp Đình vuốt tóc cô, lại nhéo tai cô: “Mỗi một người đều có duyên phận của mình, duyên phận tới, muốn ngăn cản cũng không ngăn nổi. Nếu bọn họ thật sự thích đối phương, nói không chừng Hàn Yến sẽ trở về Đế Đô, tiếp nhận sự nghiệp gia tộc. Hoặc là, nói không chừng bạn em sẽ từ chức, đi khắp thế giới theo cậu ấy…”
/1906
|