Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sắc mặt Hạ Tiểu Hi ngay lạp tức biến đổi, vội vàng nhích lại phía anh thêm một chút.
Lôi Tuấn vội vàng nói tiếp: “Tôi kiểm tra em một đề, chắc chắn em không biết.”
“Xì ——” Hạ Tiểu Hi trợn trắng mắt, “Nói thật cho anh biết nhé, chỉ có anh không ngờ tới, chứ làm gì có chuyện tôi không biết! Biệt hiệu của tôi chính là ‘tiểu từ điển Trung Hoa’ đó! Hừ —— nói ra hù chết anh!”
“Ô yô yô…” Lôi Tuấn vỗ đùi, “Vậy thì hai ta quá có duyên rồi! Biệt hiệu của tôi chính là ‘bí tịch thơ Trung Hoa’ này…”
Hạ Tiểu Hi nhìn anh, đột nhiên cười rộ lên mấy tiếng, “Ha ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cũng cười, hai người cười ngả cười nghiêng.
Lôi Tuấn đụng đụng cánh tay cô, “Bạn học từ điển nhỏ này, tôi kiểm tra cô nhé.”
“Được a, anh cứ đố đi.”
Lôi Tuấn đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, muốn chỉnh cô một chút.
Thế nên anh liền cười một tiếng đầy vẻ bại hoại, “Tết Trung thu vừa mới hết, chúng ta liền nói về trăng sáng đi.” Anh thấy Hạ Tiểu Hi nghiêm túc gật đầu một cái, thái độ của anh cũng nghiêm túc theo, thầm thì đầy xúc cảm: “Ánh trăng trên cành ba phần say, hơn hẳn nhân gian rượu nửa chén… Em thử hai câu tiếp xem.”
Hạ Tiểu Hi bối rối!
Cô khoe khoang khoác lác như thế, nhưng hai câu này cô thực sự chưa từng nghe qua!
“Ánh trăng trên cành ba phần say, hơn hẳn nhân gian rượu nửa chén…” Cô lặp lại hai câu kia, thế nhưng trong lòng chẳng có tí teo ấn tượng gì về chúng cả!
Cô cẩn thận nhớ lại, ý cảnh của hai câu này thật sự rất hay! Thật giống với thơ Lý Bạch, thế nhưng, thơ Lý Bạch, căn bản cô không thể không biết… mà hai câu này, cô thật sự, thật sự không có chút ấn tượng nào!
Hạ Tiểu Hi vò đầu! Lại bị làm khó! Thật mất thể diện mà!
“Không biết đúng không?” Lôi Tuấn cong khóe miệng, cười đầy tà khí.
Thật ra thì, đây chính là câu thơ Lăng Vi mới viết… Mấy trăm bài thơ mà chị dâu viết, chắc hẳn Hạ Tiểu Hi xem qua cũng không nhớ được, thật là dễ gạt, ha ha ha ha ha…
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, không chịu thừa nhận.
Lôi Tuấn nói, “Nếu không thì vậy đu, ngày mai tôi mời em ăn cơm để bồi tội, đến lúc đó sẽ nói cho em biết.”
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, không nói lời nào.
Lôi Tuấn có chút mơ màng, “Tức giận rồi?”
Cô vẫn không nói tiếng nào.
“Được được được, tôi nói cho em, em đừng có tức giận…” Lôi Tuấn mở ngăn kéo của tủ đầu giường, lấy ra một chiếc laptop.
Anh mở đến mục thơ về tiết trời trung thư, đưa tới trước mặt cô, “Nè… đây là do tôi viết. Làm sao mà em biết được chứ.”
Trong lòng thầm mặc niệm, chị dâu tha mạng…
“Hả?” Miệng Hạ Tiểu Hi mở to hết cỡ!
Cô chau mày nhìn bản thơ đó. Chữ viết của anh thật sự rất đẹp! Cuồng thảo giống hệt nước chảy mây trôi, “Ánh trăng trên cành ba phần say, hơn hẳn nhân gian rượu nửa chén…Đêm qua trăng thanh cùng gió mát, khói sóng mờ ảo như bóng theo…”
“Đây là anh viết á?” Hạ Tiểu Hi sợ đến ngây người! Cô đọc đi đọc lại hai câu thơ này, thật sự cảm thấy ý cảnh của nó vô cùng hay!
Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn anh, “Lôi Tuấn! Anh thật lợi hại!”
Nhưng mà tính cách kia của anh ta lại chẳng giống chút nào?
Làm sao có thể chứ? Gạt người đúng không?
Hạ Tiểu Hi lại rà trên trang baidu, không tìm thấy.
Thật sự là anh ta viết?
Không thể nào tin được.
Lôi Tuấn nháy mắt một cái, đặt cô vào trong mắt. Ánh mắt cô nhìn về phía anh, tràn đầy kính nể và ngạc nhiên! Thật giống như đào được vật báu vậy, Hạ Tiểu Hi đột nhiên nói: “Tôi có thể giám định bài thơ khác một chút được không?”
“Phụt——” giám định hả, nhìn nhìn nhìn đi, có văn hóa đúng là khác biệt mà, cô em này cũng tiện thể hơn hẳn người khác.
Chị dâu, anh chép thơ của anh để đùa giỡn bạn em… em đừng trách anh đó…
Sắc mặt Hạ Tiểu Hi ngay lạp tức biến đổi, vội vàng nhích lại phía anh thêm một chút.
Lôi Tuấn vội vàng nói tiếp: “Tôi kiểm tra em một đề, chắc chắn em không biết.”
“Xì ——” Hạ Tiểu Hi trợn trắng mắt, “Nói thật cho anh biết nhé, chỉ có anh không ngờ tới, chứ làm gì có chuyện tôi không biết! Biệt hiệu của tôi chính là ‘tiểu từ điển Trung Hoa’ đó! Hừ —— nói ra hù chết anh!”
“Ô yô yô…” Lôi Tuấn vỗ đùi, “Vậy thì hai ta quá có duyên rồi! Biệt hiệu của tôi chính là ‘bí tịch thơ Trung Hoa’ này…”
Hạ Tiểu Hi nhìn anh, đột nhiên cười rộ lên mấy tiếng, “Ha ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cũng cười, hai người cười ngả cười nghiêng.
Lôi Tuấn đụng đụng cánh tay cô, “Bạn học từ điển nhỏ này, tôi kiểm tra cô nhé.”
“Được a, anh cứ đố đi.”
Lôi Tuấn đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, muốn chỉnh cô một chút.
Thế nên anh liền cười một tiếng đầy vẻ bại hoại, “Tết Trung thu vừa mới hết, chúng ta liền nói về trăng sáng đi.” Anh thấy Hạ Tiểu Hi nghiêm túc gật đầu một cái, thái độ của anh cũng nghiêm túc theo, thầm thì đầy xúc cảm: “Ánh trăng trên cành ba phần say, hơn hẳn nhân gian rượu nửa chén… Em thử hai câu tiếp xem.”
Hạ Tiểu Hi bối rối!
Cô khoe khoang khoác lác như thế, nhưng hai câu này cô thực sự chưa từng nghe qua!
“Ánh trăng trên cành ba phần say, hơn hẳn nhân gian rượu nửa chén…” Cô lặp lại hai câu kia, thế nhưng trong lòng chẳng có tí teo ấn tượng gì về chúng cả!
Cô cẩn thận nhớ lại, ý cảnh của hai câu này thật sự rất hay! Thật giống với thơ Lý Bạch, thế nhưng, thơ Lý Bạch, căn bản cô không thể không biết… mà hai câu này, cô thật sự, thật sự không có chút ấn tượng nào!
Hạ Tiểu Hi vò đầu! Lại bị làm khó! Thật mất thể diện mà!
“Không biết đúng không?” Lôi Tuấn cong khóe miệng, cười đầy tà khí.
Thật ra thì, đây chính là câu thơ Lăng Vi mới viết… Mấy trăm bài thơ mà chị dâu viết, chắc hẳn Hạ Tiểu Hi xem qua cũng không nhớ được, thật là dễ gạt, ha ha ha ha ha…
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, không chịu thừa nhận.
Lôi Tuấn nói, “Nếu không thì vậy đu, ngày mai tôi mời em ăn cơm để bồi tội, đến lúc đó sẽ nói cho em biết.”
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, không nói lời nào.
Lôi Tuấn có chút mơ màng, “Tức giận rồi?”
Cô vẫn không nói tiếng nào.
“Được được được, tôi nói cho em, em đừng có tức giận…” Lôi Tuấn mở ngăn kéo của tủ đầu giường, lấy ra một chiếc laptop.
Anh mở đến mục thơ về tiết trời trung thư, đưa tới trước mặt cô, “Nè… đây là do tôi viết. Làm sao mà em biết được chứ.”
Trong lòng thầm mặc niệm, chị dâu tha mạng…
“Hả?” Miệng Hạ Tiểu Hi mở to hết cỡ!
Cô chau mày nhìn bản thơ đó. Chữ viết của anh thật sự rất đẹp! Cuồng thảo giống hệt nước chảy mây trôi, “Ánh trăng trên cành ba phần say, hơn hẳn nhân gian rượu nửa chén…Đêm qua trăng thanh cùng gió mát, khói sóng mờ ảo như bóng theo…”
“Đây là anh viết á?” Hạ Tiểu Hi sợ đến ngây người! Cô đọc đi đọc lại hai câu thơ này, thật sự cảm thấy ý cảnh của nó vô cùng hay!
Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn anh, “Lôi Tuấn! Anh thật lợi hại!”
Nhưng mà tính cách kia của anh ta lại chẳng giống chút nào?
Làm sao có thể chứ? Gạt người đúng không?
Hạ Tiểu Hi lại rà trên trang baidu, không tìm thấy.
Thật sự là anh ta viết?
Không thể nào tin được.
Lôi Tuấn nháy mắt một cái, đặt cô vào trong mắt. Ánh mắt cô nhìn về phía anh, tràn đầy kính nể và ngạc nhiên! Thật giống như đào được vật báu vậy, Hạ Tiểu Hi đột nhiên nói: “Tôi có thể giám định bài thơ khác một chút được không?”
“Phụt——” giám định hả, nhìn nhìn nhìn đi, có văn hóa đúng là khác biệt mà, cô em này cũng tiện thể hơn hẳn người khác.
Chị dâu, anh chép thơ của anh để đùa giỡn bạn em… em đừng trách anh đó…
/1906
|