Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Quân nhận di động, bỏ vào túi đeo màu đen. Bàn Trương (anh Trương béo đây mà:v Bàn = béo, cũng có thể gọi là Trương Béo:v) nhìn qua, tò mò hỏi Lăng Vi: “Bạn trai?”
“Không phải.” Lăng Vi lắc đầu.
“Còn nói không phải, nhìn gương mặt trầm trầm như trời mưa kìa. Có phải cãi nhau với bạn trai không?”
Lăng Vi nâng mắt, như cười như không nhìn anh ta: “Cảnh sát Trương, bình thường anh tra án cũng luôn nghe theo trực giác như vậy à?”
“...” Trương Tư Minh sửng sốt.
Đột nhiên “vèo” một tiếng: “Chẳng qua tôi chỉ tò mò chút thôi... Hỏi nhiều là bệnh nghề nghiệp, cô đừng để ý.”
Lăng Vi không nói gì nữa.
Thật ra cảnh sát Trương làm việc rất nghiêm túc, chỉ là lúc không có việc gì thì hay nói đùa.
Giang Quân đột nhiên liếc Bàn Trương một cái, trầm giọng nói: “Vụ án này tra không rõ, trừ cậu một tháng tiền thưởng.”
“Phốc ——” Trương Tư Minh tự đánh miệng mình: “Này thì miệng tiện...”
Người trong tổ tất cả đều cười haha.
Cơm nước xong, trở lại cảnh cục.
Giang Quân nói với Lăng Vi: “Người nọ nhắn lại cho cô kìa.”
Nói xong, giơ di động tới trước mặt Lăng Vi, ánh mắt thâm trầm lãnh duệ nhìn chằm chằm cô.
Lăng Vi nâng mắt, nhìn về phía màn hình, bên trong viết một chữ: “Ừ” cực kì ngắn gọn... Lăng Vi lại giống như thấy được đối phương đen mặt đặc biệt không kiên nhẫn...
“Cảm ơn.” Cô gật gật đầu với Giang Quân.
Giang Quân thu lại di động.
Chỉ thấy Lăng Vi cầm tư liệu, còn nghiêm túc nghiên cứu. Giống như... không quan tâm đến nội dung tin nhắn này lắm.
Sắc mặt Lăng Vi như thường xem tư liệu.
Cô, đã đoán ra Diệp Đình nhất định sẽ trả lời cô như vậy, cho nên, cô không thấy có gì bất ngờ cả.
Nếu Diệp Đình đã biết cô lỡ hẹn sẽ không ngu ngốc đợi ở đó. Lăng Vi không rối rắm nữa, bây giờ đối với cô mà nói, quan trọng nhất... Chính là tra ra ai mua chiếc “vòng cổ xe thể thao” kia của cha mẹ mình!
Giang Quân dư quang nhìn cô, nghĩ cô sẽ nói gì đó.
Nhưng chẳng có gì.
Cô im lặng ngồi ở đó, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không ảnh hưởng tới cô.
Giang Quân nhìn sâu vào cô một lát.
Anh cúi đầu xem tư liệu. Đột nhiên, anh lại ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía cô.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt cô, há miệng thở dốc... Nghĩ muốn nói với cô gì đó, rồi lại nhíu nhíu mày, khép miệng lại.
Anh rối rắm một hồi lâu, rốt cục mở miệng ra, làm như quyết tâm một phen, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô. Anh hít sâu một hơi, phát ra một âm: “Vi...”
“Cốc cốc cốc ——” Đột nhiên có người gõ cửa: “Đội trưởng —— vụ án có tiến triển!”
Giang Quân nhìn cảnh viên trước cửa, cuối cùng... Vẫn là đem lời muốn nói nuốt về trong bụng.
Tiếp theo, anh lại bận rộn chân không chạm nổi đất.
...
Đầu bên kia, Diệp Đình sắc mặt âm trầm ném di động.
“Cái đám phế vật này làm việc kiểu gì đấy? Một đám đều là thùng cơm?!” Diệp Đình ném một phần văn kiện, vung bút lên, gạch một dấu đỏ thật to ở trên văn kiện!
Anh vẻ mặt âm trầm ấn số nội tuyến: “Quản lý tài vụ mắt mù à? Chỗ này viết thừa một số không! Không kiểm tra đối chiếu à? Viết thêm một số không, công ty phải tổn thất đến hơn một ngàn vạn! Chuyện này ai tới chịu trách nhiệm?!”
Giang Quân nhận di động, bỏ vào túi đeo màu đen. Bàn Trương (anh Trương béo đây mà:v Bàn = béo, cũng có thể gọi là Trương Béo:v) nhìn qua, tò mò hỏi Lăng Vi: “Bạn trai?”
“Không phải.” Lăng Vi lắc đầu.
“Còn nói không phải, nhìn gương mặt trầm trầm như trời mưa kìa. Có phải cãi nhau với bạn trai không?”
Lăng Vi nâng mắt, như cười như không nhìn anh ta: “Cảnh sát Trương, bình thường anh tra án cũng luôn nghe theo trực giác như vậy à?”
“...” Trương Tư Minh sửng sốt.
Đột nhiên “vèo” một tiếng: “Chẳng qua tôi chỉ tò mò chút thôi... Hỏi nhiều là bệnh nghề nghiệp, cô đừng để ý.”
Lăng Vi không nói gì nữa.
Thật ra cảnh sát Trương làm việc rất nghiêm túc, chỉ là lúc không có việc gì thì hay nói đùa.
Giang Quân đột nhiên liếc Bàn Trương một cái, trầm giọng nói: “Vụ án này tra không rõ, trừ cậu một tháng tiền thưởng.”
“Phốc ——” Trương Tư Minh tự đánh miệng mình: “Này thì miệng tiện...”
Người trong tổ tất cả đều cười haha.
Cơm nước xong, trở lại cảnh cục.
Giang Quân nói với Lăng Vi: “Người nọ nhắn lại cho cô kìa.”
Nói xong, giơ di động tới trước mặt Lăng Vi, ánh mắt thâm trầm lãnh duệ nhìn chằm chằm cô.
Lăng Vi nâng mắt, nhìn về phía màn hình, bên trong viết một chữ: “Ừ” cực kì ngắn gọn... Lăng Vi lại giống như thấy được đối phương đen mặt đặc biệt không kiên nhẫn...
“Cảm ơn.” Cô gật gật đầu với Giang Quân.
Giang Quân thu lại di động.
Chỉ thấy Lăng Vi cầm tư liệu, còn nghiêm túc nghiên cứu. Giống như... không quan tâm đến nội dung tin nhắn này lắm.
Sắc mặt Lăng Vi như thường xem tư liệu.
Cô, đã đoán ra Diệp Đình nhất định sẽ trả lời cô như vậy, cho nên, cô không thấy có gì bất ngờ cả.
Nếu Diệp Đình đã biết cô lỡ hẹn sẽ không ngu ngốc đợi ở đó. Lăng Vi không rối rắm nữa, bây giờ đối với cô mà nói, quan trọng nhất... Chính là tra ra ai mua chiếc “vòng cổ xe thể thao” kia của cha mẹ mình!
Giang Quân dư quang nhìn cô, nghĩ cô sẽ nói gì đó.
Nhưng chẳng có gì.
Cô im lặng ngồi ở đó, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không ảnh hưởng tới cô.
Giang Quân nhìn sâu vào cô một lát.
Anh cúi đầu xem tư liệu. Đột nhiên, anh lại ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía cô.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt cô, há miệng thở dốc... Nghĩ muốn nói với cô gì đó, rồi lại nhíu nhíu mày, khép miệng lại.
Anh rối rắm một hồi lâu, rốt cục mở miệng ra, làm như quyết tâm một phen, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô. Anh hít sâu một hơi, phát ra một âm: “Vi...”
“Cốc cốc cốc ——” Đột nhiên có người gõ cửa: “Đội trưởng —— vụ án có tiến triển!”
Giang Quân nhìn cảnh viên trước cửa, cuối cùng... Vẫn là đem lời muốn nói nuốt về trong bụng.
Tiếp theo, anh lại bận rộn chân không chạm nổi đất.
...
Đầu bên kia, Diệp Đình sắc mặt âm trầm ném di động.
“Cái đám phế vật này làm việc kiểu gì đấy? Một đám đều là thùng cơm?!” Diệp Đình ném một phần văn kiện, vung bút lên, gạch một dấu đỏ thật to ở trên văn kiện!
Anh vẻ mặt âm trầm ấn số nội tuyến: “Quản lý tài vụ mắt mù à? Chỗ này viết thừa một số không! Không kiểm tra đối chiếu à? Viết thêm một số không, công ty phải tổn thất đến hơn một ngàn vạn! Chuyện này ai tới chịu trách nhiệm?!”
/1906
|