Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bọn họ không thể nào giống như nhân vật chính trong sách, một lần lại một lần tránh thoát nguy cơ.
Trước mộ các liệt sĩ, tất cả mọi người tháo mũ cúi chào, thắng lợi như vậy không dễ đến, chúng ta nên quý trọng nhiều hơn.
Là ai để cho chúng ta ở trong phòng không gió không bão không buồn không lo lớn lên?
Là ai che mưa chắn gió, ngăn cản tai nạn vì chúng ta, không có bọn họ ở tiền tuyến bảo vệ hòa bình, không sợ sinh tử, nào có chúng ta yên ổn hiện nay, năm tháng yên tĩnh tốt đẹp?
Mời các vị trân trọng -----
Một năm sau khi hành động....
Rốt cuộc vết thương của Bạch Lộ đã khôi phục.
Tháng chín thu, tiểu Ngũ cùng Bạch Lộ bù lại buổi hôn lễ đã trễ mười năm này.
Nhân viên tham gia buổi hôn lễ hôn nay, trừ người nhà Bạch Lộ, còn có một đám bạn tốt là Diệp Đình, đáng giá giới thiệu nhất là một người bạn cũ của Vương Dần.
Người bạn cũ này tên là Ngũ Thế Thành, là cha của tiểu Ngũ! Ông cũng là một trong bảy thành viên tiểu tổ có bảy sợi dây chuyền kia.
Vốn là, lúc bọn họ ẩn nấp ở Ám Dạ đế quốc, cho là Ngũ Thế Thành hy sinh.
Ai có thể nghĩ, sau khi ông bị người đuổi giết đã nhảy vào biển khơi, sau khi ông rơi vào biển khơi đầu bị thương nặng tạm thời ngất xỉu.
Chủ thuyền đã cứu ông họ Bạch, Bạch tiên sinh thấy ông còn một hơi thở liền cứu ông dậy mang về nước.
Sau khi Ngũ Thế Thành tỉnh lại, bác sĩ chẩn đoán ông tạm thời mất trí nhớ, ở tại Bạch gia nghỉ ngơi.
NHà của Bạch gia cũng không phải giàu có, cuộc sống bình bình đạm đạm thật ấm áp, con gái nhỏ của Bạch gia là Bạch Tuyền vô cùng hiểu chuyện, thường xuyên giúp ông nhớ lại chuyện trước kia, cô gái nhỏ vô cùng hy vọng ông mau chóng hồi phục, nhanh chóng đoàn tụ với người nhà của mình.
Ngũ Thế Thành không nhớ được gì cả, quả thật quá đáng thương.....
Bạch Tuyền nghĩ đủ mọi cách giúp ông.
Ngày này, cô đang ở torng thư viện của trường học lat655 xem sách về đề tài quân sự, bởi vì cô phát hiện mỗi lần chú Ngũ nói chuyện đều nghiêm túc như quân nhân vậy. Có lúc còn nói một ít thuật ngữ quân sự.
Cho nên, cô nghĩ..... cho ông đọc một ít sách về đề tài quân sự, không chừng có thể trợ giúp trí nhớ cho ông.
Bạch Tuyền đang lật sách, đột nhiên có người kêu cô: “Bạch Tuyền, có một vị tiên sinh họ Vương tìm cậu.”
Bạch Tuyền nhíu mày, tiên sinh họ Vương? Ai vậy?
Cô từ thư viện đi ra, bước tới phòng khách của trường học.
Cô không có trực tiếp đi vào, chỉ đứng bên ngoài cửa nhìn vào.
Vương Dần vừa thấy liền nhận ra cô.
“Cô gái nhỏ, con quên chú rồi? Lần trước đi xe buýt, không phải con trả tiền thay chú sao? Chú vẫn muốn tới thăm con, xem con có chuyện gì cần giúp không, chú sẽ dùng hết toàn lực làm giúp con.”
Bạch Tuyền trợn to mắt nhìn ông, cô khoát tay nói: “Không cần..... chỉ là nhấc tay mà thôi, chút chuyện nhỏ như vậy mà ngài còn để trong lòng.”
Vương Dần nói: “Bây giờ chú mới về hưu, ở nhà cũng không có chuyện gì làm. Đột nhiên có người giúp chú, chú liền nghĩ, cô gái nhỏ con thật hiền lành, không thể phụ lòng ý tốt của con.”
Bạch Tuyền nói: “Thật sự không cần, con phải lập tức trở về nhà ăn cơm. Con đi nha!”
Cô gái nhỏ chưa chờ ông nói chuyện liền trực tiếp chạy ra cửa trường lên xe buýt.
Vương Dần vội vàng lái xe theo. Một đường đến cửa nhà cô, đột nhiên ----
Vương Dần gặp được Ngũ Thế Thành!
Có đúng lúc hay không? Chính là trùng hợp như vậy! Càng đúng dịp là... Ngũ Thế Thành là cha ruột của tiểu Ngũ --- cho đến khi tiểu Ngũ hoàn thành nhiệm vụ trở lại, trong lúc vô tình Diệp Đình phát hiện dây chuyền của anh, Vương Dần mới biết con trai của Vương Thế Thành là tiểu Ngũ!
Từ nhỏ tiểu Ngũ đã bị đưa đến quân giáo, anh không biết cha mẹ mình là ai.
Đột nhiên, từ trên trời rơi xuống một người cha, để cho anh không biết làm sao.
Anh ẩn núp bên doanh địch mười năm, nhìn hết người lừa ta gạt.... nói thật, anh quá cần quan tâm, quá cần ấm áp....
Từ thế giới tàn khốc đó trở lại, tiểu Ngũ dường như trở lại vòng tay của mẹ.... Anh không chỉ có người vợ yêu anh như mạng, còn có một người cha thân cận đáng kính, còn có nhiều bạn bè yêu anh quan tâm anh như vậy.
Sau khi tiểu Ngũ và Ngũ Thế Thành nhận nhau, Vương Dần mang bọn họ đi Bạch gia nói cám ơn.
Ai - nghĩ - tới -----
Tiểu Ngũ vừa vào cửa liền ngây ngẩn....
Bạch gia này..... không phải là nhà Bạch Lộ sao?
Bạch Tuyền, chính là em gái của Bạch Lộ! Trước, người cứu Ngũ Thế Thành trở về, lại là cha của Bạch Lộ.
Vương Dần kể xong những chuyện này, mọi người cùng hô to “quá thần kỳ”!
Chuyện trên thế gian này, còn có chuyện nào trùng hợp hơn chuyện này sao?
Đoàn người cười to nháo loạn ở hôn lễ của tiểu Ngũ và Bạch Lộ!
Bên bờ cát náo nhiệt, nhiếp ảnh gia bày xong máy chụp hình.
Trước ống kính, Lăng Vi nói với đoàn người: “Lại đây lại đây, chúng ta cùng kêu quả cà ---”
Các bạn bè cũng cười lên “Ha ha”, ngay tại lúc mọi người kêu quả cà , đột nhiên tiểu Duệ Duệ xách eo, đi tới hàng đầu đứng: “Kêu quả cà cái gì? Phải kêu Duệ Duệ! Tiểu gia chính là thông minh (duệ) như vậy!”
Bọn họ không thể nào giống như nhân vật chính trong sách, một lần lại một lần tránh thoát nguy cơ.
Trước mộ các liệt sĩ, tất cả mọi người tháo mũ cúi chào, thắng lợi như vậy không dễ đến, chúng ta nên quý trọng nhiều hơn.
Là ai để cho chúng ta ở trong phòng không gió không bão không buồn không lo lớn lên?
Là ai che mưa chắn gió, ngăn cản tai nạn vì chúng ta, không có bọn họ ở tiền tuyến bảo vệ hòa bình, không sợ sinh tử, nào có chúng ta yên ổn hiện nay, năm tháng yên tĩnh tốt đẹp?
Mời các vị trân trọng -----
Một năm sau khi hành động....
Rốt cuộc vết thương của Bạch Lộ đã khôi phục.
Tháng chín thu, tiểu Ngũ cùng Bạch Lộ bù lại buổi hôn lễ đã trễ mười năm này.
Nhân viên tham gia buổi hôn lễ hôn nay, trừ người nhà Bạch Lộ, còn có một đám bạn tốt là Diệp Đình, đáng giá giới thiệu nhất là một người bạn cũ của Vương Dần.
Người bạn cũ này tên là Ngũ Thế Thành, là cha của tiểu Ngũ! Ông cũng là một trong bảy thành viên tiểu tổ có bảy sợi dây chuyền kia.
Vốn là, lúc bọn họ ẩn nấp ở Ám Dạ đế quốc, cho là Ngũ Thế Thành hy sinh.
Ai có thể nghĩ, sau khi ông bị người đuổi giết đã nhảy vào biển khơi, sau khi ông rơi vào biển khơi đầu bị thương nặng tạm thời ngất xỉu.
Chủ thuyền đã cứu ông họ Bạch, Bạch tiên sinh thấy ông còn một hơi thở liền cứu ông dậy mang về nước.
Sau khi Ngũ Thế Thành tỉnh lại, bác sĩ chẩn đoán ông tạm thời mất trí nhớ, ở tại Bạch gia nghỉ ngơi.
NHà của Bạch gia cũng không phải giàu có, cuộc sống bình bình đạm đạm thật ấm áp, con gái nhỏ của Bạch gia là Bạch Tuyền vô cùng hiểu chuyện, thường xuyên giúp ông nhớ lại chuyện trước kia, cô gái nhỏ vô cùng hy vọng ông mau chóng hồi phục, nhanh chóng đoàn tụ với người nhà của mình.
Ngũ Thế Thành không nhớ được gì cả, quả thật quá đáng thương.....
Bạch Tuyền nghĩ đủ mọi cách giúp ông.
Ngày này, cô đang ở torng thư viện của trường học lat655 xem sách về đề tài quân sự, bởi vì cô phát hiện mỗi lần chú Ngũ nói chuyện đều nghiêm túc như quân nhân vậy. Có lúc còn nói một ít thuật ngữ quân sự.
Cho nên, cô nghĩ..... cho ông đọc một ít sách về đề tài quân sự, không chừng có thể trợ giúp trí nhớ cho ông.
Bạch Tuyền đang lật sách, đột nhiên có người kêu cô: “Bạch Tuyền, có một vị tiên sinh họ Vương tìm cậu.”
Bạch Tuyền nhíu mày, tiên sinh họ Vương? Ai vậy?
Cô từ thư viện đi ra, bước tới phòng khách của trường học.
Cô không có trực tiếp đi vào, chỉ đứng bên ngoài cửa nhìn vào.
Vương Dần vừa thấy liền nhận ra cô.
“Cô gái nhỏ, con quên chú rồi? Lần trước đi xe buýt, không phải con trả tiền thay chú sao? Chú vẫn muốn tới thăm con, xem con có chuyện gì cần giúp không, chú sẽ dùng hết toàn lực làm giúp con.”
Bạch Tuyền trợn to mắt nhìn ông, cô khoát tay nói: “Không cần..... chỉ là nhấc tay mà thôi, chút chuyện nhỏ như vậy mà ngài còn để trong lòng.”
Vương Dần nói: “Bây giờ chú mới về hưu, ở nhà cũng không có chuyện gì làm. Đột nhiên có người giúp chú, chú liền nghĩ, cô gái nhỏ con thật hiền lành, không thể phụ lòng ý tốt của con.”
Bạch Tuyền nói: “Thật sự không cần, con phải lập tức trở về nhà ăn cơm. Con đi nha!”
Cô gái nhỏ chưa chờ ông nói chuyện liền trực tiếp chạy ra cửa trường lên xe buýt.
Vương Dần vội vàng lái xe theo. Một đường đến cửa nhà cô, đột nhiên ----
Vương Dần gặp được Ngũ Thế Thành!
Có đúng lúc hay không? Chính là trùng hợp như vậy! Càng đúng dịp là... Ngũ Thế Thành là cha ruột của tiểu Ngũ --- cho đến khi tiểu Ngũ hoàn thành nhiệm vụ trở lại, trong lúc vô tình Diệp Đình phát hiện dây chuyền của anh, Vương Dần mới biết con trai của Vương Thế Thành là tiểu Ngũ!
Từ nhỏ tiểu Ngũ đã bị đưa đến quân giáo, anh không biết cha mẹ mình là ai.
Đột nhiên, từ trên trời rơi xuống một người cha, để cho anh không biết làm sao.
Anh ẩn núp bên doanh địch mười năm, nhìn hết người lừa ta gạt.... nói thật, anh quá cần quan tâm, quá cần ấm áp....
Từ thế giới tàn khốc đó trở lại, tiểu Ngũ dường như trở lại vòng tay của mẹ.... Anh không chỉ có người vợ yêu anh như mạng, còn có một người cha thân cận đáng kính, còn có nhiều bạn bè yêu anh quan tâm anh như vậy.
Sau khi tiểu Ngũ và Ngũ Thế Thành nhận nhau, Vương Dần mang bọn họ đi Bạch gia nói cám ơn.
Ai - nghĩ - tới -----
Tiểu Ngũ vừa vào cửa liền ngây ngẩn....
Bạch gia này..... không phải là nhà Bạch Lộ sao?
Bạch Tuyền, chính là em gái của Bạch Lộ! Trước, người cứu Ngũ Thế Thành trở về, lại là cha của Bạch Lộ.
Vương Dần kể xong những chuyện này, mọi người cùng hô to “quá thần kỳ”!
Chuyện trên thế gian này, còn có chuyện nào trùng hợp hơn chuyện này sao?
Đoàn người cười to nháo loạn ở hôn lễ của tiểu Ngũ và Bạch Lộ!
Bên bờ cát náo nhiệt, nhiếp ảnh gia bày xong máy chụp hình.
Trước ống kính, Lăng Vi nói với đoàn người: “Lại đây lại đây, chúng ta cùng kêu quả cà ---”
Các bạn bè cũng cười lên “Ha ha”, ngay tại lúc mọi người kêu quả cà , đột nhiên tiểu Duệ Duệ xách eo, đi tới hàng đầu đứng: “Kêu quả cà cái gì? Phải kêu Duệ Duệ! Tiểu gia chính là thông minh (duệ) như vậy!”
/1906
|