Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi muốn bế Duệ Duệ lên đánh cho một trận! Thằng nhóc thối này, bé thế này mà đã háo sắc, con có suy nghĩ đến cảm thụ của cha mẹ con hay không?
Lăng Vi gả vờ như không biết Duệ Duệ: “Đứa bé háo sắc thế này, chắc chắn không phải là do tôi sinh ra, thằng bé giống cha.”
Diệp Đình bày tỏ: “Mọi người đều rất rõ ràng, anh là người cực kỳ trong sáng”
Lăng Vi nắm được gốc gác của anh: “Sáng như hắc long giang vậy.”
Lôi Tuấn cười phun ra, nói: “Chị dâu, mặc dù Hoàng Hà của chị không đen bằng Hắc long giang , nhưng nó còn dài hơn so với hắc long giang rất nhiều a!”
...
Lăng Vi trợn trắng mắt.
Tất cả mọi người cười to ha ha, thằng nhóc Lôi Tuấn này, chân tướng đây rồi! Đây chắc chắn là câu nói hay trong mười câu nói kinh điển của năm!
Lôi Tuấn bò lên bờ, ôm lấy Duệ Duệ: “Nhỏ thế này mà đã có tiền đồ, sau này tìm vợ, chắc chắn không cần phải lo lắng. Từ nhỏ đã biết tán...”
Tất cả mọi người cười náo loạn cả ngày trời, buổi tối cũng xem chương trình dạ tiệc cuối năm, rồi cùng bắn pháo bông.
Mười một giờ rưỡi đêm, Lăng Vi nấu sủi cảo cho bọn họ ăn. Một “Năm” qua, thật sự sống động.
Nghĩ đến những cái 36C kia, suy nghĩ đến chiếc bánh ngọt chín tầng đó, hôm nay thật đúng là “Binh hoang mã loạn“.
Mọi người hiếm khi cùng tụ tập, mấy đôi chưa sinh con, đều bắt đầu bị giục sinh.
Đôi mắt của Angel đã hoàn toàn hồi phục, cô ấy có thế mang thai được rồi.
Còn cả Hàn Yến và Peach nữa, bọn họ cũng đang cố gắng tạo con nít.
Quân Dương và Chính Hiền, mặc dù vẫn đang chăm chỉ xây dựng, nhưng vẫn chưa trúng thầu.
Tần Sinh và Kaya cũng đã có động tĩnh, có vẻ như cùng tháng với Hạ Tiểu Hi.
Còn dư lại Lý Thiên Mặc và tiểu Bát đều không nóng nảy, ba cặp đôi trước là bị giục nhiều nhất.
Lúc tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ vang lên, Lôi lão gia đặc biệt cảm khái nói: “Mọi người đều cố gắng! Đều cố gắng lên! Tranh thủ cống hiến vì sự nghiệp sinh sôi của nhân loại chúng ta.”
“...”
Lăng Vi buồn cười, ông không thể tìm được một lý do hay hơn sao?
Không thể dùng lịch sử tiến hóa của loài người đi lên được.
Tất cả mọi người nâng ly, chúc phúc lẫn nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp. Đến khuya, tất cả mọi người giải tán, trở về phòng ngủ của mỗi người.
Lăng Vi và Diệp Đình cùng chăm sóc Duệ Duệ và Đô Đô.
Bà vú vui vẻ hỗ trợ ở bên cạnh, bà ấy phấn khích nói: “Xem nào, tiên sinh mặc chiếc áo sơ mi này, vẫn đẹp trai như thường. Không ngửi thấy mùi thối nào, phải không?”
“Cái gì?” Diệp Đình nhướn mày, nhìn chằm chằm vào bà vú. Vừa rồi anh đang đắp chăn cho Đô Đô.
Bà vú cười nói: “Chiếc áo sơ mi tiên sinh đang mặc, chính là chiếc áo Duệ Duệ ỉa đùn lên, tôi đã giặt sạch cho tiên sinh, còn phun nước hoa lên nữa. Tiên sinh nhìn xem, tiên sinh mặc vào có sao đâu? Áo tốt thế này mà vất đi thì thật là đáng tiếc.”
Sắc mặt của Diệp Đình nhanh chóng thay đổi!
Anh mặc chiếc áo dính phân đó cả ngày? Anh còn mặc nó để đón mừng năm mới!
Lăng Vi muốn bế Duệ Duệ lên đánh cho một trận! Thằng nhóc thối này, bé thế này mà đã háo sắc, con có suy nghĩ đến cảm thụ của cha mẹ con hay không?
Lăng Vi gả vờ như không biết Duệ Duệ: “Đứa bé háo sắc thế này, chắc chắn không phải là do tôi sinh ra, thằng bé giống cha.”
Diệp Đình bày tỏ: “Mọi người đều rất rõ ràng, anh là người cực kỳ trong sáng”
Lăng Vi nắm được gốc gác của anh: “Sáng như hắc long giang vậy.”
Lôi Tuấn cười phun ra, nói: “Chị dâu, mặc dù Hoàng Hà của chị không đen bằng Hắc long giang , nhưng nó còn dài hơn so với hắc long giang rất nhiều a!”
...
Lăng Vi trợn trắng mắt.
Tất cả mọi người cười to ha ha, thằng nhóc Lôi Tuấn này, chân tướng đây rồi! Đây chắc chắn là câu nói hay trong mười câu nói kinh điển của năm!
Lôi Tuấn bò lên bờ, ôm lấy Duệ Duệ: “Nhỏ thế này mà đã có tiền đồ, sau này tìm vợ, chắc chắn không cần phải lo lắng. Từ nhỏ đã biết tán...”
Tất cả mọi người cười náo loạn cả ngày trời, buổi tối cũng xem chương trình dạ tiệc cuối năm, rồi cùng bắn pháo bông.
Mười một giờ rưỡi đêm, Lăng Vi nấu sủi cảo cho bọn họ ăn. Một “Năm” qua, thật sự sống động.
Nghĩ đến những cái 36C kia, suy nghĩ đến chiếc bánh ngọt chín tầng đó, hôm nay thật đúng là “Binh hoang mã loạn“.
Mọi người hiếm khi cùng tụ tập, mấy đôi chưa sinh con, đều bắt đầu bị giục sinh.
Đôi mắt của Angel đã hoàn toàn hồi phục, cô ấy có thế mang thai được rồi.
Còn cả Hàn Yến và Peach nữa, bọn họ cũng đang cố gắng tạo con nít.
Quân Dương và Chính Hiền, mặc dù vẫn đang chăm chỉ xây dựng, nhưng vẫn chưa trúng thầu.
Tần Sinh và Kaya cũng đã có động tĩnh, có vẻ như cùng tháng với Hạ Tiểu Hi.
Còn dư lại Lý Thiên Mặc và tiểu Bát đều không nóng nảy, ba cặp đôi trước là bị giục nhiều nhất.
Lúc tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ vang lên, Lôi lão gia đặc biệt cảm khái nói: “Mọi người đều cố gắng! Đều cố gắng lên! Tranh thủ cống hiến vì sự nghiệp sinh sôi của nhân loại chúng ta.”
“...”
Lăng Vi buồn cười, ông không thể tìm được một lý do hay hơn sao?
Không thể dùng lịch sử tiến hóa của loài người đi lên được.
Tất cả mọi người nâng ly, chúc phúc lẫn nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp. Đến khuya, tất cả mọi người giải tán, trở về phòng ngủ của mỗi người.
Lăng Vi và Diệp Đình cùng chăm sóc Duệ Duệ và Đô Đô.
Bà vú vui vẻ hỗ trợ ở bên cạnh, bà ấy phấn khích nói: “Xem nào, tiên sinh mặc chiếc áo sơ mi này, vẫn đẹp trai như thường. Không ngửi thấy mùi thối nào, phải không?”
“Cái gì?” Diệp Đình nhướn mày, nhìn chằm chằm vào bà vú. Vừa rồi anh đang đắp chăn cho Đô Đô.
Bà vú cười nói: “Chiếc áo sơ mi tiên sinh đang mặc, chính là chiếc áo Duệ Duệ ỉa đùn lên, tôi đã giặt sạch cho tiên sinh, còn phun nước hoa lên nữa. Tiên sinh nhìn xem, tiên sinh mặc vào có sao đâu? Áo tốt thế này mà vất đi thì thật là đáng tiếc.”
Sắc mặt của Diệp Đình nhanh chóng thay đổi!
Anh mặc chiếc áo dính phân đó cả ngày? Anh còn mặc nó để đón mừng năm mới!
/1906
|