Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Bạch mời Lạc Y nhảy điệu đầu tiên.
Tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc! Bạch thiếu gia của bọn họ đính hôn với người phụ nữ kia?
Lúc đầu cho rằng, Tiểu Bạch chỉ chơi đùa với người phụ nữ này, không ngờ, anh lại yêu thật?
Ware nhìn Lạc Y chằm chằm, trong mắt lóe lên tia lạnh.
Lake nói: “Đã tra rõ thân phận của người phụ nữ này.” Anh lấy ra mấy tấm hình của Lạc Y, nói: “Cô ấy là thẩm phán, cha mẹ đều làm ở tòa án.”
Ware khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Thân phận người phụ nữ này không hiển hách.” Nếu như có gì ngoài ý muốn, sẽ không phiền phức.
Vì tiền trong ví bọn họ, bọn họ nhất định phải để Tiểu Bạch cưới một thế gia danh viện khác.
Hai người liếc nhìn nhau, Ware nguy hiểm híp mắt.
...
Sáng sớm hôm sau, Henry hẹn nhóm bạn của mình cùng đi chơi trượt tuyết. Henry vô cùng vui vẻ, để làm vui lòng thím nhỏ của anh, anh hào khí nói: “Hôm nay tất cả chi phí, tôi bao hết!”
Lạc Y vội vã về nhà, nào có tâm tư chơi đùa, cô không hề muốn đi chút nào.
Tiểu Bạch nhìn ra Lạc Y không quá hào hứng, bèn từ chối thay cô. Mà còn đi cùng những người này, sao Tiểu Bạch có thể yên lòng được?
Henry hậm hực nhún vai, hủy bỏ hành trình trượt tuyết hôm nay.
May mà bọn họ không đi trượt tuyết. Bắt đầu từ giữa trưa, tuyết không ngừng rơi. Nếu đi trượu tuyết, không chừng cả đám đã bị vùi trong đống tuyết không tìm ra ai rồi.
Bởi vì gió tuyết quá lớn, đường đi bị phủ kín tuyết, xe không đi được. Cho nên bọn họ để máy bay trực thăng qua.
Trực thăng bay hơn nửa tiếng, Tiểu Bạch chợt cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý thuyết, máy bay chỉ bay khoảng nửa tiếng, sao giờ vẫn chưa hạ xuống?
Tiểu Bạch nhíu mày, anh khép văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Bên ngoài đen như mực không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Trong nháy mắt Tiểu Bạch cảm thấy không thích hợp! Sao bên ngoài lại có chút ánh đèn nào?
Bọn họ đi trực thăng vào thành phố, nên có tòa nhà mới đúng. Ít nhất cũng phải có ánh đèn!
“Sao vậy?” Lạc Y nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, hình như rất kinh ngạc.
Tiểu Bạch nói: “Sao trực thăng này lại bay lâu vậy, vẫn chưa đến nơi?” Anh vừa nói vừa đứng lên, đi đến phòng điều khiển.
Anh còn chưa đi đến cửa phòng điều khiển, trực thăng chợt lắc lư.
“Bộp ---------“ Cửa khoang trực thăng đột nhiên mở ra! Bên ngoài gió tuyết thổi vù vù, tất cả bay vào trong cabin.
Mẹ ơi ------ chuyện gì vậy?! Tiểu Bạch không đứng yên, lắc một cái, khó bên ngoài cực kỳ lớn, suýt cuốn anh ra ngoài.
“Tiểu Bạch, sao vậy?” Sao cửa khoang lại mở? Là cửa khoang hỏng? Hay có người cố ý điều khiển mở ra?
Lạc Y có lời muốn hỏi, nhưng gió xộc vào miệng, khiến cô không nói được gì.
Gió trong cabin rất lớn, tiếng gió gào thét lấp đi giọng nói của bọn họ.
Tiểu Bạch hét lên: “Anh đi xem chút ------“ Anh bắt lấy thanh cầm, di chuyển về phía phòng điều khiển.
Kết quả -------- Tiểu Bạch kinh ngạc! Anh nhìn thấy trong phòng điều khiển không có ai! Người điều khiển không biết từ lúc nào đã đi, tên đó nhảy dù trốn thoát!
Tiểu Bạch mời Lạc Y nhảy điệu đầu tiên.
Tất cả mọi người xung quanh kinh ngạc! Bạch thiếu gia của bọn họ đính hôn với người phụ nữ kia?
Lúc đầu cho rằng, Tiểu Bạch chỉ chơi đùa với người phụ nữ này, không ngờ, anh lại yêu thật?
Ware nhìn Lạc Y chằm chằm, trong mắt lóe lên tia lạnh.
Lake nói: “Đã tra rõ thân phận của người phụ nữ này.” Anh lấy ra mấy tấm hình của Lạc Y, nói: “Cô ấy là thẩm phán, cha mẹ đều làm ở tòa án.”
Ware khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Thân phận người phụ nữ này không hiển hách.” Nếu như có gì ngoài ý muốn, sẽ không phiền phức.
Vì tiền trong ví bọn họ, bọn họ nhất định phải để Tiểu Bạch cưới một thế gia danh viện khác.
Hai người liếc nhìn nhau, Ware nguy hiểm híp mắt.
...
Sáng sớm hôm sau, Henry hẹn nhóm bạn của mình cùng đi chơi trượt tuyết. Henry vô cùng vui vẻ, để làm vui lòng thím nhỏ của anh, anh hào khí nói: “Hôm nay tất cả chi phí, tôi bao hết!”
Lạc Y vội vã về nhà, nào có tâm tư chơi đùa, cô không hề muốn đi chút nào.
Tiểu Bạch nhìn ra Lạc Y không quá hào hứng, bèn từ chối thay cô. Mà còn đi cùng những người này, sao Tiểu Bạch có thể yên lòng được?
Henry hậm hực nhún vai, hủy bỏ hành trình trượt tuyết hôm nay.
May mà bọn họ không đi trượt tuyết. Bắt đầu từ giữa trưa, tuyết không ngừng rơi. Nếu đi trượu tuyết, không chừng cả đám đã bị vùi trong đống tuyết không tìm ra ai rồi.
Bởi vì gió tuyết quá lớn, đường đi bị phủ kín tuyết, xe không đi được. Cho nên bọn họ để máy bay trực thăng qua.
Trực thăng bay hơn nửa tiếng, Tiểu Bạch chợt cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý thuyết, máy bay chỉ bay khoảng nửa tiếng, sao giờ vẫn chưa hạ xuống?
Tiểu Bạch nhíu mày, anh khép văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Bên ngoài đen như mực không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Trong nháy mắt Tiểu Bạch cảm thấy không thích hợp! Sao bên ngoài lại có chút ánh đèn nào?
Bọn họ đi trực thăng vào thành phố, nên có tòa nhà mới đúng. Ít nhất cũng phải có ánh đèn!
“Sao vậy?” Lạc Y nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, hình như rất kinh ngạc.
Tiểu Bạch nói: “Sao trực thăng này lại bay lâu vậy, vẫn chưa đến nơi?” Anh vừa nói vừa đứng lên, đi đến phòng điều khiển.
Anh còn chưa đi đến cửa phòng điều khiển, trực thăng chợt lắc lư.
“Bộp ---------“ Cửa khoang trực thăng đột nhiên mở ra! Bên ngoài gió tuyết thổi vù vù, tất cả bay vào trong cabin.
Mẹ ơi ------ chuyện gì vậy?! Tiểu Bạch không đứng yên, lắc một cái, khó bên ngoài cực kỳ lớn, suýt cuốn anh ra ngoài.
“Tiểu Bạch, sao vậy?” Sao cửa khoang lại mở? Là cửa khoang hỏng? Hay có người cố ý điều khiển mở ra?
Lạc Y có lời muốn hỏi, nhưng gió xộc vào miệng, khiến cô không nói được gì.
Gió trong cabin rất lớn, tiếng gió gào thét lấp đi giọng nói của bọn họ.
Tiểu Bạch hét lên: “Anh đi xem chút ------“ Anh bắt lấy thanh cầm, di chuyển về phía phòng điều khiển.
Kết quả -------- Tiểu Bạch kinh ngạc! Anh nhìn thấy trong phòng điều khiển không có ai! Người điều khiển không biết từ lúc nào đã đi, tên đó nhảy dù trốn thoát!
/1906
|