Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Y ngồi bật dậy.
Vẻ mặt của cô ấy tràn đầy khiếp sợ!
“Anh Đình, chị dâu... đều tới?”
Kỷ Nhu nói: “Đúng vậy, thái độ của anh Đình và anh Tuấn của cháu cũng cực kỳ kiên quyết, mẹ cháu vẫn luôn lau nước mắt. Mẹ cháu ấy cũng không phải là không tin cháu, bà ấy là bị bà lão Lương làm cho tức giận! Lúc đó mẹ cháu quá tức giận. Mẹ cháu cũng hối hận vì đánh cháu, nhưng lại không thể hạ được mặt xuống.”
Lạc Y như hiểu ra điều gì đó, cô ấy nhìn về phía tiểu Bạch. Anh ấy đã làm cái gì vậy?
Kỷ Nhu lại nói tiếp: “Sáng sớm hôm nay, Diệp Đình cho mẹ cháu xem tài liệu của tiểu Bạch, cả lời khen ngợi của giáo viên tiểu Bạch dành cho cậu ta, còn cả nhận xét của bạn cậu ta nữa. Mẹ cháu biết bà ấy đã trách lầm các cháu, các cháu mau trở về đi.”
Lạc Y kinh ngạc nhíu mày, tài liệu gì? Cả lời khen của giáo viên? Còn cả nhận xét của bạn?
Đó là cái gì? Lạc Y hoàn toàn mờ mịt.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tiểu Bạch, tiểu Bạch dịu dàng nhìn cô ấy, không giải thích gì cả.
Kỷ Nhu ở đầu bên kia nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Kỷ Nhu nói: “Dì đi mở cửa đã, không biết là ai tới.” Bà ấy vừa đi, vừa lầm bầm nói: “Mới sáng sớm, ai vậy nhỉ?”
Bà ấy mở cửa, thấy có hai người giao hàng đứng ở bên ngoài.
Người giao hàng nói bọn họ tới giao thiết bị gia dụng.
Kỷ Nhu nghi ngờ quay đầu lại, gọi vào trong phòng: “Có người tới giao thiết bị gia dụng? Trong nhà có ai đặt mua thiết bị gia dụng hay không?”
Lạc Y vội vàng nói: “Là tiểu Bạch mua thiết bị gia dụng, anh ấy nói muốn đến nhà cháu gặp mặt cha mẹ, không thể đến tay không được, phải mang theo quà ra mắt. Cháu nói sợ hù dọa cha mẹ cháu, nên không để cho anh ấy mua. Nhưng anh ấy nói cha mẹ cháu dưỡng dục cháu khổ cực bao nhiêu năm, anh ấy muốn giảm bớt một ít gánh nặng thay bọn họ, anh ấy hy vọng sau này lúc bọn họ làm việc nhà thời, có thể thoải mái hơn. Cháu liền... bảo anh ấy mua.”
Kỷ Nhu “À” lên, tiếng A này của bà, cực kỳ ý vị sâu xa.
Bởi vì, Kỷ Mẫn đang đứng nghe ở bên cạnh.
Lạc Y nghe thấy mẹ mình nói ở đầu bên kia: “Bảo bọn nó tranh thủ thời gian trở về đi!”
Lạc Y giả vờ không nghe thấy. Cô ấy nói với Kỷ Nhu: “Dì cả, dì bảo mẹ cháu ném đồ đi cũng được, không mang kiệu tám người khiêng đến, cháu không trở về đâu!”
“...” Kỷ Nhu nói: “Cháu lại ầm ĩ với mẹ cháu...”
Lạc Y tiếp tục nghe thấy tiếng mẹ mình ở đầu bên kia: “Con nhãi con! Con dám vểnh lông với mẹ hả!”
“Vểnh lông... là có ý gì?” Tiểu Bạch nghe không hiểu câu này, nhưng anh ta đoán được, có lẽ là muốn nói nếu con còn “Được nước”: “Không nghe lời” nữa thì thử xem gậy của mẹ của cứng hay không.
Lạc Y nói: “Đó là lời mở đầu của mẹ em...”
Cô ấy vuốt vuốt tóc, cười nói: “Hai chúng r về nhà đi, mẹ em có thể mắng em là con nhãi con, chứng tỏ mẹ em đã hết giận rồi.”
“...” Tiểu Bạch buồn cười nhìn cô ấy, đây là cái suy luận gì vậy... Mắng cô ấy là con nhãi con, là biểu hiện đã hết giận rồi?
Có phải cách hai mẹ con nhà này sống chung, hơi quỷ dị hay không?
Lạc Y ngồi bật dậy.
Vẻ mặt của cô ấy tràn đầy khiếp sợ!
“Anh Đình, chị dâu... đều tới?”
Kỷ Nhu nói: “Đúng vậy, thái độ của anh Đình và anh Tuấn của cháu cũng cực kỳ kiên quyết, mẹ cháu vẫn luôn lau nước mắt. Mẹ cháu ấy cũng không phải là không tin cháu, bà ấy là bị bà lão Lương làm cho tức giận! Lúc đó mẹ cháu quá tức giận. Mẹ cháu cũng hối hận vì đánh cháu, nhưng lại không thể hạ được mặt xuống.”
Lạc Y như hiểu ra điều gì đó, cô ấy nhìn về phía tiểu Bạch. Anh ấy đã làm cái gì vậy?
Kỷ Nhu lại nói tiếp: “Sáng sớm hôm nay, Diệp Đình cho mẹ cháu xem tài liệu của tiểu Bạch, cả lời khen ngợi của giáo viên tiểu Bạch dành cho cậu ta, còn cả nhận xét của bạn cậu ta nữa. Mẹ cháu biết bà ấy đã trách lầm các cháu, các cháu mau trở về đi.”
Lạc Y kinh ngạc nhíu mày, tài liệu gì? Cả lời khen của giáo viên? Còn cả nhận xét của bạn?
Đó là cái gì? Lạc Y hoàn toàn mờ mịt.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tiểu Bạch, tiểu Bạch dịu dàng nhìn cô ấy, không giải thích gì cả.
Kỷ Nhu ở đầu bên kia nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Kỷ Nhu nói: “Dì đi mở cửa đã, không biết là ai tới.” Bà ấy vừa đi, vừa lầm bầm nói: “Mới sáng sớm, ai vậy nhỉ?”
Bà ấy mở cửa, thấy có hai người giao hàng đứng ở bên ngoài.
Người giao hàng nói bọn họ tới giao thiết bị gia dụng.
Kỷ Nhu nghi ngờ quay đầu lại, gọi vào trong phòng: “Có người tới giao thiết bị gia dụng? Trong nhà có ai đặt mua thiết bị gia dụng hay không?”
Lạc Y vội vàng nói: “Là tiểu Bạch mua thiết bị gia dụng, anh ấy nói muốn đến nhà cháu gặp mặt cha mẹ, không thể đến tay không được, phải mang theo quà ra mắt. Cháu nói sợ hù dọa cha mẹ cháu, nên không để cho anh ấy mua. Nhưng anh ấy nói cha mẹ cháu dưỡng dục cháu khổ cực bao nhiêu năm, anh ấy muốn giảm bớt một ít gánh nặng thay bọn họ, anh ấy hy vọng sau này lúc bọn họ làm việc nhà thời, có thể thoải mái hơn. Cháu liền... bảo anh ấy mua.”
Kỷ Nhu “À” lên, tiếng A này của bà, cực kỳ ý vị sâu xa.
Bởi vì, Kỷ Mẫn đang đứng nghe ở bên cạnh.
Lạc Y nghe thấy mẹ mình nói ở đầu bên kia: “Bảo bọn nó tranh thủ thời gian trở về đi!”
Lạc Y giả vờ không nghe thấy. Cô ấy nói với Kỷ Nhu: “Dì cả, dì bảo mẹ cháu ném đồ đi cũng được, không mang kiệu tám người khiêng đến, cháu không trở về đâu!”
“...” Kỷ Nhu nói: “Cháu lại ầm ĩ với mẹ cháu...”
Lạc Y tiếp tục nghe thấy tiếng mẹ mình ở đầu bên kia: “Con nhãi con! Con dám vểnh lông với mẹ hả!”
“Vểnh lông... là có ý gì?” Tiểu Bạch nghe không hiểu câu này, nhưng anh ta đoán được, có lẽ là muốn nói nếu con còn “Được nước”: “Không nghe lời” nữa thì thử xem gậy của mẹ của cứng hay không.
Lạc Y nói: “Đó là lời mở đầu của mẹ em...”
Cô ấy vuốt vuốt tóc, cười nói: “Hai chúng r về nhà đi, mẹ em có thể mắng em là con nhãi con, chứng tỏ mẹ em đã hết giận rồi.”
“...” Tiểu Bạch buồn cười nhìn cô ấy, đây là cái suy luận gì vậy... Mắng cô ấy là con nhãi con, là biểu hiện đã hết giận rồi?
Có phải cách hai mẹ con nhà này sống chung, hơi quỷ dị hay không?
/1906
|