Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1755: Gian kế của người xấu thành công (1)
/1906
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Bạch không có thói quen ăn bữa khuya, nên anh không ăn theo.
Hôm nay thật sự anh cực kỳ lạnh, không ngừng rùng mình.
Lạc Y phơi xong quần áo, đến phòng bếp nấu hai bát canh gừng. Cô một bát, Tiểu Bạch một bát.
Khi cô bưng canh gừng đến phòng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch suýt chọc mù mắt cô.
Tên này chỉ mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm, là loại buộc dây bên hông, chân còn lộ ra ngoài.
“Anh đang tìm đường chết đấy à!” Lạc Y thật sự bội phục, tên ngốc này đã có dấu hiệu bị cảm mà còn phô trương như thế!
Lạc Y bắt anh uống canh gừng, Tiểu Bạch không chịu uống: “Đây là cái quái gì? Cay vậy?”
Tiểu Bạch uống một ngụm, có chết cũng không chịu uống nữa! Từ lớn đến bé anh chưa từng uống ngụm canh gừng nào, vị cay khiến anh không ngừng ho khan.
Lạc Y nhíu mày: “Sao anh lại khó hầu hạ vậy?” Nếu không phải cô đã chính miệng đồng ý chăm sóc anh, giờ cô đã cầm gậy đánh anh kêu cha gọi mẹ rồi.
Tiểu Bạch không chịu uống canh gừng, Lạc Y hầm hừ đi xuống lầu, cô mang áo sơ-mi, quần thu đã được sấy khô xong lên: “Mau mặc vào!”
Tiểu Bạch: “...” còn không bằng bắt anh uống canh gừng...
Đánh chết anh cũng không mặc, anh co lại, chui vào trong chăn: “Anh không lạnh!”
Lạc Y uy hiếp anh: “Anh mặc hay không? Anh không mặc tôi mặc kệ anh! Còn có chén canh gừng nữa, anh nhất định phải uống cho tôi! Tôi vất vả nấu cho anh, anh có lương tâm không đấy? Tôi mệt mỏi cả ngày, anh còn hành hạ tôi như thế!”
Tiểu Bạch cong môi... như cô vợ nhỏ bò ra từ trong chăn, đưa tay cầm lấy quần áo: “Anh mặc được chưa?”
Anh không nỡ để Lạc Y tức giận, cũng không muốn cô cảm thấy uổng phí lòng tốt của mình.
Bàn tay cầm quần thu của anh run lên: “Anh mặc cái này cũng được, vậy em phải đút canh gừng cho anh uống.”
Lạc Y không hài lòng trừng mắt nhìn anh: “Có hôm nào tôi không đút cho anh ăn không?”
Cô đến nhà anh, chẳng phải là để đút cơm cho anh sao?
Tiểu Bạch nghĩ, cũng đúng a! Anh chớp mắt nói: “Vậy em dùng miệng, đút cho anh ----------“
Câu này của anh làm Lạc Y phát bực. Lạc Y chống nạnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi lấy miệng đút? Tôi nên cầm dao đút cho anh ăn mới đúng!”
Nói rồi, làm bộ định đi lấy dao.
Tiểu Bạch vội giữ chặt cô, cười lấy lòng: “Anh nói đùa, anh nói đùa!”
Anh xoay mặt trước mặt sau quần thu, phân biệt mặt trước mặt sau, thấy đằng trước để mở, chắc là tiện để đi vệ sinh...
“Món đồ này, còn có kiểu thiết kế này nữa à...”
Tiểu Bạch đang định mặc vào, kết quả... nhìn thấy Lạc Y đang chống nạnh đứng đấy.
Tiểu Bạch nói: “Em quay sang chỗ khác đi a! Em không quay sang chỗ khác, là muốn nhìn anh thay quần à? Bên trong anh chỉ mặc quần lót thôi đấy.”
Lạc Y ghét bỏ bĩu môi, cô quay người đi ra ngoài, trong đầu ngập tràn hình ảnh lúc Tiểu Bạch ở suối nước nóng, khăn tắm trượt xuống bị cô nhìn thấy hết...
“Xấu hổ chết! Ai mà thèm nhìn!”
Sắc mặt Lạc Y đỏ bừng! Người cô đầy lửa giận trở về phòng chuẩn bị tắm rửa.
Tiểu Bạch không có thói quen ăn bữa khuya, nên anh không ăn theo.
Hôm nay thật sự anh cực kỳ lạnh, không ngừng rùng mình.
Lạc Y phơi xong quần áo, đến phòng bếp nấu hai bát canh gừng. Cô một bát, Tiểu Bạch một bát.
Khi cô bưng canh gừng đến phòng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch suýt chọc mù mắt cô.
Tên này chỉ mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm, là loại buộc dây bên hông, chân còn lộ ra ngoài.
“Anh đang tìm đường chết đấy à!” Lạc Y thật sự bội phục, tên ngốc này đã có dấu hiệu bị cảm mà còn phô trương như thế!
Lạc Y bắt anh uống canh gừng, Tiểu Bạch không chịu uống: “Đây là cái quái gì? Cay vậy?”
Tiểu Bạch uống một ngụm, có chết cũng không chịu uống nữa! Từ lớn đến bé anh chưa từng uống ngụm canh gừng nào, vị cay khiến anh không ngừng ho khan.
Lạc Y nhíu mày: “Sao anh lại khó hầu hạ vậy?” Nếu không phải cô đã chính miệng đồng ý chăm sóc anh, giờ cô đã cầm gậy đánh anh kêu cha gọi mẹ rồi.
Tiểu Bạch không chịu uống canh gừng, Lạc Y hầm hừ đi xuống lầu, cô mang áo sơ-mi, quần thu đã được sấy khô xong lên: “Mau mặc vào!”
Tiểu Bạch: “...” còn không bằng bắt anh uống canh gừng...
Đánh chết anh cũng không mặc, anh co lại, chui vào trong chăn: “Anh không lạnh!”
Lạc Y uy hiếp anh: “Anh mặc hay không? Anh không mặc tôi mặc kệ anh! Còn có chén canh gừng nữa, anh nhất định phải uống cho tôi! Tôi vất vả nấu cho anh, anh có lương tâm không đấy? Tôi mệt mỏi cả ngày, anh còn hành hạ tôi như thế!”
Tiểu Bạch cong môi... như cô vợ nhỏ bò ra từ trong chăn, đưa tay cầm lấy quần áo: “Anh mặc được chưa?”
Anh không nỡ để Lạc Y tức giận, cũng không muốn cô cảm thấy uổng phí lòng tốt của mình.
Bàn tay cầm quần thu của anh run lên: “Anh mặc cái này cũng được, vậy em phải đút canh gừng cho anh uống.”
Lạc Y không hài lòng trừng mắt nhìn anh: “Có hôm nào tôi không đút cho anh ăn không?”
Cô đến nhà anh, chẳng phải là để đút cơm cho anh sao?
Tiểu Bạch nghĩ, cũng đúng a! Anh chớp mắt nói: “Vậy em dùng miệng, đút cho anh ----------“
Câu này của anh làm Lạc Y phát bực. Lạc Y chống nạnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi lấy miệng đút? Tôi nên cầm dao đút cho anh ăn mới đúng!”
Nói rồi, làm bộ định đi lấy dao.
Tiểu Bạch vội giữ chặt cô, cười lấy lòng: “Anh nói đùa, anh nói đùa!”
Anh xoay mặt trước mặt sau quần thu, phân biệt mặt trước mặt sau, thấy đằng trước để mở, chắc là tiện để đi vệ sinh...
“Món đồ này, còn có kiểu thiết kế này nữa à...”
Tiểu Bạch đang định mặc vào, kết quả... nhìn thấy Lạc Y đang chống nạnh đứng đấy.
Tiểu Bạch nói: “Em quay sang chỗ khác đi a! Em không quay sang chỗ khác, là muốn nhìn anh thay quần à? Bên trong anh chỉ mặc quần lót thôi đấy.”
Lạc Y ghét bỏ bĩu môi, cô quay người đi ra ngoài, trong đầu ngập tràn hình ảnh lúc Tiểu Bạch ở suối nước nóng, khăn tắm trượt xuống bị cô nhìn thấy hết...
“Xấu hổ chết! Ai mà thèm nhìn!”
Sắc mặt Lạc Y đỏ bừng! Người cô đầy lửa giận trở về phòng chuẩn bị tắm rửa.
/1906
|