Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, Vương Tử Âm lấy một hộp thuốc bôi ra, anh nói: “Đây là thuốc trị thương ngoài da có tác dụng đặc biệt. Bác thử dùng xem sao.”
Bạch Bình nhận lấy lọ thuốc, hốc mắt nóng lên, lúc này Vương Dần đi đến.
Ông nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Bình như đang cố nén nước mắt.
Vương Tử Âm ngẩng đầu nhìn ông, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.
Đúng lục này, Duệ Duệ vô cùng phối hợp ‘bẹp’, ị ra.
Bạch Bình cười nói: “Duệ Duệ lại ị rồi! Mau tắm rửa thay tã cho thằng bé.”
Ba người bận rộn.
Bạch Bình nhẹ giọng hỏi: “Cháu và Tiểu Kỳ bao giờ kết hôn, có con vậy? Nếu hai đứa có con, cha mẹ cháu nhất định sẽ rất vui.”
Khi bà nói ba chữ ‘cha mẹ cháu’, cảm giác trong lòng rất khó chịu, nhưng lại cảm thấy không sai! Mặc kệ Vương Tử Âm có phải bà sinh hay không, giáo sư Trần và giáo sư Vương vẫn là cha mẹ của Vương Tử Âm!
Dù đứa trẻ này nguyện ý nhận bà là mẹ ruột, bà cũng không thể tình yêu của cha mẹ nuôi.
Vương Tử Âm gật đầu nói: “Đúng vậy, nhất định bọn họ sẽ rất vui.”
Anh nói xong, hơi dừng lại, nói tiếp: “Cháu và Tiểu Kỳ định cuối tháng kết hôn, bác và bác trai... hãy đến nhé.”
Mắt Bạch Bình rưng rưng, gật đầu: “Ừm, hai bác nhất định sẽ đến!”
Vương Tử Âm cười, Bạch Bình chợt nói: “Bác đã làm hai bộ quần áo giống nhau.”
Vương Dần đi đến, đưa tay ôm Bạch Bình vào ngực. Bạch Bình vùi đầu vào ngực ông.
Hồi lâu sau, Bạch Bình mới mới ép được nước mắt xuống.
Cuối tháng 11.
Vương gia có hỉ! Đing đing đing
Chú rể: Vương Tử Âm.
Cô dâu: Vương Tử Kỳ.
Lúc hôn lễ tiến hành...
Người chủ trì nhìn tên, thầm nghĩ: hai người này không phải anh em chứ? Ngay cả họ đệm cũng giống nhau luôn!
“Ôi mẹ ơi... đây là duyên phận gì vậy?”
Bạch Bình và Vương Dần đến tham gia hôn lễ, Bạch Bình đã thương lượng với bà Trần, muốn mặc quần áo giống nhau. Hai người đều mặc váy màu xanh đậm.
Vương Dần và giáo sư Vương cùng mặc tây trang màu đen.
Bạch Bình và Vương Dần được mời đến ghế chủ vị, ngồi cùng chỗ với giáo sư Trần và giáo sư Vương.
Lúc đầu ý của Bạch Bình và Vương Dần là không muốn nhận nhau công khai, bạn bè thân thiết biết là được rồi, nhưng giáo sư Trần và giáo sư Vương có ý là, bọn trẻ đã biết hết, vậy nhận nhau không có gì không thích hợp.
Tử Âm không phải trẻ con, làm việc trầm ổn, giáo sư Trần nói với Bạch Bình: “Bà phải tin tưởng năng lực chịu đựng của thằng bé, Tử Âm của chúng ta rất biết gánh vác. Bà yên tâm đi! Thằng bé này nhất định có thể xử lý tốt quan hệ của chúng ta. Không tin, bà thử khảo nghiệm nó xem.”
Bạch Bình kích động siết chặt nắm đấm, có thể nhận bà đã là không tồi rồi, còn khảo nghiệm gì nữa? Bà nào có tư cách đó...
Dự định ban đầu của bà là còn miễn cả nhận nhau luôn.
Giáo sư Trần nói tiếp: “Bà nghĩ vậy không đúng! Ơn sinh nặng, ơn nuôi nhẹ. Bà đã đưa thằng bé đến với thế giới này, chịu đựng đau đớn sinh nở, đi dọa quỷ môn quan một vòng, mới cho nó được sinh mệnh. Mặc dù bà không bầu bạn với nó, nhưng bà luôn ngày ngày lo lắng, nhung nhớ nó, nếu thằng bé không nhận bà, tôi cũng không thèm nhận nó.”
Bạch Bình cố nén nước mắt, khẽ gật đầu.
Sau khi hôn lễ được định ra, Bạch Bình mất ngủ mấy ngày.
Luôn lo lắng sẽ xấu hổ trong hôn lễ.
Nhưng lại không ngờ, bầu không khí nhận nhau vô cùng tốt. Bạch Bình cảm thấy như đang nằm mơ.
Từ trước đến nay bà không dám nghĩ đến kết quả này!
Hơn hai mươi năm, bà thật sự không dám nghĩ, có một ngày con bà có thể mở miệng gọi bà ---- mẹ.
Vương Dần không ngừng gật đầu, vừa vui mừng, vừa kích động. Ông không nói gì nhiều, chỉ gật đầu lia lịa.
Giáo sư Trần và giáo sư Vương cảm thấy rất vui mừng, thằng bé Tử Âm này khống chế bầu không khí rất tốt, khiến tất cả mọi người ở đây không cảm thấy xấu hổ.
Không khí bữa tiệc rất ấm áp, làm người ta cảm động.
Lúc này, Vương Tử Âm lấy một hộp thuốc bôi ra, anh nói: “Đây là thuốc trị thương ngoài da có tác dụng đặc biệt. Bác thử dùng xem sao.”
Bạch Bình nhận lấy lọ thuốc, hốc mắt nóng lên, lúc này Vương Dần đi đến.
Ông nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Bình như đang cố nén nước mắt.
Vương Tử Âm ngẩng đầu nhìn ông, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.
Đúng lục này, Duệ Duệ vô cùng phối hợp ‘bẹp’, ị ra.
Bạch Bình cười nói: “Duệ Duệ lại ị rồi! Mau tắm rửa thay tã cho thằng bé.”
Ba người bận rộn.
Bạch Bình nhẹ giọng hỏi: “Cháu và Tiểu Kỳ bao giờ kết hôn, có con vậy? Nếu hai đứa có con, cha mẹ cháu nhất định sẽ rất vui.”
Khi bà nói ba chữ ‘cha mẹ cháu’, cảm giác trong lòng rất khó chịu, nhưng lại cảm thấy không sai! Mặc kệ Vương Tử Âm có phải bà sinh hay không, giáo sư Trần và giáo sư Vương vẫn là cha mẹ của Vương Tử Âm!
Dù đứa trẻ này nguyện ý nhận bà là mẹ ruột, bà cũng không thể tình yêu của cha mẹ nuôi.
Vương Tử Âm gật đầu nói: “Đúng vậy, nhất định bọn họ sẽ rất vui.”
Anh nói xong, hơi dừng lại, nói tiếp: “Cháu và Tiểu Kỳ định cuối tháng kết hôn, bác và bác trai... hãy đến nhé.”
Mắt Bạch Bình rưng rưng, gật đầu: “Ừm, hai bác nhất định sẽ đến!”
Vương Tử Âm cười, Bạch Bình chợt nói: “Bác đã làm hai bộ quần áo giống nhau.”
Vương Dần đi đến, đưa tay ôm Bạch Bình vào ngực. Bạch Bình vùi đầu vào ngực ông.
Hồi lâu sau, Bạch Bình mới mới ép được nước mắt xuống.
Cuối tháng 11.
Vương gia có hỉ! Đing đing đing
Chú rể: Vương Tử Âm.
Cô dâu: Vương Tử Kỳ.
Lúc hôn lễ tiến hành...
Người chủ trì nhìn tên, thầm nghĩ: hai người này không phải anh em chứ? Ngay cả họ đệm cũng giống nhau luôn!
“Ôi mẹ ơi... đây là duyên phận gì vậy?”
Bạch Bình và Vương Dần đến tham gia hôn lễ, Bạch Bình đã thương lượng với bà Trần, muốn mặc quần áo giống nhau. Hai người đều mặc váy màu xanh đậm.
Vương Dần và giáo sư Vương cùng mặc tây trang màu đen.
Bạch Bình và Vương Dần được mời đến ghế chủ vị, ngồi cùng chỗ với giáo sư Trần và giáo sư Vương.
Lúc đầu ý của Bạch Bình và Vương Dần là không muốn nhận nhau công khai, bạn bè thân thiết biết là được rồi, nhưng giáo sư Trần và giáo sư Vương có ý là, bọn trẻ đã biết hết, vậy nhận nhau không có gì không thích hợp.
Tử Âm không phải trẻ con, làm việc trầm ổn, giáo sư Trần nói với Bạch Bình: “Bà phải tin tưởng năng lực chịu đựng của thằng bé, Tử Âm của chúng ta rất biết gánh vác. Bà yên tâm đi! Thằng bé này nhất định có thể xử lý tốt quan hệ của chúng ta. Không tin, bà thử khảo nghiệm nó xem.”
Bạch Bình kích động siết chặt nắm đấm, có thể nhận bà đã là không tồi rồi, còn khảo nghiệm gì nữa? Bà nào có tư cách đó...
Dự định ban đầu của bà là còn miễn cả nhận nhau luôn.
Giáo sư Trần nói tiếp: “Bà nghĩ vậy không đúng! Ơn sinh nặng, ơn nuôi nhẹ. Bà đã đưa thằng bé đến với thế giới này, chịu đựng đau đớn sinh nở, đi dọa quỷ môn quan một vòng, mới cho nó được sinh mệnh. Mặc dù bà không bầu bạn với nó, nhưng bà luôn ngày ngày lo lắng, nhung nhớ nó, nếu thằng bé không nhận bà, tôi cũng không thèm nhận nó.”
Bạch Bình cố nén nước mắt, khẽ gật đầu.
Sau khi hôn lễ được định ra, Bạch Bình mất ngủ mấy ngày.
Luôn lo lắng sẽ xấu hổ trong hôn lễ.
Nhưng lại không ngờ, bầu không khí nhận nhau vô cùng tốt. Bạch Bình cảm thấy như đang nằm mơ.
Từ trước đến nay bà không dám nghĩ đến kết quả này!
Hơn hai mươi năm, bà thật sự không dám nghĩ, có một ngày con bà có thể mở miệng gọi bà ---- mẹ.
Vương Dần không ngừng gật đầu, vừa vui mừng, vừa kích động. Ông không nói gì nhiều, chỉ gật đầu lia lịa.
Giáo sư Trần và giáo sư Vương cảm thấy rất vui mừng, thằng bé Tử Âm này khống chế bầu không khí rất tốt, khiến tất cả mọi người ở đây không cảm thấy xấu hổ.
Không khí bữa tiệc rất ấm áp, làm người ta cảm động.
/1906
|