Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1715: Thích nhìn dáng vẻ kiêu căng, ương ngạnh của em (1)
/1906
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở khách sạn ba ngày, Tiểu Kỳ cảm giác mình như đang nằm mơ...
Cô và anh, cứ thể ngủ cùng nhau, suốt ba ngày!
Nam sinh cô thầm mến bao năm, đột nhiên nói thích cô. Lúc đầu cô cảm thấy không thể tin được, nhưng, ba ngày này... nụ hôn của anh, vòng ôm của anh, bá đạo như vậy, dùng sức hư thế, như thể muốn ép khô bản thân dâng hiến hết cho cô.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, Tiểu Kỳ chợt nghe thấy anh nói bên tai cô: “Anh và em về nhà lấy sổ hộ khẩu...”
Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến Tiểu Kỳ không nhịn được run rẩy.
Cô nhìn anh, không chắc chắn hỏi: “Anh... anh muốn... kết hôn với em?”
Vương Tử Âm nói: “Dĩ nhiên rồi?”
Tiểu Kỳ đột nhiên ngồi dậy, hai tay ôm mặt. Vương Tử Âm cho rằng cô đang vui, lại không ngờ là, cô lại khóc.
“Sao vậy?” Anh ôm cô: “Tại sao lại khóc? Đừng khóc đừng khóc, khóc lên nhìn rất xấu.”
Cô đẩy anh ra.
“...”
Cô quệt mũi, nhìn anh.
Cô mấp máy môi, nói: “Từ khi em bắt đầu thích anh, anh đã bá đạo như vậy, bất kể làm chuyện gì, đều không hỏi cảm nhận của người khác, chỉ cần anh vui, thì anh nhất định phải làm! Tỏ tình cũng thế, kết hôn cũng thế, đều là anh thích làm. Anh thích em, nhưng em cũng muốn được tôn trọng, em chợt cảm thấy hơi sợ hãi, nếu em thật sự gả cho anh, sau này em sẽ phải sống thế sao? Sống không có tôn nghiêm, sống không có giá trị, sống không có bản thân?”
Vương Tử Âm quả thực bị cô chọc tức, muốn đánh cô một trận. Anh nắm chặt bờ vai cô, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Sao em lại sống không có tôn nghiêm, không có giá trị, không có bản thân vậy? Anh nói muốn kết hôn với em, là vì anh đã xác định được em thích anh, biểu hiện mấy ngày nay của em nhiệt tình như vậy, anh khẳng định em cũng rất muốn ở bên cạnh anh, chẳng lẽ anh cảm nhận sai rồi?”
Cô hầm hừ quay mặt đi, anh chợt cười, nói: “Anh thích con người em, tính cách em như nào, anh cũng thích. Em không cần vì anh mà thay đổi bản thân. Thật ra, anh càng thích dáng vẻ lúc trước của em hơn, hồi trước con người em rất hoạt bát, lanh lợi.”
Vương Tử Kỳ chấn động, cô chậm rãi quay đầu nhìn anh, anh nở nụ cười nói: “Nước mũi chảy ra rồi kìa.”
Cô dùng sức véo tay anh.
Anh vừa cười vừa cầm khăn lau cho cô: “Tính tình đỏng đảnh chút cũng không có thì không tốt, đôi lúc cãi nhau tình cảm sẽ ấm lên. Luôn nhường nhịn chịu đựng, tình cảm sẽ phai nhạt.”
“Nói mò!” Cô cầm khăn tay lau nước mắt, nước mắt tràn ra nhiều hơn.
Anh đau lòng vươn tay ôm cô: “Coi như anh nói mò đi, nhưng câu nói đó của anh là thật, anh thích tính cách đỏng đảnh của em, anh thích nhìn dáng vẻ kiêu căng, ương ngạnh của em.”
Vương Tử Kỳ phì một tiếng, nín khóc mỉm cười: “Đây là anh đang khen em sao?!”
Vương Tử Âm ôm lấy cô từ đằng sau, cằm anh đặt lên vai cô, anh nói bên tai cô: “Anh chợt nghĩ đến một bài hát.”
Cô hít mũi, cười hỏi anh: “Bài hát gì?”
Anh cắn vành tai cô, giọng nói dễ nghe vang lên: “Không ngừng yêu em.”
Hai ngàu sau, Vương Tử Âm và Tiểu Kỳ cùng nhau về nhà. Bọn họ dự định ở nhà anh hai ngày, thuyết phục cha mẹ anh, rồi về nhà cô báo kết hôn.
Hai người tay trong tay về đến nhà.
Giáo sư Vương thầm nghĩ, cũng biết đường về nhà cơ đấy!
Ai nha, năng lực của con trai ông thật lớn a! May mà không sinh ở cổ đại, nếu không chẳng may làm Hoàng đế, khẳng định là hôn quân ngày ngày không tảo triều!
Ở khách sạn ba ngày, Tiểu Kỳ cảm giác mình như đang nằm mơ...
Cô và anh, cứ thể ngủ cùng nhau, suốt ba ngày!
Nam sinh cô thầm mến bao năm, đột nhiên nói thích cô. Lúc đầu cô cảm thấy không thể tin được, nhưng, ba ngày này... nụ hôn của anh, vòng ôm của anh, bá đạo như vậy, dùng sức hư thế, như thể muốn ép khô bản thân dâng hiến hết cho cô.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, Tiểu Kỳ chợt nghe thấy anh nói bên tai cô: “Anh và em về nhà lấy sổ hộ khẩu...”
Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến Tiểu Kỳ không nhịn được run rẩy.
Cô nhìn anh, không chắc chắn hỏi: “Anh... anh muốn... kết hôn với em?”
Vương Tử Âm nói: “Dĩ nhiên rồi?”
Tiểu Kỳ đột nhiên ngồi dậy, hai tay ôm mặt. Vương Tử Âm cho rằng cô đang vui, lại không ngờ là, cô lại khóc.
“Sao vậy?” Anh ôm cô: “Tại sao lại khóc? Đừng khóc đừng khóc, khóc lên nhìn rất xấu.”
Cô đẩy anh ra.
“...”
Cô quệt mũi, nhìn anh.
Cô mấp máy môi, nói: “Từ khi em bắt đầu thích anh, anh đã bá đạo như vậy, bất kể làm chuyện gì, đều không hỏi cảm nhận của người khác, chỉ cần anh vui, thì anh nhất định phải làm! Tỏ tình cũng thế, kết hôn cũng thế, đều là anh thích làm. Anh thích em, nhưng em cũng muốn được tôn trọng, em chợt cảm thấy hơi sợ hãi, nếu em thật sự gả cho anh, sau này em sẽ phải sống thế sao? Sống không có tôn nghiêm, sống không có giá trị, sống không có bản thân?”
Vương Tử Âm quả thực bị cô chọc tức, muốn đánh cô một trận. Anh nắm chặt bờ vai cô, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Sao em lại sống không có tôn nghiêm, không có giá trị, không có bản thân vậy? Anh nói muốn kết hôn với em, là vì anh đã xác định được em thích anh, biểu hiện mấy ngày nay của em nhiệt tình như vậy, anh khẳng định em cũng rất muốn ở bên cạnh anh, chẳng lẽ anh cảm nhận sai rồi?”
Cô hầm hừ quay mặt đi, anh chợt cười, nói: “Anh thích con người em, tính cách em như nào, anh cũng thích. Em không cần vì anh mà thay đổi bản thân. Thật ra, anh càng thích dáng vẻ lúc trước của em hơn, hồi trước con người em rất hoạt bát, lanh lợi.”
Vương Tử Kỳ chấn động, cô chậm rãi quay đầu nhìn anh, anh nở nụ cười nói: “Nước mũi chảy ra rồi kìa.”
Cô dùng sức véo tay anh.
Anh vừa cười vừa cầm khăn lau cho cô: “Tính tình đỏng đảnh chút cũng không có thì không tốt, đôi lúc cãi nhau tình cảm sẽ ấm lên. Luôn nhường nhịn chịu đựng, tình cảm sẽ phai nhạt.”
“Nói mò!” Cô cầm khăn tay lau nước mắt, nước mắt tràn ra nhiều hơn.
Anh đau lòng vươn tay ôm cô: “Coi như anh nói mò đi, nhưng câu nói đó của anh là thật, anh thích tính cách đỏng đảnh của em, anh thích nhìn dáng vẻ kiêu căng, ương ngạnh của em.”
Vương Tử Kỳ phì một tiếng, nín khóc mỉm cười: “Đây là anh đang khen em sao?!”
Vương Tử Âm ôm lấy cô từ đằng sau, cằm anh đặt lên vai cô, anh nói bên tai cô: “Anh chợt nghĩ đến một bài hát.”
Cô hít mũi, cười hỏi anh: “Bài hát gì?”
Anh cắn vành tai cô, giọng nói dễ nghe vang lên: “Không ngừng yêu em.”
Hai ngàu sau, Vương Tử Âm và Tiểu Kỳ cùng nhau về nhà. Bọn họ dự định ở nhà anh hai ngày, thuyết phục cha mẹ anh, rồi về nhà cô báo kết hôn.
Hai người tay trong tay về đến nhà.
Giáo sư Vương thầm nghĩ, cũng biết đường về nhà cơ đấy!
Ai nha, năng lực của con trai ông thật lớn a! May mà không sinh ở cổ đại, nếu không chẳng may làm Hoàng đế, khẳng định là hôn quân ngày ngày không tảo triều!
/1906
|