Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Kỳ nói xong, phát hiện cả người mình đổ mồ hôi. Cô cảm giác mình bị thiêu đốt đến sắp nổ tung!
Cô nhìn thấy Vương Tử Âm đờ người, rõ ràng anh rất sửng sốt, như không dám tin cô vì muốn khiến anh chú ý mới hại anh.
Anh chợt nhíu mày, hỏi: “Vậy anh dạy bổ túc cho em, biểu hiện khi đó của em là gì? Anh cách xa em tận nửa mắt, em còn ngọ nguậy suốt, như thể rất khó chịu!”
Lúc này, không đợi Tiểu Kỳ nói gì, Lôi Niểu Niểu bỗng đứng dậy, kêu: “Mẹ ơi, lúc anh Thiên Mặc đến gần em, em cũng vậy nha. Ai da... em hận không thể cào tường!”
Lý Thiên Mặc mím mím môi, vẻ mặt bình tĩnh kéo Lôi Niểu Niểu ngồi xuống. Lôi Niểu Niểu lập tức xấu hổ che mặt, cô nói gì vậy...
Lăng Vi giải thích cho Tiểu Bát: “Con gái đều như vậy... nếu cô ấy thích em, khi em ở gần cô ấy, cô ấy sẽ căng thẳng.”
Tiểu Bát nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cười với anh, như muốn nói: “Em trai ngốc, sao EQ thấp vậy.”
Còn có cô gái kia, còn thấp hơn cả Tiểu Bát...
Hai EQ thấp ở bên cạnh nhau, khó trách bao năm mà vẫn không hiểu rõ.
Tiểu Bát và Tiểu Kỳ nhìn thoáng qua nhau, thấy được vẻ mặt sét đánh của đối phương.
Mọi người không kìm được thấy... thú vị.
Giáo sư Vương và giáo sư Trần đập bàn. Hai người này vui, mọi người cũng cười lên.
Nhưng, không ai biết giáo sư Vương và giáo sư Trần cười cái gì.
Giáo sư Vương thầm nghĩ, đứa con trai này mặc dù là ông nuôi lớn, nhưng EQ nhất định là di truyền từ cha ruột cậu...
EQ của Bạch Bình rất cao, nhưng Vương Dần... khẳng định là âm điểm.
“Được rồi, đi thôi...” Ông cụ Lôi khoát tay áo: “Bọn nhỏ đã có chủ kiến của mình, vậy chúng ta đừng nhúng tay vào!”
Ông còn chưa nói hết câu, thấy tên nhóc kia chợt ép con gái người ta vào tường, bá đạo hôn. Bầu không khí nháy mắt tăng vọt!
Ở đây, trưởng bối bị mù mắt. Đám người còn chưa kịp nghĩ ra câu gì để hòa hoãn bầu không khí, đột nhiên nhìn thấy Vương Tử Âm kéo tay Tiểu Kỳ, bước nhanh ra ngoài.
Anh quay đầu nói với mọi người: “Em có lời muốn hỏi cô ấy, mọi người ăn cơm trước đi, không cần chờ em.”
Trong nháy mắt Lăng Vi phục Tiểu Bát sát đất, ôi, tốc độ này, không hổ là chế tạo tên lửa!
Vừa thổ lộ thành công, tên kia đã muốn khai hỏa a!
Sau khi hai người ra ngoài, vẻ mặt của mọi người, rất đặc sắc --------
Lôi Niểu Niểu giơ di động của cô ấy ra, chụp ảnh bọn họ: “Ha ha ha, mọi người nhìn biểu cảm của mọi người nảy!”
Lôi Niểu Niểu gửi ảnh chụp vào trong nhóm, nhóm này bao gồm tất cả mọi người.
Già, trẻ đều có.
Mọi người xem ảnh xong, đều vô cùng vui vẻ.
Giáo sư Trần ngượng ngùng nhìn Lạc Y.
Bà nói: “Y Y à, cháu xem... Hôm nay là hiểu lầm, thật ngại quá. Mọi người tưởng rằng Tử Âm không có bạn gái...”
Lạc Y vội nói: “Không sao đâu ạ! Như bác nói, lúc đầu anh ấy không có bạn gái, nhưng chẳng phải giờ đã có rồi sao?”
“Ha ha ---“ mọi người lại nở nụ cười. Lạc Y thật là một cô gái thông minh, biết thời biết thế.
Lôi Tuấn chợt nói: “Chúng ta có nên đi xem trộm không?”
Hạ Tiểu Hi cho anh một đấm: “Nói gì đó? Già rồi còn không đứng đắn!”
Vẻ mặt Lôi Niểu Niểu lại hưng phấn: “Đi đi, em tán thành xem lén!”
...
Vương Tử Âm mở cửa một căn phòng, đẩy Vương Tử Kỳ vào trong, dáng vẻ gấp gáp dọa Tiểu Kỳ run chân...
Tiểu Kỳ nói xong, phát hiện cả người mình đổ mồ hôi. Cô cảm giác mình bị thiêu đốt đến sắp nổ tung!
Cô nhìn thấy Vương Tử Âm đờ người, rõ ràng anh rất sửng sốt, như không dám tin cô vì muốn khiến anh chú ý mới hại anh.
Anh chợt nhíu mày, hỏi: “Vậy anh dạy bổ túc cho em, biểu hiện khi đó của em là gì? Anh cách xa em tận nửa mắt, em còn ngọ nguậy suốt, như thể rất khó chịu!”
Lúc này, không đợi Tiểu Kỳ nói gì, Lôi Niểu Niểu bỗng đứng dậy, kêu: “Mẹ ơi, lúc anh Thiên Mặc đến gần em, em cũng vậy nha. Ai da... em hận không thể cào tường!”
Lý Thiên Mặc mím mím môi, vẻ mặt bình tĩnh kéo Lôi Niểu Niểu ngồi xuống. Lôi Niểu Niểu lập tức xấu hổ che mặt, cô nói gì vậy...
Lăng Vi giải thích cho Tiểu Bát: “Con gái đều như vậy... nếu cô ấy thích em, khi em ở gần cô ấy, cô ấy sẽ căng thẳng.”
Tiểu Bát nhìn Lăng Vi, Lăng Vi cười với anh, như muốn nói: “Em trai ngốc, sao EQ thấp vậy.”
Còn có cô gái kia, còn thấp hơn cả Tiểu Bát...
Hai EQ thấp ở bên cạnh nhau, khó trách bao năm mà vẫn không hiểu rõ.
Tiểu Bát và Tiểu Kỳ nhìn thoáng qua nhau, thấy được vẻ mặt sét đánh của đối phương.
Mọi người không kìm được thấy... thú vị.
Giáo sư Vương và giáo sư Trần đập bàn. Hai người này vui, mọi người cũng cười lên.
Nhưng, không ai biết giáo sư Vương và giáo sư Trần cười cái gì.
Giáo sư Vương thầm nghĩ, đứa con trai này mặc dù là ông nuôi lớn, nhưng EQ nhất định là di truyền từ cha ruột cậu...
EQ của Bạch Bình rất cao, nhưng Vương Dần... khẳng định là âm điểm.
“Được rồi, đi thôi...” Ông cụ Lôi khoát tay áo: “Bọn nhỏ đã có chủ kiến của mình, vậy chúng ta đừng nhúng tay vào!”
Ông còn chưa nói hết câu, thấy tên nhóc kia chợt ép con gái người ta vào tường, bá đạo hôn. Bầu không khí nháy mắt tăng vọt!
Ở đây, trưởng bối bị mù mắt. Đám người còn chưa kịp nghĩ ra câu gì để hòa hoãn bầu không khí, đột nhiên nhìn thấy Vương Tử Âm kéo tay Tiểu Kỳ, bước nhanh ra ngoài.
Anh quay đầu nói với mọi người: “Em có lời muốn hỏi cô ấy, mọi người ăn cơm trước đi, không cần chờ em.”
Trong nháy mắt Lăng Vi phục Tiểu Bát sát đất, ôi, tốc độ này, không hổ là chế tạo tên lửa!
Vừa thổ lộ thành công, tên kia đã muốn khai hỏa a!
Sau khi hai người ra ngoài, vẻ mặt của mọi người, rất đặc sắc --------
Lôi Niểu Niểu giơ di động của cô ấy ra, chụp ảnh bọn họ: “Ha ha ha, mọi người nhìn biểu cảm của mọi người nảy!”
Lôi Niểu Niểu gửi ảnh chụp vào trong nhóm, nhóm này bao gồm tất cả mọi người.
Già, trẻ đều có.
Mọi người xem ảnh xong, đều vô cùng vui vẻ.
Giáo sư Trần ngượng ngùng nhìn Lạc Y.
Bà nói: “Y Y à, cháu xem... Hôm nay là hiểu lầm, thật ngại quá. Mọi người tưởng rằng Tử Âm không có bạn gái...”
Lạc Y vội nói: “Không sao đâu ạ! Như bác nói, lúc đầu anh ấy không có bạn gái, nhưng chẳng phải giờ đã có rồi sao?”
“Ha ha ---“ mọi người lại nở nụ cười. Lạc Y thật là một cô gái thông minh, biết thời biết thế.
Lôi Tuấn chợt nói: “Chúng ta có nên đi xem trộm không?”
Hạ Tiểu Hi cho anh một đấm: “Nói gì đó? Già rồi còn không đứng đắn!”
Vẻ mặt Lôi Niểu Niểu lại hưng phấn: “Đi đi, em tán thành xem lén!”
...
Vương Tử Âm mở cửa một căn phòng, đẩy Vương Tử Kỳ vào trong, dáng vẻ gấp gáp dọa Tiểu Kỳ run chân...
/1906
|