Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1621: Sự thật, có thể chạm tới lông tuyến (1)
/1906
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Niểu Niểu phất phất tay với cô, không biết làm sao hình dung mới tốt....
Da của A đạt rất trắng, nhưng mà, cô là tóc đen mắt đen...
Nói cô là người Châu Á lại không đúng.... sóng mũi rất cao, hốc mắt rất thâm thúy.... ngũ quan lập thể, hẳn là một con lai?
A Đạt thật cao, chừng 1m75, càng tỏ ra chiều cao 1m68 của Lôi Niểu Niểu nhỏ xinh hơn.
A Đạt rất xinh đẹp, tác phong cũng thoải mái. Sau khi ba người ôm nhau với cô, cô kéo tay Tào Duệ trực tiếp đi ra ngoài.
Ý của Tào Duệ là, đưa cô về nhà ngủ một giấc rồi hãy đi bệnh viện, nhưng mà A Đạt gấp gáp.... cô muốn trực tiếp đi bệnh viện.
Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đều không có ý kiến. Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, đi bệnh viện tốt hơn, có thể nhanh chóng tiểu nguyên nhân hơn.
A Đạt gấp gáp, ngồi phi cơ 13 giờ, đừng xem lúc máy bay lên đường và rơi xuống đấy là bao nhiêu giờ, nhưng cộng thêm chênh lệch thời gian thì cô quả thật đã ngồi phi cơ 13 giờ.
Cô mệt mỏi tê liệt, vừa lên xe liền trực tiếp ngủ.
Lôi Niểu Niểu cởi áo choàng dái của mình ra đắp lại cho cô. Đoạn đường này mọi người vô cùng yên tĩnh.
Mới chạy hơn một giờ Lý Thiên Mặc đã đổi lại cho Tào Duệ, tối hôm qua chính là Tào duệ lái xe, trở về, nhất định phải thay người lái.
Đến khu phục vụ nghỉ ngơi một hồi, Lý Thiên Mặc ngồi lên ghế lái. Lôi Niểu Niểu ngồi bên trợ lái, cô sợ Lý Thiên Mặc mệt mỏi buồn ngủ nên cô phải canh chừng anh.
Tào Duệ không còn cách nào chỉ có thể ra sau ngồi...
A Đạt ngủ đến trời đất tối sầm, ngủ, ngủ liền nghiêng người về phía cửa xe.
Cô ngồi sát bên cửa rất là khó chịu. Nên lại dựa qua bên kia.
Cô gối lên bả vai Tào Duệ, cảm giác tốt hơn nhiều, không lạnh, cũng không cứng như vậy nữa.
Tào Duệ cứng ngắc không dám nhúc nhích. A Đạt ngủ một hồi lại từ từ trượt xuống, cô từ bả vai Tào Duệ lại trượt một đường xuống đùi anh.
Cô gối chân anh nằm ngang ngủ, càng ngủ càng ngon.
Lôi Niểu Niểu ở phía trước cười trộm, cô quay đầu liền nhìn thấy Tào Duệ đen mặt, ngồi cứng đờ, nhưng vẫn rất lịch sự không có đánh thức A Đạt.
Anh là anh trai, để cho em gái gối chân ngủ cũng đâu có việc gì?
Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng mà, con của mẹ kế, cũng chính là em gái anh.
Ách.... có vẻ như anh còn chưa biết tuổi tác của A Đạt. Cho tới bây giờ anh cũng chưa xác định A Đạt là em gái hay chị của anh nữa.
Một đường đi đi ngừng ngừng, trở lại Giang thành cũng đã trưa rồi.
Nửa đường, đoàn người ăn cơm trưa liền trực tiếp chạy đi bệnh viện.
Lúc đi bệnh viện, trước đó Vương Dần đã cố ý rời đi. Tránh cho A Đạt thấy còn phải giải thích với cô.
Chuyện này, cho dù là phải hỏi A Đạt, cũng nên từ từ đi.
A Đạt đi vào phòng bệnh, thấy người phụ nữ khô cằn, gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, cô che miệng lại, kinh ngạc không dám tin... đó chính là mẹ cô?
Người phụ nữ còn đang hôn mê, A Đạt nhanh chóng đi đến giường bệnh, cô ném túi đeo trên lưng của mình xuống, nhíu mày ngồi lên cái ghế bên cạnh giường bệnh.
“Sao mẹ lại biến thành như vậy?” A Đạt thật là không dám tin tưởng ánh mắt của mình.
Lôi Niểu Niểu phất phất tay với cô, không biết làm sao hình dung mới tốt....
Da của A đạt rất trắng, nhưng mà, cô là tóc đen mắt đen...
Nói cô là người Châu Á lại không đúng.... sóng mũi rất cao, hốc mắt rất thâm thúy.... ngũ quan lập thể, hẳn là một con lai?
A Đạt thật cao, chừng 1m75, càng tỏ ra chiều cao 1m68 của Lôi Niểu Niểu nhỏ xinh hơn.
A Đạt rất xinh đẹp, tác phong cũng thoải mái. Sau khi ba người ôm nhau với cô, cô kéo tay Tào Duệ trực tiếp đi ra ngoài.
Ý của Tào Duệ là, đưa cô về nhà ngủ một giấc rồi hãy đi bệnh viện, nhưng mà A Đạt gấp gáp.... cô muốn trực tiếp đi bệnh viện.
Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đều không có ý kiến. Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, đi bệnh viện tốt hơn, có thể nhanh chóng tiểu nguyên nhân hơn.
A Đạt gấp gáp, ngồi phi cơ 13 giờ, đừng xem lúc máy bay lên đường và rơi xuống đấy là bao nhiêu giờ, nhưng cộng thêm chênh lệch thời gian thì cô quả thật đã ngồi phi cơ 13 giờ.
Cô mệt mỏi tê liệt, vừa lên xe liền trực tiếp ngủ.
Lôi Niểu Niểu cởi áo choàng dái của mình ra đắp lại cho cô. Đoạn đường này mọi người vô cùng yên tĩnh.
Mới chạy hơn một giờ Lý Thiên Mặc đã đổi lại cho Tào Duệ, tối hôm qua chính là Tào duệ lái xe, trở về, nhất định phải thay người lái.
Đến khu phục vụ nghỉ ngơi một hồi, Lý Thiên Mặc ngồi lên ghế lái. Lôi Niểu Niểu ngồi bên trợ lái, cô sợ Lý Thiên Mặc mệt mỏi buồn ngủ nên cô phải canh chừng anh.
Tào Duệ không còn cách nào chỉ có thể ra sau ngồi...
A Đạt ngủ đến trời đất tối sầm, ngủ, ngủ liền nghiêng người về phía cửa xe.
Cô ngồi sát bên cửa rất là khó chịu. Nên lại dựa qua bên kia.
Cô gối lên bả vai Tào Duệ, cảm giác tốt hơn nhiều, không lạnh, cũng không cứng như vậy nữa.
Tào Duệ cứng ngắc không dám nhúc nhích. A Đạt ngủ một hồi lại từ từ trượt xuống, cô từ bả vai Tào Duệ lại trượt một đường xuống đùi anh.
Cô gối chân anh nằm ngang ngủ, càng ngủ càng ngon.
Lôi Niểu Niểu ở phía trước cười trộm, cô quay đầu liền nhìn thấy Tào Duệ đen mặt, ngồi cứng đờ, nhưng vẫn rất lịch sự không có đánh thức A Đạt.
Anh là anh trai, để cho em gái gối chân ngủ cũng đâu có việc gì?
Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng mà, con của mẹ kế, cũng chính là em gái anh.
Ách.... có vẻ như anh còn chưa biết tuổi tác của A Đạt. Cho tới bây giờ anh cũng chưa xác định A Đạt là em gái hay chị của anh nữa.
Một đường đi đi ngừng ngừng, trở lại Giang thành cũng đã trưa rồi.
Nửa đường, đoàn người ăn cơm trưa liền trực tiếp chạy đi bệnh viện.
Lúc đi bệnh viện, trước đó Vương Dần đã cố ý rời đi. Tránh cho A Đạt thấy còn phải giải thích với cô.
Chuyện này, cho dù là phải hỏi A Đạt, cũng nên từ từ đi.
A Đạt đi vào phòng bệnh, thấy người phụ nữ khô cằn, gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, cô che miệng lại, kinh ngạc không dám tin... đó chính là mẹ cô?
Người phụ nữ còn đang hôn mê, A Đạt nhanh chóng đi đến giường bệnh, cô ném túi đeo trên lưng của mình xuống, nhíu mày ngồi lên cái ghế bên cạnh giường bệnh.
“Sao mẹ lại biến thành như vậy?” A Đạt thật là không dám tin tưởng ánh mắt của mình.
/1906
|