Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lạc Y không hiểu anh ta muốn biểu đạt cái gì...
Hai người đi ra khỏi phòng thay đồ, Lạc Y dặm lại phấn cho tiểu bát, tiểu bát lập tức liếc trắng...
Trước khi buổi lễ sắp bắt đầu, giai điệu ‘Nhạc đám cưới’làm người ta kích động hưng phấn bắt đầu vang lên!
“Mau lên, mau lên, chúng ta sắp trễ rồi!” Lạc Y chạy về phía trước, rõ ràng là cô ấy không quen đi giày giày cao gót, nên không được tự nhiên cho lắm!
“Ôi trời ơi...” Lạc Y bước hẫng, thiếu chút nữa là ngã theo dáng vẻ chó gặm cứt...
Tiểu bát lập tức đưa tay ra kéo cô ấy trở lại, Lạc Y che ngực, tim đập “Thình thịch”, nếu cô ấy ngã làm bẩn trang phục, chắc khỏi làm phù dâu luôn mất...
“Cám ơn cám ơn: “ Lạc Y vội vàng nói cám ơn.
Tiểu bát còn đang đỡ lấy cánh tay của cô ấy: “Chúng ta mau đi thôi, tất cả mọi người đều đang chờ chúng ta đấy.”
“OK!” Lạc Y xách vạt váy, hai người đi thật nhanh về phía trước.
Cũng may, thời gian còn chưa tới.
Cặp đôi đầu tiên lên làm lễ tuyên thệ là —— Lăng Vi và Diệp Đình.
Sau khi lễ tuyên thệ của bọn họ kết thúc; sẽ đến Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi; sau đó là Tần Sinh và Kaya; Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền; Hàn Yến và Peach; và cuối cùng là Quân Dương và Chính Hiền, hoàn toàn dựa theo thứ tự xếp hạng của tổ đội mười người.
Lúc này, Lăng Vi đã thay chiếc váy cưới hình chữ A, Diệp Đình thay lại bộ âu phục màu trắng.
Lăng Trí nắm tay Lăng Vi, dẫn cô từ từ đi về phía Diệp Đình, đến nơi, Lăng Trí đặt bàn tay của Lăng Vi vào trong lòng bàn tay của Diệp Đình.
Lúc cha xứ đọc diễn văn trong hôn lễ, hỏi mọi người: “Có ai phản đối tiên sinh Diệp Đình và cô Lăng Vi kết làm vợ chồng hay không?”
Tất cả mọi người đang ngồi ở đó đều nở nụ cười, lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ.
Lôi Tuấn đột nhiên giơ tay lên: “Tôi phản đối!”
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn qua, Lôi Tuấn cười “Ha ha”: “Tôi chỉ đùa mà thôi...”
“Bộp ——” Hạ Tiểu Hi cầm lấy chiếc bánh ngọt, ấn vào trên mặt Lôi Tuấn...
“Á...” Bánh ngọt dính chặt trên mặt anh ta, không rơi xuống trên mặt đất!
Lôi Tuấn là chú rể đấy! Anh ta sợ làm bẩn quần áo, lập tức dịch mông... cúi người, rướn mặt về phía trước thân, đưa tay lên lấy bánh ngọt xuống...
Khuôn mặt đầy kem bơ của anh ta làm mọi người vui vẻ cười phá lên: “Ha ha ha ha ha ha ha...” Đủ mọi màu sắc, giống như bảng màu vậy.
Chỉ có phù dâu Lạc Y nghiêm túc đập bàn: “Phản đối không có hiệu lực!”
“Ầm ——” Cô ấy lại nghiêm túc vỗ bàn lần nữa: “Mời cha xứ tiếp tục làm lễ!”
“Ha ha ha...” Cô gái này lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi...
“Ha ha ha... Ha ha —— “
Đám ký giả truyền thông, nhân viên quay phim chụp ảnh đều như phát hiện ra lục địa mới, quay hết ống kính về phía Lôi Tuấn, cô gái vừa mới ấn bánh kem lên mặt anh ta, là vợ anh ta phải không?
Đây thật sự là vợ sao? Sắp làm lễ kết hôn rồi... lại cầm bánh ngọt ấn lên mặt chồng mình, thật sự rat ay được sao?
Lôi Tuấn mang khuôn mặt dính đầy bơ kem, vô cùng ủy khuất nhìn Hạ Tiểu Hi...
Lạc Y không hiểu anh ta muốn biểu đạt cái gì...
Hai người đi ra khỏi phòng thay đồ, Lạc Y dặm lại phấn cho tiểu bát, tiểu bát lập tức liếc trắng...
Trước khi buổi lễ sắp bắt đầu, giai điệu ‘Nhạc đám cưới’làm người ta kích động hưng phấn bắt đầu vang lên!
“Mau lên, mau lên, chúng ta sắp trễ rồi!” Lạc Y chạy về phía trước, rõ ràng là cô ấy không quen đi giày giày cao gót, nên không được tự nhiên cho lắm!
“Ôi trời ơi...” Lạc Y bước hẫng, thiếu chút nữa là ngã theo dáng vẻ chó gặm cứt...
Tiểu bát lập tức đưa tay ra kéo cô ấy trở lại, Lạc Y che ngực, tim đập “Thình thịch”, nếu cô ấy ngã làm bẩn trang phục, chắc khỏi làm phù dâu luôn mất...
“Cám ơn cám ơn: “ Lạc Y vội vàng nói cám ơn.
Tiểu bát còn đang đỡ lấy cánh tay của cô ấy: “Chúng ta mau đi thôi, tất cả mọi người đều đang chờ chúng ta đấy.”
“OK!” Lạc Y xách vạt váy, hai người đi thật nhanh về phía trước.
Cũng may, thời gian còn chưa tới.
Cặp đôi đầu tiên lên làm lễ tuyên thệ là —— Lăng Vi và Diệp Đình.
Sau khi lễ tuyên thệ của bọn họ kết thúc; sẽ đến Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi; sau đó là Tần Sinh và Kaya; Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền; Hàn Yến và Peach; và cuối cùng là Quân Dương và Chính Hiền, hoàn toàn dựa theo thứ tự xếp hạng của tổ đội mười người.
Lúc này, Lăng Vi đã thay chiếc váy cưới hình chữ A, Diệp Đình thay lại bộ âu phục màu trắng.
Lăng Trí nắm tay Lăng Vi, dẫn cô từ từ đi về phía Diệp Đình, đến nơi, Lăng Trí đặt bàn tay của Lăng Vi vào trong lòng bàn tay của Diệp Đình.
Lúc cha xứ đọc diễn văn trong hôn lễ, hỏi mọi người: “Có ai phản đối tiên sinh Diệp Đình và cô Lăng Vi kết làm vợ chồng hay không?”
Tất cả mọi người đang ngồi ở đó đều nở nụ cười, lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ.
Lôi Tuấn đột nhiên giơ tay lên: “Tôi phản đối!”
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn qua, Lôi Tuấn cười “Ha ha”: “Tôi chỉ đùa mà thôi...”
“Bộp ——” Hạ Tiểu Hi cầm lấy chiếc bánh ngọt, ấn vào trên mặt Lôi Tuấn...
“Á...” Bánh ngọt dính chặt trên mặt anh ta, không rơi xuống trên mặt đất!
Lôi Tuấn là chú rể đấy! Anh ta sợ làm bẩn quần áo, lập tức dịch mông... cúi người, rướn mặt về phía trước thân, đưa tay lên lấy bánh ngọt xuống...
Khuôn mặt đầy kem bơ của anh ta làm mọi người vui vẻ cười phá lên: “Ha ha ha ha ha ha ha...” Đủ mọi màu sắc, giống như bảng màu vậy.
Chỉ có phù dâu Lạc Y nghiêm túc đập bàn: “Phản đối không có hiệu lực!”
“Ầm ——” Cô ấy lại nghiêm túc vỗ bàn lần nữa: “Mời cha xứ tiếp tục làm lễ!”
“Ha ha ha...” Cô gái này lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi...
“Ha ha ha... Ha ha —— “
Đám ký giả truyền thông, nhân viên quay phim chụp ảnh đều như phát hiện ra lục địa mới, quay hết ống kính về phía Lôi Tuấn, cô gái vừa mới ấn bánh kem lên mặt anh ta, là vợ anh ta phải không?
Đây thật sự là vợ sao? Sắp làm lễ kết hôn rồi... lại cầm bánh ngọt ấn lên mặt chồng mình, thật sự rat ay được sao?
Lôi Tuấn mang khuôn mặt dính đầy bơ kem, vô cùng ủy khuất nhìn Hạ Tiểu Hi...
/1906
|