Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Toàn bộ ngọn hải đăng lay động, độ cao ngọn hải đăng này ít nhất là 45 tầng, Lôi Tuấn vừa ổn định thân thể vừa rống to: “Mau rút lui ——”
Còn không rút lui, nào còn mạng? Một khi ngọn hải đăng này sụp dổ, bọn họ bị chôn vùi bên trong! Đến lúc đó, ngọn hải đăng này chính là mộ phần của bọn họ rồi.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nổ!
Là Lý Thiên Mặc và Lôi Niễu Niễu, vừa rồi bọn họ đi đón Diệp Đình và Lăng Vi, bây giờ mới chạy tới. Cách không xa, bọn họ thấy một chiếc trực thăng bắn ngọn hải đăng.
Lý Thiên Mặc liền nóng nảy: “Đám người Lôi Tuấn còn ở bên trong!”
Lôi Niễu Niễu vừa gọi cho Lôi Tuấn, nói với Lôi Tuấn có một người đeo mặt nạ trên ngọn hải đăng, lúc này, chắc chắn Lôi Tuấn đang bao vây người kia trong ngọn hải đăng.
Mà chiếc trực thăng kia là trực thăng vũ trang, vừa nhìn liền biết là trực thăng của Hắc Dạ Đế Quốc!
Lý Thiên Mặc vốn cho là những người này tới đón người đeo mặt nạ kia đi, lại không nghĩ rằng, bọn họ đánh cả người kia!
Lôi Thiếu Triệt cũng ở trên trực thăng, ông và Kỷ Nhu được Diệp Đình cõng lên.
“Bắn rơi nó cho tôi!” Lôi Thiếu Triệt chỉ chiếc trực thăng của Hắc Dạ Đế Quốc. Ông không để ý vết thương trên chân mình, đi thẳng vào phòng điều khiển.
Ông đích thân chỉ huy, tính đúng vị trí của đối phương, bắn một phát ——
Đối phương vừa bắn một quả bom, hoàn toàn không có năng lực phản kích, chỉ có thể nhanh chóng bay cao lên, nhưng không né được, trực tiếp bị nổ tung!
Vì Lôi Thiếu Triệt đoán được bọn họ sẽ lập tức bay cao lên, ông bắn vị trí bọn họ bay lên.
Một phát này cực kỳ nhanh gọn, phá hủy trực thăng của Hắc Dạ Đế Quốc…
Trực thăng Hắc Dạ Đế Quốc bị cháy, khói đen bốc lên, rơi thẳng xuống đất: “đùng” một tiếng thật lớn, đập xuống đất, bốc lên luồn khói.
Trên mặt đất, tất cả mọi người đều phân tán bốn phía chạy trốn, rối rít né tránh đến nơi an toàn, ngẩng đầu lên nhìn.
Hắc Dạ Đế Quốc còn lại không nhiều trực thăng lắm, lúc này lại thấy trực thăng vũ trang đã bị nổ, trong nháy mắt… có hơn phân nửa người từ bỏ chống cự, lựa chọn nộp vũ khí đầu hàng.
Bởi vì khí độc nơi này càng ngày càng nặng. Còn không đầu hàng chạy trốn, không ăn đạn cũng bị khí độc ngộp chết!
Lôi Thiếu Dục ở hiện trường, ông đích thân chỉ huy: “Bắt toàn bộ đám quạ đen Hắc Dạ Đế Quốc này!”
Trực thăng nổ làm ngọn hải đăng lay động, cũng may… nó lung lay hai cái liền dừng lại.
Lôi Tuấn vội áp giải người đeo mặt nạ kia chạy lên, cửa ra bên dưới đã bị lấp kín!
Lúc này ngọn hải đăng cũng sắp ngã, chạy xuống tiếp cũng là đường chết, bên ngoài, Lý Thiên Mặc trở lại, lối chạy trốn an toàn nhất của bọn họ bây giờ là lập tức lên trực thăng!
Trực thăng đến gần ngọn hải đăng, Lôi Thiếu Triệt nhìn thấy… Lôi Tuấn!
Lôi Tuấn cũng đang nhìn ông chằm chằm.
Tim Lôi Thiếu Triệt đập thình thịch! Lôi Tuấn cũng ôm ngực, cha! Đây là cha anh!
Lôi Thiếu Triệt nhìn Lôi Tuấn chạy lên, dáng dấp đứa nhỏ này giống như đúc lúc ông còn trẻ! Vừa rồi ông đã xem hình, Kỷ Nhu nói… Đây là con trai ông!
Lôi Thiếu Triệt kích động nhìn chăm chú vào Lôi Tuấn, ông không nỡ dời tầm mắt, đây là con trai ông… Hốc mắt Lôi Tuấn chợt đỏ, anh nhéo chân mày, nhìn lên trời.
Toàn bộ ngọn hải đăng lay động, độ cao ngọn hải đăng này ít nhất là 45 tầng, Lôi Tuấn vừa ổn định thân thể vừa rống to: “Mau rút lui ——”
Còn không rút lui, nào còn mạng? Một khi ngọn hải đăng này sụp dổ, bọn họ bị chôn vùi bên trong! Đến lúc đó, ngọn hải đăng này chính là mộ phần của bọn họ rồi.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nổ!
Là Lý Thiên Mặc và Lôi Niễu Niễu, vừa rồi bọn họ đi đón Diệp Đình và Lăng Vi, bây giờ mới chạy tới. Cách không xa, bọn họ thấy một chiếc trực thăng bắn ngọn hải đăng.
Lý Thiên Mặc liền nóng nảy: “Đám người Lôi Tuấn còn ở bên trong!”
Lôi Niễu Niễu vừa gọi cho Lôi Tuấn, nói với Lôi Tuấn có một người đeo mặt nạ trên ngọn hải đăng, lúc này, chắc chắn Lôi Tuấn đang bao vây người kia trong ngọn hải đăng.
Mà chiếc trực thăng kia là trực thăng vũ trang, vừa nhìn liền biết là trực thăng của Hắc Dạ Đế Quốc!
Lý Thiên Mặc vốn cho là những người này tới đón người đeo mặt nạ kia đi, lại không nghĩ rằng, bọn họ đánh cả người kia!
Lôi Thiếu Triệt cũng ở trên trực thăng, ông và Kỷ Nhu được Diệp Đình cõng lên.
“Bắn rơi nó cho tôi!” Lôi Thiếu Triệt chỉ chiếc trực thăng của Hắc Dạ Đế Quốc. Ông không để ý vết thương trên chân mình, đi thẳng vào phòng điều khiển.
Ông đích thân chỉ huy, tính đúng vị trí của đối phương, bắn một phát ——
Đối phương vừa bắn một quả bom, hoàn toàn không có năng lực phản kích, chỉ có thể nhanh chóng bay cao lên, nhưng không né được, trực tiếp bị nổ tung!
Vì Lôi Thiếu Triệt đoán được bọn họ sẽ lập tức bay cao lên, ông bắn vị trí bọn họ bay lên.
Một phát này cực kỳ nhanh gọn, phá hủy trực thăng của Hắc Dạ Đế Quốc…
Trực thăng Hắc Dạ Đế Quốc bị cháy, khói đen bốc lên, rơi thẳng xuống đất: “đùng” một tiếng thật lớn, đập xuống đất, bốc lên luồn khói.
Trên mặt đất, tất cả mọi người đều phân tán bốn phía chạy trốn, rối rít né tránh đến nơi an toàn, ngẩng đầu lên nhìn.
Hắc Dạ Đế Quốc còn lại không nhiều trực thăng lắm, lúc này lại thấy trực thăng vũ trang đã bị nổ, trong nháy mắt… có hơn phân nửa người từ bỏ chống cự, lựa chọn nộp vũ khí đầu hàng.
Bởi vì khí độc nơi này càng ngày càng nặng. Còn không đầu hàng chạy trốn, không ăn đạn cũng bị khí độc ngộp chết!
Lôi Thiếu Dục ở hiện trường, ông đích thân chỉ huy: “Bắt toàn bộ đám quạ đen Hắc Dạ Đế Quốc này!”
Trực thăng nổ làm ngọn hải đăng lay động, cũng may… nó lung lay hai cái liền dừng lại.
Lôi Tuấn vội áp giải người đeo mặt nạ kia chạy lên, cửa ra bên dưới đã bị lấp kín!
Lúc này ngọn hải đăng cũng sắp ngã, chạy xuống tiếp cũng là đường chết, bên ngoài, Lý Thiên Mặc trở lại, lối chạy trốn an toàn nhất của bọn họ bây giờ là lập tức lên trực thăng!
Trực thăng đến gần ngọn hải đăng, Lôi Thiếu Triệt nhìn thấy… Lôi Tuấn!
Lôi Tuấn cũng đang nhìn ông chằm chằm.
Tim Lôi Thiếu Triệt đập thình thịch! Lôi Tuấn cũng ôm ngực, cha! Đây là cha anh!
Lôi Thiếu Triệt nhìn Lôi Tuấn chạy lên, dáng dấp đứa nhỏ này giống như đúc lúc ông còn trẻ! Vừa rồi ông đã xem hình, Kỷ Nhu nói… Đây là con trai ông!
Lôi Thiếu Triệt kích động nhìn chăm chú vào Lôi Tuấn, ông không nỡ dời tầm mắt, đây là con trai ông… Hốc mắt Lôi Tuấn chợt đỏ, anh nhéo chân mày, nhìn lên trời.
/1906
|