Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy căn phòng xung quanh đều có vết máu, rất khó phân biệt rốt cuộc Lôi Thiếu Triệt chạy đi đâu.
Lôi Thiếu Triệt một mực chạy về một hướng, ông ngẩng đầu quan sát bố trí mỗi căn phòng, những chỗ này nếu như bị cài khí độc, nhất định sẽ có lỗ khí độc!
Trong tay ông cầm một vật dính trong suốt, trong vật dính này cất giấu một viên bom vi hình.
Trước khi đến, khi Marion lục soát người ông, không tìm thấy.
Bởi vì, vật dính này, ông dùng vật liệu đặc thù.
Ông chỉ mang theo mấy thiết bị theo dõi và bom vi hình. Ông không thể mang quá nhiều, bởi vì rất dễ bị lộ.
Ông cầm một viên bom, chỉ cần nhét viên bom này vào lỗ khí độc, thì có thể đẩy khí độc về.
“Bốp ------“ Lôi Thiếu Triệt lê chân chạy, đột nhiên bị thứ gì làm cho trượt chân, ông luôn nhìn lên trên, không chú ý dưới chân.
Ông ngã bịch xuống, quay đầu nhìn lại sau lưng, là... Kỷ Nhu!
Diệp Đình ở trên trực thăng, chỉ huy nhóm Bóng Đêm vào căn phòng.
Lôi Tuấn từ dưới mặt đất truyền tin nói: “Anh, người chúng ta đã đến nơi rồi.”
“Được.” Diệp Đình giơ máy truyền tin nói: “Em dẫn người đi ẩn nấp trước đi, anh đến căn phòng kia xem tình hình.”
Diệp Đình để máy bay trực thăng tìm chỗ hạ xuống. Mục tiêu trực thăng của bọn họ quá lớn, mấy phe thế lực dưới đất đã phát hiện ra bọn họ, nhưng cho đánh nhau rối cả lên nên không ai biết rốt cuộc là phe nào.
Diệp Đình cứ thế đường hoàng hạ cánh.
Trực thăng hạ xuống đất, Lăng Vi và Diệp Đình xuống khỏi trực thăng, Diệp Đình quay đầu nói với Lý Thiên Mặc: “Em là Niểu Niểu ở lại trên trực thăng, giờ anh giao cho bọn em một nhiệm vụ, nhất định trong mười phút phải phá được chặn tín hiệu!”
Lý Thiên Mặc gật đầu.
Ý của Diệp Đình anh hiểu, Lý Thiên Mặc nhìn thoáng qua căn phòng kia, anh biết dưới căn phòng này nhất định có huyền cơ, nếu như phá được ngăn tín hiệu, không chừng sẽ có người bên trong truyền tín hiệu ra.
Diệp Đình cổ vũ nhìn Lý Thiên Mặc, kéo tay Lăng Vi đi về phía căn phòng.
Trên đường, có rất nhiều xe đang đỗ! Đằng trước, tiếng súng ầm ầm.
“Vợ, chúng ta phải đổi quần áo. Nếu không rất dễ bị người khác phát hiện.”
“Ừm.” Lăng Vi đưa tay túm lấy một người, người này đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Tên này là một lâu la của hắc bang bản xứ, ban nãy khi đang bắn nhau với bộ đội vây giết quốc tế, bị trúng đạn, ngất đi.
Lăng Vi kéo chân người này như kéo chó chết về phía sau xe hơi.
“Két két ------“ Cô nghe thấy tiếng như xương cốt bị kẹt lại.
Lăng Vi quay đầu nhìn... lúc này mới phát hiện, một chân khác của tên này bị bánh xe đè lên!
Cô không biết, còn dùng sức kéo... khiến chân người ta bị kẹt đứt.
“Mẹ ơi ----“ Lăng Vi chưa kịp nói gì, đột nhiên nghe thấy tên lâu la hét thảm.
Lúc đầu hắn bị thương không quá nặng, đạn bắn trên vai hắn khiến hắn ngất đi, ai ngờ.... không biết tiện nhân nào bẻ gãy chân hắn!
“F*ck -------- f*ck, đau quá!” Tên này thật sự bị đau tỉnh!
Hắn vừa kêu, lập tức có người phát hiện ra Lăng Vi: “Đoàng đoàng đoàng -------“ Màn đạn lập tức chĩa về phía cô. Diệp Đình bổ nhào về phía cô, anh ôm cô lăn mấy vòng, lăn đến chiếc xe hơi đằng sau. Đằng trước không ai đuổi tới, bởi vì tình hình chiến đấu quá căng thẳng, không rảnh bận tâm bọn họ.
“Mau thay quần áo!” Sau chiếc xe này cũng có mấy người đang nằm.
Trên quần áo bọn họ toàn máu, xem ra bị thương rất nặng.
Lăng Vi chọn bộ quần áo nhìn có vẻ sạch sẽ, mặc ngoài quần áo của mình. Diệp Đình chọn bộ của người tương đối cao, cũng thay xong.
Hai bọn họ nhặt được hai khẩu súng từ dưới đất, giả vờ nổ súng, dấy lên mưa bom bão đạn, chạy về phía căn phòng.
Nhóm Bóng Đêm đã xâm nhập vào căn phòng: “Anh Đình, căn phòng thứ hai bên trai có mật đạo, đã bị mở ra. Bên trong có người vào, một nhóm của chúng ta cũng đã vào.”
“Được!” Diệp Đình vội vàng kéo Lăng Vi chạy về phòng đấy.
Lối đi này là King Lear cố ý mở cho bọn họ, để dụ bọn họ đi vào.
Vào càng nhiều, ông ta càng lời lớn!
Ông ta đứng ở tầng cao nhất, trong tay cầm điều khiển, ông ta không vội thả khí độc, bởi vì, người chưa đủ nhiều.
Mấy căn phòng xung quanh đều có vết máu, rất khó phân biệt rốt cuộc Lôi Thiếu Triệt chạy đi đâu.
Lôi Thiếu Triệt một mực chạy về một hướng, ông ngẩng đầu quan sát bố trí mỗi căn phòng, những chỗ này nếu như bị cài khí độc, nhất định sẽ có lỗ khí độc!
Trong tay ông cầm một vật dính trong suốt, trong vật dính này cất giấu một viên bom vi hình.
Trước khi đến, khi Marion lục soát người ông, không tìm thấy.
Bởi vì, vật dính này, ông dùng vật liệu đặc thù.
Ông chỉ mang theo mấy thiết bị theo dõi và bom vi hình. Ông không thể mang quá nhiều, bởi vì rất dễ bị lộ.
Ông cầm một viên bom, chỉ cần nhét viên bom này vào lỗ khí độc, thì có thể đẩy khí độc về.
“Bốp ------“ Lôi Thiếu Triệt lê chân chạy, đột nhiên bị thứ gì làm cho trượt chân, ông luôn nhìn lên trên, không chú ý dưới chân.
Ông ngã bịch xuống, quay đầu nhìn lại sau lưng, là... Kỷ Nhu!
Diệp Đình ở trên trực thăng, chỉ huy nhóm Bóng Đêm vào căn phòng.
Lôi Tuấn từ dưới mặt đất truyền tin nói: “Anh, người chúng ta đã đến nơi rồi.”
“Được.” Diệp Đình giơ máy truyền tin nói: “Em dẫn người đi ẩn nấp trước đi, anh đến căn phòng kia xem tình hình.”
Diệp Đình để máy bay trực thăng tìm chỗ hạ xuống. Mục tiêu trực thăng của bọn họ quá lớn, mấy phe thế lực dưới đất đã phát hiện ra bọn họ, nhưng cho đánh nhau rối cả lên nên không ai biết rốt cuộc là phe nào.
Diệp Đình cứ thế đường hoàng hạ cánh.
Trực thăng hạ xuống đất, Lăng Vi và Diệp Đình xuống khỏi trực thăng, Diệp Đình quay đầu nói với Lý Thiên Mặc: “Em là Niểu Niểu ở lại trên trực thăng, giờ anh giao cho bọn em một nhiệm vụ, nhất định trong mười phút phải phá được chặn tín hiệu!”
Lý Thiên Mặc gật đầu.
Ý của Diệp Đình anh hiểu, Lý Thiên Mặc nhìn thoáng qua căn phòng kia, anh biết dưới căn phòng này nhất định có huyền cơ, nếu như phá được ngăn tín hiệu, không chừng sẽ có người bên trong truyền tín hiệu ra.
Diệp Đình cổ vũ nhìn Lý Thiên Mặc, kéo tay Lăng Vi đi về phía căn phòng.
Trên đường, có rất nhiều xe đang đỗ! Đằng trước, tiếng súng ầm ầm.
“Vợ, chúng ta phải đổi quần áo. Nếu không rất dễ bị người khác phát hiện.”
“Ừm.” Lăng Vi đưa tay túm lấy một người, người này đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Tên này là một lâu la của hắc bang bản xứ, ban nãy khi đang bắn nhau với bộ đội vây giết quốc tế, bị trúng đạn, ngất đi.
Lăng Vi kéo chân người này như kéo chó chết về phía sau xe hơi.
“Két két ------“ Cô nghe thấy tiếng như xương cốt bị kẹt lại.
Lăng Vi quay đầu nhìn... lúc này mới phát hiện, một chân khác của tên này bị bánh xe đè lên!
Cô không biết, còn dùng sức kéo... khiến chân người ta bị kẹt đứt.
“Mẹ ơi ----“ Lăng Vi chưa kịp nói gì, đột nhiên nghe thấy tên lâu la hét thảm.
Lúc đầu hắn bị thương không quá nặng, đạn bắn trên vai hắn khiến hắn ngất đi, ai ngờ.... không biết tiện nhân nào bẻ gãy chân hắn!
“F*ck -------- f*ck, đau quá!” Tên này thật sự bị đau tỉnh!
Hắn vừa kêu, lập tức có người phát hiện ra Lăng Vi: “Đoàng đoàng đoàng -------“ Màn đạn lập tức chĩa về phía cô. Diệp Đình bổ nhào về phía cô, anh ôm cô lăn mấy vòng, lăn đến chiếc xe hơi đằng sau. Đằng trước không ai đuổi tới, bởi vì tình hình chiến đấu quá căng thẳng, không rảnh bận tâm bọn họ.
“Mau thay quần áo!” Sau chiếc xe này cũng có mấy người đang nằm.
Trên quần áo bọn họ toàn máu, xem ra bị thương rất nặng.
Lăng Vi chọn bộ quần áo nhìn có vẻ sạch sẽ, mặc ngoài quần áo của mình. Diệp Đình chọn bộ của người tương đối cao, cũng thay xong.
Hai bọn họ nhặt được hai khẩu súng từ dưới đất, giả vờ nổ súng, dấy lên mưa bom bão đạn, chạy về phía căn phòng.
Nhóm Bóng Đêm đã xâm nhập vào căn phòng: “Anh Đình, căn phòng thứ hai bên trai có mật đạo, đã bị mở ra. Bên trong có người vào, một nhóm của chúng ta cũng đã vào.”
“Được!” Diệp Đình vội vàng kéo Lăng Vi chạy về phòng đấy.
Lối đi này là King Lear cố ý mở cho bọn họ, để dụ bọn họ đi vào.
Vào càng nhiều, ông ta càng lời lớn!
Ông ta đứng ở tầng cao nhất, trong tay cầm điều khiển, ông ta không vội thả khí độc, bởi vì, người chưa đủ nhiều.
/1906
|