Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dưới cơn mưa to tầm tã, người đàn ông mặt đầy sẹo hung dữ rống to: “Lui về phía sau! Mau lui về phía sau!” Anh ta nhìn chằm chằm vào cảnh sát đang phục kích mình: “Tất cả buông súng xuống! Nếu không tôi nổ súng bắn chết đứa trẻ này!”
Trạng thái của người đàn ông này đặc biệt không ổn định, như có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Giang Quân giơ tay lên tỏ ý bảo anh ta: “Đừng nên vọng động!” Khẩu súng lục màu đen trong tay người đàn ông này, đang chĩa thẳng vào huyệt Thái dương của tiểu Đông Ni, Giang Quân lập tức hạ lệnh: “Đều bỏ súng xuống, đừng chọc giận anh ta!”
Tất cả cảnh sát đều nhất trí từ từ đặt súng xuống dưới đất, mưa to quật vào trên mặt, trên người bọn họ, mười mấy giây, đồng phục cảnh sát, cả người đều hoàn toàn ướt đẫm.
Lăng Vi cuống cuồng muốn xuống xe, nhưng Diệp Đình ngăn cửa lại, không để cho cô xuống: “Em ngoan ngoãn ở trong xe đi, anh sẽ cố gắng nghĩ cách.”
Anh đang lo lắng cho thân thể của cô, cô vừa mới hết tháng ở cữ, mưa bên ngoài rất lớn, sợ cô dính nước mưa bị cảm.
Nhưng sao Lăng Vi có thể nhịn được!
Sau lưng lại có mấy chiếc xe lái tới, là bọn Lôi Tuấn, Lôi Đình.
Lôi Niểu Niểu lấy chiếc ô đi mưa ở phía sau đưa cho Lôi Đình, còn mình thì đội mưa chạy lên phía trước.
Hoa Thiểu Kiền che chở Lôi Đình xuống xe, Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn cũng đội mưa chạy về phía trước, chỉ có Lý Thiên Mặc không xuống xe, anh ta đặc biệt chuyên chú nhìn vào màn hình máy vi tính, bây giờ anh ta đang có nhiệm vụ đặc biệt! Tìm ra nguồn gốc tín hiệu của đối phương, là chuyện quan trọng nhất anh ta phải làm lúc này!
Lôi Đình bật ô đi mưa chạy về phía trước, Lăng Vi lập tức xuống xe, chui vào trong ô với cô ấy.
Lôi Đình nhìn thấy tiểu Đông Ni bị người đàn ông mặt sẹo kẹp ở trong ngực, chợt che miệng lại, cô ấy thấp giọng hỏi Lăng Vi: “Chị dâu, bọn họ giấu người ở trong thùng xe? Vậy còn không phải là nóng đến chết người?”
Lăng Vi nói: “Bên trong chắc có trang bị thông gió, bây giờ phải mau nghĩ biện pháp cứu tiểu Đông Ni.”
Lúc này, Diệp Đình và Lôi Tuấn nhìn nhau, Diệp Đình nháy mắt ra dấu vị trí của mặt sẹo cho Lôi Tuấn, Lôi Tuấn lập tức hiểu ý của anh.
Lôi Tuấn uốn người xuống, ẩn giấu ở trong đám người. Diệp Đình giơ tay lên, anh đặt hai tay ra sau ót, đi về phía trước nửa bước, anh nói với mặt sẹo: “Anh bắt cóc đứa trẻ này được bao nhiêu hữu dụng, anh xem tôi thế nào? Tôi đổi với thằng bé!”
“Chồng...”
“Diệp Đình ——” Mọi người đều lên tiếng ngăn cản anh, mục tiêu của kẻ thù chính là anh! Kẻ thù muốn bắn chết anh!
Diệp Đình xua xua tay về phía sau lưng, lại đi về phía trước hai bước, anh nhìn chăm chú vào mặt sẹo nói: “Như thế nào?”
Mặt sẹo cười dữ tợn: “Anh? Đương nhiên là tổng tài quốc tế Đỉnh phong hữu dụng hơn rồi! Tuy nhiên, các anh đừng tưởng rằng dùng mấy thủ đoạn bịp bợm, là có thể bắt được ông đây! Ông đây cũng không phải là người chưa từng dính máu trên tay!”
Diệp Đình vội vàng nói: “Tới đi, anh buông thằng bé xuống, tôi đi qua.”
Diệp Đình bước từng bước đi về phía mặt sẹo, Lăng Vi đột nhiên vọt tới bên cạnh anh: “Em cùng đi với anh!”
Hạt mưa to như đá nện vào trên mặt họ, cực kỳ đau.
Dưới cơn mưa to tầm tã, người đàn ông mặt đầy sẹo hung dữ rống to: “Lui về phía sau! Mau lui về phía sau!” Anh ta nhìn chằm chằm vào cảnh sát đang phục kích mình: “Tất cả buông súng xuống! Nếu không tôi nổ súng bắn chết đứa trẻ này!”
Trạng thái của người đàn ông này đặc biệt không ổn định, như có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Giang Quân giơ tay lên tỏ ý bảo anh ta: “Đừng nên vọng động!” Khẩu súng lục màu đen trong tay người đàn ông này, đang chĩa thẳng vào huyệt Thái dương của tiểu Đông Ni, Giang Quân lập tức hạ lệnh: “Đều bỏ súng xuống, đừng chọc giận anh ta!”
Tất cả cảnh sát đều nhất trí từ từ đặt súng xuống dưới đất, mưa to quật vào trên mặt, trên người bọn họ, mười mấy giây, đồng phục cảnh sát, cả người đều hoàn toàn ướt đẫm.
Lăng Vi cuống cuồng muốn xuống xe, nhưng Diệp Đình ngăn cửa lại, không để cho cô xuống: “Em ngoan ngoãn ở trong xe đi, anh sẽ cố gắng nghĩ cách.”
Anh đang lo lắng cho thân thể của cô, cô vừa mới hết tháng ở cữ, mưa bên ngoài rất lớn, sợ cô dính nước mưa bị cảm.
Nhưng sao Lăng Vi có thể nhịn được!
Sau lưng lại có mấy chiếc xe lái tới, là bọn Lôi Tuấn, Lôi Đình.
Lôi Niểu Niểu lấy chiếc ô đi mưa ở phía sau đưa cho Lôi Đình, còn mình thì đội mưa chạy lên phía trước.
Hoa Thiểu Kiền che chở Lôi Đình xuống xe, Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn cũng đội mưa chạy về phía trước, chỉ có Lý Thiên Mặc không xuống xe, anh ta đặc biệt chuyên chú nhìn vào màn hình máy vi tính, bây giờ anh ta đang có nhiệm vụ đặc biệt! Tìm ra nguồn gốc tín hiệu của đối phương, là chuyện quan trọng nhất anh ta phải làm lúc này!
Lôi Đình bật ô đi mưa chạy về phía trước, Lăng Vi lập tức xuống xe, chui vào trong ô với cô ấy.
Lôi Đình nhìn thấy tiểu Đông Ni bị người đàn ông mặt sẹo kẹp ở trong ngực, chợt che miệng lại, cô ấy thấp giọng hỏi Lăng Vi: “Chị dâu, bọn họ giấu người ở trong thùng xe? Vậy còn không phải là nóng đến chết người?”
Lăng Vi nói: “Bên trong chắc có trang bị thông gió, bây giờ phải mau nghĩ biện pháp cứu tiểu Đông Ni.”
Lúc này, Diệp Đình và Lôi Tuấn nhìn nhau, Diệp Đình nháy mắt ra dấu vị trí của mặt sẹo cho Lôi Tuấn, Lôi Tuấn lập tức hiểu ý của anh.
Lôi Tuấn uốn người xuống, ẩn giấu ở trong đám người. Diệp Đình giơ tay lên, anh đặt hai tay ra sau ót, đi về phía trước nửa bước, anh nói với mặt sẹo: “Anh bắt cóc đứa trẻ này được bao nhiêu hữu dụng, anh xem tôi thế nào? Tôi đổi với thằng bé!”
“Chồng...”
“Diệp Đình ——” Mọi người đều lên tiếng ngăn cản anh, mục tiêu của kẻ thù chính là anh! Kẻ thù muốn bắn chết anh!
Diệp Đình xua xua tay về phía sau lưng, lại đi về phía trước hai bước, anh nhìn chăm chú vào mặt sẹo nói: “Như thế nào?”
Mặt sẹo cười dữ tợn: “Anh? Đương nhiên là tổng tài quốc tế Đỉnh phong hữu dụng hơn rồi! Tuy nhiên, các anh đừng tưởng rằng dùng mấy thủ đoạn bịp bợm, là có thể bắt được ông đây! Ông đây cũng không phải là người chưa từng dính máu trên tay!”
Diệp Đình vội vàng nói: “Tới đi, anh buông thằng bé xuống, tôi đi qua.”
Diệp Đình bước từng bước đi về phía mặt sẹo, Lăng Vi đột nhiên vọt tới bên cạnh anh: “Em cùng đi với anh!”
Hạt mưa to như đá nện vào trên mặt họ, cực kỳ đau.
/1906
|