Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi kiên định nhìn anh.
Trong lòng Diệp Đình, thật ra cũng không quá muốn cho cô tham dự những chuyện này. Lăng Vi lại nói: “Người, trước khi chết, thật ra rất yếu ớt. Chúng ta càng dùng thủ đoạn cứng rắn buộc họ, họ càng mạnh mẽ đối kháng với chúng ta. Anh nhìn em, nếu như em không hỏi được, thì anh hãy đi hỏi.”
Lăng Vi thấy anh không muốn rời đi, liền đưa tay đẩy anh: “Chuyện ba mẹ em, dù sao cũng phải do chính em hỏi chứ.”
Nói xong, sắc mặt liền trầm xuống.
Diệp Đình ôm lấy, dùng sức hôn lên trán cô, gật đầu: “Được, anh ở bên ngoài chờ em.”
Lăng Vi tức giận đi trở về trong phòng tối nhỏ, lúc này trong phòng tối đã bật đèn lên.
Lăng Vi ngồi trên ghế gỗ, lạnh lùng liếc nhìn Bảo La, Bảo La đã có chút mơ màng, đau đớn cùng vết thương làm cho ánh mắt ông càng là một mảnh mơ hồ, nhờ ánh đèn mờ mờ mới thấy một người phụ nữ ngồi trên cái ghế trước mặt ông.
Bây giờ Bảo La bị người ta đặt lên một tấm ván gỗ, ông nằm ở đó thống khổ kêu rên.
Lăng Vi ghét âm thanh này cũng ông, lạnh lùng hỏi: “Đời này ông có từng yêu ai chưa?”
Bảo La chợt sững sốt, nhịn đau cười lạnh.
Lăng Vi nói thay ông: “Cho tới bây giờ ông cũng không có yêu ai, ông cho rằng mình yêu Diệp Khanh sao? Căn bản là ông không có yêu, ông là ích kỷ! Ông phá hư gia đình mẹ, cướp đi con của mẹ! Ông đối xử tàn nhẫn với mẹ như vậy, đó là yêu sao? Đó là ngược, đãi!”
Bảo La nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết cô. Nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn không nói gì.
Lăng Vi lại mắng ông: “Ông làm hại Diệp Khanh tinh thần tan vỡ! Hại Diệp Đình hai mươi mấy năm chưa từng thấy mẹ mình! Ông còn hại chết ba mẹ tôi! Bọn họ cũng không có thù oán gì với ông! Tại sao ông phải hại chết bọn họ? Cũng bởi vì bọn họ cứu Diệp Đình sao? Cũng bời vì ông không giết được Diệp Đình, nên liền giết ba mẹ tôi? Ông biết người một nhà chúng tôi sống hạnh phúc như thế nào không? Ông biết sau khi ba mẹ tôi qua đời, nhiều năm như vậy tôi sống như thế nào sao? Ông lại rất vui vẻ! Nhưng người khác thì sao!”
Đột nhiên Bảo La lại “ói“....
Hai mắt ông trợn tròn, mạch máu trên trán cũng nổi lên.
Đột nhiên ông cười âm lãnh: “Rất tốt.... ba mẹ của cô vì nó mà chết, ha ha.... cô thù hận nó đi... tiết kiệm sức lực của tôi... thật vui mừng trước khi chết, còn có thể sảng khoái....”
Nhưng Lăng Vi lại cười lạnh: “Tại sao tôi phải thù hận anh ấy? Ông mới là tội nhân! Tôi sẽ lột da, rút gân ông! Bởi vì ông mới là đẩu sỏ!”
Đột nhiên ánh mắt Bảo La căng thẳng, ông nhìn Lăng Vi chăm chú, dường như rất bất ngờ cô sẽ nói những lời này.
Ông giống như nhớ tới điều gì, đột nhiên ho khan “khụ khụ”, thời gian thật dài, ông mới nói: “Cũng bởi vì nó biết chuyện của ba mẹ cô, mới tới giết tôi.... tôi còn tưởng rằng nó tìm được mẹ của nó.” Ông cười, dường như rất đắc ý.
Lăng Vi cười nói: “Đúng là anh ấy vì chuyện của ba mẹ tôi mới tới giết ông! Nhưng mà, anh ấy quả thật đã tìm được mẹ của mình. Ngay tại ngày hôm qua!”
Lăng Vi kiên định nhìn anh.
Trong lòng Diệp Đình, thật ra cũng không quá muốn cho cô tham dự những chuyện này. Lăng Vi lại nói: “Người, trước khi chết, thật ra rất yếu ớt. Chúng ta càng dùng thủ đoạn cứng rắn buộc họ, họ càng mạnh mẽ đối kháng với chúng ta. Anh nhìn em, nếu như em không hỏi được, thì anh hãy đi hỏi.”
Lăng Vi thấy anh không muốn rời đi, liền đưa tay đẩy anh: “Chuyện ba mẹ em, dù sao cũng phải do chính em hỏi chứ.”
Nói xong, sắc mặt liền trầm xuống.
Diệp Đình ôm lấy, dùng sức hôn lên trán cô, gật đầu: “Được, anh ở bên ngoài chờ em.”
Lăng Vi tức giận đi trở về trong phòng tối nhỏ, lúc này trong phòng tối đã bật đèn lên.
Lăng Vi ngồi trên ghế gỗ, lạnh lùng liếc nhìn Bảo La, Bảo La đã có chút mơ màng, đau đớn cùng vết thương làm cho ánh mắt ông càng là một mảnh mơ hồ, nhờ ánh đèn mờ mờ mới thấy một người phụ nữ ngồi trên cái ghế trước mặt ông.
Bây giờ Bảo La bị người ta đặt lên một tấm ván gỗ, ông nằm ở đó thống khổ kêu rên.
Lăng Vi ghét âm thanh này cũng ông, lạnh lùng hỏi: “Đời này ông có từng yêu ai chưa?”
Bảo La chợt sững sốt, nhịn đau cười lạnh.
Lăng Vi nói thay ông: “Cho tới bây giờ ông cũng không có yêu ai, ông cho rằng mình yêu Diệp Khanh sao? Căn bản là ông không có yêu, ông là ích kỷ! Ông phá hư gia đình mẹ, cướp đi con của mẹ! Ông đối xử tàn nhẫn với mẹ như vậy, đó là yêu sao? Đó là ngược, đãi!”
Bảo La nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết cô. Nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn không nói gì.
Lăng Vi lại mắng ông: “Ông làm hại Diệp Khanh tinh thần tan vỡ! Hại Diệp Đình hai mươi mấy năm chưa từng thấy mẹ mình! Ông còn hại chết ba mẹ tôi! Bọn họ cũng không có thù oán gì với ông! Tại sao ông phải hại chết bọn họ? Cũng bởi vì bọn họ cứu Diệp Đình sao? Cũng bời vì ông không giết được Diệp Đình, nên liền giết ba mẹ tôi? Ông biết người một nhà chúng tôi sống hạnh phúc như thế nào không? Ông biết sau khi ba mẹ tôi qua đời, nhiều năm như vậy tôi sống như thế nào sao? Ông lại rất vui vẻ! Nhưng người khác thì sao!”
Đột nhiên Bảo La lại “ói“....
Hai mắt ông trợn tròn, mạch máu trên trán cũng nổi lên.
Đột nhiên ông cười âm lãnh: “Rất tốt.... ba mẹ của cô vì nó mà chết, ha ha.... cô thù hận nó đi... tiết kiệm sức lực của tôi... thật vui mừng trước khi chết, còn có thể sảng khoái....”
Nhưng Lăng Vi lại cười lạnh: “Tại sao tôi phải thù hận anh ấy? Ông mới là tội nhân! Tôi sẽ lột da, rút gân ông! Bởi vì ông mới là đẩu sỏ!”
Đột nhiên ánh mắt Bảo La căng thẳng, ông nhìn Lăng Vi chăm chú, dường như rất bất ngờ cô sẽ nói những lời này.
Ông giống như nhớ tới điều gì, đột nhiên ho khan “khụ khụ”, thời gian thật dài, ông mới nói: “Cũng bởi vì nó biết chuyện của ba mẹ cô, mới tới giết tôi.... tôi còn tưởng rằng nó tìm được mẹ của nó.” Ông cười, dường như rất đắc ý.
Lăng Vi cười nói: “Đúng là anh ấy vì chuyện của ba mẹ tôi mới tới giết ông! Nhưng mà, anh ấy quả thật đã tìm được mẹ của mình. Ngay tại ngày hôm qua!”
/1906
|