Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1262: Người thần bí phía sau màn.... Là? (2)
/1906
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lão gia tử càng nói càng tức, đột nhiên Lăng Vi cầm tay ông nói: “Ông ngoại, ông đừng nói những thứ này, ông nói..... là ông đấu giá dây chuyền này cho Diệp Đình?”
“Đúng vậy!” Lão gia tử vỗ bắp đùi nói: “Lúc ấy, ông thường xuyên lén chú ý thằng nhóc kia, thằng nhóc kia cũng không biết tại sao mà nó muốn sợi dây chuyền này. Ông liền nghĩ, cũng không biết trong tay nó có tiền hay không.... không bằng, ông đấu giá giúp nó. Ông để cho Vương quản gia đấu được sợi dây chuyền đó.... sau đó, khi ông muốn Vương quản gia đưa sợi dây chuyền đó cho nó, nhưng lại không tìm được nó. Sau đó, lại không biết nó đã chạy đi đâu.... sau khi ba mẹ con qua đời, trong đầu ông nghĩ, đây là di vật của ba mẹ con, cho nên bảo người trả lại sợi dây chuyền này cho con.”
Thì ra là như vậy?! Nháy mắt Lăng Vi cảm thấy da đầu tê dại từng trận....
Cái người đưa dây chuyền đó, là Vương quản gia? Đùng.... trang viện của Diệp Đình là sản nghiệp của ông ngoại, trước kia Vương quản gia là quản gia của ông ngoại.
Sau đó..... Diệp Đình sang trang viện lại, mở rộng diện tích một lần nữa...
Mặc dù Diệp Đình và ông ngoại chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng mà, lại liên lạc không sai.
Lăng Vi vẫn hơi ngẩn ngơ! Tại sao Diệp Đình phải đấu giá dây chuyền này nha? Cô, sau khi gặp mắt anh, anh đem sợi dây chuyền ra....
Lúc ấy, Chu Vân và Vương Hân Bình tới nhà cô, ném đồ của cô từ lầu 15 xuống dưới, làm nhà cô trở nên ngổn ngang, Chu Vân còn trộm dây chuyền của cô....
Sau đó, sợi dây chuyền được xem như vật chứng giữ lại cục cảnh sát. Vì chứng thực sợi dây chuyền này là của cô, Diệp đình còn nói: “Anh giúp em tìm được người trộm dây chuyền, cũng lấy dây chuyền về giúp em, chuyện này, em đừng xía vào.”
....
Lăng Vi ngu ngơ... càng nghĩ càng ngu ngơ....
Đầu cô không ngừng quay vòng! Cô phải tìm diệp đình hỏi mới được! Lúc ấy hẳn là anh sẽ biết, sợi dây chuyền này là ông ngoại đấu được.... lúc ấy anh rất muốn đấu sợi dây chuyền này, là vì cáo gì nha?
Sau đó, anh lại cho cô xem tấm hình của một “người thần bí“....
Cô còn nhớ, ấn tượng đầu tiên xem hình là --- người trong tấm hình hơn ba mươi tuổi, anh đứng trên đỉnh núi tuyết, bối cảnh là tuyết trắng xóa, anh mặc quần áo đỏ thẫm leo núi.... bởi vì ăn mặc tương đối kín, cho nên, không nhìn rõ hình dạng the61nao2.
Chỉ cảm thấy dáng người cao ngất, khí vũ hiên ngang.
Đầu ngón tay Lăng Vi chợt run, người trong hình kia, không phải là diệp Đình chứ? Anh để cho người trong hình nhìn qua có vẻ hơn ba mươi tuổi, nhất định là anh đã động tay động chân!
Tại soa anh không nói cho cô chứ?
Anh vẫn luôn nói người thần bí kia không tiện ra gặp mặt.... thật ra thì, ngày nào cô cũng gặp mặt người thần bí đó nha!
Cô không chỉ có gặp mặt người thần bí kia hàng ngày, cô đặc biệt.... ngay cả đứa bé của người thần bí kia cũng có rồi.
Lúc ấy, tại sao anh không nói nha.
Năm cô 12, Diệp đình 14! Anh đoạn tuyệt quan hệ cha con với Bảo La - Lộ Dịch Tư! Bảo La - Lộ Dịch Tư bắn chìm tàu hàng của anh ---- suýt chút nữa Diệp đình chết trên biển, là một đôi vợ chồng hàng hải đi ngang qua cứu anh,,,, cặp vợ chồng kia không để lại họ tên, mà chỉ để lại danh hiệu “L.S”
“Lăng Phong. Trầm Minh Nhược?” Chữ mẫu của hai cái tên.
Anh đã biết từ sớm rồi? Hay chẳng qua chỉ là suy đoán? Cô phải đi hỏi anh! Nhất định phải hỏi anh!
Lăng Vi đứng bật dậy, còn chưa kịp đi mấy bước, đột nhiên thấy Diệp Đình xuất hiện ngay cửa phòng bữa tiệc ----
Ánh mắt anh sáng như đuốc nhìn sang cô, Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, đi từng bước một về phía anh.
Diệp Đình thấy vẻ mặt này của cô, không nhịn được nhẹ nhíu máy. Lăng Vi khôngđể ý có bao nhiêu người nhìn mình, cô kéo tay Diệp Đình, thấp giọng hỏi anh: “Người muốn mua dây chuyền, là anh?”
Lão gia tử càng nói càng tức, đột nhiên Lăng Vi cầm tay ông nói: “Ông ngoại, ông đừng nói những thứ này, ông nói..... là ông đấu giá dây chuyền này cho Diệp Đình?”
“Đúng vậy!” Lão gia tử vỗ bắp đùi nói: “Lúc ấy, ông thường xuyên lén chú ý thằng nhóc kia, thằng nhóc kia cũng không biết tại sao mà nó muốn sợi dây chuyền này. Ông liền nghĩ, cũng không biết trong tay nó có tiền hay không.... không bằng, ông đấu giá giúp nó. Ông để cho Vương quản gia đấu được sợi dây chuyền đó.... sau đó, khi ông muốn Vương quản gia đưa sợi dây chuyền đó cho nó, nhưng lại không tìm được nó. Sau đó, lại không biết nó đã chạy đi đâu.... sau khi ba mẹ con qua đời, trong đầu ông nghĩ, đây là di vật của ba mẹ con, cho nên bảo người trả lại sợi dây chuyền này cho con.”
Thì ra là như vậy?! Nháy mắt Lăng Vi cảm thấy da đầu tê dại từng trận....
Cái người đưa dây chuyền đó, là Vương quản gia? Đùng.... trang viện của Diệp Đình là sản nghiệp của ông ngoại, trước kia Vương quản gia là quản gia của ông ngoại.
Sau đó..... Diệp Đình sang trang viện lại, mở rộng diện tích một lần nữa...
Mặc dù Diệp Đình và ông ngoại chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng mà, lại liên lạc không sai.
Lăng Vi vẫn hơi ngẩn ngơ! Tại sao Diệp Đình phải đấu giá dây chuyền này nha? Cô, sau khi gặp mắt anh, anh đem sợi dây chuyền ra....
Lúc ấy, Chu Vân và Vương Hân Bình tới nhà cô, ném đồ của cô từ lầu 15 xuống dưới, làm nhà cô trở nên ngổn ngang, Chu Vân còn trộm dây chuyền của cô....
Sau đó, sợi dây chuyền được xem như vật chứng giữ lại cục cảnh sát. Vì chứng thực sợi dây chuyền này là của cô, Diệp đình còn nói: “Anh giúp em tìm được người trộm dây chuyền, cũng lấy dây chuyền về giúp em, chuyện này, em đừng xía vào.”
....
Lăng Vi ngu ngơ... càng nghĩ càng ngu ngơ....
Đầu cô không ngừng quay vòng! Cô phải tìm diệp đình hỏi mới được! Lúc ấy hẳn là anh sẽ biết, sợi dây chuyền này là ông ngoại đấu được.... lúc ấy anh rất muốn đấu sợi dây chuyền này, là vì cáo gì nha?
Sau đó, anh lại cho cô xem tấm hình của một “người thần bí“....
Cô còn nhớ, ấn tượng đầu tiên xem hình là --- người trong tấm hình hơn ba mươi tuổi, anh đứng trên đỉnh núi tuyết, bối cảnh là tuyết trắng xóa, anh mặc quần áo đỏ thẫm leo núi.... bởi vì ăn mặc tương đối kín, cho nên, không nhìn rõ hình dạng the61nao2.
Chỉ cảm thấy dáng người cao ngất, khí vũ hiên ngang.
Đầu ngón tay Lăng Vi chợt run, người trong hình kia, không phải là diệp Đình chứ? Anh để cho người trong hình nhìn qua có vẻ hơn ba mươi tuổi, nhất định là anh đã động tay động chân!
Tại soa anh không nói cho cô chứ?
Anh vẫn luôn nói người thần bí kia không tiện ra gặp mặt.... thật ra thì, ngày nào cô cũng gặp mặt người thần bí đó nha!
Cô không chỉ có gặp mặt người thần bí kia hàng ngày, cô đặc biệt.... ngay cả đứa bé của người thần bí kia cũng có rồi.
Lúc ấy, tại sao anh không nói nha.
Năm cô 12, Diệp đình 14! Anh đoạn tuyệt quan hệ cha con với Bảo La - Lộ Dịch Tư! Bảo La - Lộ Dịch Tư bắn chìm tàu hàng của anh ---- suýt chút nữa Diệp đình chết trên biển, là một đôi vợ chồng hàng hải đi ngang qua cứu anh,,,, cặp vợ chồng kia không để lại họ tên, mà chỉ để lại danh hiệu “L.S”
“Lăng Phong. Trầm Minh Nhược?” Chữ mẫu của hai cái tên.
Anh đã biết từ sớm rồi? Hay chẳng qua chỉ là suy đoán? Cô phải đi hỏi anh! Nhất định phải hỏi anh!
Lăng Vi đứng bật dậy, còn chưa kịp đi mấy bước, đột nhiên thấy Diệp Đình xuất hiện ngay cửa phòng bữa tiệc ----
Ánh mắt anh sáng như đuốc nhìn sang cô, Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, đi từng bước một về phía anh.
Diệp Đình thấy vẻ mặt này của cô, không nhịn được nhẹ nhíu máy. Lăng Vi khôngđể ý có bao nhiêu người nhìn mình, cô kéo tay Diệp Đình, thấp giọng hỏi anh: “Người muốn mua dây chuyền, là anh?”
/1906
|